Hạ Toa về nhà liền tìm thợ khóa đến thay toàn bộ khóa cửa. Rút dây điện thoại bàn ra , điện thoại di động thì tắt đi , cắt đứt toàn bộ liên lạc với bên ngoài. Sau đó trở về phòng, đóng cửa lại, một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn TV treo trên tường ngẩn người, trằn trọc trở mình đêm không thể say giấc.

Một tuần lễ cứ như vậy lặng yên không tiếng động đã qua, cô không thể không nghe được tiếng gõ cửa mỗi ngày. Chỉ là cô không muốn động, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, thì làm sao lại nguyện ý đi mở cửa đây?

Cho đến ngày nào đó, ngủ mơ mơ màng màng thì phát hiện Tang Thuyết, Tần Di, Tiêu Thần, Nhậm Kiến, thế nhưng tất cả đều vây ở bên giường của cô. Cô cho là mình đang nằm mơ cũng không để ý tới, lật người, chùm kín chăn.

"Hạ Toa, sao em lại tự làm khổ mình như thế chứ?" Một tuần lễ qua một chút tin tức cũng không có , Tiêu Thần cũng tiều tụy không ít, nhưng khi nhìn đến Hạ Toa chỉ còn một hơi nằm ở trên giường thoi thóp thì tức giận cũng không nổi.

Bốn người bọn họ tới là vì muốn đả thông tư tưởng cho Hạ Toa, nhưng khi nhìn đến tình cảnh này, ai cũng không đành lòng trách móc cô . Vốn cho là sẽ là uống say mèm, không thể nghĩ đến sẽ thành như vậy.

Vách tường trắng của bệnh viện hòa lẫn với sắc mặt tái nhợt của Hạ Toa thành một mảnh, làm cho người ta có chút không phân rõ, rốt cuộc là vách tường quá trắng hay là sắc mặt Hạ Toa tái nhợt nhiều hơn. Hàn Dạ và Tuyết Thiếu cũng vội vã chạy tới, nhìn Hạ Toa đã uống thuốc ngủ thật say , thở dài, nói không ra lời.

Thấy hai người vội vã chạy tới , sắc mặt Tang Thuyết cũng không dễ chịu chút nào , nhìn chằm chằm hai người, xảy ra chuyện lớn như vậy thế nhưng cũng không nói cho cô biết. Nếu là Hạ Toa thật sự xảy ra điều gì ngoài ý muốn, đến lúc đó thì phải làm sao.

" Các cậu đi ra ngoài cho tôi." Tang Thuyết liếc nhìn hai người, giọng nói lạnh lẽo.

Tuyết Thiếu và Hàn Dạ, anh nhìn tôi , tôi nhìn anh, cúi đầu, đi theo sau lưng Tang Thuyết ra khỏi phòng bệnh, ngoan ngoãn đứng ở hành lang, không dám ngẩng đầu nhìn Tang Thuyết. Trong lòng đã làm tốt công tác chuẩn bị sẽ nghe Tang Thuyết mắng cho một trận rồi.

"Hai người các cậu? Xảy ra chuyện như vậy tại sao không nói sớm." Tang Thuyết đặt mông ngồi ở trên ghế, giận dữ nói qua.

" Em cho là chị sẽ xem tin tức." Hàn Dạ thận trọng quan sát sắc mặt của Tang Thuyết, uất ức cực kỳ.

Chuyện của Tần Lạc chỉ cần mở ti vi là có thể thấy được, coi như không xem TV thì báo cũng đăng nhan nhản rồi, hắn làm sao biết Tang Thuyết thế nhưng ngay cả báo cũng không có nhìn mà TV lại không có xem .

"Tần Lạc này?" Tang Thuyết thở dài, lại hỏi tới , hai ngày nay cô và Tần Di không ngừng gọi cho Tần Lạc , nhưng không có ai bắt máy, nhắn tin cũng không có trả lời , người lớn như thế giống như phút chốc bốc hơi khỏi nhân gian.

"Hình như trở về Tần gia rồi." Hàn Dạ đi tới ngồi xuống , hướng về phía Tang Thuyết nói, nếu không phải là trong nhà gọi điện thoại tới bảo hắn đừng có như Tần Lạc , thì hắn cũng không biết Tần Lạc đêm đó đã bị Tần gia đón về rồi.

"Trở về Tần gia rồi, vậy làm sao A Di gọi điện thoại về lại nói không có ở nhà?" Nghe Hàn Dạ vừa nói như thế, Tang Thuyết cảm thấy rất tò mò, Tần Di cũng không phải là người ngoài, theo lý thuyết không thể nào phải giấu cô ? Huống chi chuyện của Kha Nham cũng không coi là chuyện lớn gì, có cần thiết phải như vậy không?

"Tiểu Di, tuần sau là đại thọ của ba rồi, dì về chứ?" Tuyết Thiếu đứng ở bên người Tang Thuyết, năn nỉ .

" Để tôi tính một chút đã ." Tang Thuyết trừng mắt liếc Tuyết Thiếu , nhàn nhạt nói qua. Cô lần này trở về chính là vì ăn mừng đại thọ 50 của ba hắn, làm sao lại không về đây? Chỉ có điều lần này Tuyết Thiếu làm thật sự là có chút quá mức, chuyện đã xảy ra như vậy tại sao có thể để Hạ Toa một mình ở trong nhà như vậy ? Nếu là thật có chuyện gì xảy ra, cả đời trong lòng cũng sẽ không yên.

"Tiểu di, cháu thật sự là không là cố ý , cháu cho là Tần Lạc sẽ đi tìm Hạ Toa giải thích ? Ai biết được." Tần gia lần này thế nhưng thái độ khác thường, tin tức vừa ra liền đem Tần Lạc gọi về, thủ đoạn xử lý chuyện này , thật sự làm cho người ta có chút không thể tưởng tượng nổi, Kha gia so với những gia tộc như bọn họ cũng không có gì đặc biệt sao ? Thế nào có cảm giác chạy trối chết ?

" Anh Hàn Dạ ?" Y tá đang định đẩy cửa đi vào , thấy Hàn Dạ ngồi ở một bên , đi tới bên người hắn , ngọt ngấy kêu một tiếng, trong mắt tràn đầy ái mộ.

"Linh Lan, em làm ở đây à?" Hàn Dạ có chút xấu hổ nhìn Tang Thuyết và Tuyết Thiếu, quay đầu lại nói chyện với Linh Lan.

"Vâng , đúng vậy, hai vị này là?" Linh Lan nhìn sắc mặt không phải là tốt của Tang Thuyết , có chút nghi hoặc nhìn Hàn Dạ.

"Tôi đi vào trước." Thấy y tá không chuyên nghiệp như vậy , Tang Thuyết không vui nhìn Hàn Dạ lạnh mặt nói.

"Tôi cũng vậy ." Tuyết Thiếu vốn là còn mỉm cười nhìn Linh Lan , thấy bộ dáng mất hứng của Tang Thuyết, cũng hướng Hàn Dạ nói vội đi vào theo.

"Linh Lan, bên trong là bạn anh , em cứ làm việc đi nhé , sau khi tan ca chúng ta nói chuyện." Nhìn bộ dạng sắp khóc của Linh Lan , Hàn Dạ vội an ủi, dù sao Linh Lan cũng là đàn em của mình. Mặc dù cô cư xử có chút không thỏa đáng, nhưng là cũng không nên trách móc nặng nề.

"Vâng ." Nghe Hàn Dạ vừa nói như thế, khuôn mặt mới vừa rồi còn uất ức , bây giờ đã là cười tươi như hoa , hướng Hàn Dạ gật đầu một cái, bước nhanh đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play