Hai mươi ba tháng Chạp, Tết Táo quân.

Tô Bạch chưa về nhà, ở khách sạn với cha mẹ.

Tần Ly hiểu, hai vị trưởng bối chỉ là muốn tách họ ra mà thôi.

Nhà mới đã được dọn dẹp xong, đồ dùng sinh hoạt cũng đã mua đủ. Tường rất trắng, Tần Ly không định sơn lại, có thể sau này sẽ dán giấy dán tường, hoặc để như bây giờ trông cũng được.

Trình Tiểu Mãn theo ba ba chạy lên chạy xuống dọn nhà. Đồ đạc của Tần Ly ở đây không nhiều, không có thứ nào quá lớn, một mình anh chuyển là đủ. Tiểu Mãn không hiểu vì sao ba ba muốn dọn xuống lầu một nhưng vẫn tất bật giúp một tay khuân đồ, gối nhỏ này, đồ chơi nhỏ này, chậu rửa mặt nhỏ này.

“Con à, chúng ta có nhà rồi.” Thu dọn xong, Tần Ly ôm con ngồi phịch trên salon, mệt chết được, nhưng cũng rất thỏa mãn.

Đây là nhà mình, là nhà của mình và con trai, là nơi không có bất luận kẻ nào tới hoa tay múa chân với mình.

“Chúng ta có nhà rồi!” Tiểu Mãn gật gật đầu, sờ bụng nhỏ, tội nghiệp nói, “Nhưng mà ba ba, Tiểu Mãn đói thật là đói.”

Tần Ly giật mình, anh vậy mà bận rộn cả một ngày, quên mất bữa trưa của con yêu, không thể tha thứ.

Phòng bếp đã được dọn dẹp ngăn nắp. Tần Ly cũng rất đói, làm một chảo cơm rang trứng, thêm bát canh trứng với tảo tía, cùng con ăn bữa cơm mừng nhà mới, cũng là bữa cơm tiễn ông Táo.

~*~

Tô Bạch rất tức giận.

Cả ngày bị cột ở bên ngoài, cha thờ ơ, mẹ coi nhẹ, anh cả im lặng không nói, anh không biết làm sao, lại chẳng thể nói gì nhưng trong lòng khó chịu lắm, giữa cha mẹ con cái nhà ai lại có loại không khí này? Đã từng một thời chờ mong, chờ mong hai người kia trong lúc bận rộn sẽ tranh thủ nhìn mình một cái, chờ mong hai người kia lúc đi chơi vui vẻ sẽ thỉnh thoảng nhớ tới quan tâm đến mình một chút...

Hiện tại thực sự bị quan tâm, Tô Bạch lại phát hiện, những thứ trước đây anh mong chờ từ lâu lắm, tình mẹ tình cha, không biết liệu có thể nhận được, mà lúc này, đã không quá trọng yếu nữa rồi.

Trên bàn ăn là những món rất tinh xảo, giá cũng rất “tinh xảo”, nhưng Tô Bạch lại nhớ vô cùng những món người kia làm. Người ấy chỉ làm những món ăn bình dân, rất đơn giản, nhưng ăn vào lại vô cùng vừa miệng, vô cùng ấm dạ, cũng vô cùng nuôi mỡ...

Gắp đại vài miếng, lòng lại nghĩ đến người nọ ở nhà sẽ làm món gì, chỉ ước có thể lập tức bay về, ôm chủ quán một cái, thơm con trai một cái.

“Con xong rồi ạ.” Tô Bạch đặt đũa xuống, lấy khăn ướt lau miệng.

Tô lão đại nhìn em trai, mới ăn có nửa bát cơm, gắp được vài đũa, định về nhà ăn bữa nữa à?

“Không muốn gặp chúng ta thì cút đi!” Bà Tô đập dôi đũa xuống bàn.

Tô Bạch đứng dậy, chân hơi ngập ngừng, sau đó cút luôn.

~*~

Nhà trống rỗng.

Mọi thứ vẫn còn đây, không thiếu thứ gì, nhưng Tô Bạch có cảm giác đang đứng bơ vơ giữa vũ trụ.

Con đi rồi, cha của con cũng đi rồi.

Đẩy cửa phòng chủ quán, gian phòng trống trải hơn rất nhiều, quá nửa đồ đạc đã bị chuyển đi.

Mặt Tô Bạch tái dại.

Đi thật rồi?

Ngực anh phập phồng, khó chịu quá. Vì sao... lại đi không từ giã?

Đầu trống rỗng, Tô Bạch đang muốn ra ngoài đi tìm người, chuông điện thoại bỗng vang lên.

Nhấn nghe, là giọng nói quen thuộc kia.

“Tối có về không? Mua cho tôi ít đồ nướng nhé?” Tần Ly vuốt mái tóc mềm mại của con, tưởng tượng cảnh vợ đang ăn đại tiệc, ghen tị muốn chết.

“Đang ở đâu?” Tô Bạch nghiến răng nghiến lợi, âm thanh sàn sạt như tiếng kim loại.

Tần Ly nhanh tay tắt điện thoại. Chết rồi, quên bảo vợ hôm nay mình dọn nhà! Nghe giọng điệu này, hình như đang ở nhà, hình như đang ở nhà, hình như tức giận lắm...

Ừm, vợ giận rồi, nên dỗ thế nào nhỉ? Tần Ly vò đầu.

Tần Ly đi qua đi lại trong phòng, không phát hiện con trai bảo bối cầm điện thoại bấm vào một cái tên quen thuộc.

"Chú Đại Bạch, Tiểu Mãn nhớ chú lắm."

"A, chúng cháu ở dưới lầu, phòng mới, có cái sân thật lớn..."

"Ba ba? Ba ba đang đi vòng vòng ngoài kia."

Lúc Tần Ly phát hiện thì đã không kịp nữa rồi. Di động bị cướp về tắt máy nhưng đồng thời cửa phòng cũng bị đá vang. Thật là bị đá vang, từ âm thanh và biên độ rung của cánh cửa, có thể đoán được lực tác động không nhỏ.

Nên mở cửa không?

Tần Ly do dự. Vợ đang tức giận thì nên dỗ thế nào?

Bên này, Trình Tiểu Mãn đã cật lực kéo cửa ra.

Tô Bạch lao nhanh vào nhà, chưa kịp nổi giận đã bị một cơ thể nhỏ xíu quấn chặt lấy.

“Cháu chào chú Tiểu Bạch Kiểm.” Trình Tiểu Mãn ôm đùi Tô Bạch, ngước gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to xinh đẹp vụt sáng, vẻ mặt rất đáng yêu.

Chú... tiểu bạch kiểm.

Tô Bạch cứng người, chuyển cổ nhìn chủ quán đứng cách đó không xa đang bày ra vẻ mặt vô tội, trong đầu chỉ ong ong mấy tiếng: chú tiểu bạch kiểm... chú... tiểu bạch kiểm...

“Là vậy, lần trước Tiểu Mãn hỏi tôi ‘tiểu bạch kiểm’ là cái gì, tôi bảo mặt anh rất trắng.” Tần Ly cũng là bị oan, ai biết nhóc con lại liên tưởng như vậy!

Tô Bạch dù có tức đến đâu cũng không thể xì ra được, mình luôn khiến người này chịu khổ.

“Mà mấy ngày nay đều là anh nuôi tôi, bảo là ‘tiểu bạch kiểm’ cũng đúng.” Tô Bạch uể oải, tha Tiểu Mãn vào ngồi lên sofa.

“Anh là vợ tôi mà, nuôi anh là điều đương nhiên.” Tần Ly không để bụng.

Tô Bạch quan sát khắp nhà, rất bất mãn, “Đang ở lại dọn nhà làm gì? Lầu một khuất sáng, đến mùa thu bên ngoài rất nhiều lá rụng, không thể mở cửa sổ lớn ở ban công, tiền thuê lại đắt...”

Chủ nhà trước lải nhải liên tục, Tần Ly nghe vào tai này ra tai kia, lát sau mới trả lại một câu, “Tôi mua.”

Tô Bạch im luôn. Không còn lời nào để nói, lại cảm thấy tủi lắm.

“Tô Bạch, tôi có ý định nghiêm túc với anh, cho nên tôi muốn cải biến quan hệ giữa hai chúng ta một chút.” Tần Ly ngồi xuống.

“Là sao?” Tô Bạch không hiểu. Vì sao phải cải biến, như bây giờ không tốt sao?

“Tôi muốn cùng đứng ngang hàng với anh, có sự nghiệp, có tôn nghiêm, không để bất luận ai coi thường, không để bất kỳ ai lấy bất kỳ lý do gì đuổi ra ngoài. Tô Bạch, chờ tôi, nhé?” Tần Ly cúi đầu, khiến người ta không nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này.

Chớp mắt, Tô Bạch cảm thấy tim đập rộn lên. Liệu còn có lời tỏ tình nào cảm động hơn thế này không? Chẳng biết tại sao, Tô Bạch đột nhiên nhớ tới lần đầu chủ quán thổ lộ với anh.

“Tô Bạch, tôi vừa mắt anh, làm vợ tôi nhé!”

“Tô Bạch, tôi muốn ngủ với anh!”

Sau đó, luật sư Tô cười bò ra.

Lại sau nữa, luật sư Tô bị đuổi khỏi nhà.

“Chủ quán, anh không thể đối xử với tôi như thế! Chính anh đã nói tôi là vợ anh, anh phải nuôi tôi cả đời!” Tô Bạch ra sức đập cửa, miệng lại không nhịn được vẫn toét ra cười.

Mục Triết Viễn đang định vào thang máy chợt dừng lại, giọng nói này, nghe quen quá...

Lặng lẽ vòng qua, thấy thủ trưởng nhà mình đang bám vào cửa một căn hộ, lại thêm mấy lời kịch sởn da gà vừa nghe, Mục Triết Viễn đã thành bị sét đánh cho ngoài giòn trong mềm rồi.

Vợ không thể chỉ nuông chiều, nếu không, chiều quá sẽ ngỗ nghịch phạm thượng thì không tốt. Giáo sư Tần quyết định không mở cửa, cả con trai cũng phải trông chừng cẩn thận.

Đập một lát, bên trong không phản ứng. Tô Bạch bị đông lạnh, chịu không nổi đành lên lầu. Tô Bạch đang ở lầu mười sáu, nghĩ đến khoảng cách hơn chục lầu giữa hai người mà bất mãn.

Người ta thường nói, cự ly sản sinh mỹ, nhưng lúc này cự ly có rồi, chưa thấy “mỹ” đâu, chỉ thấy tịch mịch, cô độc, quạnh quẽ đã sinh ra. Tô Bạch đi tới lui trong phòng nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt, nhìn cái gì cũng thấy vô nghĩa. Xem thời gian, khá muộn, đi mua đồ nướng thôi, có cái này chắc sẽ không nhốt mình ngoài cửa đâu! Tô Bạch thỏa mãn cười cười.

Tô Bạch ôm hộp đồ nướng chạy về, phát hiện nhà chủ quán dôi ra một vị khách không mời.

“Mục Triết Viễn, năm hết Tết đến, không về nhà còn ở đây làm gì?” Tô Bạch không vui.

“Tôi làm gì có nhà mà về!” Mục Triết Viễn giật một xâu thịt gà, rất bất mãn vì thủ trưởng vờ mất trí nhớ, chuyện mấy năm trước mình cùng người nhà thẳng thắn về xu hướng tình dục của mình mà bị trục xuất khỏi nhà, người này biết rõ mồn một mà!

“Vậy cũng không thể đến nhà tôi.” Tô Bạch càng bất mãn.

“Đây là nhà Tiểu Mãn, nhà Tiểu Mãn và ba ba!” Trình Tiểu Mãn mất hứng. Ba ba rõ ràng bảo đây là nhà cha con bé mà, chú tiểu bạch kiểm đã có nhà to như vậy còn muốn đến cướp của người ta, người xấu!

Tô Bạch ôm ngực lung lay người như sắp đổ. Bị ruồng bỏ bị con trai ruồng bỏ bị con trai loại trừ khỏi phạm vi người nhà rồi...

“Được rồi, đừng vờ vĩnh nữa.” Tần Ly nhìn không được, kéo Tô Bạch ngồi xuống, pha cho anh một tách cà phê. Đương nhiên, nguyên liệu là mang từ trên lầu xuống, để ở đó vợ cũng chẳng dùng.

“Anh vừa nói không có nhà mà về là thế nào? Có tiện kể không?” Tần Ly cũng ngồi xuống.

“Thì thế đấy, tôi thích đàn ông, trong nhà ngại mất mặt, gạch tên rồi.” Mục Triết Viễn qua loa nói.

“Vì sao không thể thích đàn ông? Có cần phải nghiêm trọng đến mức xóa tên không? Có cái gì mất mặt?” Tần Ly khó hiểu, nếu đàn ông ở với đàn ông là loại tội ác tày trời thì vì sao cha mẹ mình lại ủng hộ?

Tô Bạch im luôn. Chủ quán nhà mình quả nhiên là một tên ngờ nghệch.

Mục Triết Viễn... Người này chui từ trong động ra à?

Tần Ly hiểu, thì ra người nhà họ Tô không ưa mình không chỉ vì mình là “tiểu bạch kiểm”!

“Cùng nhau mừng năm mới đi, tôi không ngại đâu.” Tần Ly nghĩ một chút, chủ động mời.

“Được được được, tôi đang lo giao thừa phải chui vào chỗ nào đây.” Mục Triết Viễn vui vẻ, định nhào qua ôm nhiệt liệt biểu thị lòng biết ơn, bị thủ trưởng nắm áo đè lại.

“Chúng ta người một nhà đón năm mới, kéo người lạ vào làm gì?” Tô Bạch lôi kéo chủ quán xì xầm cằn nhằn.

“Anh muốn đón năm mới với chúng tôi?” Tần Ly nhìn Tô Bạch, nửa cười nửa không, “Hai vị nhà anh, anh dám chắc họ sẽ đi khỏi đây trước nguyên đán?”

Tô Bạch nghẹn lời, nhớ tới hai vị trong nhà, khổ não không ngớt.

Mười giờ, Tiểu Mãn đã không mở nổi mắt. Tần Ly bế bé về phòng ngủ. Mục Triết Viễn cũng chào ra về. Tô Bạch nôn nóng. Ra vẻ khó mà lừa người ta lên lầu rồi, nhưng đang mùa đông, chẳng lẽ mình phải ngủ sofa hay trải chăn nằm dưới đất? Tô Bạch nhìn cái giường của hai cha con, đau buồn muốn chết.

~*~

Phòng mới thiếu hơi người. Tần Ly nửa đêm bị lạnh đến tỉnh ngủ, ngồi dậy dém chăn cho con, lấy điện thoại dưới gối, bấm gọi.

“Vợ, xuống đây ấm giường!”

Ấm giường...

Ấm giường nhé...

Một từ mới đẹp làm sao.

Tô Bạch mang theo hai vệt máu mũi xuất hiện trước cửa nhà Tần Ly.

Tần Ly mở cửa, nhìn vị chủ nhà cũ chỉ mặc độc bộ áo ngủ, chân trần xỏ dép lê miệng vẫn cười khúc khích trước mắt, triệt để cạn lời.

Lôi người vào nhà, đóng cửa sập khóa, vừa quay lại đã bị người ta ấn lên tường.

Áo ngủ bị vén lên, Tần Ly vừa thấy ngực lành lạnh đã bị người liếm một cái.

Xách người này kéo vào phòng vệ sinh, nhúng ướt khăn lau mạnh lên mặt người ta vài cái, mới ngăn được máu mũi. Nhìn lại vết máu trước ngực, Tần Ly càng ghét bỏ, giặt lại khăn rồi lau vết bẩn đi. Quay sang, thấy người kia vừa ngừng chảy máu mũi lại tiếp tục rớt xuống, ánh mắt người nọ gắt gao bám vào ngực mình, như muốn cắn vài cái.

Tô Bạch cũng biết lúc này mình rất mất hình tượng, thôi thì, mất cũng mất rồi, cũng chẳng phải người ngoài mà ngại ngùng. Chỉ là, thực sự muốn cắn một cái quá!

Phơi khăn mặt lên, Tần Ly lườm Tô Bạch một cái, về phòng. Tô Bạch tru lên một tiếng, vội vốc nước lạnh rửa mặt, vọt theo.

Thân nhiệt Tô Bạch rất cao, Tần Ly vô cùng hài lòng với “cái máy sưởi chạy bằng cơm” này, ôm Tiểu Mãn rúc về phía sau chui vào lòng vợ, rất nhanh đã ngủ say.

Tô Bạch an phận làm máy sưởi, trong lòng lại ào ào đổ lệ. Muốn ăn thịt muốn ăn thịt muốn ăn thịt quá...

Lén lút vươn tay, sờ sờ cái lưng trần, lại lần xuống thắt lưng thon thon sờ vài lượt, thấy người kia không có phản ứng gì lại vòng sang phía trước sờ đến chỗ không nên sờ, sau đó lại chạy về phía sau bóp chỗ không nên bóp. Tranh thủ đủ rồi, Tô Bạch hài lòng thu tay. Ngủ trần thật quá tiện lợi, thói quen này của chủ quán rất tốt, nên cố gắng duy trì! Đương nhiên, nếu chủ quán đồng ý lột nốt mảnh cuối trên người thì càng tốt.

Sáng sớm, từ giấc ngủ ấm áp hài hòa tỉnh lại, Tần Ly cảm thấy có vật gì đó chọc chọc vào lưng mình, cứng cứng, khiến anh rất khó chịu, cho nên ngài đây bèn thò tay dùng sức đẩy một cái rồi ngồi dậy.

Tiểu Mãn đã dậy từ sớm, đang nhảy nhót khắp phòng, thấy cha tỉnh bèn vội vàng kéo người ra ngoài xem phát hiện mới của bé, bên cửa sổ phòng khách kết mấy đóa hoa băng.

Tô Bạch cắn góc chăn cuộn người thành một đống, đau chết mất thôi! Chủ quán, anh cố ý đấy phải không hả phải không hả? Đây là hạnh phúc nửa đời sau của anh đấy!

“Anh bảo lúc trời ấm lại thì nên trồng gì trong vườn này?” Tần Ly nhìn sân vườn trống trơn, lập kế hoạch phủ xanh. Trồng cây ăn quả hay trồng hoa nhỉ? Hay là trồng rau?

“Cái gì cũng tốt, anh thích là được.” Tô Bạch không có ý kiến, đương nhiên, với kiểu thẩm mỹ của luật sư Tô cũng không đưa ra được ý nào hay.

“Sao vậy? Khó chịu à? Đau bụng?” Thấy tư thế đi của vợ rất quái dị, Tần Ly quan tâm hỏi.

“Không, tôi khỏe mà.” Tô Bạch toát mồ hôi lạnh. Chủ quán à, anh thực sự không cố ý?

“Ba ba, trồng lê nhé, Tiểu Mãn muốn ăn lê! Lần trước ăn lê nhà anh Tiểu Mã ngon lắm, anh Tiểu Mã bảo lê nở hoa rất đẹp.” Trình Tiểu Mãn lôi vạt áo cha mình, đề nghị.

“Ừ.” Tần Ly vui vẻ gật đầu. Hoa lê nở đúng là rất đẹp, huống hồ vườn rộng lắm, trồng vài cây lê vẫn còn nhiều không gian.

“Chờ hết Tết rồi bàn sau, tôi cũng không rành lắm, đợi hỏi Lý Tranh vậy.” Nhớ tới lao động miễn phí kia, Tần Ly nảy ra chủ ý. Đối với hai người ngay đến ngũ cốc cũng không phân biệt được mà nói, cộng cả hai lại vẫn không bằng một cậu nhóc nông dân Lý Tranh. Về điểm này, ngay Trình Lâm cũng không bằng. Trình Lâm tuy cũng ở nông thôn ra nhưng quê anh chỉ chuyên canh lúa.

Tô Bạch không quan tâm chuyện chủ quán muốn trồng gì lắm, anh hiện tại chỉ muốn ăn thịt, chân chân chính chính ăn một bữa thịt. Nhưng anh không dám. Trực tiếp nhào tới? Chủ quán là một tên ngây thơ, không cẩn thận bị chọc giận sẽ đánh trọng thương “công cụ” của mình ngay. Kiếm ít tài liệu đến mở mang đầu óc cho chủ quán? Đến lúc đó nhỡ mình bị đè thì sao? Về chuyện anh dũng hiến thân, không phải anh không nghĩ tới mà là không dám, chủ quán chẳng có mẩu kinh nghiệm nào, mình mà nằm xuống thì e là không có cơ hội sống sót đứng lên đâu.

Nhìn chủ quán hăng hái bừng bừng nghiên cứu vườn nhà, Tô Bạch lúc thì gật gù, lúc thì lắc nguây nguẩy, lúc thì cắn răng siết chặt tay, khái quát một câu - chịu chết!

~*~

Tết Nguyên Đán ngày càng đến gần, hai cụ nhà họ Tô cũng bắt đầu gia tăng áp lực.

Nhưng e là lần này không dễ dàng.

Quay lại nhà con, người ta đã chuyển đi, phòng ốc đều thu dọn sạch sẽ. Nghe nói người ta mua nhà mới, ở ngay dưới lầu. Thế thì khác gì chưa chuyển? Hai cụ bốc hỏa trong lòng nhưng đành chịu, chẳng lẽ lại tìm tới tận cửa người ta!

Bóng gió hỏi xem có phải thằng út mua nhà cho người ta không, nó liền vỗ bàn bỏ đi.

“Ba, con hiểu ba, ba chẳng phải chỉ thích mấy thứ này sao?” Tô lão đại không để ý đến em trai, dâng quà năm mới lên cho cha mình.

Một cái hộp gói rất đẹp, bên trong là một ống đựng bút bằng ngọc màu xanh.

“Cái này không tệ, niên đại cũng lớn đây.” Ông Tô cảm thấy hứng thú, cầm lên liền không buông được.

“Vâng, đời Nam Tống đấy ạ.” Tô lão đại nói, “Nghe nói có mấy người nổi tiếng từng dùng, con không nhớ rõ.”

“Kiếm không dễ đâu nhỉ?” Ông Tô càng hứng thú hơn.

“Cũng tạm ạ, hơn ba trăm vạn, mua được của một cậu ngốc.” Tô gian thương nở nụ cười, “Giờ mà mang đấu giá thì nhất định kiếm to.”

Nhớ tới mấy món đồ bằng ngọc ngày đó, Tô gian thương có cảm giác ngực ngứa ngáy như bị mèo cào, lúc ấy lẽ ra nên cố gắng ép giá lừa thêm vài món tới tay! Tiếc là tên ngốc kia chỉ bán một cái, còn lại nhất định không chịu. Nhưng cũng may, trong tay mình còn một bộ trà cụ, cái chén vỡ không biết đã gắn được chưa, liệu có phải trả lại không...

“Đứa ngốc nào bị anh lừa?” Bà Tô cười hỏi. Đối với bản chất gian thương của con lớn nhà mình, bà hiểu khá rõ. Nhạn bay qua cũng phải nhổ được lông, sắt vụn cũng cạo được vài lạng gỉ, không gì là nó không lợi dụng được...

“Tình nhân của lão tam ạ.” Tô lão đại nói, “Câu ta có không ít thứ hay đâu. Ba, mẹ, cậu ta không phải thứ tiểu bạch kiểm, chúng ta đều nhìn lầm người.”

Ông Tô: “...”

Bà Tô: “...”

“Ha ha, nói bị bao nuôi thì phải nói là lão tam nhà mình mới đúng. So với lần trước con gặp, giờ nó lại béo thêm một vòng.” Nhớ tới hai cái cằm của em trai, Tô Hâm cười trộm. Anh từng bóp thử một lần, xúc cảm rất tốt, có điều thiếu chút nữa bị nó đá bay.

~*~

Tô Bạch rất khó chịu, không hiểu vì sao cha mẹ lại có thành kiến với chủ quán đến thế. Rõ ràng chủ quán tốt như vậy, lại có đứa con đáng yêu đến thế, dù là không tin được người ngoài thì cũng phải tin vào mắt con mình chứ!

Tô Bạch tìm tới hòng mong được an ủi, Tần Ly đương nhiên không để vợ tủi thân.

Hầu ăn hầu uống, cho ôm cho sờ cho hôn, thật vất vả mới dỗ được vợ vui lại, Tần Ly cũng yên lòng. Dỗ ngọt vợ quả là một công việc tốn sức.

Đêm Ba mươi đến rất nhanh.

Ba người nhà họ Tô cũng dời bản doanh đến nhà Tô Bạch.

Tô Bạch định bỏ lại người nhà, xuống lầu đoàn tụ lại bị đuổi lên, rất u buồn.

Nói riêng bữa cơm trưa ngày Ba mươi nhé.

Dưới lầu: bàn tiệc mười tám món, mười hai món chính sáu món khai vị, toàn bộ do chủ quán một tay xử lý, chuẩn bị từ sáng sớm.

Thành viên trên bàn: cha con chủ quán, hàng xóm cũ Mục Triết Viễn, bạn trai cũ thứ (n-2) của hàng xóm cũ - Triển Vân.

Trong bữa tiệc chén qua chén lại, nói cười râm ran, không khí vui tươi.

Trên lầu bàn tiệc rượu đặt ở khách sạn năm sao, rất xa hoa.

Thành viên trên bàn: hai cụ nhà họ Tô, hai anh em nhà họ Tô.

Trong bữa tiệc, khi ăn không nói chuyện, rất im lặng.

Tô Bạch nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đinh, thỉnh thoảng lại xem đồng hồ.

Bà Tô nhìn không nổi nữa, lên tiếng, “Cút đi!”

Tô lão tam nhà ta lần thứ hai nghe lời, cút liền.

Dùng chìa khóa trước đó lén làm, vừa mở một khe cửa đã nghe thấy tiếng cười nói trong nhà vọng ra, sau đó nhìn thấy bảo bối đang đứng giữa phòng khách khiêu vũ.

Tô Bạch ghen tị, cực kỳ ghen tị!

Tiểu Mãn đang khiêu vũ, Triển Vân đệm nhạc, Mục Triết Viễn vỗ tay, chủ quán híp mắt thưởng thức.

Bức tranh này rất đẹp, nhưng Tô Bạch nghĩ, nếu có mình trong đó sẽ càng đẹp hơn.

Cho nên Tô Bạch không hề do dự đi tới, không do dự ngồi vào bên cạnh Tần Ly, không hề do dự vươn tay tới. Tần Ly không nói gì, chỉ hơi nghiêng người dựa vào vai vợ. Bận rộn nửa ngày, lúc này đúng là mệt thật, dựa vào vợ thoải mái hơn sofa nhiều.

Nghỉ ngơi một chốc, Tần Ly lại vào bếp chuẩn bị buổi tối làm sủi cảo. Bữa trưa đại tiệc, bữa tối sủi cảo, nửa đêm sủi cảo, sáng mùng một sủi cảo hấp, hoàn toàn là tập quán ăn Tết quê Trình Lâm.

Trừ cái bụng không bao giờ no của Tô Bạch, ba người rưỡi còn lại đều ăn không nhiều, đơn giản lắm. Nhưng hiển nhiên Tô Bạch dự định chực cơm tối ở đây. Tần Ly khó xử, nếu anh nhớ không lầm, trên lầu còn ba người nhà họ Tô! Nếu Tô Bạch cứ ở lại đây, hai cụ chẳng phải càng giận mình?

Hơn nữa, từ khi Tô lão đại rửa sạch hiềm nghi “tiểu bạch kiểm” cho Tần Ly, hai cụ đều ngầm quan sát anh vài lần. Là một đứa bé đảm đang chịu khó, không có thú vui không lành mạnh nào, nhưng ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi, dù biết không phải như vậy, đối với người đã đoạt mất con mình, hai cụ vẫn không thích.

Điểm này, Tô Bạch biết, Tần Ly cũng biết. Chỉ là hai người vẫn lảng tránh.

Nhìn Tiểu Mãn, Tần Ly mâu thuẫn trong lòng. Trên lầu là những người có cùng huyết thống với bé, gặp không quen biết; bên cạnh là cha ruột bé, gặp không nhận nhau.

Tô Bạch muốn mang Tiểu Mãn đi gặp cha mẹ và người thân sao? Muốn, cho nên ngày đầu gặp mặt đã dạy Tiểu Mãn gọi “ông, bà”. Tô Bạch muốn nhận lại con mình sao? Muốn, nếu không đã không quanh co lòng vòng lấy danh nghĩa “vợ” của cha bảo Tiểu Mãn gọi mình là “ba”.

Nhưng anh ta, cái gì cũng chưa làm. Cho nên Tần Ly không rõ, người này rốt cuộc muốn gì?

Bữa tối, Tần Ly không giữ Tô Bạch lại. Tô Bạch do dự một lát, cầm hộp sủi cảo lên lầu.

“Ba, mẹ, anh, con muốn cùng cậu ấy sống bên nhau cả đời.” Tô Bạch đặt hộp sủi cảo giữa bàn tiệc sơn hào hải vị, nói từng chữ từng chữ.

“Năm hết Tết đến, đừng tự tìm phiền phức, có gì để vài ngày nữa hãy nói.” Ông Tô không tỏ rõ ý kiến, bà Tô chuyên tâm dùng cơm.

“Mùi vị cũng được, nhân rau cần thịt lợn, chú không ăn à?” Tô lão đại gắp một bát sủi cảo cho mình, liên tiếp tiêu diệt mấy cái mới nhả một câu. Sủi cảo ngày tất niên, thật lâu chưa được ăn, nhớ quá...

Tô Bạch ngồi xuống, im lặng ăn cơm. Những gì anh muốn nói đã nói xong rồi, không phải hỏi ý kiến mà là thông báo, báo cho người nhà biết mình đã tìm được một người, tìm được một người nguyện ý ở bên mình cả đời.

~*~

Triển Vân và Mục Triết Viễn ăn xong sủi cảo đã nhanh chóng ra về. Tiểu Mãn nắm chặt hai phong bao lì xì cười toét miệng, làm trẻ con thật thích, có thật nhiều tiền mừng tuổi!

“Ba ba, Tiểu Mãn mừng tuổi ba ba.” Tiểu Mãn so sánh hai phong bao trong tay vài lượt, đưa cho Tần Ly cái có vẻ dày hơn.

Tần Ly dở khóc dở cười. Ha ha, con mừng tuổi cha, hay thật.

“Còn cái kia nữa?” Tần Ly liếc nhìn phong bao còn lại trên tay con.

“Cái này để cho chú Đại Bạch.” Tiểu Mãn vội vàng giấu cái kia ra sau lưng, đây là tiền mừng tuổi chú Đại Bạch, ba ba không được cướp!

Trong phòng rất yên tĩnh, khu này không cho đốt pháo, chỉ nghe thấy loáng thoáng tiếng pháo hoa từ bên sông vọng lại. Trẻ con ngủ sớm, Tần Ly cũng không định để Tiểu Mãn thức canh giao thừa nên đã dỗ bé vào giường, bản thân anh lại không sao ngủ được.

Không ngủ được, không có người bên cạnh, Tần Ly lấy cây đàn cổ phủ bụi đã lâu trong ngăn kéo ra.

Đặt đàn lên kệ, ngồi trên chiếu, chỉnh dây, thử âm, rất nhanh, một khúc “Dương Quan Tam Điệp” chảy ra từ đầu ngón tay.

Tiểu Mãn ngủ rất say, không sợ bị đánh thức. Tìm được cảm giác tay, Tần Ly không dừng lại, đàn một khúc nối một khúc. Phòng khách đã tắt đèn lớn, chỉ còn lại một ngọn đèn tường. Trong ánh sáng mông lung, Tần Ly chơi đàn rất tập trung, ngoài cửa, hai khán giả đã ngây người.

Tô lão đại dụi dụi mắt, không nhìn lầm, đánh đàn đúng là tình nhân thằng út. Sau đó, Tô lão đại giật mình, đây là “tiểu bạch kiểm” cả ngày chẳng có việc gì chỉ xoay xung quanh con trai, em trai mình và kệ bếp?

Vèo! Bên cạnh có một cái bóng lướt qua! Đứng vậy, tuyệt đối chính xác! Tô lão đại nghĩ muốn chọc mù hai mắt mình.

Còn Tô Bạch, lúc này cả người đã nhộn nhạo. Vốn định tới dạ tập, anh cả lại đòi đi theo, theo đuôi cũng được, đến lúc cần thì đuổi đi là xong. Không ngờ bắt gặp cảnh tượng này, thật là đẹp!

Ánh sáng mờ nhạt, áo ngủ bằng tơ, ngồi xếp bằng, mặt mày ẩn tình, đây rõ ràng là mời gọi trắng trợn mà! Cho nên lúc này Tô Bạch không hề do dự xông vào.

Ngồi xổm trên sàn, một tay ôm thắt lưng người kia, một tay sờ lén mấy ngón tay phủ trên dây đàn, Tô Bạch thật muốn ngay lập tức đem người này tử hình tại chỗ.

Bị cắt ngang, Tần Ly không giận, chỉ hơi dựa người vào Tô Bạch.

“Đàn dễ nghe lắm!” Tô Bạch thật lòng ca ngợi.

“Dễ nghe đến đâu?” Tần Ly nhướng mày.

“Ừm, theo tôi thì êm tai như tiếng đàn dương cầm của Tiểu Mãn vậy.” Tô Bạch suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời.

Tô lão đại hộc máu.

“Hay như vậy?” Tần Ly nở nụ cười. Trong mắt anh, tiếng đàn của Tiểu Mãn là hay nhất, tác phẩm “Hai con cọp” vang bên tai ba ngày không dứt dư âm, là âm thanh hay nhất của hay nhất.

“Đương nhiên rồi.” Tô Bạch vuốt lên ngón tay chủ quán, cúi xuống hôn một cái, “Tôi thật không ngờ anh còn biết chơi đàn tranh, lợi hại thật đấy!”

Tô lão đại gục. Xem ra phải tìm thời gian bồi dưỡng năng lực thưởng thức và giám định âm nhạc cùng với năng lực phân biệt nhạc khí cho em mình thôi.

“Đây là đàn cổ.” Tần Ly bình tĩnh trả lời.

Tô Bạch cực kỳ =.=’ Anh đúng là không phân biệt được đàn tranh đàn cổ, chẳng phải đều là một khúc gỗ với mấy sợi dây hay sao?

“Anh biết chơi cả đàn cổ, thật là lợi hại.” Tô Bạch cấp tốc đổi giọng.

“Cảm ơn đã quá khen.” Tần Ly đứng lên, lúc này mới phát hiện phòng khách còn có một người khác.

“Xin chào anh Tô.” Tần Ly gật đầu với Tô lão đại. Dù không thích người này, trước mặt Tô Bạch vẫn cần giữ lễ phép căn bản.

Nói đến Tần Ly, tính cách người này khiến người ta rất muốn đánh đòn, thích hoàn mỹ, có một tì vết tuyệt đối sẽ không dùng nữa, tỷ như bộ trà cụ kia. Một thứ thích nhiều năm như vậy, một khi bị hỏng, dù đau lòng nhưng vẫn không thể chịu được những thứ không hoàn mỹ xuất hiện trước mắt mình. Không thể không nói, loại tính cách này khá là phá sản. Song cũng vì nguyên nhân này, cho dù không ưa Tô lão đại, nhưng anh ta là anh trai Tô Bạch, là thân nhân của vợ mình, anh có thể làm sao?

Hơn nữa trước đó không lâu bị hố một lần, Tần Ly càng lười phản ứng người này. Đối với đồ trong tay, trước giờ Tần Ly chưa hề biết giá trị của nó. Mấy thứ đó hằng ngày vẫn dùng quen mắt rồi, giá trị cũng liền mơ hồ. Thử nghĩ mà xem, ai lại đi cân nhắc chén đũa của mình dùng giá trị bao nhiêu? Bởi vậy, ngày hôm đó Tần Ly cầm mấy món đồ bằng ngọc tìm người định giá.

Một món đầu tiên đã khiến anh kinh hãi. Cái ống đựng bút dùng hai mươi mấy năm, bị thương nhân buôn bán đồ cổ báo giá bốn trăm vạn, đây mới là giá ước đoán dè chừng thôi. Sau đó, bị người ta thừa dịp cháy nhà đi hôi của.

Tô lão đại bảo, bán cho tôi đi, ba trăm năm mươi vạn, chẳng phải cậu đang cần tiền gấp đấy sao? Đem bán đấu giá phải theo quy trình nhất định, phí dụng không nhỏ đâu, mấu chốt là, nguồn gốc vật này cậu không nói rõ được.

Một vẻ gian thương đặc sệt, Tần Ly chỉ cười cười đáp ứng. Quả thật đang cần tiền gấp, cũng đúng là anh nhìn qua liền nhận ra mục đích của người này. Chẳng qua muốn chia rẽ hai người, có lẽ nói không được em mình nên muốn ra tay từ bên này.

Vậy thì trước hết cứ cho anh ta chiếm chút lợi nhỏ. Chỉ cần vợ là của mình, một ngày nào đó sẽ đòi lại toàn bộ!

~*~

Tô lão đại hơi xấu hổ, hỏi thăm vài câu rồi vội vã đi ngay. Xem ra, lần này không chỉ nhìn sai mà là nhìn quá sai rồi!

“Muốn tôi giúp ấm giường không?” Tiễn anh trai về, Tô Bạch lần thứ hai ôm chủ quán, chủ động tiến cử lò sưởi.

“Anh không cùng người nhà đón giao thừa sao?” Tần Ly ngứa cằm, cho phép vợ gặm cổ mình như con cún nhỏ gặm.

“Không cần, hai cụ lớn tuổi, thức không được. Tôi muốn cùng anh.” Tô Bạch cố sức gặm ra vài dấu ấn, tay một mực lục lọi ngang lưng chủ quán lại lần xuống dưới ba thốn.

Cảm giác chỗ xương cụt nhột nhột tê tê khiến Tần Ly không nhịn được, bật một tiếng rên rỉ. Tô Bạch hài lòng, tay lặng lẽ vòng về bên hông. Cứ từ từ thôi, không vội, một ngày nào đó nước sôi sẽ nấu chín con ếch nhà anh!

“Trước đây ngày Tết của anh như thế nào?” Tần Ly nằm trên salon, đầu gối lên đùi vợ, tay đã chạy về nơi thích nhất, cái bụng mềm mềm mập mập.

“Ăn, ngủ, xem chương trình chào xuân.” Tô Bạch vuốt tóc chủ quán, lòng cảm thấy thỏa mãn vô cùng. Những ngày Tết sau này, mình sẽ không còn một người cô đơn, có người yêu, có con trai, thật hạnh phúc.

Đáp án giống trong dự đoán, Tần Ly trầm mặc. Chính là vì như vậy, người này mới khao khát tình thân, khao khát có một gia đình! Tần Ly chưa bao giờ biết cảm giác một mình đón năm mới là thế nào. Trước kia là cùng cha mẹ, lại thêm hàng năm có một số sinh viên ở lại trường không về quê ăn Tết, cha, mẹ, còn có mình, luôn luôn tưng bừng vui vẻ. Sau này cha mẹ qua đời, hàng năm đều bị lão Mã lôi về quê, cũng là một nhà đầy ắp tiếng cười vui.

Mười hai giờ, ăn xong sủi cảo, hai người đi tắm rồi trèo lên giường, một trái một phải kẹp Tiểu Mãn ở giữa, tựa như một nhà ba người.

“Sinh nhật vui vẻ.” Tô Bạch hạ giọng, tay vươn qua người con trai kéo tay chủ quán, đưa vào một thứ lành lạnh.

Là một chiếc đồng hồ. Sờ sờ số lượng kim cương đính trên mặt đồng hồ, Tần Ly hài lòng. Bạn đang

~*~

Sáng tỉnh dậy rất sớm, vớt Tiểu Mãn mông trần xoay khắp giường lên, Tần Ly đảo mắt, nhấc chân nhét con vào lòng Tô Bạch, Tô Bạch ham ngủ, bị động mạnh như thế cũng tỉnh, vừa mở mắt thấy một lớn một nhỏ nằm bên chớp mắt nhìn anh.

“Chú Đại Bạch, chúc mừng năm mới!” Trình Tiểu Mãn ghé lên người Tô Bạch, chuyện thứ nhất là chúc Tết chú Đại Bạch.

“Tiểu Mãn năm mới vui vẻ.” Tô Bạch cười tủm tỉm trả lời.

“Chú Đại Bạch năm mới vui vẻ!” Tiểu Mãn bất động, tiếp tục chúc Tết.

“Tiểu Mãn năm mới vui vẻ.” Tô Bạch tiếp tục trả lời, vật nhỏ này làm nũng đây!

“Chú Đại Bạch năm mới vui vẻ!” Tiểu Mãn chu cái miệng nhỏ, tủi thân, giọng cũng cao lên không ít.

“Tiểu Mãn năm mới vui vẻ.” Tô Bạch luống cuống, mình không làm gì đắc tội á, sao cục cưng lại mất hứng.

“Ngốc, con đang chúc Tết anh đấy!” Tần Ly nổi giận, đạp Tô Bạch một cái, “Còn không mau mừng tuổi!”

Tỉnh ra, Tô Bạch nhanh chóng đứng lên móc tiền ra, lấy toàn bộ tiền mặt trong ví ra và cả thẻ tín dụng nhét vào tay con. Tiểu Mãn càng mất hứng, vứt mấy thứ trên tay xuống đất, cắm mặt vào lòng cha, không thèm để ý đến chú Đại Bạch nữa. Chú Đại Bạch thật nhỏ mọn, đến lì xì cũng không cho, Tiểu Mãn cũng không lì xì chú Đại Bạch nữa!

Tô Bạch tròn mắt, nhìn sang chủ quán xin giúp đỡ.

Tần Ly bất đắc dĩ, lấy phong bao lì xì hôm qua ra lắc lắc, “Thấy không? Phải có bao lì xì, bao lì xì...”

Tô Bạch hiểu ra, ra là phải bọc lại.

Vội vã xông lên nhà, tìm mãi mới được một mảnh giấy đỏ, bọc tờ một trăm đồng vào, lần thứ hai lao xuống lầu, sau đó, Tô Bạch lại một lần bị coi thường.

Trình Tiểu Mãn khoanh chân ngắn ngồi trên thảm hoạt hình, trước mặt để ba bao lì xì, hai cái rất tinh tế, một cái rất thô ráp.

“Cái này, chú Triết Viễn cho, hai mươi tờ.”

“Cái này, chú xinh đẹp cho, mười tờ.”

“Cái này, chú Đại Bạch cho, một tờ.”

Tiểu Mãn chỉ từng bao lì xì, chú thích.

Tô Bạch muốn đập đầu vào tường quá. Cuối cùng mình mới là tên hẹp hòi nhất à?

“Ái chà, bảo bối có thể đếm đến hai mươi rồi cơ à, giỏi lắm.” Tần Ly rất hài lòng với thiên phú số học của con trai, xốc cục cưng lên gặm một trận. Mình năm bốn tuổi mới đếm được đến mười thôi, đúng là hậu sinh khả úy rồi!

“Tiểu Mãn à, ba ba cho cháu bao nhiêu tiền mừng tuổi?” Tô Bạch hỏi rất xấu.

“Ba ba bảo, vào ngày Tết trẻ con dùng để kiếm tiền mừng tuổi, là kiếm tiền mừng tuổi của người khác, tiền của ba ba vốn là của Tiểu Mãn, vì sao còn phải mừng cho Tiểu Mãn nữa?” Tiểu Mãn chớp mắt nhìn chú Đại Bạch, kiên nhẫn giải thích. Chú Đại Bạch thật ngốc, điều này cũng không biết!

“Hay lắm, tiền của ba ba đều là của Tiểu Mãn, phải giữ lại cho Tiểu Mãn cưới vợ.” Tần Ly xoa bóp khuôn mặt nho nhỏ của con, càng hài lòng hơn.

“Ba ba, Tiểu Mãn muốn cưới chú xinh đẹp làm vợ có được không?” Tiểu Mãn leo lên người cha, trán chạm trán làm nũng.

“Vì sao muốn cưới chú xinh đẹp?” Tần Ly nghiến răng.

“Tiểu Mãn thích nhất ba ba, nhưng ba ba là ba ba. Thích thứ hai là chú Đại Bạch, nhưng chú Đại Bạch là vợ của ba ba. Thích thứ ba là chú xinh đẹp, cho nên muốn cưới chú xinh đẹp làm vợ.” Tiểu Mãn dùng phương pháp loại trừ đã chọn xong đối tượng kết hôn.

Tô Bạch tròn mắt nhìn hai cha con thảo luận chuyện cưới vợ, ngửa đầu mong thiên lôi bổ xuống một cú trúng mình đi.

Bị đả kích quá lớn, mặt mày xám tro về lầu mười sáu, cha mẹ vẫn chưa dậy, chỉ có anh cả đang đợi ở phòng làm việc.

Nói chuyện một lát, hai người đạt thành hiệp nghị.

“Anh, đừng làm chuyện gì dư thừa, cậu ấy là người của em, dù thế nào cũng vẫn là của em.” Đứng ở cửa phòng, Tô Bạch đưa lưng về phía anh trai, nói một câu.

Tô lão đại cười khổ. Thằng út lần này thật sự rơi vào lưới tình rồi, anh nó còn chưa làm gì nó đã vội cảnh cáo. Nhưng mà út à, anh chú có thể không can thiệp nhưng chỗ cha mẹ thì chú định thế nào?

Nói chuyện với em trai xong, Tô lão đại không biết dùng cách gì, mời hai cụ nhà anh đi khỏi. Hai vị trưởng bối tiếp tục du lịch vòng quanh thế giới, Tô lão đại tiếp tục kiếm tiền, Tô lão tam tiếp tục nấu ếch...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play