Hai người đó đi xuống lầu, Trần Điển Hâm mới có thể thấy được Lư sơn chân diện mục *(bộ mặt thật của Lư Sơn) của người kia.

*Ý của Trần Điển Hâm là cuối cùng cũng thấy được gương mặt thật của thầy Lý.

Người đàn ông kia có mái tóc đen dài, dáng người mảnh mai, làn da trắng nõn, cặp mắt dài nhỏ, vẻ mặt lúc nào cũng như đang cười. Lúc anh ta phát hiện Trần Điển Hâm đang nhìn mình, thì vừa cười vừa gật gật đầu với y.

“Ô? A Hâm đã về đấy à? Đến đến đến, để bố giới thiệu cho con biết, đây là ngài Lý Huyền Cơ, là bậc thầy phong thuỷ cấp quốc gia. Thầy Lý, đây là con trai thứ hai của tôi, tên là Trần Điển Hâm, là một nhà khảo cổ đấy.” Xem chừng, ông chủ Trần rất tự hào về đứa con thứ hai này.

“Ha hả, đúng là tuổi trẻ tài cao…” Nói thì nói như vậy, nhưng đôi mắt biết cười của thầy Lý rõ ràng là đang nhìn Bệ Ngạn ở phía sau y.

Bị người khác đánh giá, Bệ Ngạn cũng đồng thời đánh giá đối phương. Trực giác của thần thú nói cho hắn biết, người đàn ông này cũng chẳng phải con người bình thường.

Hai người nhìn nhau vài giây, thầy Lý dời tầm mắt trước tiên, vừa cười vừa nói tạm biệt với ông chủ Trần: “Ông chủ Trần, tôi còn có chút việc, xin phép đi trước. Cậu hai, tạm biệt.”

Hai người cùng nhau tiễn khách xong, Trần Lĩnh Nam mới phát hiện ra trong nhà còn có một người lạ nữa. Ông ta bắn về phía đứa con một ánh mắt đầy nghi vấn. Trần Điển Hâm vội giới thiệu: “À, thưa bố, đây là bạn của con, Ngao Tất An.”

Bệ Ngạn hướng về phía Trần Lĩnh Nam gật đầu gọi một tiếng: “Ông chủ Trần.” Bởi đối phương là bố của người yêu, nên một tiếng gọi này cũng khá là tôn kính.

Trần Lĩnh Nam bất động thanh sắc đánh giá người bạn hiếm hoi mà con trai đưa về, vóc dáng Ngao Tất An cao lớn, tư thế hiên ngang, đứng thẳng người, vẻ mặt ngay thẳng chính trực. Là người giàu nhất thành phố G, lại lăn lộn trên thương trường nhiều năm, ông đã sớm luyện ra một đôi hỏa nhãn kim tinh*. Trong đôi mắt của người trẻ tuổi kia có một khí thế trầm ổn rất không hợp với tuổi tác của hắn, lại ẩn ẩn mang theo nét uy nghi, ông liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tên nhóc này chẳng phải vật trong ao**. Trần Lĩnh Nam thầm đoán hắn có thể là một vị quân nhân, hơn nữa còn là một nhân vật cấp cao. Nhưng ông cũng không tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ dặn dò đám người hầu phải tiếp đón khách khứa thật chu đáo, rồi cho phép quản gia dọn cơm lên mà thôi.

*mắt có thể nhìn thấu mọi thứ của Tôn Ngộ Không.

**không phải thứ tầm thường.

………………………………………….

“Đinh đinh đinh…” Chiếc đồng hồ cổ ở phòng khách vang lên 12 tiếng chuông. Trần Điển Hâm đã nghe âm thanh này từ nhỏ đến lớn, sau khi học đại học thì không còn được nghe tiếng chuông mang phong cách cổ xưa này nữa, bây giờ nghe lại vẫn còn cảm giác vô cùng thân thuộc.

“Lách cách~” một tiếng, cửa phòng tự động mở ra. Trần Điển Hâm giật mình, y rõ ràng đã khóa cửa phòng rồi mà, nó không thể phát ra âm thanh như bị gió thổi mở ra được. Y vội quay đầu nhìn lại.

Người vừa đến đóng cửa lại, quan tâm hỏi: “Mặt em sao trắng bệch vậy? Không thoải mái ở đâu?”

Trần Điển Hâm thở phào một hơi: “Có ngày cũng bị anh hù chết, vào cũng không thèm gõ cửa trước.”

Bệ Ngạn không hiểu gì nhìn y: “Vào phòng vợ mình thì gõ cửa làm gì?”

Trần Điển Hâm đỏ mặt, trách yêu: “Đây là nhà em, anh kiềm chế một chút cho em nhờ.”

Bệ Ngạn không quan tâm, lại nói: “Ta dạo quanh nhà em một vòng, mấy thứ tốt cũng chẳng phải thiếu. Nhưng mà có vài thứ chất đống lại một chỗ, tụ lại thành một lượng lớn khí âm tà, sinh ra không ít tà vật. Nếu mà có Lão Ngũ nhà ta ở đây, thì có thể ăn no nê rồi. Ta thấy sức khỏe của phụ thân em không tốt, hẳn là do mấy thứ này quấy phá đây mà.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trần Điển Hâm vô cùng lo lắng cho sức khỏe của bố mình.

“Yên tâm đi, ta thuận tiện xử lý hết rồi.” Dù sao cũng là “Nhạc phụ” của mình, đương nhiên không thể thấy chết mà không cứu được.

“Nhưng ta phát hiện ra có một thứ rất tốt, rất có lợi cho em, nên đã lấy ra, em mang theo đi.” Bệ Ngạn lấy ra một miếng ngọc cổ xưa, rồi lại lôi ra một sợi dây màu đen xâu vào miếng ngọc, đeo vào cho Trần Điển Hâm.

Trần Điển Hâm cầm miếng ngọc bội lên thì thấy, nó rất nhẹ, màu trắng kem, không giống loại ngọc thạch trong suốt, mà ngược lại giống như ngà voi. Khắc thành hình cái thẻ, bên cạnh có chạm trỗ hoa văn rỗng, ở giữa có một dòng chữ, không phải là chữ Hán. Tốt xấu gì Trần Điển Hâm cũng là nhà khảo cổ học, nên đại khái có thể nhận ra đó là chữ Tây Tạng, nhưng rốt cuộc trên đó viết gì, y cũng không rõ lắm.

Từ khi nào bố mình bắt đầu sưu tầm mấy thứ đồ đó nhỉ? Nhưng bố là một người rất đam mê đồ cổ, trong một năm thu mua đồ cổ không rõ thật giả không đến trên trăm món cũng được vài chục món. Mình cũng chưa thấy được hết. Nhưng dù thế nào đi nữa, thì đây nhất định là bảo bối của bố mình. Chúng được cất giấu trong tầng hầm, nơi đó có tia hồng ngoại, và thiết bị cảm biến trọng lượng để bảo vệ. Vậy mà người này lấy chúng ra rất nhẹ nhàng thoải mái, ông già nhà mình mà biết chắc tức đến giậm chân mất.

“Đây là dây gì?” Chẳng phải người ta thường dùng dây màu đỏ để xâu ngọc bội sao? Sao sợi này lại là màu đen?

“Là lông của Lão Thất đó, dùng để trừ tà.” Trên người Nhai Xế có sát khí rất dữ dội, là thánh vật dùng để trừ tà. May mắn mình năm đó thừa dịp hắn ngủ lén nhổ mấy sợi, chứ không bây giờ hắn đã đánh mất chân thân, có muốn nhổ cũng chả được.

Trần Điển Hâm nghe vậy chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, nếu để cho Tiểu Thất bụng dạ hẹp hòi kia biết mình đang đeo lông của hắn, chắc mấy ngày yên ổn của mình chấm dứt tại đây mất?

…………………………….

Nửa đêm, Trần Điển Hâm bị giật mình tỉnh giấc, y trở mình, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chiếc đồng hồ cổ ở đại sảnh điểm ba tiếng chuông, đã 3 giờ sáng rồi. Y phủ chăn, sắp sửa ngủ tiếp, lại đột nhiên bị tiếng mở cửa “lách cách” làm bừng tỉnh.

Y muốn mở mắt ra, nhưng làm thế nào cũng đều không mở ra được. Khó khăn lắm mới hé mắt ra được một chút, lại chỉ thấy một bóng người mông lung. Tuy không thấy rõ lắm, nhưng có thể xác định đó là một người đàn ông rất cao lớn. Trần Điển Hâm yên tâm, chắc chắn là Bệ Ngạn rồi. Để tránh nghi ngờ, Bệ Ngạn phải sang ở phòng bên cạnh. Nhất định là hắn không thành thật lén chạy sang đây tìm mình.

Một khi đã yên lòng, y ngay lập tức bước vào mộng đẹp. Nhưng ngay cả trong mơ, y vẫn cảm thấy có người đang nhìn mình chằm chằm…

………………………………….

Ngày hôm sau, tinh thần Trần Điển Hâm không tốt lắm, nằm ì trên giường đến tận lúc mặt trời lên cao mới chịu rời giường. Lúc rửa mặt chải đầu, y phát hiện ra mình thậm chí còn có một đôi mắt gấu mèo to oành, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, làm y sợ hết hồn. Không biết còn tưởng rằng y tối hôm qua ra ngoài lêu lổng.

Rửa mặt xong, cố tỉnh táo lết ra phòng khách, thì thấy Bệ Ngạn đang chơi cờ vua với bố mình. Chẳng trách hôm nay không thèm đến gọi mình dậy, thì ra là bị bố cầm chân.

Trần Lĩnh Nam phát hiện con thứ hai đã rời giường, ngoắc ngoắc tay: “Điển Hâm, lại đây giúp bố đi. Bố chơi không thắng nổi cậu ta, thằng nhóc thối này chẳng biết kính lão, chả chịu nhường nhịn ông già này gì cả!”

Xem ra ông chủ Trần đánh giá Bệ Ngạn rất cao, Trần Điển Hâm thầm vui vẻ trong lòng. Tuy quan hệ của bọn họ không thể công khai, nhưng người yêu của mình được người thân tán thưởng khen ngợi, vẫn khiến cho bản thân rất vui vẻ.

Trần Điển Hâm chỉ điểm cho bố mình chơi cờ, hai người hợp sức đánh cho Bệ Ngạn thua đến manh giáp cũng không chừa. Ông chủ Trần mừng rỡ cười toe toét, Trần Điển Hâm lại biết, đó là Bệ Ngạn cố ý để cho bọn họ thắng.

Quản gia thông báo, món đồ cổ mà mấy hôm trước Trần Lĩnh Nam mua được tại buổi đấu giá đã được đưa đến rồi, bảo ông ra xem. Ông chủ Trần vui vẻ ra mặt, vội vàng gọi đứa con: “Điển Hâm, bố mua được một món rất quý. Con ra giúp bố giám định thử xem.”

Bệ Ngạn cũng đi theo, đi bên cạnh Trần Điển Hâm: “Sao sắc mặt em hôm nay kém quá vậy?”

Trần Điển Hâm oán trách: “Còn không phải tại anh hơn nửa đêm rồi còn chạy vào phòng em, khiến em tỉnh giấc.”

Bệ Ngạn thấy có chút kỳ quái, lúc hắn đi vào Trần Điển Hâm rõ ràng còn thức mà, còn hàn huyên với mình một lúc, không khỏi nghi hoặc: “Lúc nào vậy?”

Trần Điển Hâm nhớ lại một chút, hắn nhớ rõ lúc ấy đồng hồ cổ điểm 3 tiếng chuông: “Lúc 3 giờ.”

Bệ Ngạn nghe xong biến sắc, nhưng vẫn không nói gì.

Trần Điển Hâm từ vẻ mặt của hắn đã nhìn ra được một chút manh mối: “Chẳng lẽ… Không phải anh sao?”

Bệ Ngạn lắc đầu: “Không phải, tối hôm qua ta cảm thấy trong căn nhà này đột nhiên xuất hiện một luồng tà khí vô cùng mạnh mẽ, ta đã đuổi theo luồng tà khí kia đến tận chân núi.”

“Vậy anh đuổi kịp không? Là cái gì vậy?” Chẳng lẽ chính là thứ đã đi vào phòng mình?

Bệ Ngạn lại lắc đầu: “Không kịp, vừa đến dưới chân núi thì luồng tà khí đã hoàn toàn biến mất.”

“Này này này, hai đứa đang bàn luận cái gì đấy?” Ông chủ Trần đang bê một cái hộp nhung bước đến, sốt ruột hô lên: “Đến đến đến, nhìn bảo bối của bố đi!” Nói xong, ông thật cẩn thận mở nắp hộp ra.

Trần Điển Hâm nhìn vào trong hộp, một cái bát nhỏ đang nằm im lìm trên vải lụa màu đỏ, hình dáng của cái bát rất nhã nhặn trau chuốt, mang màu vàng của sữa, nhìn rất giống cái ngọc bội mà y đang đeo trên cổ. Dưới đáy bát cũng có khắc chữ Tây Tạng. Nhưng Trần Điển Hâm cẩn thận xem xét giám định cái bát kia một lượt, thì lắc đầu nói: “Thứ này là cố ý làm cổ, chắc chắn là sản phẩm của công nghệ hiện đại.”

Ông chủ Trần nghe vậy như nghe cha mẹ chết, cú sốc quá lớn, suýt nữa thì bệnh cao huyết áp lại phát tác.

Bệ Ngạn cũng nhìn chằm chằm vào cái bát kia, nhưng khác với hai ngừoi, hắn phát hiện ra trên cái bát ánh lên màu đỏ của máu…

…………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Hẳn là có đồng chí đoán được thầy Lý là ai rồi chứ?

Nhai Xế vung kiếm: Tác giả! Rõ ràng là ta với bé gái mới là diễn viên, vì sao hôm nay không xuất hiện?!

Tác giả: Long tử điện hạ, ngày mai tôi cam đoan sẽ cho hai người xuất hiện, tôi cam đoan đấy!

Cảm ơn ý tưởng nhà hát nhỏ của jzhs1986, cuối cùng cũng lắp ráp được một tấm thiếp. Xin giám định thử vật dễ thương này đi, các đồng chí có thể thấy khi xem Ngoại truyện đáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play