Ăn điểm tâm xong, Diêu Nhiếp rảnh rỗi không có việc gì làm. Muốn đi tìm gã nước ngoài kia hỏi chút chuyện, “chó săn” ở phía sau đang giám sát hắn rất chặt chẽ. Muốn tìm những người khác để hỏi một chút, nhưng toàn là đám quái nhân, xem ra cũng không dễ đối phó. Mà hỏi người dân trong thôn thì lại càng không có khả năng. Một cái thôn lớn như vậy, mà lại tìm không được một người để hỏi! Rõ ràng khi vào thôn ngày hôm đó, còn có thể nhìn thấy vài người dân, chẳng lẽ tất cả đều trốn hết trong nhà rồi sao?

Một lúc sau, di động vẫn không có tín hiệu, muốn gọi hỏi Tam Vô cũng không có cách nào.

Cuối cùng Diêu Nhiếp quyết định tìm cô gái tên A Anh ở nhà khách để dò la tin tức thử xem. Cô gái kia thoạt nhìn cũng không có mưu tính gì, có thể từ cô sẽ lấy được một vài tin tức có ích. Hắn tìm một vòng xung quanh nhà khách, nhưng lại không thấy A Anh. Lại nhớ đến sáng nay cô ấy có nói ông già tên Đằng Thái kia mất tích, chẳng lẽ cô ấy đến sau núi tìm người rồi? Nhưng không phải chính cô ấy đã nói phía sau núi là cấm địa trong thôn sao.

Cấm địa là cái gì? Đương nhiên đó là một nơi vô cùng bí mật!

Có nơi bí mật mới có chuyện để nói, chuyến đi này thật sự không uổng công, ngay lúc này hắn có một dự cảm nhất định sẽ chụp được thứ gì đó hay ho!

“Tiểu Thất, đi thôi! Chúng ta đến sau núi tham quan một chút đi! Nhớ là phải bật camera đấy!”

Nhai Xế không trả lời, nhưng vẫn vác camera đuổi theo.

Từ hôm vào thôn cho đến nay, hắn luôn cảm thấy nơi đây có một luồng tà khí vô cùng mạnh mẽ. Hơn nữa luồng tà khí này rất bài xích hắn. Nhưng mà Nhai Xế vốn là một thần thú hiếu chiến, thứ kia càng khiêu khích, hắn lại càng muốn cùng nó phân cao thấp!

………………………………………………..

Đi bộ dọc theo con đường nhỏ trong rừng phía sau nhà khách, khoảng chừng 20 phút, thì đến được phía sau núi. Trên đường lên núi có lắp đặt chướng ngại vật, có đặt một cái biển báo rất bắt mắt, trên đó viết: cấm địa của thôn, có chó dữ, vui lòng không xâm phạm!

Chó dữ? Có loại chó dữ nào có thể so được với chó dữ phía sau mình không? Diêu Nhiếp không thèm để ý đến, vượt qua chướng ngại vật trên đường tiếp tục đi về phía trước.

Đi thẳng một đường, cả ngọn núi đừng nói đến cái gì mà chó dữ, ngay cả một con vật nhỏ cũng không thấy! Diêu Nhiếp càng chạy càng cảm thấy không đúng, không thể có chuyện lạ như vậy được, rừng cây bình thường nào chả có chim chóc, sâu bọ..bla..bla.. chứ. Cho dù đang là mùa đông, nhưng nơi này ở phía nam, làm gì có chuyện ngay cả một con vật cũng không có.

Cho dù ngọn núi này khiến người ta cảm thấy không ổn chút nào, chẳng những không có một chút sức sống, mà chỉ là một mảnh hiu quạnh, thậm chí trên đỉnh núi còn thổi xuống một luồng khí áp lạnh như băng. Nhưng Diêu Nhiếp không hề sợ hãi, bởi vì Nhai Xế vẫn không có phản ứng gì mà theo sát phía sau hắn, Diêu Nhiếp tin rằng cho dù có nguy hiểm cỡ nào, Nhai Xế vẫn có thể giải quyết cho hắn.

Diêu Nhiếp có chút thất thần, không ngờ mới chỉ sống cùng nhau nửa năm, mà mình đã tin tưởng hắn, ỷ lại hắn như vậy. Đến lúc bên Hình trinh U đội tìm được biện pháp giải trừ khế ước, Nhai Xế sẽ rời khỏi mình…

Diêu Nhiếp lắc đầu, suy nghĩ nhiều quá rồi. Nhai Xế vốn là thần thú, cứ giữ hắn ở bên cạnh mình, đó là làm nhục hắn. Nhai Xế bị nhốt trong Hải Nhãn hơn sáu trăm năm, Diêu Nhiếp không dám tưởng tượng hắn vượt qua khoảng thời gian ấy như thế nào. Nếu là mình, có thể đã phát điên rồi? Nếu hắn có thể được tự do, là bạn của hắn, mình cũng nên cảm thấy vui sướng. Đúng không?

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng không hiểu sao luôn luôn có cảm giác mất mác không nói nên lời, trong lòng hoảng hốt.

Leo lên đến đỉnh núi, khí áp lạnh như băng, quả thật ép đến mức Diêu Nhiếp  không ngẩng đầu lên được, gió lạnh thấu xương.

Trên đỉnh núi dần dần hiện ra một hang động đen ngòm.

Diêu Nhiếp biến sắc, phát hiện ra cách cửa động khoảng 500 m, có người đang nằm trên mặt đất. Hai người đi đến gần thì thấy rõ. Đây chẳng phải là cụ bà lưng còng đi cùng với ông thầy trừ tà kia sao?

Cụ bà này rõ ràng đã chết từ lâu, hai con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt. Trang phục của bà ta bị xé nát hoàn toàn, thoạt nhìn không giống như bị con người xé rách, mà lại giống như bị cái gì đó cắn xé.

Mà cái lưng còng nhô lên của bà ta lúc này đã lộ ra hoàn toàn. Đó căn bản là không phải là lưng, mà là eo của bà ta! Bạn có thể tưởng tượng thắt lưng của một người mà lại giống như một cái bình giữ nhiệt uốn éo, dài ít nhất 3 met sao? Cái cơ thể kia quanh co khúc khuỷu xếp thành vài vòng, tất cả đều được giấu sau lưng, được trang phục phủ lên, thì nhìn cũng không khác lưng còng là mấy.

Trong đầu Diêu Nhiếp nhất thời vang lên câu hát “phải mất nghìn vạn năm chờ đợi”*, đây là Hứa Tiên và Bạch nương tử thời hiện đại sao? Thế này thì có chút không được đẹp mắt cho lắm.

“Sao rồi?”

Hai mắt của X vốn là màu đen như mực, giờ phút này lại chuyển sang màu vàng sáng rực. Diêu Nhiếp biết, Nhai Xế đang dùng linh thức của hắn để tìm kiếm gì đấy. Hắn phát hiện cái gì rồi sao?

Nhai Xế không trả lời, sát khí trên người hắn đột nhiên bạo phát, ngay cả miệng cũng đã lộ ra răng nanh sắc bén.

Diêu Nhiếp bắt đầu lo lắng: “Rốt cuộc là thế nào rồi? Tiểu Thất?”

Nhai Xế hướng về phía hang động phát ra một tiếng thú rống đầy uy hiếp. Diêu Nhiếp rõ ràng cảm giác được hang động lung lay một chút.

Nhai Xế đột nhiên quay đầu lại: “Ai?!”

“Các người đang làm gì ở đây?” Có một ông cụ đang từ trong rừng cây đi ra, còn có mấy người ăn mặc giống như bánh chưng.

Diêu Nhiếp tập trung nhìn kỹ, thì ra là trường thôn. Không xong rồi, bị bọn họ bắt gặp rồi!

“Không biết nơi này là cấm địa của thôn chúng tôi sao? Hai vị nhanh rời khỏi đây đi!” Giọng điệu của trưởng thôn rất thô lỗ, biểu tình rõ ràng là không hài lòng.

Diêu Nhiếp vội chỉ vào cái xác của cụ bà trên mặt đất: “Tìm được vợ của ông thầy trừ tà rồi!”

Trưởng thôn nhìn theo hướng hắn chỉ thì thấy: “Nói bậy bạ cái gì đó?! Chỉ là một con rắn trắng mà thôi, chẳng qua là con rắn này rất lớn!”

Diêu Nhiếp nhìn lại. Làm gì có cái xác của cụ bà nào trên đất? Chỉ có một con rắn to như cái bình giữ nhiệt thôi. Thật sự là truyền thuyết bạch xà sao…

“Mau về đi! Nơi này không cho phép người đến! Đi mau đi!” Trường thôn dùng sức đẩy sau lưng Diêu Nhiếp, đuổi hắn đi.

“Nhưng mà, không chừng ông thầy trừ tà kia còn ở trong hang động đó!” Diêu Nhiếp vừa giãy dụa, vừa quay đầu lại gào lớn.

“Bên trong là bàn thờ tổ của thôn, ta vừa mới nhìn qua, Đằng Thái không có ở trong đó!” Trường thôn lại dùng lực đẩy một chút, khiến chân Diêu Nhiếp lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã sấp xuống.

Nhai Xế lập tức “hộ chủ”, đem ông cụ kia quăng ngã xuống đất. Đám “bánh chưng” thấy có người làm hại đến chủ nhân nhà mình, lập tức bao vây quanh Nhai Xế.

“Quên đi, quên đi.” Diêu Nhiếp dìu trường thôn đứng lên. Dù sao người ta cũng là trưởng bối, nhỡ đâu ngã gãy xương thì làm sao bây giờ? Hơn nữa tự tiện xông vào cấm địa, vốn là hai người không đúng trước, chi bằng dàn xếp ổn thoả rồi tranh thủ rời đi thì hơn.

……………………………………..

Sau khi hai người xuống núi, cuối cùng cũng gặp lại A Anh ở cửa nhà khách. Nhưng mà thoạt nhìn tinh thần của cô có vẻ hoảng hốt, lo lắng lo lắng, đại khái là có chuyện gì đó phiền lòng. Diêu Nhiếp cũng không muốn quấy rầy cô.

Lễ hội Giáng Thần vào buổi tối thật sự không chút thú vị, khiến Diêu Nhiếp vô cùng thất vọng. Cái gọi là lễ tế chính là lễ hội thu hoạch mùa màng nhưng không có biễu diễn múa hát, cũng không có tiệc rượu. Chỉ đơn thuần là tế thần, cầu nguyện năm sau mưa thuận gió hòa, thế là xong! Hơn nữa nhìn vào trình tự hiến tế của trưởng thôn, ngay cả thường dân như Diêu Nhiếp mà cũng có thể nhìn thấy sai sót chồng chất bên trong, chỉ sợ cái này còn không bằng cả thường dân như Tam Vô.

Diêu Nhiếp ngửa mặt lên trời thở dài, hắn vượt ngàn dặm xa xôi đi từ tỉnh này đến tỉnh khác chạy đến đây, rốt cuộc là vì cái gì?!

Đến lượt ngáp thứ 12. Gã nước ngoài tóc đỏ kia không sợ ánh mắt lạnh lẽo tràn ngập địch ý của Nhai Xế, vẫn bu lại chỗ Diêu Nhiếp.

“Ha ha, đây chỉ là sân khấu bên lề mà thôi. Đêm nay mới thật sự phấn khích.”

“Ác?” Diêu Nhiếp lại lên tinh thần: “Rốt cuộc lễ hội Giáng Thần này là như thế nào?”

Gã nước ngoài cười thần bí: “Đêm nay đừng ngủ, đến 12 giờ thì cậu sẽ biết.” Nói xong, ôm vai Diêu Nhiếp, thừa dịp hắn không chú ý, ăn chút đậu hủ.

Đương nhiên, “chó săn nhỏ” đâu thể ngồi yên nổi. Hắn vươn tay kéo Diêu Nhiếp về phía mình, hướng về phía đối phương phát ra sát khí cảnh cáo.

Gã nước ngoài lập tức thức thời mà buông tay ra: “Ồ, bảo vệ con mồi ghê nhỉ.”

Diêu Nhiếp cãi lại: “Nói cái gì vậy hả?! Đây người ta gọi là hộ chủ!”

……………………………………………

*Đây là một câu trong bài hát " Ước hẹn " – nhạc phim " Thanh Xà Bạch Xà " đó.

Suy nghĩ của tác giả:

Chậm vài phút, hôm nay khá vội vã, năm nhập bát, muốn tắm một cái.

Cho nên hôm nay phải vội vàng đi làm vệ sinh.

Bởi vì ngày mốt chính là đại đêm 30

Lễ mừng năm mới thôi, hoặc là viết một cái gì đó hay hơn.

Cho nên, ngày mai câu chuyện này sẽ lộ ra chân tướng rõ ràng.

Lễ mừng năm mới sẽ không có chuyện gì bất ngờ, từng ngày trôi qua như bình thường.

Nhân tiện cảm ơn một vài đồng chí, tôi rốt cuộc cũng biết được thì ra có thể sao chép lại danh sách.

Bởi vì phần lớn ID các đồng chí dùng đều không bình thường, không thể dò số chỗ ngồi, bất quá tôi vẫn muốn cảm tạ nhóm:

Mộ phụ

yellowdoublestop

xunzhaoxiaxian63

xxxhaics

Thích như kha

lei4024lei

feedyou2

Con rắn nhỏ khê khê

silveryseal

Lăng vũ theo gió

Lại thiên sứ đích nước mắt

Hai tháng đích tịch mịch

yuezyll

unierlangen

13402099747. sdo

lingxi5752

zhangluya352

lejiutian69

zhangluya352

Duyệt mình giả

cyzc110110

Mặc đêm

Kỳ thật vô luận bình luận ngắn, dài bình, ném lôi, tôi vẫn biết là các đồng chí vẫn luôn sát cánh bên tôi, tôi thật sự cảm ơn. Tôi sẽ cố gắng hết sức rep tất cả các bình luận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play