Nhìn Tần Lạc đứng ở bên cạnh Hạ Toa , Tô Mạc có chút chần chờ, tiến tới bên tai Hạ Toa nhỏ giọng nói.

“Người nào đó đã trở lại.”

Nghe lời này Hạ Toa không khỏi cả người rùng mình một cái, người đó người đó trở lại, đã trở lại!

“Có chuyện gì sao, Hạ Toa?”

Cảm thấy Hạ Toa rõ ràng đổi sắc mặt, Tần Lạc có chút khẩn trương đem cô ôm vào trong ngực.

“Không biết cô Tô đã nói gì với Hạ Toa ?”

Thấy bộ dạng Hạ Toa trầm mặc không nói , Tần Lạc quay đầu nhìn về phía Tô Mạc, lạnh lùng nói.

“Chuyện này không liên quan gì đến anh .”

Tô Mạc chống lại tầm mắt Tần Lạc , lạnh lùng cười một tiếng nói.

“Mình biết rõ rồi, cám ơn cậu, Tô Tô. Mình có chút mệt mỏi, đi về trước.”

Hạ Toa có chút khẩn trương đem tờ áp phích trong tay vo thành một cục, do dự chốc lát kéo ra một nụ cười không tự nhiên, hướng Tô Mạc gật đầu một cái, trực tiếp xoay người rời đi.

“Uh , giữ liên lạc nhé.”

Tô Mạc gật đầu một cái , hướng về phía Hạ Toa khẽ mỉm cười.

Một đường im lặng, cho đến khi Tần Lạc đưa cô về đến cửa nhà , cô mới phục hồi tinh thần lại, mang theo áy náy hướng về phía Tần Lạc cười cười xấu hổ, cho đến hiện tại đầu óc cô còn là một mảnh hỗn loạn, trống không, chỉ có câu nói kia của Tô Mạc là không ngừng sôi trào ở trong đầu , người kia trở lại.

“Hạ Toa, em có tâm sự?”

Nhìn bộ dạng mất hồn mất vía của Hạ Toa, Tần Lạc có chút bận tâm.

“Tần Lạc, ngày mai em không đi làm, em muốn hàn huyên với Tô Tô một chút.”

Mở cửa xe, một chân đã bước đi ra, suy nghĩ một chút Hạ Toa quay đầu hướng Tần Lạc nói.

” Uh , có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho anh.”

Tần Lạc đưa tay sờ sờ mặt của Hạ Toa , gật đầu đồng ý .

“Cám ơn anh.”

Cảm kích nhìn Tần Lạc một cái sau, Hạ Toa xuống xe cầm lên chìa khóa mở cửa.

Tần Lạc ngồi ở trong xe, nhìn thấy phòng Hạ Toa sáng đèn xong mới quay đầu xe rời đi, tuy nó không phải đường về nhà, hôm nay sau khi kết thúc buổi biểu diễn ca nhạc , tâm trạng của Hạ Toa thật không tốt, tâm tình của hắn cũng phiền não theo, cũng không biết làm gì, không cách nào thay đổi.

Hạ Toa nằm ở trên giường, vừa nhắm mắt, trong đầu liền không khỏi hiện ra bóng dáng người kia , muốn quên đi thế nào cũng bỏ không được, vốn cho là đời này cũng sẽ không gặp lại nhau, nhưng một câu nói kia của Tô Mạc lại hoàn toàn phá vỡ sự bình tĩnh hiện tại , cũng đột nhiên ý thức được người thần bí tặng hoa cho mình cũng có thể chính là hắn. Nhưng ngày đó nếu lựa chọn rời đi, hiện tại làm sao lại quay về trêu chọc cô đây?

Đang lúc Hạ Toa lăn qua lộn lại không ngủ được thì điện thoại di động đổ chuông. Nhìn số điện gọi tới , đây là một số lạ , Hạ Toa không nghĩ muốn nghe, tuy nhiên nó vẫn kêu lên không ngừng.

” A lô?”

” Hạ Toa , là anh, anh thật sự thật sự yêu em , rất thích em.”

Bên đầu điện thoại kia là một giọng nói có chút say , thanh âm có chút nghẹn ngào.

“Tống Tử Phong”

Hạ Toa chần chờ một hồi lâu mới nói ra câu này.

” Hạ Toa, Hạ Toa.”

Bên đầu điện thoại kia người đàn ông lặp lại kêu tên của cô.

Hạ Toa không nói gì, nước mắt không ngừng rơi xuống, người đàn ông này đã từng cho cô rất nhiều vui vẻ, hơn nữa cũng làm cho cô bị tổn thương. Những lời nói tuyệt tình kia tựa hồ vẫn còn vang vọng ở bên tai , bên đầu điện thoại kia gọi tên cô cũng là tê tâm liệt phế như vậy.

“Hạ Toa, anh đã trở về, anh đã trở về.”

Bên đầu điện thoại kia giọng nói của người đàn ông rõ ràng nức nở.

” Em biết , em biết anh đã trở lại.”

Biết rõ đây là một đoạn tình cảm không thể tiếp thụ , nhưng cô sẽ nhịn không được muốn đi đụng vào, mặc dù rất đau, nhưng vẫn vui vẻ chịu đựng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play