Kẻ theo dõi bọn họ, vì sao có lúc tưởng như đã bị cắt đuôi, vậy mà cuối cùng vẫn cứ bám theo được? Ví dụ như lúc đi trên sông thực rất kỳ quái, rõ ràng con đò đã chèo như bay trong đêm, rõ ràng phía sau không có thuyền, rõ ràng sau khi vào sông Đại Yên, bọn họ lập tức dừng lại phục kích kẻ theo dõi nhưng sao không hề thấy hắn theo sau?

Kẻ bám đuôi có thể làm được như thế, chỉ có một cách, đó là hắn không cần trông thấy Lục Kiều Kiều, nhưng vẫn biết cô định chạy đằng nào. Chỉ cần phương hướng không sai, chuyện hắn tìm ra Lục Kiều Kiều chỉ là sớm hay muộn.

Nói như vậy, kẻ này chẳng phải giống như chó săn hay sao? Lục Kiều Kiều bỗng thấy khiếp sợ trước những nghi vấn u ám này.

Đáng sợ hơn cả là, trong rừng mía, hắn không thấy được tình hình Lục Kiều Kiều nhưng vẫn có thể biết người bỏ đi không phải cô, mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng, hắn chỉ bám theo một mình Lục Kiều Kiều, nói cách khác, sắp xếp chia Jack đi đường khác là biện pháp hoàn toàn không cần thiết.

Lục Kiều Kiều hơi hối hận vì mình quá tự tin khinh địch, nếu giờ có Jack ở đây, cô đã có thể ngồi xe ngựa hút thuốc cho sướng thân rồi. Ôi chao, đúng là tự làm tự chịu.

Mưu mẹo nào cũng đều có sơ hở, cách lần trước làm không xong, có khi giờ làm ngược lại lại được.

Tối qua trong rừng mía, cô muốn dùng An Long Nhi dẫn dụ tên theo dõi ra mặt, còn mình chờ phục kích, kết quả bị y nhìn thấu âm mưu, nếu như... đổi ngược lại?

Đúng rồi, Lục Kiều Kiều vỗ bốp lên trán, cứ làm vậy đi.

Cô ghé tai An Long Nhi dặn: “Hôm nay khi mặt trời xuống núi, chúng ta lại sắp trận mai phục, lầy này để mày...”

An Long Nhi gật đầu nói: “Vâng, cô bảo cháu làm gì cũng được.”

Lục Kiều Kiều chỉ tay về con sông nhỏ phía xa, nói: “Vậy giờ cứ nghỉ ngơi tại chỗ. Bên kia có sông, đi rửa mặt mũi rồi kiếm bóng cây mà ngủ, tối nay xem chừng lại không được ngủ đâu...”

An Long Nhi đi gom về một đống to cỏ khô vàng óng, chất dưới gốc cây thành một cái đệm cỏ thoải mái. Lục Kiều Kiều đi rửa mặt mũi tay chân trước, rồi về bỏ chân trần xắn ống quần nhảy tót vào đệm cỏ, sung sướng duỗi thẳng lưng, châm một tẩu thuốc nằm khểnh ra hút.

An Long Nhi thấy Lục Kiều Kiều thả lỏng tinh thần, lòng cũng thấy vui. Mỗi khi được ở riêng cùng cô Kiều, thằng bé đều đặc biệt vui vẻ.

An Long Nhi tận mắt chứng kiến cha mẹ chết dưới họng súng người Tây, nên hoàn toàn không có chút cảm tình nào với Jack. Dù Jack luôn đối tốt với An Long Nhi, lại hay nói đùa chọc cho nó vui, nhưng thằng bé vẫn âm thầm ghét Jack, ghét anh ta cao lớn như vậy, ghét anh ta tóc vàng mắt xanh, ghét cả mùi hương chẳng biết từ đâu lúc nào cũng phảng phất trên người anh ta, mỗi lúc cười còn rất ồn ào... Đặc biệt là ghét anh ta cứ sán lại Lục Kiều Kiều!

Nhưng trong buổi chiều thu hôm nay, không có Jack, chỉ có mình thằng bé và Lục Kiều Kiều cùng ngồi bên bờ sông. An Long Nhi thấy vô cùng an toàn. Lục Kiều Kiều đang mặc quần áo của thằng bé, hai người ăn vận giống hệt nhau, điều này cũng khiến An Long Nhi cực kỳ hài lòng, cảm giác như có thể cùng Lục Kiều Kiều hòa thành một thể, lâng lâng một nỗi vui sướng kỳ diệu.

An Long Nhi lặng lẽ ngồi trên đệm cỏ bên cạnh Lục Kiều Kiều, lấy một quyển sách từ trong hòm mây ra đọc.

Lục Kiều Kiều nghe tiếng động, quay người lại hỏi An Long Nhi: “Đọc sách gì thế?”

“Giờ đang đọc Kinh Hám Long ạ.” An Long Nhi lật bìa sách cho Lục Kiều Kiều xem.

Lục Kiều Kiều cười nói: “Thằng bé này thật là, ngày nào cũng chạy trốn mà còn mang cả sách theo đọc... Kinh Dịch đọc xong chưa?”

“Đọc xong rồi ạ, nhưng muốn vận dụng thuần thục thì còn phải thực hành nhiều.”

“Sắp có cơ hội cho mày thực hành rồi... À mà, sao không đọc Tam mệnh thông hội?” Lục Kiều Kiều phát hiện An Long Nhi không đọc theo đúng trình tự cô đưa ra.

An Long Nhi có vẻ luống cuống, lắc đầu đáp: “Là thế này ạ... vốn cũng đang đọc, giờ sau đấy cháu thấy cô phá giải Đảo Địa Mộc Tinh cục và Hùng Kê Đề Nhật huyệt, thấy phong thủy rất hữu dụng, lại có thể học luôn theo cô, nên cháu đọc sách phong thủy trước... Cô Kiều, cháu xin lỗi.”

Lục Kiều Kiều “ừ” một tiếng, nói: “Thôi, đều là cái duyên của mày cả... Lần này cũng là cô kéo mày theo, đi đường chịu bao cực khổ, mày có trách cô không?”

An Long Nhi là đứa trẻ thật thà, cô Kiều hỏi nó, nó lại càng thật thà trả lời: “Lúc đầu thấy rất không thoải mái, lúc nào cũng phải ở nhà một mình, ra ngoài lại chỉ có hai người...”

“Đúng thế, mày ở chỗ lão Sái còn có anh em chơi cùng, đi theo cô lại phải làm kẻ ở...” Lục Kiều Kiều hút xong cữ thuốc, người đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ.

“Cháu ở nhà Sái thúc phải làm rất nhiều việc, đến nhà cô coi như được nhàn nhã, lại có thể đọc sách...” An Long Nhi đặt sách xuống, nhìn Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều rất hiếm khi nói chuyện với nó, song An Long Nhi lại rất trân trọng mỗi lần nói chuyện với cô.

“Đúng rồi, hồi ở trong gánh mãi võ chẳng có cô bé mặt bầu bầu múa roi chín đốt đối với mày rất tốt đấy ư? Ha ha...” Lục Kiều Kiều tự nói rồi tự phá lên cười.

An Long Nhi vội vàng phân bua: “Không phải, đó là con gái của Sái thúc, nó chơi rất hợp với bọn cháu.”

“Giờ thì không còn em gái mặt bầu chơi cùng mày nữa rồi... ha ha ha... có cần cô kiếm cho mày một đứa không?” Lục Kiều Kiều đùa với An Long Nhi, tiếng cười nghe rất êm tai, ánh mắt nhìn An Long Nhi cũng mang nét quyến rũ hút hồn, khi cười cả hàm răng lộ ra, cắn nhẹ lên đầu lưỡi hồng.

An Long Nhi chạm phải ánh mắt Lục Kiều Kiều, vội vàng nhìn ra hướng bờ sông, mặt nóng bừng, ngượng ngùng cười phụ họa: “Không cần đâu ạ... ha ha...”

Lục Kiều Kiều nhả một ngụm khói dài, phả hương thuốc phiện nồng đượm vào người An Long Nhi. Cô nói: “Số bạc trên người mày hiện giờ đủ để chuộc thân rồi, về sau đường đi trăm sông ngàn núi, không biết còn bao nhiêu nguy hiểm, nếu mày không thích thì có thể bỏ tiền lại rồi đi.”

An Long Nhi lập tức tắt hẳn nụ cười: “Cô Kiều, cháu không đi.”

“Mày thích đi với cô à?” Lục Kiều Kiều nói giọng uể oải.

An Long Nhi trả lời chắc nịch: “Thích.”

Lục Kiều Kiều thích câu khẳng định này, huống hồ đây lại còn là lời một đứa trẻ như An Long Nhi nói ra, khiến cô càng thấy tin cậy, vững tâm, có điều cô vẫn muốn nghe thêm một lần nữa: “Gì cũng không sợ?”

“Không sợ, gì cũng không sợ!”

Lục Kiều Kiều nói chuyện phiếm với An Long Nhi thêm vài câu, rồi gối lên hòm mây ngủ thiếp đi dưới bóng cây. Đến khi thức dậy thì mặt trời đã lặn, hai người ăn chút lương khô, sắp xếp lại hành trang rồi lên đường xuyên đêm.

Nếu có thể đảm bảo an toàn, buổi tối đi trên đường cái quan dễ chịu hơn hẳn ban ngày, không còn ánh nắng gay gắt, thay vào đó là gió mát hiu hiu thổi, người đi đường cũng vô cùng thoải mái khoan khoái.

Lục Kiều Kiều đã hoàn toàn rũ bỏ bộ dạng thơ thẩn ban ngày, chân bước thoăn thoắt. Một là vì nghỉ ngơi xong tinh lực dồi dào, hai là cô muốn mau mau kiếm được địa hình thích hợp để bày cục, đặng bố trí cho An Long Nhi bắt người.

Cô không bàn kế hoạch với An Long Nhi lúc nghỉ ngơi bên bờ sông, vì dừng ở một nơi nói chuyện rất dễ bị người ta nghe lén, giờ hai người đều đang rảo chân đi bộ, cô mới đi sát lại An Long Nhi thì thầm căn dặn việc sắp tới phải làm.

“Long Nhi nghe này, lát nữa tới chỗ thích hợp, cô sẽ chỉ cho mày, mày nấp ở đó mai phục, còn cô tiếp tục đi thẳng, dẫn hắn ta ngang qua chỗ mày.”

“Vâng.”

“Mày nấp cho kỹ một chút, không được để hắn phát hiện, sau đó chuẩn bị sẵn dây thừng, nếu nhìn thấy một gã thanh niên độ hơn hai mươi tuổi, người cân đối, không quá cao, chừng hơn chúng ta nửa cái đầu, mặt mũi thô kệch, thì chính là hắn.”

“Hiểu rồi ạ.”

“Nếu hắn chỉ có một mình thì hẵng dùng thừng tóm hắn lại; còn nếu có hai người trở lên, mày tuyệt đối không được manh động, cũng không được ra mặt, ở nguyên tại chỗ, một canh giờ sau cô sẽ quay lại tìm mày.”

“Được ạ.”

“Nếu hắn có một mình, mà mày không đánh lại được hắn, thì không được liều mạng, mà phải chạy về phía cô, đuổi kịp cô là được, hắn sẽ không muốn xuất hiện trước mặt cô, nên đến chỗ cô là mày an toàn...” Lục Kiều Kiều cố tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, cô phải hết sức bảo đảm an toàn cho An Long Nhi hoàn thành kế hoạch này. “Còn nữa... Nếu đối phương có hai người, lại phát hiện ra mày, muốn bắt mày, thì mày phải cố hết sức chạy thoát, tới Hoa Huyện gặp Jack. Trong này là ngân phiếu mười lạng bạc, đủ cho mày phung phí trên đường, nên tiêu gì cứ tiêu, người nhất định phải an toàn đến Hoa Huyện, hiểu chưa?”

An Long Nhi nhận tấm ngân phiếu, tròng mắt nóng bừng lên, cơ hồ sắp khóc. Thằng bé đã quên mất bao lâu rồi không có người quan tâm nó như thế.

“Cô Kiều, cô yên tâm, cháu sẽ làm theo lời cô dặn.”

Giờ đang là hạ tuần tháng Tám, Trung thu đã qua lâu, trăng phải đến quá nửa đêm mới mọc. Hai bên đường cái quan là hàng cây lớn cành lá sum suê, che khuất sao trời, khiến cả con đường tối om chẳng trông ra dáng người.

Lục Kiều Kiều cùng An Long Nhi đi lên một đoạn dốc vừa hẹp vừa thẳng, chỗ này trước không thấy thôn trang, sau không tỏ hàng quán, hai bên là sườn núi chênh chếch, cây cối cao lớn rậm rạp, càng khiến đoạn đường này tối đen như mực.

Lên đến một phần ba quãng dốc, Lục Kiều Kiều thấy đằng sau không có người, mới dùng tay ấn lên vai An Long Nhi, chỉ cái cây bên đường. An Long Nhi lập tức hiểu ý, tháo sợi thừng trên người xuống, mỗi tay cầm một đầu thừng, lật cổ tay thắt một cái thòng lọng lớn – mấy hôm trước Jack vừa dạy thằng bé cách thắt lọng của cao bồi miền Tây – sau đó kéo cho đầu thòng lọng rộng ra một chút, nhẹ nhàng đặt xuống giữa đường, vị trí người ta nhất định phải đi qua, trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn ra sợi thừng được đặt chỗ nào.

Nhìn đến đây Lục Kiều Kiều đã hiểu kế sách của An Long Nhi, không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ thằng nhóc tóc vàng này đúng là có thiên bẩm làm chuyện xấu.

An Long Nhi nhẹ nhàng kéo dài sợi thừng, tay nắm đầu thừng còn lại, bật người nhảy phóc một cái, khuất dạng trên cây. Lục Kiều Kiều không hề dừng chân, phăm phăm bước về phía trước.

An Long Nhi nhảy lên cây xong, mới thở chậm lại, nghe tiếng bước chân Lục Kiều Kiều leo lên sườn dốc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, mãi đến khi mất hút phía đầu kia dốc núi. Thằng bé cố gắng giữ bình tĩnh, chăm chú nghe ngóng con đường vừa đi qua, nhưng không có bất kỳ ai, ngoài tiếng côn trùng ếch nhái thỉnh thoảng vọng lên, trên đường không có tiếng động nào khác.

Được một lúc, có người đàn ông đánh xe trâu chạy qua. Người này trông có vẻ thô kệch, tay cầm một cành cây mềm còn cả lá, chốc chốc lại quật nhẹ vào mông con trâu phía trước. Theo An Long Nhi thấy, người này chắc chắn là nông dân bình thường, vừa cày xong ruộng, đang trên đường trở về nhà, nếu muốn theo dõi người, đã chẳng đánh cả cỗ xe trâu thế này...

Chắc không phải người này, An Long Nhi nghĩ vậy đưa mắt nhìn gã trai đánh xe trâu đi ngang qua.

Sau đó lại tới một bà bác gánh rau, vai quẩy hai gánh ú ụ rau xanh, gánh phía trước lấp loáng chút phản quang, lúc ngang qua gốc cây An Long Nhi đang nấp, thằng bé mới phát hiện ra đó là một bát nước, chắc dùng để tưới rau cho khỏi héo.

Có lẽ không phải bà gánh rau này, cô Kiều chẳng đã nói là đàn ông còn gì? An Long Nhi nghĩ, giờ mới qua ba khắc, cứ kiên nhẫn đợi xem sao.

Từ dưới dốc lại xuất hiện ba người đàn ông, vừa đi vừa cười oang oang, An Long Nhi nghe thấy bọn họ nói ở thôn Đức Quý có quả phụ họ Tôn mới mười tám tuổi, đêm nào cũng ngủ với lão gia nhà họ...

Ba người này chắc chắn không phải kẻ theo dõi Lục Kiều Kiều. Có điều An Long Nhi phát hiện, khi theo dõi hoặc nghe trộm người khác, người ta sẽ có một cảm giác rất đặc biệt, vừa căng thẳng vừa không kìm được muốn làm tiếp, vì thằng bé giờ đang rất trông chờ người tiếp theo sẽ đi qua, rất muốn xem xem lần này lại là ai xuất hiện.

Không bao lâu sau, có hai người đàn ông đi từ dưới dốc lên, một người say khướt, một người miệng mắng sa sả dìu anh ta.

Khi bọn họ ngang qua gốc cây An Long Nhi nấp, thằng bé còn ngửi thấy mùi rượu chua chua, rõ ràng người này uống rượu say thật. An Long Nhi nghĩ, làm gì có ai uống say rượu rồi mới theo dõi người ta, nếu cô Kiều đột nhiên đổi sang cưỡi ngựa chạy mất tiêu, hắn ta thế này làm sao cản kịp, chắc không phải bọn họ.

Suốt một canh giờ, chỉ có bốn lượt người đi qua đoạn dốc tối tăm này, nhưng đều không phải gã trai trẻ xấu xí Lục Kiều Kiều nói đến. An Long Nhi nhẩm tính thấy thời gian cũng tương đối rồi, đành nhẫn nại ngồi trên cây đợi Lục Kiều Kiều quay lại.

Trong một canh giờ An Long Nhi ngồi canh trên cây chẳng có chuyện gì xảy ra, Lục Kiều Kiều lại chạy tới bán sống bán chết, thở hồng hộc không ra hơi.

Chia tay An Long Nhi, cô chạy chầm chậm lên đỉnh dốc, sau đó lại chạy từ đỉnh dốc xuống dưới, chạy bao xa không phải là vấn đề, chỉ cần phía trước không có mấy ngả đường tỏa ra, cô có thể chạy một mạch nửa canh giờ.

Di chuyển nhanh lợi ở chỗ có thể nhử kẻ bám đuôi phải đẩy nhanh tốc độ bám theo mình, như vậy khả năng đối phương bị An Long Nhi phát hiện sẽ càng cao hơn.

Thực ra với thể lực của Lục Kiều Kiều, vốn không thể chạy liên tục như vậy, chạy được ba khắc thời gian, cô đã phải ngồi xuống phiến đá bên đường thở hồng hộc.

Hút xong mấy hơi thuốc lấy tinh thần, Lục Kiều Kiều lại bắt đầu vòng lại đường cũ. Ban nãy chạy mất ba khắc, giờ đi lại phải mất bốn khắc, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi, cả đi cả về vừa vặn hết một canh giờ.

Khó khăn lắm Lục Kiều Kiều mới quay lại được con dốc, tới gốc cây An Long Nhi nấp, nhìn quanh không thấy vết tích gì là đã xảy ra chuyện, cô bèn vỗ vỗ thân cây ra ý cho An Long Nhi nhảy xuống.

“Mệt chết mất thôi... Mệt chết mất thôi...” Lục Kiều Kiều cuối cùng cũng cất được lời, nhưng tiếng nói vẫn còn hổn hển.

“Tên chết băm chết vằm...” Lục Kiều Kiều bị kích động, không nhịn nổi buột miệng chửi bằng giọng quê, nhưng An Long Nhi chưa từng nghe cô Kiều chửi người, cũng không hiểu tiếng Giang Tây, vừa thu dọn dây thừng trên đường, vừa tiện miệng hỏi: “Cái gì ạ?”

“Tao mắng hắn là tên khốn kiếp, cứ để tao bắt được xem tao có cho hắn mấy cái bạt tai, kéo lê trên đường không...” Lục Kiều Kiều vẫn tiếp tục chửi rủa.

Câu này thì An Long Nhi hiểu, tiếng Quảng Châu cũng mắng người như thế.

Lục Kiều Kiều lấy lại hơi, kéo An Long Nhi trèo lên sườn núi bên đường, kiếm một phiến đá ngồi xuống.

“Vừa nãy có ai đi qua không?” Lục Kiều Kiều hỏi.

An Long Nhi trả lời: “Đầu tiên có một người nông dân đánh trâu chạy qua...”

“Người đó cô cũng thấy, anh ta đánh xe ngang qua lúc cô đang ngồi nghỉ.” Lục Kiều Kiều loại luôn người đầu tiên.

“Sau đó có một bác gánh rau. Cháu thấy là đàn bà nên cũng mặc kệ...”

“Đàn bà? Cô không thấy bà nào đi qua... Sau đó thì sao?” Lục Kiều Kiều cảm thấy vấn đề chính là ở người đàn bà này, nhưng vẫn cần nắm rõ toàn bộ tình hình rồi mới tiến hành phân tích.

“Sau đó có ba người đàn ông đi dưới dốc lên, chính là đi ngược hướng với cô, cô có gặp bọn họ không?”

“Thấy, ba người này đi ngược lại với cô, mồm miệng còn chẳng sạch sẽ... hẵng không nói mấy chuyện ấy, còn người nào nữa không?” Lục Kiều Kiều cũng loại luôn ba người này.

“Cuối cùng có hai người đàn ông, một người uống say người kia phải dìu, đi rất chậm, lúc cô quay lại có thấy không?” An Long Nhi cũng bắt đầu bắt kịp tư duy của Lục Kiều Kiều, chỉ cần loại trừ những người nhìn thấy ở cả hai đầu thì có thể biết ai là kẻ theo dõi.

“Con mèo say ấy giờ vẫn còn nằm bê bết bên đường kìa, có thấy, người bốc mùi rượu nồng nặc có vẻ là say thật, không phải hai người họ... còn ai nữa không?” Lục Kiều Kiều trên đường quay lại cũng chú ý kẻ nằm dưới đất, hắn còn nôn ra một bãi bẩn thỉu, bãi nôn ấy không thể giả được, người đã say đến mức đấy cũng có thể loại trừ.

An Long Nhi ái ngại: “Hết rồi ạ, chỉ có bốn lượt đó thôi, cô Kiều, chẳng phải cô nói không thấy người đàn bà gánh rau sao? Trên đường cô quay lại có ngã rẽ nào không?”

“Không có ngã rẽ... hai bên đường đều là núi, làm gì có người nào gánh rau lại leo lên núi? Mày tả kỹ bà ta xem nào.” Lục Kiều Kiều trầm ngâm một thoáng, lấy túi da đựng nước trong hòm mây ra, uống một ngụm rồi đưa cho An Long Nhi.

An Long Nhi đón lấy cũng uống một ngụm, đoạn miêu tả: “Người đàn bà đó nhìn có vẻ ba mươi tuổi, mặc đồ làm đồng, ống quần xắn lên... ừm, đi giày...”

“Bà ta cao chừng nào?” Lục Kiều Kiều muốn biết mọi chi tiết.

“Có lẽ cao hơn chúng ta một chút.”

“Có nhìn thấy chân to hay chân nhỏ không?” Lục Kiều Kiều hỏi.

“Tối quá cháu nhìn không rõ, nhưng bước đi rất vững.”

“Bà ta gánh rau gì? Thúng to không?”

“Rau gì nhìn không rõ, thúng không to lắm, thấy gánh cũng không quá nặng.”

“Rau đầy thúng ư?”

“Đầy thúng.”

“Bên trên có đậy gì không?”

“Có, đúng rồi, trên rau có để một bát nước, cháu từ trên nhìn xuống có thấy lấp lóa phản quang nên nhớ kỹ.”

“Một bát nước?” Lục Kiều Kiều ngừng hỏi, chậm rãi nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp những hình ảnh An Long Nhi vừa cung cấp.

“Bát nước ấy có phải để giữ rau ẩm không? Cháu nghĩ là vậy...” An Long Nhi nói ra suy nghĩ của mình, thằng bé cũng muốn cùng Lục Kiều Kiều làm rõ mấy chuyện này.

Hồi lâu sau, Lục Kiều Kiều mở mắt nhìn xuống đường cái quan dưới sườn núi, quả quyết mà thâm trầm nói: “Mày đã nhìn thấy kẻ theo dõi rồi, đó chính là người đàn bà gánh rau!”

An Long Nhi tận mắt quan sát người đàn bà đó, chỉ thấy rất bình thường, giờ lại nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, trống ngực liền đập thình thịch, tò mò hỏi: “Sao cô biết?”

Lục Kiều Kiều quay sang An Long Nhi, kề sát tai thằng bé mấp máy môi nói khẽ: “Rau hái buổi tối để đến ngày hôm sau sẽ không được tươi, người trồng rau muốn bán rau chỉ có cách dậy từ rất sớm hái rau, sau đó bán hết luôn trong ngày, vì vậy người bán rau tới buổi tối không thể vẫn còn nguyên một thúng rau để gánh qua gánh lại, đây là lý do thứ nhất; nếu muốn giữ rau tươi thì phải phủ khăn ẩm hoặc cỏ tươi, hoặc lá tươi lên rau, chứ không phải đặt một bát nước lên trên, đây là lý do thứ hai; người gánh rau thực sự, khi đi đường sẽ quải thúng đung đưa lên xuống, như vậy đỡ tốn sức hơn rất nhiều, nhưng làm vậy sẽ khiến nước trong bát vương vãi hết, mày cũng không nhìn thấy nước được nữa, điều này chứng tỏ người đó không quan tâm hai thúng rau nặng hay không, mà chỉ chú ý để bát nước không đổ, đây là lý do thứ ba; trời tối như vậy, thúng lại vẫn còn đầy rau, chỉ có thể chứng minh đám rau ấy là thứ ngụy trang phủ lên mặt thúng, trong thúng còn có đồ vật khác, có thể là hành lý của mụ ta... Đúng rồi, trên lưng người đó còn có đồ gì khác không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play