Tiêu Thần ngồi ở bên trong xe, nhìn Hạ Toa ngồi cạnh chỗ tài xế , trong lòng có chút không thoải mái , rõ ràng đã để Thu Linh Tố phụ trách chuyện của hắn, thế mà vẫn còn mặt dày đi hỏi số điện thoại của Hạ Toa , gặp qua không biết xấu hổ , chưa từng thấy qua không biết xấu hổ như vậy .

"Anh sao vậy ?" Ngồi ở bên trong xe chờ lúc lâu , cũng không thấy Tiêu Thần khởi động xe, Hạ Toa có chút không hiểu quay đầu hỏi thăm.

"Không có việc gì, có chút không thoải mái thôi ." Tiêu Thần liếc mắt nhìn Hạ Toa, khởi động xe .

"Vì chuyện của Viên Hiểu Manh à?" Nhìn Tiêu Thần thở phì phò , Hạ Toa cười nhạt, đã đoán được đại khái, Tiêu Thần cái gì cũng tốt chính là rất ghen, cô và Viên Hiểu Manh giữa hai người căn bản là không có gì, hắn chỉ là hỏi qua Tô Mạc đại khái lúc nào thì trở lại thôi, có cần phải tức giận như vậy sao? Huống chi Viên Hiểu Manh đã sớm biết cô là bạn gái Tiêu Thần , như thế nào lại đối với cô có ý kiến gì đây?

"Đúng vậy , anh mới là ông chủ thế nhưng hắn lại luôn hỏi ý kiến em , đây là ý gì?" Tiêu Thần có chút không vui nói.

"Tốt lắm, người ta đã sớm biết em là bạn gái của anh rồi, chỉ là tìm em hỏi chút chuyện của Tô Mạc mà thôi , sao anh nhỏ mọn thế ?" Hạ Toa vươn tay chủ động nắm tay Tiêu Thần , khẽ cười nói.

"Là như thế sao? Sao anh cảm giác hắn đối với em có ý tứ à?" Đối với Viên Hiểu Manh hắn thật sự là một chút hảo cảm đều không có . Dù sao chỉ cần là đàn ông không có việc gì thích tìm Hạ Toa nói chuyện phiếm , hắn cũng không có hảo cảm.

"Tốt lắm, đừng làm ầm ĩ , lái xe thôi." Hạ Toa có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay mỗi đêm Tiêu Thần đều giày vò đến sau nửa đêm mới ngủ . Dù là người sắt cũng chịu không được hành hạ như thế a.

Nhìn Hạ Toa nhắm mắt lại nghỉ ngơi, Tiêu Thần cười nhạt, thả chậm tốc độ xe, tắt nhạc, nghĩ tới chuyện xảy ra xế chiều hôm nay , mình cũng nhịn không được cười lên, kể từ sau khi biết Hạ Toa hắn biến thành người đàn ông si tình , có lúc ngay cả hắn mình cũng không nghĩ ra, tại sao mình lại thay đổi như vậy chứ ?

Tần Lạc nhìn báo cáo của phòng tài vụ , thở phào nhẹ nhõm, hắn cuối cùng cũng đem tập đoàn Tần thị đang tràn ngập nguy cơ phá sản kéo trở lại. Công ty cũng dần dần bắt đầu có lợi nhuận , hắn cũng trở nên bận rộn hơn , trừ mỗi ngày đến quán cà phê đối diện tòa nhà Tiêu thị uống một ly cà phê, hắn vẫn bận rộn từ sáng đến nửa đêm, công ty mỗi ngày một tốt, xã giao cũng càng ngày càng hơn nhiều.

"Tần Lạc, hôm nay anh lại uống nhiều à?" Nhìn Tần Lạc lắc lư từng bước , Thẩm Thu Linh vội đi lên phía trước đỡ hắn, đối với chuyện ngày đó, hai người cũng không có ai nói, coi như chưa từng xảy ra .

"Thu Linh, em cảm thấy em chờ đợi ở bên cạnh anh như vậy không mệt mỏi sao? Lòng anh vĩnh viễn sẽ không ở trên người em, em không thấy sao ?" Tần Lạc nhìn Thẩm Thu Linh, có chút không rõ ràng hỏi thăm.

"Tần Lạc, chúng ta đã kết hôn rồi, Hạ Toa và Tiêu Thần cũng ở một chỗ, tại sao anh còn không bỏ được đây?" Nhìn dáng vẻ đầy thương cảm của Tần Lạc , trong lòng Thẩm Thu Linh cũng không dễ chịu, một tháng này, La Hải không phải là không có tới tìm cô, nhưng cô thật sự không muốn liên quan tới La Hải nữa , cô chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh Tần Lạc để cho hắn từ từ quen với sự hiện diện của mình, cô tin tưởng về sau bọn họ có con , quan hệ nhất định sẽ hòa hoãn , nhưng mấy ngày nay càng ngày cô càng không xác định ,quan hệ của cô và Tần Lạc thật sự sẽ hòa hoãn sao? Lúc hắn uống say gọi tên Hạ Toa , trong lòng cũng nghĩ tới Hạ Toa, ở trong lòng của hắn không có một vị trí nào dành cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play