Mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào phòng bệnh, Hạ Toa ngồi ở trên giường, nhìn Tiêu Thần kiên nhẫn bóc vỏ trái cây , trên mặt nhàn nhạt cười. Cô rất rõ ràng tại sao muốn đẩy Tiêu Thần ra , bởi vì cô cảm giác mình không còn gì vướng bận nữa, cha mẹ cô ném cô ở thành phố S chẳng quan tâm, người đàn ông cô thích lại là của người khác rồi, trong lòng cô thật sự là rất khổ, rất khổ, tuy nói bên cạnh cô còn có Tiêu Thần, nhưng cô cuối cùng không có yêu hắn. Chỉ là không nghĩ tới ông trời còn không muốn thu mạng của cô, đây có phải là đại nạn không chết, tất có hậu phúc không ? Cô bây giờ còn không biết được .
"Vết thương thế của anh không sao chứ?" Hạ Toa nhận lấy quả táo Tiêu Thần đưa tới hỏi thăm.
"Không sao, về sau không được làm như vậy nữa biết không, làm anh sợ muốn chết." Tiêu Thần ngồi ở bên giường, có chút hơi giận chỉ trích . Chỉ là chuyện lần này cũng làm cho hắn kiên quyết nhất định phải cùng Hạ Toa ở chung một chỗ. Dù sao đầu năm nay người có thể vì mình mà liều mạng , thật sự là tuyệt chủng. Nếu như hắn biết Hạ Toa nghĩ khác thì chỉ sợ bực muốn chết.
"Em biết rồi, lúc nào thì xuất viện được ?" Mùi của bệnh viện làm cho cô muốn phun, một phút cũng không muốn ở thêm.
" Ở thêm một ngày nữa ." Mặc dù bác sĩ đã nói đã không có gì đáng ngại , nhưng hắn vẫn không yên lòng, mất nhiều máu như vậy làm sao có thể trong nửa tháng đã vô sự rồi ?
"Em mặc kệ, em muốn xuất viện." Ăn xong quả táo, Hạ Toa quệt mồm có chút không vui nói.
"Vẫn là đợi thêm đã , nếu không chúng mình ra ngoài cho thoải mái ." Nhìn Hạ Toa không vui , Tiêu Thần kiên nhẫn hỏi thăm.
" Vâng , anh đi lấy xe lăn đi , anh đẩy em nhé , em ngại đi." Hạ Toa cười hắc hắc sai bảo Tiêu Thần, tiếp tục ở trong phòng này, cô thật hoài nghi mình muốn bốc mùi rồi.
"Đúng rồi, dạo gần đây anh có vẻ rảnh rỗi thế, ngày nào cũng ở đây với em, công ty không có việc gì sao?" Hít thở không khí trong sạch, Hạ Toa quay đầu hỏi thăm Tiêu Thần.
"Ừ, không có việc ." Tiêu Thần cười nhạt, đẩy Hạ Toa đi ở đường mòn trong rừng gần bệnh viện , công ty dĩ nhiên không thể nào không có việc , bây giờ là cuối năm, làm sao có thể không có việc, chỉ là thời gian giành cho cô vẫn phải có.
"Quay về làm thủ tuch cho em xuất viện đi, em thật sự không muốn ở đây nữa." Hạ Toa chỉ chỉ ghế dài ở bên cạnh bảo Tiêu Thần dừng lại, ngồi vào trên ghế dài, có chút nũng nịu hướng về phía Tiêu Thần nói.
"Vậy cũng được ." Tiêu Thần có chút bất đắc dĩ, hắn thật thật không có nguyên tắc rồi, Hạ Toa thoáng nũng nịu, hắn liền chống đỡ không được.
Đang lúc hai người vui vẻ nói về những chuyện gần đây trong công ty , một giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai Hạ Toa .
"Tống Tử Phong?" Hạ Toa nhìn Tống Tử Phong tay cầm bó hoa Tulip có chút giật mình, cô cho là hắn đã sớm đi , không thể nghĩ hắn vẫn còn ở lại thành phố S.
" Hạ Toa, em không sao chứ?" Tống Tử Phong đem hoa đưa tới, dịu dàng hỏi thăm.
"Không sao, em giới thiệu với anh , bạn trai em , Tiêu Thần." Hạ Toa nhận lấy hoa, chỉ vào Tiêu Thần giới thiệu.
"Xin chào." Tống Tử Phong nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tiêu Thần một chút nhàn nhạt nói qua.
"Xin chào ." Tiêu Thần nhìn Tống Tử Phong, khóe miệng nâng lên một tia khinh thường, cũng nhàn nhạt đáp trả.
Nhìn trường hợp trông như bình tĩnh , thật ra thì giữa hai người đã sử dụng hơn ngàn chiêu , nếu như giờ phút này ánh mắt có thể giết người thì hai người này đã sớm hỏng be hỏng bét.
" Anh ngồi đi ." Hạ Toa chỉ chỉ một bên ghế dài chào hỏi Tống Tử Phong.
"Nghe nói Tô Tô sắp kết hôn ?" Tống Tử Phong liếc mắt nhìn Tiêu Thần một cái , ngược lại chuyên chú nhìn Hạ Toa, quan tâm hỏi thăm.
"Vâng , đúng vậy, hai người không có liên lạc sao?" Hạ Toa có chút ngoài ý muốn, mặc dù biết Tô Tô đã không còn thích Tống Tử Phong, nhưng không nghĩ tới cô thế nhưng không có nói chuyện đám cưới cho hắn biết.
"Không có, cô ấy không có liên lạc với anh , chỉ là mong cô ấy có thể hạnh phúc là tốt rồi." Tống Tử Phong nhẹ nhàng nói qua.
"Hạ Toa , gió lớn rồi, anh đẩy em về phòng nhé ?" Một trận gió thổi qua, Tiêu Thần thân mật vì Hạ Toa sửa lại một chút tóc, nhỏ giọng hỏi thăm.
"Được rồi." Cảm thấy giữa hai người mùi thuốc súng, Hạ Toa cũng rất là bất đắc dĩ, gật đầu một cái đồng ý.
"Chờ em xuất viện, anh mời em ăn cơm đi, đây là danh thiếp của anh , nhớ gọi điện nhé." Tống Tử Phong có chút không vui nhìn Tiêu Thần, từ trong túi lấy ra danh thiếp của mình, đưa tới, dặn dò .
"Được." Hạ Toa nhận lấy danh thiếp, gật đầu một cái đồng ý.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT