Ba tháng sau. Đài Bắc, tại Ôn gia.

Cộc, cộc, cộc ─ ─

Mặc dù đang ở nhà của chính mình nhưng vì thư phòng có khách Mạc Vũ Phi nhẹ nhàng gõ cửa, chờ vài giây, mới bưng cà phê cùng bánh đi vào.

"......... Có chuyện gì không?"

Mạc Vũ Phi buông khay, người hỏi không phải là trượng phu Ôn Duẫn Bân, mà là người đang miễn cưỡng cười với cô─ ─ Chu Lập Nghiệp.

Bởi vì hắn cùng biểu muội La Mật Âu có quan hệ, hai vợ chồng bọn họ cùng Chu Lập Nghiệp coi như cũng có quen biết. Lúc mới tới chơi, hắn rất vui vẻ thân thiện, tại phòng khách còn chơi với con chó nhỏ của nhà cô. Trong chốc lát không nghĩ tới lại cùng trượng phu đi vào thư phòng bàn công việc, vẻ mặt trở nên vô cùng nghiêm trọng, làm cho cô có điểm lo lắng.

" Không có gì, tôi tiện thể đem chút điểm tâm mời khách mà hai người bọn anh nói chuyện gì vậy?"

Chu Lập Nghiệp miễn cưỡng tươi cười, dù sao có một số việc để nhiều người biết rất là rắc rối, không có ích lợi, chi bằng không đề cập tới là tốt nhất.

"Nhưng anh sao lại ─ ─ "

"Không có việc gì." Ôn Duẫn Bân cười yếu ớt đi tới bên vợ, ôn nhu ôm eo nhỏ nhắn của cô. "Anh mời Lập Nghiệp ghé nhà giúp anh nghĩ ra khẩu hiệu tuyên truyền để tranh cử, cậu ấy còn tự hỏi mình có năng lực đến vậy sao, anh liền cười cho cái tính tự ti của cậu ấy chính vì vậy mà mặt cậu ấy mới đăm chiêu như vậy.

"Chỉ là thói quen nhỏ không thể một sớm một chiều có thể sửa được." Chu Lập Nghiệp rất phối hợp hưởng ứng theo. "Thật chê trách rồi. Làm cho chị dâu lo lắng."

" Thì ra là thế." Mạc Vũ Phi tin là thật, lúc này mới thông suốt, "Duẫn Bân, anh cũng thật lần vận động bầu cử kì tới còn lâu mới đến, hiện tại cần gì phải vội vã thúc giục Lập Nghiệp nghĩ ra kế hoạch? Thắng bại hay không đừng vì vậy mà quan trọng hóa, Lập Nghiệp chuyện này cậu không cần nóng vội. Nào đến dùng chút điểm tâm đi. Buổi sáng tôi mới vừa nướng xong. Lần trước tiểu Âu đến chơi nói con bé thích món này cho nên hôm nay nghe nói cậu tới nhà tôi có nướng nhiều thêm một chút, lúc về nhớ mang về cùng tiểu Âu dùng."

"Này ở trước mặt chồng mà em đối với người đàn ông khác tốt như vậy, không sợ lão công em ghen à?" Ôn Duẫn Bân dùng sức ở eo nhỏ của vợ mình, cố ý bày ra sắc mặt ghen tị.

"Ý tứ gì?" Nghĩ đến lão công thật sự ghen, Mạc Vũ Phi lập tức giải thích." Từ nhỏ đến lớn, tiểu Âu cùng ba mẹ đối với em rất tốt, tiểu Âu đối đãi với em giống như chị em ruột, chưa bao giờ ghét bỏ xuất thân của em vì ba mẹ không đồng ý năm đó tiểu Âu còn muốn mang em cùng sang Pháp du học, tiểu Âu với Lập Nghiệp giống như anh trai của em! Anh không cần ăn dấm chua nha."

"Hắn hiểu được chính là có ý định trêu vợ một tí." Chu Lập Nghiệp thật ra cũng hiểu rõ vấn đề! Nên cũng không nghĩ đến nhiều lắm. "Ôn đại ca, đã là vợ chồng của nhau rồi, trò chơi buồn nôn này hai người còn chơi chưa chán à?"

"Không chán, tôi sẽ chơi đến già." Ôn Duẫn Bân đắc ý nói. "Đây là niềm vui của cuộc sống vợ chồng chúng ta."

"Tôi nghĩ chỉ có mình anh thích thú thôi." Chu Lập Nghiệp thông cảm nhìn về phía Mạc Vũ Phi.

Xem ra Ôn Duẫn Bân cùng La Mật Âu rất khác biệt, giống nhau chính là chảy cùng một dòng máu bên trong có tế bào của quái nhân cũng khó trách hai người cùng một gia tộc nhưng luôn khắc khẩu nhau, ít gần nhau..

Bỗng dưng, nghĩ đến La Mật Âu, Chu Lập Nghiệp không khỏi có chút lo lắng.

"Vũ Phi, anh cùng Lập Nghiệp còn có chút việc muốn bàn." Ôn Duẫn Bân sựt nhớ ra.

"Ừ, em còn phải đi chọn quà tặng bạn bè, hai người tiếp tục tán gẫu vậy."

"Ừ, em đi cẩn thận."

Lúc này Mạc Vũ Phi không phát hiện ra biểu tình Chu Lập Nghiệp lập tức thay đổi. Cầm khay rời đi, trả lại không gian cho hai người đàn ông nói chuyện.

"Tư liệu điều tra đã hoàn tất?" Ôn Duẫn Bân hỏi.

"Ừ." Chu Lập Nghiệp nhíu mày, nếp nhăn so với lúc trước càng sâu hơn! Còn mơ hồ hiện lên biểu tình tức giận. "Anh biết việc này từ lúc nào?"

"Cậu cho là bao lâu?" Ôn Duẫn Bân nhíu mi hỏi lại. "Lấy hiệu suất làm việc của tôi đương nhiên là có được từ ngày hôm qua."

"Đáng giận! " Chu Lập Nghiệp nhịn không được đập bàn để xả giận. "Trước kia hắn là nên điều tra kỹ lưỡng toàn bộ lý lịch Kha Dục Nhân, như thế nào giúp cho hắn cùng tiểu Âu kết giao ─ ─ "

Hắn rất hối hận!

Tối hôm qua, hắn nhận được điện thoại của Ôn Duẫn Bân bảo hắn sáng sớm phải đến Đài Bắc để nói chuyện, hắn cũng không nghĩ sẽ đến lại càng không ngờ đến sự việc nghiêm trọng như vậy.

Nguyên lai Kha Dục Nhân năm đó không phải loại người thành thật, tốt bụng như vẻ ngoài, hắn ta rõ ràng không phải là người tốt. "Minh Thuận xí nghiệp" cũng không trong sạch giống như bề ngoài.

Lần này Kha gia đem tiền đầu tư ở Mỹ bị tổn thất hắn hiện tại rất cần một số tiền lớn để bù đắp thiếu hụt cho công ty, ngoại trừ cầu thần linh phù hộ, biện pháp nhanh nhất đương nhiên là làm cho Kha Dục Nhân kết hôn cùng thiên kim tiểu thư nhà giàu, cùng đó thông gia lại có thế lực mạnh, lại nhiều tiền để ngăn nguy cơ phá sản.

Cho nên, Kha Dục Nhân không phải bởi vì nhất kiến chung tình (Mjka: tiếng sét ái tình), thuần túy là tiểu Âu từ trước tới nay không quan tâm luyến ái, thích làm việc thiện giúp đỡ mọi người xung quanh, thật không may cô ấy bị tên Kha Dục Nhân chọn làm mục tiêu chinh phục để theo đuổi.

Hắn rất ngu xuẩn! Nội tình trong đó còn không biết, nói cái gì hai người môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, thuyết phục tiểu Âu mở rộng lòng mình đón nhận tâm ý của đối phương.

Nghe nói Kha gia từ già đến trẻ đều yêu mến cô mọi mặt, Kha Dục Nhân lại ngoan ngoãn phục tùng, chiếu cố cô, hắn còn tỏ vẻ đắc ý hướng cô đòi trả công nói là lúc trước chính mình cổ vũ cô nếm thử mùi vị tình yêu —

"Nghe nói cậu cổ vũ tiểu Âu cùng Kha Dục Nhân kết giao?" Ôn Duẫn Bân ngồi xuống phía đối diện hắn nhíu mày hỏi.

" À....... đúng vậy. "Nam tử hán dám làm dám chịu, hắn không phủ nhận.

"Nhiều người theo đuổi tiểu Âu như vậy, cậu còn chưa điều tra kỹ đã cho con bé ý kiến, cũng là lên tiếng giúp đỡ Kha Dục Nhân theo đuổi con bé, cậu thật là có con mắt chọn người."

Trúng tên!

Chu Lập Nghiệp thấy đời này mình đã làm ra tội ác, chính mình muốn cãi lại nhưng không thể nào nói lên lời, nghĩ như thế nào cũng không thể làm hắn thoát tội được.

Bởi vì hắn so với người khác rất rõ ràng, tiểu Âu rất yêu tự do, đối với chuyện tình cảm cũng không quan tâm lắm, nếu không phải vì hắn bên cạnh cổ vũ, cho dù Kha Dục Nhân theo đuổi tích cực đến thế nào cô cũng không nhận lời.

Tuy rằng bọn họ bên ngoài là chống đối lẫn nhau, nhưng đối với những việc quan trọng dù có vẻ vô tình, không để ý tới ý kiến của đối phương, kỳ thật từng câu từng chữ đêu nghe lọt không bỏ sót.

Đáng giận! Từ trước đến nay hắn khinh bỉ bạo lực, cho rằng chỉ có người ngốc mới cần dựa vào nắm đấm để giải quyết mọi chuyện, nhưng là giờ phút này hắn thật sự không nghĩ như vậy nữa, thầm nghĩ phải đánh tên Kha Dục Nhân kia biến thành đầu heo!

Ôn Duẫn Bân nhìn chăm chú vào biểu tình rất nhỏ của hắn. "Có phải, tiểu Âu rước thêm phiền toái ở chỗ nào làm liên lụy tới cậu vì tức giận quá nên cố ý muốn giáo huấn con bé —"

"Tôi như thế nào có thể làm ra chuyện này?" Chu Lập Nghiệp kích động đứng dậy, không để bị đổ oan như vậy. "Từ nhỏ đến lớn cô đem lại cho hắn không biết bao nhiêu là phiền toái, hắn tức khí lắm cũng chỉ mắng cô, nguyền rủa cô, bất quá đấy là lúc nổi nóng nói ra những lời ngu xuẩn, hắn cho tới bây giờ không hi vọng cô vì vậy mà bị giáo huấn hoặc là bị báo ứng. Tuy rằng không muốn thừa nhận, cô đối với hắn mà nói, trừ cha mẹ ra cũng rất quan trọng, hắn so với ai khác đều hi vọng cô được hạnh phúc, làm sao có thể hãm hại cô? Chuyện của Kha gia tôi một chút cũng không biết."

"Vậy cậu hiện tại đã biết làm như thế nào?"

Làm như thế nào?

Đem tên không có lương tâm Kha Dục Nhân chém thành mười tám đoạn, phóng hỏa khu nhà cấp cao của Kha gia đang ở cháy sạch thành tro —

" Lập tức trở về nói cho tiểu Âu chuyện này, cảnh cáo Kha Dục Nhân không được tiếp cận tiểu Âu nữa!" A, có một số việc dù sao chỉ có thể nghĩ, không thể làm.

" Đúng vậy."

Ôn Duẫn Bân gật gật đầu, như đồng ý, khóe miệng lại mím chặt không dám bừa ý cười.

"Làm như vậy không đúng?" Chu Lập Nghiệp nhìn ra hắn cũng không tán thành.

"Cũng không phải không đúng, chính là tiểu Âu thật thiện lương......." Ôn Duẫn Bân khẩu khí kéo dài, giống như tự nói cho người bên cạnh nghe đến bất an, lo lắng. "Tin tưởng người khác đều có tính cách thiện lương, cho nên —"

Chu Lập Nghiệp cũng hiểu được.

Chỉ cần Kha Dục Nhân một mực chắc chắn trong nhà hắn thiếu tiền cùng vấn đề theo đuổi cô là hai việc hoàn toàn khác nhau, bày ra bộ dáng đau lòng vì bị nghi ngờ, tiểu Âu ngu ngốc kia sẽ lại tự trách chính mình lòng dạ hẹp hòi làm thương tổn người khác, lại áy náy, càng không thể chủ động cùng đối phương chia tay.

Như vậy cũng không được! Phải thừa dịp hiện nay cảm tình bọn họ không sâu liền giải quyết dứt khoát, chỉ cần không làm cho tiểu Âu bị thương tổn nặng thì được, chỉ sợ tiểu Âu thích hắn nên không muốn chia tay.

" Anh có cách gì không?" Chu Lập Nghiệp bình tĩnh ngồi xuống, hỏi Ôn Duẫn Bân.

Chuyện này thật phiền toái, để Ôn Duẫn Bân xử lý vẫn hơn gặp loạivấn đề này hắn so với chính mình rất bình tĩnh, cũng giống như đã có cách, dù sao danh hiệu "Lão hồ ly" của hắn cũng không phải chuyện giả, Chu Lập Nghiệp tin tưởng hắn gọi lên Đài Bắc bàn chuyện, trong lòng khẳng định sớm đã có kế sách.

" Tôi nghĩ tiểu Âu đối với hắn cảm tình chưa sâu, trước mắt cùng Kha Dục Nhân kết giao chỉ có thể miễn cưỡng xem như bạn bè, chưa đến mức là người yêu, phương thức tốt nhất là tìm một người khác giành lấy tâm tiểu Âu đuổi Kha Dục Nhân sang một bên trước khi hai người phát sinh tình cảm sâu nặng hơn."

" Chọn người khác?"

Chu Lập Nghiệp vuốt vuốt cằm trầm tư, lần thứ hai hướng Ôn Duẫn Bân lắc lắc đầu.

"Tôi biết, tìm người có điều kiện không tồi lại còn độc thân, tiểu Âu vẫn chưa gặp người đàn ông làm cô động tâm, còn có tôi tán thành cách tìm một người đàn ông tạm thời làm cô thích nhưng nếu đối phương không có khả năng thắng được Kha Dục Nhân đoạt lại tiểu Âu căn bản là làm lãng phí thời gian của chúng ta, quan trọng đây không phải là trò chơi, đoạt được liền chấm dứt nếu tiểu Âu thật sự yêu người đó, hắn ta cũng không phải là người có thể thật tâm yêu thương tiểu Âu, mà là hắn phải miễn cưỡng làm cho chính mình cố gắng quan tâm cô, cả đời đối đãi tốt với cô thì chính là làm tiểu Âu thương tổn, nếu vậy chỉ cần thay người từ Kha Dục Nhân đổi thành chính hắn, thế thì cần gì phải tốn công nghĩ cách làm gì?"

Ôn Duẫn Bân gật gật đầu. "Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy."

"Cho nên anh có kế hoạch khác không?" Hắn hỏi.

"Không có. "

"Không có? "Chẳng lẽ chính mình đánh giá Ôn Duẫn Bân quá cao? "Ai biết Kha Dục Nhân có thể ngồi chờ thua hay không, nhỡ đâu hắn lại nghĩ ra thủ đoạn hạ lưu gì với tiểu Âu, anh còn không mau nghĩ cách giải quyết chuyện này đi?"

"Tôi chỉ nghĩ ra được biện pháp đó là tốt nhất, có thể thần không biết quỷ không hay mà đem tiểu Âu tránh xa móng vuốt Kha Gia, làm cho tiểu Âu được hạnh phúc, không phải sao?"

"Đồng ý" Chu Lập Nghiệp không cần suy nghĩ liền trả lời. "Vấn đề chính là chọn người như thế nào, tôi là không nghĩ ra, chẳng lẽ anh đã chọn được người thích hợp rồi sao? Tôi nói trước, bất luận chuyện gì, tôi sẽ không can thiệp, đối phương nhất định phải qua cửa của tôi, hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của tôi, hắn phải thề tuyệt đối sẽ không làm thương tổn đến tiểu Âu."

Hắn ngữ khí kích động, trong lòng giống như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt.

Từ trước giờ hắn chỉ thấy tiểu Âu khóc có ba lần, một lần là con chó nhỏ mà cô nuôi bị chết, một lần là bạn trai cũng là mối tình đầu của cô bắt cá hai tay bị bắt ngay tại trận, lần thứ ba là bạn tốt của cô ly hôn, mỗi lần cô khóc đều làm cho tâm hắn đau như dao cứa nếu có thể hắn không bao giờ muốn thấy đến lần thứ tư.

Tuy trong lòng không muốn thừa nhận, miệng còn suốt ngày nói cô rất phiền toái luôn hét ầm ĩ bảo cô tránh xa chính mình càng tốt nhưng là trong lòng hắn hiểu rất rõ cô là gánh nặng ngọt ngào, cũng bởi vì thương cô, sủng cô, xem cô như người thân của mình mới có thể để cô tùy ý làm xằng làm bậy với hắn. Nếu không với tính cách không tùy tiện gần gũi người khác của hắn sớm đã cùng cô đoạn tuyệt quan hệ.

Tên tiểu tử Kha Dục Nhân kia nếu dám làm thương tổn người con gái hắn coi trọng nhất, nghĩ muốn lấy tiểu Âu làm con gà đẻ trứng vàng sao? Mơ tưởng.

Hừ! Chỉ cần Chu Lập Nghiệp hắn còn sống, người nhà Kha gia đừng mơ tưởng đến chuyện đó bất luận như thế nào hắn cũng sẽ không làm tiểu Âu rơi vào ma chưởng của Kha gia!

"Cậu như vậy là không tin vào chính mình?"

Ôn Duẫn Bân bưng lên tách cà phê uống một ngụm, thản nhiên hỏi hắn.

"....... Cái gì?!" Chu Lập Nghiệp lập tức hiểu hắn đang ám chỉ cái gì.

"Anh tin cậu, cũng chỉ có thể tin một mình cậu thôi." Ánh mắt Ôn Duẫn Bân nhìn hắn lại vô cùng sắc bén. "Phải không? Cậu có thể hay không vì tiểu Âu mà trả bất cứ giá nào?"

Giống như ngày nắng đang đi trên đường đột nhiên bị sét đánh. Chu Lập Nghiệp nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức hoá đá ở trên ghế.

"Tin tưởng cậu so với tôi còn hiểu rõ con bé hơn, tiểu Âu không phải vì điều kiện của bạn trai mà dễ dàng thay đổi tình cảm nhưng đối tượng nếu đổi thành thanh mai trúc mã của nó nhất thời tâm ý sẽ hoảng loạn, sau đó đương nhiên cũng không thể cùng Kha Dục Nhân nói chuyện tình cảm, cậu sẽ rất nhanh chiếm được lòng con bé, tin tưởng cậu so với bất luận kẻ nào đều hiểu được bởi vì cậu là bạn tốt nhất của tiểu Âu cũng là người duy nhất trên thế giới hiểu được con bé, cũng là người duy nhất tôi muốn chọn cho nó."

Ôn Duẫn Bân nói xong đem một miếng bánh đưa vào miệng, thoải mái đắc ý giống như nói chuyện phiếm bình thường.

"Có nguyện ý hay không suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời, đây cũng không phải là chuyện đơn giản một sớm một chiều. Giọng hắn bỗng nhiên nhỏ nhẹ. "Dù sao đột nhiên vượt qua giới hạn bạn bè cậu và tiểu Âu rốt cuộc sẽ không thể trở lại như trước được. Cho dù cậu nghĩ muốn tiểu Âu yêu mến mình rời khỏi Kha Dục Nhân thời gian sau đó chậm rãi làm cho tình cảm con bé đối với chính mình phai nhạt dần trở về quan hệ bạn bè như trước dựa vào tính cách hai ngươi là không có khả năng, thật khó để mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra có thể từ bạn tốt thành người xa lạ cũng nên, đúng không?"

Chu Lập Nghiệp thập phần kinh ngạc nhìn hắn.

Trong lòng chính mình lo lắng đều bị hắn thuyết phục, người đàn ông này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.

"Hôm nay anh căn bản không phải tìm tôi đến thương lượng mà là nói cho tôi biết nên làm như thế nào, cũng xác định tôi sẽ nghe theo, đúng không?" Trong lòng hắn sớm đã có quyết định.

Đối với câu hỏi của Chu Lập Nghiệp, Ôn Duẫn Bân vẻ mặt vô tội.

"Làm sao có thể? Tuy rằng cậu cùng tiểu Âu là bạn tốt nhưng là cậu có nguyện ý vì hạnh phúc của con bé mà hy sinh hay không điều này chỉ có chính cậu mới hiểu rõ."

"Phải không?" Chu Lập Nghiệp trầm ngâm một lát lần thứ hai đứng dậy. "Tóm lại, ý tứ của anh tôi đã hiểu được, nên làm như thế nào lòng tôi tự biết! Hôm nay tới đây thôi tôi nên về nhà."

"Được."

Ôn Duẫn Bân cũng không khách khí giữ người lại, đứng dậy tiễn khách đến cửa trước.

"Không cần khách khí, tiễn đến đây là tốt rồi."

" Tôi không tính khách khí với cậu." Ôn Duẫn Bân một lời nói mang hai ý nghĩa. "Tôi nói trước mặc kệ cậu có quyết định cuối cùng như thế nào toàn bộ đều do chính cậu nhận lấy trách nhiệm, tôi sẽ không có gì áy náy ngộ nhỡ tương lai cậu cùng tiểu Âu lại bất hòa vì chuyện gì đó, thật có lỗi tôi sẽ đứng về phía con bé đối với cậu tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."

Chu Lập Nghiệp không tức giận ngược lại cười khẽ. "Anhkhông phải từ trước đến nay không có chuyện gì là không nắm chắc phần thắng sao? Nếu là tôi gây ra tai họa, tôi nhất định sẽ chịu mọi trách nhiệm, đời này chỉ có tiểu Âu làm thương tổn tôi không có chuyện tôi sẽ làm thương tổn cô ấy. Tạm biệt."

"Thật có lỗi."

Cửa mở rồi lại đóng, người đi rồi, Ôn Duẫn Bân mới đứng ở cửa than nhẹ một câu.

Bất quá, trên mặt hắn cũng không biểu tình áy náy, ngược lại là giấu không được ý cười bỡn cợt.

Hừ, Ôn Duẫn Bân hắn là ai chứ?

Phải ra tay đối phó Kha gia, làm cho cả nhà bọn họ hối hận vì dám có chủ ý không tốt với tiểu Âu. Hắn ít nhất cũng có một trăm loại phương pháp.

Bất quá! Những biện pháp này đơn giản lại không thú vị chút nào, còn có thể làm bẩn tay hắn đều không hay bằng diệu kế là Chu Lập Nghiệp hơn nữa một mũi tên trúng hai đích – –

Dù sao đôi thanh mai trúc mã này thật sự trì độn đến chướng mắt, ngày dài tĩnh lặng quá hai đứa cứ như vậy mà dậm chân tại chỗ cũng nên có người hỗ trợ thúc đẩy một phen đem đôi ngu ngốc này đưa vào "Phần mộ ".

"Chậc, con người của ta thật sự là thiện lương quá." ( cái này mà là thiện lương ư???)

Hắn vừa nói vừa cười, ngoài cửa sổ trời xanh sáng sủa không mây, chậm rãi bay tới mấy đám mây đen.......

Chu Lập Nghiệp quay về nam bộ, ra trạm xe liền gặp trận mưa tầm tã, hoàn toàn phù hợp với tâm tình của hắn.

Hắn bị lừa!

Bởi vì khiếp sợ, áy náy, bởi vì nhất thời tâm lý tức giận, hắn đã quên hiện tại trong giới kinh doanh thanh thế của Ôn Duẫn Bân là tệ hại thế nào chỉ cần hắn mở miệng nói mấy câu là có thể làm cho người nhà Kha gia đang cố gắng duy trì danh tiếng sẽ tan biến ngay trong chốc lát, Kha Dục Nhân như thế nào còn tiếp tục theo đuổi tiểu Âu, cũng đánh không lại hắn.

Đây là biện pháp duy nhất cái gì, căn bản là dọa người!

Đáng chết chính mình còn ngu ngốc tin tưởng không có phản ứng lại như thế nào còn đồng tình đến khi lên xe mới bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ kế tiếp nên làm như thế nào phút chốc hắn mới tỉnh ngộ phát hiện chính mình thông minh một đời hồ đồ nhất thời, thế nhưng lại ngu ngốc nhảy vào bẫy của hồ ly.

Bất quá hắn không thể không thừa nhận chính mình muốn đem tiểu Âu rời khỏi bên người Kha Dục Nhân, tuy rằng đây không phải biện pháp giải quyết duy nhất cũng là biện pháp tốt nhất.

Hắn cũng không mất mát gì Ôn Duẫn Bân cũng không đến mức ép buộc hắn nếu không có hắn nhất định sẽ ra tay can thiệp, không có khả năng làm cho tiểu Âu tiến vào Kha gia.

Chính là một khi Ôn Duẫn Bân ra mặt, xuống tay tuyệt không hề nhẹ nhàng, Kha gia sẽ vĩnh viễn không bao giờ có thể đứng lên, thiện lương như tiểu Âu cho dù rõ ràng chính mình là người bị hại tuy tức giận vẫn là nên giải quyết riêng với Kha gia nếu làm không tốt cô cho rằng Kha gia vốn không tệ như vậy bởi vì anh họ thương cô mới khiến Kha gia chịu thiệt hại nặng trong lòng sẽ rất áy náy.

Có khi vì đồng tình làm cho cô dễ dàng tha thứ thậm chí còn cùng người nhà Kha gia qua lạ mà tên tiểu tử Kha Dục Nhân vô liêm sỉ kia muốn theo đuổi lại cô thì sao —

"Ắt xì!"

Hắn hắt hơi một cái! Một trận gió lạnh nổi lên trong lòng.

Không được, hắn không thể làm cho tiểu Âu chìm đắm vào ma chưởng của Kha Dục Nhân có thể làm cho cô đoạn tuyệt quan hệ với tên kia, hắn cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt nhất định phải trong thời gian ngắn nhất đem tiểu Âu yêu mến hắn đến chết đi sống lại, để trong mắt cô không còn hình ảnh của tên kha Dục Nhân kia! ( Anh Nghiệp tự cao quá=> cái ji chết đi sống lại, để rồi xem là ai đây, ngó nghiêng con bé kia đứng lại cho ta.)

Yêu đến chết đi sống lại?

Ưm, cũng không tồi.

Từ trước đến nay chỉ có hắn bị tiểu Âu làm cho tức giận đến chết đi sống lại, luôn bị yếu thế trước cô! Nếu tiểu Âu thương hắn —

Chu Lập Nghiệp khẽ rùng mình.

Làm sao vậy, hắn giống như không hề ghét bỏ chuyện hắn cùng với tiểu Âu kết giao?

Chính mình không phải chỉ nghĩ tiểu Âu là em gái sao? Hiện tại hắn phải theo đuổi cô cùng cô nói chuyện yêu đương, thậm chí kết hôn hẳn là ít nhiều cũng phải có điểm đáng sợ, bất lực cùng lo âu. Như vậy mới phù hợp tâm lý của hắn từ trước cho tới nay không phải sao?

Thật lạ hiện tại tâm lý hắn biết rõ bị trúng kế còn nóng lòng muốn thử là sao vậy? Chịu áp bức quá... sinh ra phản ứng ngược?

Có lẽ do chính hắn lắm chuyện muốn làm bà mối giờ gây ra tai họa trong lòng cảm thấy áy náy quá độ! Nguyện ý hy sinh tất cả để xoay chuyển tình thế?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play