Kha Nham hoảng sợ nhìn Tống Tử Phong đứng ở trước mặt mình , cô không biết mình hiện tại đang chỗ nào, chuyện xảy ra đã hơn một tuần lễ , vốn cho là mình đã tránh thoát một kiếp này rồi, nhưng không ngờ khi tỉnh dậy cô lại đang ở địa phương này .
"Nói ra vô cùng thoải mái phải không ?" Tống Tử Phong đi tới bên người Kha Nham , ngồi xổm người xuống nhìn cô đang bị trói ở trên ghế hỏi thăm. Lúc đầu hắn tìm tới Kha Nham cũng đã đã cảnh cáo cô, chuyện này tuyệt đối không thể để Hạ Toa biết, nhưng là bây giờ không chỉ có Hạ Toa biết chỉ sợ cả thành phố S này đều biết. Hắn không thèm để ý người ta như thế nào nhìn hắn, nhưng là hắn rất sợ Hạ Toa sẽ suy nghĩ khác về hắn, cho nên từ lúc Kha Nham lựa chọn nói ra thì hắn đã định trước kết cục bi thảm của cô rồi.
"Em thật sự là không cố ý , không phải cố ý, em mang thai con của anh , anh bỏ qua cho em đi." Nhìn vẻ mặt âm trầm của Tống Tử Phong , Kha Nham sợ toàn thân phát run, đứt quãng nói qua. "Con của tôi? Không phải cô nói là của Tần Lạc sao? Tại sao lại thành của tôi ?" Tống Tử Phong lạnh lùng nói , đưa tay bắt lấy cằm Kha Nham để cho ánh mắt của cô nhìn thẳng vào mình . "Em, em đi tìm anh, chỉ là anh không còn ở đó nữa, em cũng cần tiền, cho nên đi tìm Tần Lạc." Kha Nham bị buộc nhìn thẳng vào mắt Tống Tử Phong thì rất hoảng sợ , nhỏ giọng nói qua.
"Cô muốn bao nhiêu ?" Tống Tử Phong đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Kha Nham, giọng nói vô cùng dịu dàng. "Em không muốn nữa , chỉ cần anh thả em , em lập tức rời khỏi thành phố này , tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở trước mặt anh nữa." Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tống Tử Phong , Kha Nham vui mừng, hèn mọn nói qua. Nhưng lần này cô thật sự sai lầm rồi, mỗi khi Tống Tử Phong lộ ra loại mỉm cười này chính là hắn đã nghĩ đến biện pháp đối phó người khác .Trong vòng một năm hắn có thể đi tới địa vị như bây giờ cùng với hắn quyết đoán sát phạt chặt chẽ không rời, hắn căn bản cũng không phải là một người nhân từ , trừ Hạ Toa, những người khác không vâng lời của hắn cũng không có kết quả tốt. Tống Tử Phong không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng vỗ tay ba lượt, mấy người đàn ông áo đen được huấn luyện nghiêm chỉnh đã xuất hiện ở trong gian phòng xốc xếch không chịu nổi này.
"Đại ca, anh yên tâm, chuyện này liền giao cho em " Một nam tử đầu trọc nhìn Kha Nham đang bị trói ở trên ghế , mặt lấy lòng hướng về phía Tống Tử Phong nói. "Nhớ nhất định phải xử lý gọn gàng." Tống Tử Phong quay đầu liếc mắt nhìn Kha Nham một cái , dặn dò tên đầu trọc bên cạnh . "Tống Tử Phong, anh không thể làm như vậy, em nghi ngờ đứa bé là của anh ." Nghe được cuộc đối thoại giữa bọn họ , Kha Nham trong nháy mắt cảm thấy lạnh lẽo , không cam lòng hướng Tống Tử Phong la hét.
"Tôi quên nói cho cô biết, đứa bé trong bụng cô không phải của tôi , cũng không phải là Tần Lạc , về phần là của ai, tôi không rõ lắm." Nghe được Kha nham hướng về phía mình lớn tiếng kêu la, Tống Tử Phong lại đi vòng vèo trở lại, khinh bỉ nhìn cô, bình tĩnh nói qua.
"Anh nói dối, anh nói dối !" Kha Nham căn bản không thể tiếp nhận sự thực này , đứa bé này không phải của Tống Tử Phong , không phải của Tần Lạc , vậy là của ai đây ? Kha Nham cả kinh đột nhiên nhớ lại một chuyện, chính là có một ngày cô uống rượu say, ngày thứ hai vừa rạng sáng phát hiện mình đang ở trong khách sạn, hơn nữa thân thể trần truồng, chẳng lẽ. Nghĩ tới đây Kha Nham cả người lập tức hỏng mất . "Tôi không có nói dối, nếu không phải là bởi vì xét nghiệm DNA cần mấy ngày , cô cho rằng cô có thể sống qua một tuần lễ sao?" Tống Tử Phong nhìn Kha Nham lắc đầu liên tục, hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại đi ra cổng đi. "Cô đã muốn đàn ông đến thế , không bằng khiến mấy anh này thỏa mãn đi !" Nhìn Tống Tử Phong đi ra cửa đi, tên đầu trọc lúc này mới đắm đuối đi lên trước , hướng về phía kha nham nói.
"Các ngươi muốn làm gì?" Kha Nham có chút hoảng sợ nhìn tên đầu trọc xé rách quần áo của mình, lớn tiếng kêu. "Cô em cứ kêu đi , đây là một kho hàng bị bỏ hoang , kêu rách họng chỉ sợ cũng không có người đến cứu cô em , có trách chỉ có thể trách chính cô em đắc tội đại ca ."
Người đàn ông đầu trọc nói xong, không chút khách khí xé rách mảnh vải cuối cùng trên người Kha Nham , thô lỗ nhào tới. Vào giờ phút này Kha Nham đã vô cùng hối hận vì việc làm của mình , cô biết Tống Tử Phong sẽ không bỏ qua cho cô, chỉ là không nghĩ tới hắn sẽ dùng thủ đoạn như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT