Lúc đầu tiểu hồ ly nghĩ rằng người trên cửa sổ đang nói chuyện với mình, nhưng sau đó thì thấy, hắn phải là nói với bóng đen kia mới đúng. Bởi vì nếu nói là trước sau đều bị bao vây, thì bóng đen vừa vặn đứng ở giữa mình và người trên bệ cửa sổ.

Bóng đen không hề lên tiếng, nhìn trái nhìn phải, dường như đang cân nhắc xem nên chạy trốn như thế nào. Cuối cùng, hắn cân nhắc thiệt hơn, hạ quyết tâm, quay đầu lại xông về hướng tiểu hồ ly.

Phản ứng của tiểu hồ ly cũng rất nhanh nhạy, lập tức nhảy lên, vung móng vuốt đánh về phía bóng đen. Không ngờ, móng vuốt lại xuyên qua bóng đen, nó đánh vào hư không! Nó nhìn lại, bóng đen đã chạy trốn đến cửa chính.

Người trên bệ cửa sổ đứng lên, nhẹ nhàng than thở một tiếng: “Haizz, sao lại không chịu nghe người ta nói vậy kìa?” Nói xong, hắn nâng tay lên, bóng đen liền bị đụng phải một bức tường trong suốt, nó muốn chạy sang bên cạnh, lại phát hiện ra mình bị nhốt trong một cái lồng trong suốt.

Người kia nói với người trên giường: “Tốt lắm, giờ đã an toàn rồi. Bạn nhỏ mau bật đèn lên đi.”

Thì ra Ngụy Kinh Hồng và Khâu Tiểu Thần ở trên giường từ lúc người này rơi vào bệ cửa sổ đã tỉnh rồi, chỉ là hai đứa không biết người này rốt cuộc có phải là người xấu hay không, Ngụy Kinh Hồng che miệng Khâu Tiểu Thần suýt nữa thì hét lên thành tiếng, đợi hành động tiếp theo của người bí ẩn này.

Nhưng người này vẫn luôn ngồi trên bệ cửa sổ, không hề có hành động gì nữa. Sau đó, lại thêm một kẻ thần bí xông vào phòng chúng nó. Một đêm này đúng là đủ sôi động.

Ngụy Kinh Hồng buông bàn tay đang che miệng Khâu Tiểu Thần ra, bật công tắc đèn lên.

Cả phòng bừng sáng, nó nhất thời không thể mở to mắt, sau đó mới từ từ thích ứng. Đầu tiên, nó nhìn thấy có một người đang tựa vào bệ cửa sổ. Dáng người cao gầy, thanh mảnh, mặc áo choàng dài tao nhã, đôi chân dài đang bắt chéo, thái độ biếng nhác.

Nhưng kỳ quái chính là, cho dù Ngụy Kinh Hồng cố gắng như thế nào cũng không thể nhìn rõ được dáng vẻ của người nọ. Giống như đôi mắt khi nhìn vào gương mặt của người nọ sẽ đột nhiên bị cận thị trong nháy mắt.

Tiểu hồ ly chạy hai ba bước vào trong phòng, nhảy lên giường, che chắn phía trước bọn nhỏ, đề phòng hỏi: “Ngươi là ai?!”

“Ta? Ta chỉ là đi ngang qua thôi, mọi người không cần để ý đâu.” Tuy rằng không thấy rõ được gương mặt của người nọ, nhưng tiểu hồ ly vẫn cảm giác được người nọ đang mỉm cười.

“Người kia ta mang đi nhé.” Người đàn ông ngoắc ngoắc ngón tay, cả cái lồng bằng thủy tinh lẫn bóng đen đang bị nhốt bên trong đều chậm rãi thu nhỏ lại, tự động bay vào trong lòng bàn tay của hắn: “Đúng rồi, nhắc Nhai Xế trông chừng mấy đứa nhỏ cho tốt.”

Tiểu hồ ly còn muốn hỏi hắn trong đó rốt cuộc là cái quỷ gì. Người nọ đã từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Khâu Tiểu Thần sợ tới mức thét lên một tiếng.

Tiểu hồ ly nhảy lên bệ cửa sổ, thăm dò nhìn xuống. Chỉ thấy trong đêm tối, một bóng người màu trắng, cưỡi trên một cái đĩa sứ Thanh Hoa thật lớn đang trôi nổi giữa không trung, gió đêm thổi đến, tà áo bay bay.

……………………………….

Trần Điển Hâm suýt nữa thì hét lên thành tiếng, đôi mắt kia chắc chắn không phải là của con người. Mắt của con người sao có thể phát ra thứ ánh sáng xanh lục mờ nhạt như Dạ Minh Châu trong đêm tối thế chứ?

Người nọ giống như không nhìn thấy bọn họ, hai mắt thẳng tắp nhìn ra cửa, không hề nhúc nhích. Nhờ vào ánh sáng lờ mờ, y mơ hồ có thể nhìn ra bóng dáng của một cô bé. Chẳng lẽ, đây là em gái của mình —— Trần Ánh Như?

Lúc này tiếng bước chân đã đi đến ngoài cửa.

Một giọng nói trầm thấp có vẻ già nua vang lên: “Mau cho con bé ăn đi! Đêm nay phải mang nó đi gặp Diêu tiên!”

Một giọng nam khác trả lời: “Vâng.”

Sau đó một người trong số họ bưng một cái khay đi vào, trên khay đặt vài cái bát nhỏ, có vẻ như là thức ăn.

May cho Bệ Ngạn, kẻ đi vào cũng không cầm theo ngọn nến, bằng không bọn họ rất có thể sẽ bị bại lộ.

Người nọ đặt khay xuống rồi nói với cô bé đang ngồi trên cái ghế đối diện: “Cô chủ, ăn cơm tối đi thôi.”

Cô bé kia nghe vậy cũng không cần dao nĩa, hay thìa đũa gì, mà trực tiếp vươn tay, động tác gần như cứng ngắc bốc thứ trong bát lên mà nhai nuốt, ăn lấy ăn để.

Đợi cô bé ăn xong thức ăn, người nọ thở dài, phảng phất như mang theo chút thương hại: “Cô chủ, chúng ta phải ra ngoài. Những ngày như thế này sẽ mau chóng chấm dứt thôi.” Nói xong, người nọ bế cô bé ra cửa phòng.

Trong nháy mắt khi cô bé lướt qua cửa phòng, Trần Điển Hâm cuối cùng cũng thấy được gương mặt thật của cô bé. Đó là một khuôn mặt trông vô cùng đáng sợ, cả khuôn mặt đều có màu đỏ sậm như nội tạng, trên mặt phủ kín những đường vân màu đỏ, to có nhỏ có. Không hề giống với khuôn mặt của một con người, nếu nhất định phải nói, thì ngược lại càng giống như một bộ phận nào đó hơn.

Cửa phòng bị đóng lại, cả căn phòng lại trở về với bóng tối.

Bệ Ngạn cuối cùng cũng phát hiện ra lạ ở chỗ nào: “Không đúng, tà khí không phải phát ra từ người cô nương kia. Mà là từ người ngoài cửa!”

Trần Điển Hâm không muốn tin: “Không đúng, không đúng, có phải nhầm lẫn chỗ nào rồi không?”

Tuy rằng không nhìn thấy người ngoài cửa, nhưng giọng nói kia y sẽ không thể nào nhầm được, đó nhất định là bố của y!

Bệ Ngạn cũng hiểu là một con người, nhưng lại biết người thân của mình là tà vật, quả thật khó có thể chấp nhận được. Nên hắn cũng không tiếp tục nói về đề tài này, chỉ hơi cân nhắc: “Thế này đi, ta bám theo nhìn xem thế nào. Em về nhà trước chờ ta.” Lấy tâm trạng hiện tại của Điểm Tâm, không thích hợp để đi điều tra cùng mình.

Trần Điển Hâm vẫn rất kiên quyết: “Không! Em cũng phải đi, em muốn tìm hiểu xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào!”

…………………….

Ngay khi các đội viên của Hình trinh U đội xông vào nhà Nghiêm Sơn, thì gã đã hoàn toàn rơi vào trạng thái điên cuồng, sau lưng gã máu chảy đầm đìa, hiển nhiên là đã lột được hình xăm ở nơi đó xuống rồi.

Mà trợ lý của gã, lại bị đè trên mặt đất không ngừng giãy dụa. Hai mắt Nghiêm Sơn lóe lên thứ ánh sáng điên cuồng, muốn đem tấm da có hình xăm Thập ác kia dán lên người đối phương.

Các đội viên hành động thần tốc, khi bọn họ áp giải Nghiêm Sơn đang hôn mê bất tỉnh xuống lầu, thì Tam Vô mới vừa nói đến mở đầu của sự việc.

Cao Đại Toàn vung tay lên: “Rút quân! Chuyện còn lại chúng ta quay về sở rồi bàn sau.”

Xem ra đêm nay đừng mong được ngủ. Diêu Nhiếp lôi kéo Nhai Xế cực kì miễn cưỡng, đi theo ngồi vào xe cảnh sát.

………………………….

Phòng họp của phân đội thành phố G đèn đóm sáng trưng, Tiểu Đào rót cho mỗi người một tách trà đậm.

Cao Đại Toàn bật máy chiếu, bắt đầu tường thuật về đầu đuôi ngọn ngành của sự việc: “Thông thường, cuộc họp của sở cảnh sát chúng ta ngoại trừ nhân viên nội bộ, thì những người khác sẽ không thể tham dự.”

Nhai Xế lạnh lùng trừng mắt nhìn anh, ngươi tưởng lão tử muốn đến chắc? “Sinh hoạt về đêm” hôm nay cứ như vậy bị ngâm nước nóng mất rồi!

Cao Đại Toàn dời tầm mắt, lờ đi ánh mắt hung tợn của Nhai Xế, nói tiếp: “Nhưng việc này cũng có liên quan đến hai người, đến lúc đó có lẽ sẽ cần hai người giúp một tay. Dù gì thì cũng là người một nhà cả, ngoại lệ một lần đi.”

Diêu Nhiếp ngáp một cái, buồn ngủ không chịu được, vội ngắt lời anh ta: “Được rồi, anh nói vào việc chính đi.”

Cao Đại Toàn uống một ngụm trà để thấm cổ họng, rồi mới nói: “Được rồi. Bắt đầu từ đâu nhỉ, tôi nghe nói hai người đã đi qua thôn Giáng Thần rồi đúng không? Thật ra, trong thôn Giáng Thần vẫn luôn có một thứ tà ma đang ngủ vùi, đã ngủ say hàng trăm năm nay.”

Diêu Nhiếp ngắt lời anh: “Chờ một chút, tà ma là thứ gì?”

Cao Đại Toàn nhún vai: “Tôi cũng không biết rõ lắm, hình như là liên quan đến bí mật quốc gia, cấp trên không nói cho tôi biết chi tiết.”

“Chết tiệt! Cái gì cũng không nói rõ ràng, vậy thì hợp tác thế nào được?!” Diêu Nhiếp bất mãn.

Cao Đại Toàn bất đắc dĩ: “Cấp trên đã không muốn nói, tôi cũng chẳng còn cách nào? Nói tóm lại, tạm thời chúng ta chỉ biết được rằng, có một tổ chức bí mật, mấy trăm năm nay bọn chúng đã lên kế hoạch, luôn muốn đánh thức nó. Gần đây, nó rốt cuộc đã có dấu hiệu thức giấc. Để có thể đánh thức nó, tổ chức bí mật đã thực hiện một loạt các hành động tà ác có tổ chức có tính toán từ trước. Cứ nhìn vào những vụ án siêu nhiên ở thành phố G gần đây xem, mục đích của chúng là cướp lấy sinh hồn (hồn sống). Tinh phách của mệnh cách chí âm là tốt nhất, nếu như không có, thì cũng có thể dùng rất nhiều sinh hồn góp vào cho đủ số.”

Diêu Nhiếp nắm bắt được vài điều trong lời nói của Cao Đại Toàn: “Chờ chút, nói như vậy thì một loạt các sự việc cướp lấy hồn phách trước đây, ví dụ như cưới ma, Mao Sơn đạo thuật, miếu Tiêm Vân, hồ tiên những việc đấy đều không phải là những vụ án đơn lẻ, mà là do một nhóm hoặc một tổ chức làm à?”

“Cậu quên rồi sao, trước đó còn có sự việc nuôi quỷ nhỏ nữa.” Cao Đại Toàn gật đầu: “Đúng vậy, chuyện này có khả năng xảy ra vô cùng lớn. Ngoại trừ những việc đấy ra, ngay cả khi có thể đánh thức nó dậy, cũng không thể khiến cho nó sống lại được. Muốn nó sống lại, phải thỏa mãn thêm hai điều kiện nữa: thứ nhất, phải có một vật chứa thích hợp cho nó trú ngụ; thứ hai, cần phải có mười tế phẩm, để cho năng lực của nó có thể khôi phục hoàn toàn.”

Diêu Nhiếp kinh ngạc: “Tế phẩm?” Không phải là lợn sữa, ** (gà) luộc à?

Cao Đại Toàn nói: “Đúng vậy. Tế phẩm đều là những người được tổ chức đặc biệt tuyển chọn, bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút linh lực, hơn nữa đều đã từng phạm phải một việc ác trong Thập ác. Người bị tuyển chọn làm tế phẩm, thì ở một chỗ nào đó trên người bọn họ sẽ bị xăm một hình xăm Thập ác đỏ như máu. Đương nhiên, Nghiêm Sơn chính là một trong số tế phẩm. Tiện đây tôi nhắc luôn, hình xăm máu này có thể dời đi, chỉ cần lột tấm da có hình xăm xuống, rồi dán lên người kẻ cũng có linh lực tương tự, là hắn đã có thể được giải thoát rồi. Ngoài ra, chúng ta cũng đã tìm được tế phẩm thứ hai. Không may, đó lại là người chúng ta đều biết. Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của Lạc Đan Thanh, bọn họ đang du lịch ở Tương Tây, thì Trầm Kinh Phàm bị tấn công, trên người còn bị xăm một hình xăm máu!”

Diêu Nhiếp kinh ngạc, không ngờ Trầm Kinh Phàm lại trở thành tế phẩm. Tuy tình cảm của hai người không sâu đậm, nhưng dù sao cũng là bạn bè, anh lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ? Cái hình xăm gì gì đó đã bóc ra được chưa?”

Cao Đại Toàn lắc đầu: “Vẫn chưa biết được. Bây giờ bọn họ đang ngồi trên máy bay quay về, chờ bọn họ về rồi nói sau, nếu thật sự không được thì đành phải cắt bỏ phần da có hình xăm thôi.”

Tam Vô đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, tôi nghe nói Nạp Tạp cũng đi cùng bọn họ, cậu ta không sao chứ?”

Cao Đại Toàn có chút khó xử nói: “Cậu ta hình như được Động thần ở chỗ đó vừa ý bắt đi làm “Áp động phu nhân” rồi. Nhưng mà, nghe nói là cậu ta tự nguyện ở lại.”

…………………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Sự kiến này sắp đến gần kết thúc rồi, ngày mai sẽ bắt đầu viết về sự kiện cuối cùng, ngày mà chân tướng phơi bày sẽ đến nhanh thôi!

Đếm ngược đến kết thúc….

Người trên cửa sổ là ai tất cả mọi người đều biết hết đúng không? Chính là đội trưởng đại nhân cưỡi đĩa ngựa sứ đó, hình như có chân tướng to bự (t chém cả đấy:v) phía sau.

………………………….

(1) Thập ác và (2) Tam ác đạo:

Tam Ác Đạo hay còn gọi Tam Đồ, là ba đường dữ: Địa Ngục, Ngạ Quỷ và Súc Sanh. Do chúng sanh tạo nhiều nghiệp ác nên chiêu cảm quả báo đọa trong ba đường dữ, chịu nỗi thống khổ của thân và tâm hành hạ đau đớn khôn cùng.

1. Địa Ngục: Tiếng Phạn gọi là Ma Lực Ca, dịch là; Bất lạc, khổ cụ, khổ khí, vô hữu… Nghĩa là cảnh giới hoàn toàn thống khổ không bao giờ có chút an vui, đáng ghê gớm, sợ sệt đủ thứ cực hình, tra tấn khốc liệt. Địa ngục này ở ngay nơi nội tâm hành hạ khi làm điều sai quấy, vì vậy mà tâm thức hành hà như bị lửa thiêu đốt, hoặc quăng vào vạc dầu sôi, bị cưa, bị kéo đau đớn vô cùng, chừng nào nghiệp báo hết thì mới thoát khỏi chốn này.

2. Ngạ Quỷ: Là do lòng tham lam không bờ mé mà ra, vì quá ham muốn nên lúc nào cũng thiếu thốn, giống như bị đói khát, muốn ăn mà không dám ăn hoặc ăn không được. Tham dục, dâm dục, thực dục nên sanh làm loài ngạ quỷ; vì thế luôn bị đói khát, bức bách và bị đánh đập liên miên. Chúng sanh do tạo nghiệp tham lam bỏn xẻn, keo kiết mà cảm lấy quả báo làm ngạ quỷ và có hình thù xấu xí.

3. Súc Sanh: Là những tư tưởng không có lý trí nhận thức, không biết xấu hổ, mất hết tính hạnh làm người; hoang dâm vô độ, không còn chút lương tâm đạo đức. Thường ví như loài làm súc sanh như ngựa, lừa, heo, chó… Súc sanh bị người ta đày đọa làm việc cực khổ, còn bị chém giết, ăn thịt. Đó là chiêu cảm quả báo do vô minh cực độ mà ra, phải chịu nỗi thống khổ đọa ác thú vậy.

Do các sự độc ác khổ não ấy, nên gọi là ba đường luân hồi, hoặc gọi là Tam Ác Đạo, hay Tam Thú. (Theo CLB Thanh niên Phật tử Hiểu và Thương)

Thập ác bao gồm: (t tìm đều ra thứ tự thế này, nhưng theo tác giả viết thì thứ tự khác, mn đọc theo tên nhé.)

.Mưu phản (phản nghịch): lật đổ nền cai trị của nhà vua, làm xụp đổ xã tắc.

.Mưu đại nghịch: phá đền đài, lăng tẩm, cung điện của nhà vua.

.Mưu bạn (phản bội): phản bội Tổ quốc theo giặc.

.Ác nghịch: mưu giết hay đánh ông bà, cha mẹ, tôn thuộc.

.Bất đạo: vô cớ giết nhiều người, cắt tay chân người sống, chế thuốc độc bùa mê, tàn ác, hung bạo…

.Đại bất kính: lấy trộm các đồ tế trong lăng tẩm, các vật dụng của vua, làm giả ấn vua…

.Bất hiếu: cáo giác hay chửi rủa ông bà, bố mẹ hay ông bà, bố mẹ chồng. Không phụng dưỡng bố mẹ, tự ý bỏ nhà, tự ý phân chia tài sản, cưới xin khi có tang cha mẹ, vui chơi trong khi tang chế, được tin bố mẹ, ông bà chết không chịu tang hoặc phát tang giả dối.

.Bất mục: mưu giết hay bán các thân thuộc (cho đến ngũ đại), đánh hoặc cáo giác chồng hay các tôn thuộc (cho đến tam đại).

.Bất nghĩa: dân giết quan lại sở tại, lính tốt giết quan chỉ huy, học trò giết thầy dạy, vợ không để tang chồng, ăn chơi và tái giá.

.Nội loạn: tức là tội loạn luân (thông dâm với thân thuộc hay với các thiếp của bố hay của ông).

Ps: Tội thứ 4 theo tác giả là: Tứ viết Hàng: 降: t nghĩ là Đầu hàng, khuất phục (với địch).

(3) Khổ báo của ác nghiệp: t hiểu như là quả báo của ác nghiêp, muốn tìm hiểu về “Nghiệp” thì vào đây, “quả báo” thì đây ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play