Vệ Kiêu chống gậy, đứng ở trong vườn phơi nắng.

Khoảng cách đánh nát hai xương đùi lại bôi thuốc lên đã hơn bốn tháng, bây giờ hắn chống gậy có thể ở trong vườn gắng gượng đi lên hai bước, không như không lâu trước kia ngày ngày nằm ở trên giường chịu đựng đau đớn thấu tận tâm.

Thuốc thí nghiệm ngày đó hai chân dường như bị nghiền nát, đau nhức một tấc một tấc từ dưới mà lan tràn lên, làm cho người ta hận không thể đem da thịt xé rách, đến giờ nhớ lại Vệ Kiêu đều nghĩ hai chân đang ẩn ẩn đau.

“Ngày hôm nay thế nào?”

“So với mấy ngày trước tốt hơn nhiều.”

Từ Duyên Tri liếc Vệ Kiêu một cái tiếp tục mân mê thảo dược trên tay, “Ta là hỏi ngươi hai chân có cái gì khác nhau không.”

Vệ Kiêu lại đi vài bước, suy nghĩ một chút nói: “Đùi phải tựa hồ khá hơn chân trái.”

Từ Duyên Tri khó có được cười cười, ở trên khuôn mặt khô gầy không bằng khóc nhìn đẹp hơn nhiều.

“Ngươi đùi phải dùng là Toái Kim Một Hoa cao của ta, chân trái dùng là Tục Cốt cao của Quỷ Phủ, đương nhiên là đùi phải khôi phục mau hơn.”

“Ngươi thí nghiệm thuốc chính là vì chứng minh cái này?” Vệ Kiêu tìm tảng đá ngồi xuống.

“Ta muốn chứng minh Quỷ Phủ đuổi ta ra là một sai lầm, nói y thuật ta vĩnh viễn kỹ cao một bậc so với bọn hắn, để bọn họ xấu hổ vô cùng. Muốn bảo đảm vạn vô nhất thất (chắc chắn) không ra sai lầm, đương nhiên phải tìm người thí nghiệm thuốc.”

Đối với chấp niệm của Từ Duyên Tri, Vệ Kiêu không làm bình xét.

Trao đổi điều kiện, bản thân đáp ứng hắn thí nghiệm thuốc, nhưng vì sao thí nghiệm thuốc, lại không quan hệ với hắn.

Một lát sau, Từ Duyên Tri đứng lên, vỗ vỗ bụi trên y phục.

“Ngày mai ta sẽ ly khai Huyền Hoa Viên, thông thường ở đây không có người khác tới, ngươi ở chỗ này dưỡng thương, khá rồi thì tự động đi đi.

Có chuyện gì, thì hỏi dược đồng trong vườn.”

Ở chỗ này ngẩn người mấy tháng, Vệ Kiêu biết Từ Duyên Tri ngoại trừ hái thuốc đi ra ngoài một hai ngày, thời gian còn lại đều là tự nhốt mình trong dược lư.

“Ngươi đi đâu.” Vệ Kiêu vốn là tùy tiện hỏi, không nghĩ Từ Duyên báo trả lời.

“Ta muốn đi Quỷ Phủ, cùng Đỗ Phàm tỷ thí một lần.”

Vệ Kiêu sửng sốt, tỷ thí?

Từ Duyên Tri nhìn ra nghi vấn của Vệ Kiêu, khó được nói nhiều hơn. “Quỷ Phủ Phủ Chủ từ trước đến nay là do so lớn quyết định ra thắng bại, người thắng kế nhiệm vị Phủ Chủ, so đa phần chính là luyện dược, chế độc, giải độc vân vân, lần trước ta bại bởi Đỗ Phàm. Sau lại xảy ra một việc… ta bị đuổi ra khỏi Quỷ Phủ…”

“Vậy lần này ngươi đi tỷ thí, Đỗ Phàm sẽ đáp ứng sao.” Vệ Kiêu không rõ Từ Duyên Tri đã từng xảy ra chuyện gì lắm, nhưng bị đuổi ra Quỷ Phủ hiển nhiên sự tình cực kỳ nghiêm trọng.

“Ta tự nhiên có biện pháp khiến hắn đáp ứng. Nếu ta thắng, lại khá tốt, nếu ta thất bại, Huyền Hoa Viên này ta sẽ để lại cho ngươi, ngươi tùy ý xử trí đi.”

Nghe ra ý chết trong lời Từ Duyên Tri nói, Vệ Kiêu không khỏi nói: “Bất quá là một trận tỷ thí, hà tất…”

Từ Duyên Tri lắc đầu, hai tay đưa tại trước ngực. “Ngươi nhìn coi tay của ta, mặt của ta, đã không còn giống hình người. Ta quá mệt mỏi, không biết khi nào sẽ vừa ngủ liền bất tỉnh. Người ngoài nói ta là Y Tiên, ta nhưng cứu không được chính mình. Lần này ta tìm tới cửa, chính là muốn trước khi chết làm một cái kết thúc. Cho dù chết, ta cũng muốn để cho bọn họ cả đời cũng không sống dễ chịu.”

Chấp niệm quá sâu, đó là nút chết.

Trong chốn giang hồ, gần đây tình thế lại khá lạ lên. Giống như một viên đá vào hồ, kích lên vòng vòng sóng gợn, nhưng mà khắp hồ nước vẫn không biến sắc.

Bởi vì Lạc Lâm gia đối chèn ép của tam đại thế gia khác bắt đầu phản kích.

Chẳng qua lần này dẫn dắt Lạc Lâm gia không còn là Lạc Lâm Chấn Quân, mà trở thành Lạc Lâm Hoài Tuyết.

Mà Lạc Lâm Hoài Tuyết bất đồng với Lạc Lâm Chấn Quân ở chỗ, Lạc Lâm Chấn Quân trước mặt người khác là văn khiêm công tử, mà Lạc Lâm Hoài Tuyết là sát phạt thủ đoạn.

Đã nhiều ngày, tam đại thế gia tử thương vô số, kỳ dị chính là môn phái khác đều không có lên tiếng khiển trách, tựa hồ bất lực từ một người hoàn! Công tử đột nhiên biến thành tuyệt thế cao thủ quả thực trong nỗi khiếp sợ phục hồi tinh thần lại.

Tuy rằng Lạc Lâm Hách cùng Hướng Lạc Thu cũng khuyên hắn lưu chút đường sống, không nên đuổi tận giết tuyệt, nhưng đối Yên Hoài Tuyết mà nói, hình như không có tác dụng gì.

Từ ngày ấy tỉnh lại, Lạc Lâm Kỳ Vi đưa cho Yên Hoài Tuyết mấy quyển tập, sau bảo hắn siêng năng luyện tập, Yên Hoài Tuyết liền không cả ngày ra ngoài ăn uống nữa, mà ở trong viện luyện công.

Việc làm hắn cảm thấy kỳ quái, khi hắn luyện công thì, mỗi khi gặp phải khốn cảnh, sẽ từ đan điền có một cỗ khí chảy ra, sinh sôi không thôi, trợ hắn đột phá. Hơn nữa những võ công này tựa hồ cứ có một loại cảm giác quen thuộc, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng thân thể lại không tự chủ được quán tính làm ra, hết thẩy nước chảy thành sông.

Không ra hơn tháng, Yên Hoài Tuyết đã có sở chút thành tựu.

Tùy theo mà đến chính là, làm Lạc Lâm gia khôi phục danh uy ngày xưa.

Sau lần đầu tiên sát nhân, Yên Hoài Tuyết cũng kinh ngạc với bình tĩnh chính mình. Một kiếm xuống, máu tươi phun ra, nhưng mà hắn lại không nửa phần khó chịu.

Khi giải quyết địch nhân, hắn cũng không nghe giải thích cũng không lên tiếng, đối mặt với tử thi trên đất cũng chỉ là diện vô biểu tình rời đi, tựa hồ tất cả chỉ là một loại tập quán của thân thể, theo võ công tinh tiến, đang chậm rãi bị thức tỉnh.

Hắn vẫn thường thường lưu luyến thanh lâu, chỉ là mặc kệ nữ tử dưới thân kiều mị động lòng người cỡ nào, hắn động tình là lúc trong đầu luôn luôn cùng một khuôn mặt.

Hắn tìm không được Vệ Kiêu.

Cho dù một mình tự đi qua Tố Thương Giáo, cũng vẫn là tìm không được hắn.

Yên Hoài Tuyết dần dần buồn bực không hiểu vì sao, đồng thời bất an.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play