Người thích khôi hài cẩn thận khi vào, đây là một tình tiết phi thường phi thường bi thương, tập trung toàn bộ nước mắt của tinh hoa câu chuyện ở đây.
Đêm nay, tất cả đều không đúng, phi thường không đúng rồi!
Hừng đông trời nắng, giờ ngọ trời âm u, sau ngọ cuồng phong, đến tối thì mưa to. Tiểu thị nữ sứt môi của ta đột nhiên xuất hiện, thay ta châm đèn, sắp một bàn thức ăn.
Ta ôm Công Tôn Tiểu Bạch phiền muộn ngồi trên giường, tin tưởng những tín điều đồng dạng____ trong thâm cung phức tạp rối ren, tất cả âm mưu đều sẽ có khởi nguyên và kết cục của nó.
Quả nhiên, đợi ta cầm đũa lên, hai người y phục quý giá, không giống với thái giám trong lãnh cung một lớn một nhỏ, một trước một sau, một lắc một lư đi vào trong phòng của ta, thái giám trẻ tuổi đi phía sau bưng rất nhiều những trái cây, điểm tâm tinh xảo, còn có một bình rượu mà khi vãn thiện ta chưa từng dùng qua.
“ Dân nữ Hàm Tuyết Phong nghe chỉ……” Lão thái giám đi đầu mở thánh chỉ ra, giọng điệu như nữ tử nói.
Nô tính nhiều năm dưỡng thành, khiến cho ta theo thói quen quỳ xuống.
“ Hôm nay chính là ngày đại hôn của trẫm, đặc biệt ban cho các cung một mâm trái cây điểm tâm, một bình mỹ tửu, khắp nơi cùng chúc mừng, khâm thử!”
Trong một phút chốc, ta ngây ngốc quỳ ở đó, quên mất tạ chỉ, càng quên cả đứng lên.
“ Hắn muốn đại hôn sao, hắn muốn đại hôn sao……” Mục quang ngưng trệ của ta nhìn cuộn giấy vàng trong tay thái giám kia, không ngừng lầm bầm.
“ Ai, Tuyết Hoàng hậu, nhanh tạ ân đứng lên đi!” Lão thái giám bộ mặt đồng tình nhìn ta, muốn nói lại thôi, huy huy tay, những thức ăn tinh xảo đó và bình mỹ tửu tràn đầy được tiểu thái giám đặt lên chính giữa bàn, ta nhìn chúng, chúng mỹ lệ đến gần như tàn khốc.
Hai thái giám thấy ta vẫn mãi quỳ không đứng lên, cũng không trách cứ, lặng lẽ thay ta đóng lại cửa phòng, lui người rời đi, xa xa, ta nghe thấy một âm thanh già cỗi đang ngâm nga:
“ Khí trịch kim hà tại, đương thời thả tự thân, hoàn tương cựu lai ý, liên thủ nhãn tiền nhân.”
(Dịch nghĩa: Lúc trước đã từ bỏ, hiện tại lại hà tất phải nói nữa, lúc đó lại ko trân trọng, còn đem tình yêu vốn dĩ dành cho ta, đặt lên thân của người trước mắt.)
Đúng a, lúc đầu ta không phải đã vì giang sơn của hắn, hoàng vị của hắn, thuận tùng vứt bỏ hậu vị, để hắn có thế lập nữ nhi Hàn Vĩnh Thuận quyền thần làm hậu sao? Ta thậm chí hiểu rõ, đây có lẽ đồng thời có nghĩa là, hắn sẽ có con cái, sẽ đem toàn bộ tình yêu dành cho ta chuyển hết lên người thê và tử. Nhưng hôm đó ta là hoàn toàn vô oán vô hối, hiện tại lại tự nếm được thống khổ bị lãng quên.
Nghĩ đến trước khi gặp Trịnh Vô Dạng, ta vốn là người có cảm tình đạm nhạt, sau khi gặp hắn, hắn điên đảo toàn bộ cuộc sống của ta. Ta vẫn luôn báo oán trách cứ hắn vì khiến ta phải chịu đựng mấy chuyện thị phi này, nhưng hắn sao lại không giống ta chứ? Không vì ta là thân nam nhi mà bắt ta phải ủy khuất ở địa vị thiếp, không vì ta không thể sinh dục mà thỏa hiệp với gia tộc, thẳng tắp vì ta ngăn cản minh thương ám tiễn trong cung, cho dù ta đã bị biếm lãnh cung, vẫn luôn luôn bảo hộ ta, đối với ta không xa cách không ruồng bỏ. Càng quan trọng hơn là, trước giờ hắn chưa từng nói rõ hết với ta, khoe khoang với ta!
(Ai, đúng a, phu quân tốt như vậy đi đâu mà tìm?)
Mà hiện tại những ngày tháng trong lãnh cung, tuy rằng chỉ một mình cô độc thanh lãnh, lại không hề tịch mịch khó chịu. Tuy rằng thường xuyên như con nít mà điên điên khùng khùng, lại khóc lại nháo, thật ra trong lòng không có một chút xíu thương tâm, ta từ sự biến hóa mỗi ngày trong lãnh cung mà nhìn ra sự quan tâm và tình cảm của người đó đối với ta, ta kiên trì tin rằng vô luận thân ta ở nơi nào, hắn đều sẽ tận hết sức lực để ta hạnh phúc. Những biểu hiện này chỉ là sự ích kỷ tôn thờ của ta thôi, nghĩ muốn khiến cho hắn thời thời khắc khắc đều nhớ ta thôi.
Đau! Tâm rất đau! Ta hung ác trừng mắt nhìn những điểm tâm đẹp đẽ thơm tho đó, cuộc đời này, ta đều chưa từng hận qua một khối điểm tâm nào như thế, ngươi có thể dùng cái kiểu ánh mắt khi rắn hổ mang nhìn nhân loại để hình dung biểu tình của ta cũng không quá đáng, ta đem chúng tưởng tượng thành nụ cười ngọt ngào của tân nương, sau đó, “ngao ô” một mồm cắn lấy.
Ta mãnh liệt cuồng dã ăn rồi ăn ăn…… ăn ăn ăn….. vừa ăn vừa nước mắt tí tách rơi xuống, không ngừng chảy. Ta trước hết là khóc lớn, sau đó ô ô khóc, cuối cùng là thút thít sụt sịt, chùi chùi nước mắt có vị ngọt ngào hỗn hợp bánh quế cao, nhai trong miệng mà không nói ra là có vị gì hết.
(Đời người là từ khóc nứt nở, khóc thút thít và mỉm cười tạo thành a, đặc biệt khóc thút thít chiếm địa vị chủ đạo.____ Tuyển chọn từ tác phẩm “The gift of the Magi” của O.Henry)
Vậy cuộc đời mỉm cười của ta đâu?
(Hi hi, đừng gấp, sắp đến rồi.)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT