Một nhà hàng ở gần bệnh viện , Hàn Dạ và Tiêu Thần mặt đối mặt , thỉnh thoảng liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, rất rõ ràng là chờ cái gì, chỉ là dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được hai người chờ nhất định là Hạ Toa và Linh Lan.
"Trước kia tôi xem cậu không phải là không thích chờ đợi như vậy , không phải còn thường thường nói tôi sao? Hiện tại thế nào cũng trở nên giống như tôi rồi ?" Nhìn vẻ mặt của Hàn Dạ , Tiêu Thần không nhịn được nhạo báng hắn . Ban đầu hắn lựa chọn chiến thuật thân cận với Hạ Toa , cũng bị hắn chê cười không ít .
"Sau khi xảy ra chuyện như vậy , cậu bảo tôi còn thế nào yên tâm, huống chi Mạnh Dao vẫn còn ở thành phố này, bằng không tôi cũng không cần lo lắng như vậy. Nhớ tới ánh mắt giận dữ ngày đó của Mạnh Dao , hắn thật rất lo lắng Mạnh Dao có thể làm thêm chuyện gì gây tổn thương tới Linh Lan hay không .
"Cô ấy có chút giống Thẩm Thu Linh, nhưng là so Thẩm Thu Linh ghê tởm hơn." Nói đến Mạnh Dao, Tiêu Thần cũng không nhịn được thở dài một cái, phụ nữ có đôi khi thật sự là quá đáng sợ, làm ra chuyện làm cho không người nào có thể tưởng tượng nổi.
"Ai nói không phải đây? Hiện tại cô ấy đang ở bệnh viện làm cho tôi vẫn lo lắng đề phòng ." Hắn thật hối hận ngày đó tại sao muốn nói tới chuyện của Thẩm Thu Linh , không đề cập tới không phải được chứ? Hiện tại tốt hơn làm cho hắn cả ngày lo lắng đề phòng.
"Cậu cũng không phải là không có tiền nuôi cô ấy." Tiêu Thần liếc mắt nhìn Hàn Dạ một cái , học hắn đem Linh Lan đặt ở bên cạnh mình không phải tốt sao? Cũng không phải là không có điều kiện, cửa hàng bán mô hình kia cũng phải thuê nhân viên , vừa đúng có thể để cho Linh Lan đi, mỗi ngày cùng đi cùng về cũng thực tế hơn nhiều.
"Tôi là muốn, nhưng là cô ấy bảo phải làm hết năm nay , nói là ở bệnh viện quen rồi." Hắn làm sao không muốn đem Linh Lan đặt ở bên cạnh mình nhưng không cưỡng được cô , thì có biện pháp gì?
"Đó không phải là xe của Tần Lạc sao? Sẽ không biết có gặp hay không ?." Hàn Dạ nhìn ngoài cửa sổ, nhỏ giọng mà nói thầm một câu.
"Hi vọng không phải ." Hắn cũng không hy vọng Tần Lạc và Hạ Toa chạm mặt, nhưng là bây giờ lại không không thể nào gọi điện thoại đi hỏi, chỉ có thể nghe theo mệnh trời.
Linh Lan và Hạ Toa chân trước mới vừa đi ra bệnh viện, chân sau Tần Lạc liền bước vào bệnh viện, hai người cứ như vậy thoáng qua, chỉ là như vậy cũng tốt. Nếu như Hạ Toa thấy dáng vẻ tang thương hiện tại của Tần Lạc , nhất định sẽ mềm lòng, chẳng bằng không thấy mặt còn đỡ.
"Hạ Toa, cậu cảm thấy lời nói của Thẩm Thu Linh là thật sao?" Linh Lan nhìn Hạ Toa bên cạnh có chút nghi ngờ hỏi thăm, cô không biết trước kia Thẩm Thu Linh là như thế nào nhưng nghe Hàn Dạ nói , nghĩ đến cũng không phải là người hiền lành gì nhưng là hôm nay hai người chạm mặt hoàn toàn giống như là bạn bè cũ lâu ngày gặp lại , trừ cuối cùng Hạ Toa có chút không vui, mọi thứ khác cũng rất bình thường .
"Mặc kệ cậu có tin hay không, dù sao mình tin." Cô ấy nếu nói như vậy, như vậy cô có tin hay không có quan trọng sao? Cuộc sống sau này còn dài mà? Cơ hội gặp mặt cũng nhiều lắm? Đến lúc đó tất cả không phải sáng tỏ rồi hả?
"Được rồi, mình cũng tin." Nhìn gương mặt bình tĩnh của Hạ Toa , Linh Lan cũng không hỏi nhiều, đưa mắt nhìn về phía nhà hàng đối diện , thấy bóng dáng quen thuộc, khóe miệng nâng lên một chút ý cười.
"Coi chừng." Nhìn Linh Lan đang chuẩn bị băng qua đường , Hạ Toa kéo lại cô, hai người ngã trên đất, một chiếc xe con màu xanh dương , từ bên cạnh hai người lao vụt qua.
"Thật đáng ghét, hiện tại người lái xe thật không có lương tâm ." Linh Lan đứng dậy, phủi bụi trên người , lẩm bẩm.
"Đi thôi." Hạ Toa ngoài miệng là không có nói gì, nhưng mới vừa rồi thật sự làm cô sợ muốn chết, nếu như không phải là mình phản ứng mau, chỉ sợ hiện tại.. Cũng may hiện tại Linh Lan không có chuyện gì, bằng không cả đời này cô cũng sẽ không an tâm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT