Vì để tránh cho xảy ra chuyện không vui, Tiêu Thần mỗi ngày sáng sớm liền mang theo Hạ Toa ra cửa, mãi cho đến nửa đêm mới trở về. Thình thoảng là đi dạo còn đa số thời gian bọn họ tìm một quán cà phê, ngồi ở bên trong phòng riêng cả một buổi chiều , nhìn trên đường người đến người đi, cũng là một loại hạnh phúc.
Chẳng qua là khi hai người mới từ trên lầu đi xuống , lại phát hiện bên trong phòng khách nhiều thêm hai người không mời mà đến, ba mẹ Tiêu Thần ngồi ở một bên nói chuyện. Mặc dù nhìn bóng lưng cô không biết là ai, nhưng nhìn dáng vẻ cẩn thận của Tống Nghệ Linh trong lòng đại khái cũng đoán được , không phải bà nội Tiêu Thần , thì là ai đây?
"Thần nhi, cháu dậy rồi à , tới ngồi bên cạnh bà nội ." Tiền Ngữ trực tiếp bỏ quên Hạ Toa đang đứng cạnh , chỉ hỏi một mình Tiêu Thần .
"Em lên lầu đi , lát nữa anh lên tìm em ." Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ nhìn Tiền Ngữ, quay đầu lại đối với Hạ Toa nói. Hắn cũng không hy vọng Hạ Toa phải chịu một chút uất ức, thật vất vả mấy ngày nay mới để cho cô yên tâm .
"Vâng ." Hạ Toa cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu một cái, xoay người đi lên lầu, dù sao cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với bà nội Tiêu Thần . Bà ấy không thích cô, cô còn không thích bà ấy đây? Dù sao đối với cô ấn tượng kém, như vậy thiếu chút nữa cũng không có quan hệ.
"Bà nội, sao bà đến sớm vậy ?" Tiêu Thần đi tới bên người Tiền Ngữ dịu dàng hỏi thăm.
"Mấy ngày nay nghe nói cháu toàn về muộn , cho nên bà mang theo Ninh Ngưng tới thăm cháu , cháu đừng trách bà cụ này , cháu dẫn Ninh Ngưng ra ngoài đi dạo đi ." Tiền Ngữ mặt mũi tràn đầy tươi cười nhìn Tiêu Thần, hướng về phía Ninh Ngưng vẫy vẫy tay, dặn dò .
"Bà nội, cháu đã có bạn gái, bà cần gì phải làm như vậy chứ?" Đối với bà nội mình, Tiêu Thần có vẻ rất là bất đắc dĩ.
"Bà biết rõ , không phải chưa kết hôn sao ? Cháu trước kia không phải cũng có rất nhiều bạn gái sao? Dẫn Ninh Ngưng ra vườn hoa đi bộ đi , nó vì cháu nên mới từ nước ngoài bay về đó." Tiền Ngữ cũng không thèm để ý Tiêu Thần không vui ,vẫn cố chấp nói.
"Con cháu có phúc của con cháu , mẹ cũng đừng trông nom nhiều như vậy!" Tiêu Quỳnh có chút bất đắc dĩ liếc mắt nhìn mẹ mình ngồi ở bên cạnh . Trước kia bà nội hắn là như thế này, hiện tại mẹ hắn cũng là như thế này, thì ra là con người khi có tuổi có một số việc nhất định sẽ tự cho là đúng.
"Tôi thật sự không biết con bé đó có cái gì tốt, nghe nói trước kia vẫn cùng Tần Lạc nhà họ Tần làm chung một chỗ, con gái như vậy tại sao có thể làm con dâu nhà chúng ta ? Chẳng lẽ con muốn để người khác chê cười nhà họ Tiêu sao?" Nghe con trai mình vừa nói như thế, Tiền Ngữ trực tiếp nổi giận.
"Người trẻ tuổi nói yêu đương không phải rất bình thường sao? Mẹ để ý nhiều như vậy hữu dụng sao? Bây giờ là Tiêu Thần thích Hạ Toa, chủ động theo đuổi con bé , hơn nữa con cũng cảm thấy Hạ Toa có chỗ nào không tốt, mẹ đừng quan tâm nhiều như vậy không được sao?" Vốn là Tiêu Quỳnh chỉ là muốn giảng hòa, nhưng trước mắt không khí lại càng ngày càng trở nên giằng co.
“ Con bé đó cho các người ăn bùa mê thuốc lú gì mà các người giúp đỡ nó nói chuyện, các người xem một chút, xem Ninh Ngưng, có cái gì không tốt, diện mạo cũng hơn nó , còn trình độ học vấn chẳng lẽ lại kém nó ? Tôi liền không hiểu, chẳng lẽ các người mắt cũng mù sao?" Tiền Ngữ không nghĩ tới con trai mình sẽ chống đối cô, tức giận đứng lên, kéo Ninh Ngưng, chỉ vào mặt Tiêu Quỳnh tức giận bất bình nói.
"Bà nội, thôi, là cháu và Tiêu Thần vô duyên thôi." Nhìn cha mẹ Tiêu Thần cũng vì Hạ Toa nói chuyện, Ninh Ngưng trong lòng rất không thoải mái nhưng ngoài mặt vẫn là ra vẻ hiền lành nhu nhược khuyên giải Tiền Ngữ đang tức giận .
"Ninh Ngưng đừng sợ, chuyện này bà nội sẽ làm chủ cho cháu ." Nhìn bộ dạng uất ức của Ninh Ngưng, Tiền Ngữ tức giận hướng về phía mấy người lớn tiếng kêu lên , sau đó xoay người dắt cô rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT