Cách cửa sổ khắc hoa nhìn ra ngoài, đối diện hồ nước tĩnh lặng kia là chỗ ở của hắn. Trong tiểu lâu màu sáng đó, đã từng có rất nhiều niềm vui, cũng từng có sự ấm áp của những ngày tháng bọn họ gắn bó kề cận bên nhau.
Trong mắt thoáng qua một tia khổ sở, Dung Úc Ảnh im lặng nhìn về phía rèm che. Ba ngày rồi, hắn vẫn chưa hề tỉnh lại, chỉ là ngủ mê man, không có cảm giác, không nói, không động. Nàng hao tổn hết chân lực để giữ hắn lại mà hơi thở của hắn vẫn nhè nhẹ như có như không.
Thật mệt chết đi mệt chết đi, không phải thân thể mệt mỏi, mà là lòng. Tâm tình lo được lo mất, sự đau khổ sợ hãi sẽ đánh mất, chỉ sợ trong nháy mắt đã không giữ được hắn, giày vò nàng khiến nàng ngày càng tiều tụy.
Dựa vào mép giường, nàng cũng không tiếp tục chống đỡ nữa, khẽ nhắm mắt lại. Dù sao đã ba ngày đêm nàng không hề chợp mắt.
Không biết qua bao lâu, Dung Úc Ảnh bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, qua nhiều năm sự nhạy cảm được bồi dưỡng trở nên vượt xa người bình thường khiến nàng cảm thấy có người đang âm thầm rình coi cái gì.
Híp híp mắt đầy nguy hiểm, nàng không biến sắc nhìn về phía cửa phòng. Cửa phòng vốn khép lại mơ hồ mở ra một khe hở, đôi mắt xinh đẹp lộ ra khỏi khe hở, lặng lẽ nhìn vào trong phòng, đúng lúc đối diện với đôi mắt sáng của Dung Úc Ảnh.
Chỉ nghe được một tiếng kêu nhỏ nhẹ bật ra, đôi mắt kia đã biến mất không thấy, cửa phòng hơi hơi rung động. Dung Úc Ảnh lạnh lùng cười một tiếng, tiện tay phất một cái hóa thành một đường cong trong không khí làm cửa phòng mở ra trong nháy mắt. Ngoài phòng, một bóng dáng màu xanh nhạt còn chưa kịp rời đi đã bị bắt quả tang tại trận.
Bàn tay nhỏ bé giữa không trung vừa thu lại, nữ tử mặc trang phục màu lục đã lảo đảo rồi ngã nhào vào trong phòng, cửa phòng lại từ từ đóng lại. Dung Úc Ảnh không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ấy, làm cho nàng ấy thấy lạnh lẽo trong lòng, không kìm lòng được mà run rẩy.
"Cốc. . . . . . Cốc chủ, nô tỳ. . . . . . Nô tỳ không cố ý." Lục y nữ tử run run giọng nói.
Nhàn nhạt liếc nàng một cái, Dung Úc Ảnh mơ hồ cảm thấy nhìn nàng hơi quen mặt, lại nhớ không ra là đã gặp ở đâu rồi. Nàng nhíu mày, hỏi "Không phải cố ý? Vậy ngươi lén lút đứng ngoài cửa rình coi cái gì?"
"Nô tỳ. . . . . . Nô tỳ. . . . . . ." Lục y nữ tử co rúm lại, ánh mắt lóe ra chút ánh sáng, ấp a ấp úng không nói nên lời.
"Nô tỳ cái gì? Ngươi là nha hoàn phòng nào, sao dám đến đay làm càn?" Nàng quan sát tỉ mỉ cô nương trước mắt, lông mày mắt hạnh, có vẻ phong lưu đặc biệt. Một cô gái như vậy lại mặc trang phục của nha hoàn trong cốc, thật sự là có chút kỳ quái.
"Nô tỳ tên Như Ngọc, là . . . . . Là người trong phòng phu nhân." Như Ngọc hơi cắn răng một cái, dứt khoát nói ra, "Phu nhân muốn nô tỳ âm thầm thăm bệnh tình của công tử, nhưng mấy ngày nay Cốc chủ đều canh giữ ở bên cạnh công tử, cho nên nô tỳ mới. . . . . . ."
"Đợi chút." Dung Úc Ảnh cắt đứt lời nàng nói, cau mày hỏi "Ngươi nói là mẫu thân ta?" Nếu là mẫu thân, vì sao nàng không tự mình đến mà lại sai tỳ nữ lén lút dòm ngó, là có ý tứ gì vậy. Hơn nữa, theo lý mà nói, Nhạn Hành Sơ giam lỏng mẫu thân nhiều năm, nàng nên hận hắn tận xương mới đúng, tại sao lại quan tâm đến bệnh tình của hắn như vậy.
"Không sai là phu nhân phân phó nô tỳ ." Như Ngọc gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói thêm một câu, "Phu nhân vì bệnh trạng công tử, suốt ngày lo lắng không nguôi, không biết tóc đã trắng thêm bao nhiêu."
"Suốt ngày lo lắng không nguôi?" Nhớ tới lúc mới gặp gỡ mẫu thân thì nàng tỏ ra phẫn hận với Nhạn Hành Sơ, nhưng mà nay lại quan tâm hắn. Thực sự không hợp với lẽ thường. Hơn nữa bệnh tình của Nhạn Hành Sơ tám năm trước, và việc mấy năm qua hắn cố ý xa lánh và gây khó khăn cho nàng, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một suy đoán to gan, ý nghĩ này, cho dù chỉ là suy đoán, cũng gần như vặn đau lòng của nàng. Dung Úc Ảnh ngẩng đầu, chăm chú nhìn khuôn mặt như ngọc trước mắt, le?quuy@don "Ngươi lập tức theo ta đi gặp phu nhân, nếu để cho ta phát hiện ngươi nói ngoa, chỉ sợ cho dù ta tha cho ngươi, phu nhân cũng không tha cho ngươi."
"Nô tỳ không dám." Ánh mắt phức tạp nhìn Nhạn Hành Sơ lẳng lặng nằm ở trên giường một cái, Như Ngọc mắt khép hờ lại, theo Dung Úc Ảnh cùng ra khỏi Cúc Mộng Hiên.
Công tử, chỉ cần là chỉ vì người, chuyện gì nô tỳ đều nguyện ý làm.
* * * * * * *
Đi tới Tiêu Tử Vận ở Trúc Vận, Như Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy Tiêu Tử Vận lại đang lễ Phật. Nàng đưa lưng về phía cửa phòng, thành kính quỳ ở nơi đó, quay mặt về phía tượng Phật từ bi, không biết g dập đầu bao nhiêu lần, trong miệng hình như lầm bầm van xin gì đó.
"Phu nhân, ngài lại đang cầu phúc cho công tử nữa à." Không đợi Dung Úc Ảnh mở miệng, Như Ngọc đã nhẹ giọng hỏi Tiêu Tử Vận.
Lại dập đầu một cái, Tiêu Tử Vận ngồi thẳng lên, đáp: "Đúng vậy. Dung Gia chúng ta thiếu Nhạn nhi quá nhiều, mà ngoài việc cầu phúc cho nó, ta cũng không biết còn có thể làm những gì."
Nàng cắm nén hương, lúc này mới chậm rãi xoay người lại, vừa mở miệng hỏi " tình trạng của Nhạn nhi hôm nay thế nào, bệnh của nó. . . . . . Úc , con. . . . . . ?" Nói được nửa câu, nàng bỗng phát hiện ra Dung Úc Ảnh đang kinh ngạc đứng nhìn ở cửa, mặt không thay đổi nhìn nàng, bỗng chốc hơi sợ, nhìn về phía Như Ngọc.
"Phu nhân thứ tội, Cốc chủ nàng. . . . . . ." Như Ngọc quỳ xuống trước mặt Tiêu Tử Vận, cúi đầu nói.
Chán nản thở dài, Tiêu Tử Vận nói: " thôi, ngươi đi xuống trước đi." Nàng cố cười nói với Dung Úc Ảnh, "Úc , đứng ở bên ngoài làm gì? Đi vào ngồi đi."
Thẩn thờ ngồi xuống ghế dựa, thẩn thờ nhìn Như Ngọc đi ra ngoài, thẩn thờ uống một ngụm trà xanh, Dung Úc Ảnh mắt khép hờ, nhìn nước trà Liên Y, lạnh lùng mở miệng: "Rốt cục mọi người giấu diếm con cái gì?"
Mở to mắt, Tiêu Tử Vận im lặng. Nàng không biết nên nói gì, cũng không thể nói ra sự thật. Nàng thấy rất rõ ràng, Úc nhi là tình yêu của hắn, vậy mà tình yêu như vậy lại nhất định sẽ không có kết quả, nếu không, sáu năm trước, Nhạn nhi sẽ không độc ác bày một cái bẫy như vậy.
"Người nói đi, người nói cho con nghe. Tại sao mọi người đều muốn gạt con, đùa bỡn ta trong lòng bàn tay rất thú vị sao? Nên hận, con lại không hạ được quyết tâm để hận, muốn yêu, lại không dám đi yêu, người cho rằng, sống trong hoàn cảnh mâu thuẫn như vậy rất vui vẻ sao?" Nàng chợt kích động, hai tay vô tình dùng sức, "Cạch" một tiếng, chén sứ trắng nhỏ bị bóp vỡ, máu rỉ ra từ khe hở, một giọt rồi lại một giọt, dọc theo cùi chỏ chảy xuống, thấm ướt cả ống tay áo màu lam nhạt.
"Úc , con tỉnh táo chút." Tiêu Tử Vận kêu lên một tiếng, vội vàng đứng dậy, lấy hòm thuốc muốn băng bó cho nàng.
"Không cần." Dung Úc Ảnh phất tay, gạt tay của mẫu thân ra, ánh mắt trong suốt mà chứa đầy khổ sở nhìn chằm chằm khuông mặt Tiêu Tử Vận, "Con bị thương không phải trên tay, mà là bị người lừa. Mẫu thân, người biết không? Trong khoảng thời gian người không ở đây, con vội vàng muốn cứu người ra đến cỡ nào, người biết không? Con không ngừng luyện võ, không dám lười biếng dù chỉ một chút. Con không ngừng nuôi dưỡng thực lực, mỗi ngày đều đấu đá, người cho rằng, cuộc sống như thế vui không? Mà bây giờ, con bỗng nhiên phát hiện ra tất cả cố gắng của con hình như cũng chỉ là một chuyện cười. Hắn hoàn toàn không hề giam lỏng người, có phải hay không? Mấy năm qua người đều sống rất tốt phải hay không? Hận ý của người với hắn đều là giả vờ phải hay không?"
"Úc, không đúng không đúng. Con nghe mẫu thân nói, không phải như thế. Ai cũng chưa từng nghĩ muốn lừa gạt ngươi, chỉ là. . . . . . ."
"Chỉ là cái gì? Chuyện cho tới bây giờ, người còn muốn lừa gạt con gì nữa?" Dung Úc Ảnh nhắm mắt lại, " tám năm trước Nhạn Hành Sơ hắn bị công lực cắn trả, tự biết không còn sống lâu trên đời, cho nên ép buộc con luyện võ. Mà tánh tình con vẫn luôn như trẻ con, ham chơi thích quậy, cho nên hắn không ngừng kích con hận hắn, lại còn giả vờ giam lỏng người, sau đó tiến hành đoạt quyền hành trong cốc, vì để kích con luyện võ, để cho con trở thành một Cốc chủ thực sự có thể bảo vệ chính mình, bảo vệ Tuyệt Vân Cốc. Mà từ lúc bắt đầu người đã biết rõ, cũng tham dự trong đó phải hay không?" Giọng nói của nàng càng ngày càng yếu ớt, từng bước một nói ra suy luận của chính mình.
Tiêu Tử Vận nhìn nàng, hồi lâu, rốt cuộc gật đầu nói: minna "Không sai."
"Các người cái gì cũng biết, cái gì cũng biết, chỉ có một mình ta. . . . . . Là kẻ ngu." Nước mắt bỗng tự trào ra từ hốc mắt, rơi xuống mặt đất, rơi đều. Nàng buồn bã cười một tiếng, "Vậy còn Đông Phương Duyệt? Không phải hắn cũng biết chứ? Có phải ngay cả việc hắn lấy bí tịch đều là Nhạn Hành Sơ cho hay không?"
Tiêu Tử Vận tiến lên một bước, cẩn thận từng li từng tí lấy mảnh sứ vỡ trong lòng bàn tay ra cho nàng, "Duyệt Nhi cũng không biết. Về phần thiên địa Cửu Trọng bí tịch, cũng là Nhạn nhi nó cố ý cho Duyệt Nhi ghi chép." Nàng dừng một chút, lại nói, "Bạch đạo võ lâm lúc nào cũng mơ tưởng Tuyệt Vân Cốc, từ khi Nhạn nhi biết nó không thể bảo vệ con, không thể bảo vệ Tuyệt Vân Cốc, nó cũng chỉ có để cho con trở nên mạnh mẽ, mạnh đến mức đủ để tự mình gánh vác tất cả. Nó càng không hy vọng một ngày kia nó rời khỏi nhân thế, lại làm cho con đau đớn muốn chết. Cho nên, nó làm cho con hận nó, làm cho toàn bộ tình yêu của con hóa thành thù hận."
Rút tay về, lẳng lặng nhìn mẫu thân một cái, chợt cảm thấy mẫu thân vô cùng xa lạ. Nàng đứng lên, lui về sau một bước, lại lui một bước, chợt lạnh nhạt nói, "Vậy mà người vẫn nhẫn tâm nhìn kế hoạch của Nhạn Hành Sơ từng bước một trở thành sự thật như vậy, thấy con càng ngày càng hận hắn, cũng nhìn hắn từng ngày từng ngày đến với cái chết. Mẫu thân, bỗng nhiên con cảm thấy người thật là ích kỷ." Nói xong câu này, nàng xoay người rời khỏi Trúc Vận, không quay đầu lại nữa.
"Úc nhi!" Tiêu Tử Vận vịn cửa phòng, kêu một tiếng, lại không thể gọi nữ nhi quay lại. Nàng mệt lả rồi ngã xuống đất, cuối cùng không kìm nén được nước mắt tuôn rơi.
Nàng chỉ là một người mẹ rất bình thường, ích kỷ cũng được, tàn nhẫn cũng được, nàng chỉ muốn con gái của nàng vui vẻ mà sống.
* * * * * *
Nàng mang theo nỗi buồn mơ hồ đi lại trong cốc, xuyên qua rừng hoa hạnh, rồi trong lúc không hề hay biết lại quay về Tiểu Lâu màu sáng kia —— Nhạn Ảnh lâu.
Nhạn Ảnh lâu vốn không gọi là Nhạn Ảnh lâu, nhưng từ lúc nàng biết chữ kia, nàng quấn lấy hắn, cứng rắn dùng tên của hai người đặt tên cho Tiểu Lâu. Nàng muốn hắn luôn luôn phải nhớ, hắn là của nàng, bọn họ sẽ không bao giờ tách ra.
"Ảnh nhi muốn ở cùng một chỗ vĩnh viễn với Nhạn ca ca."
Lời nói của trẻ con vẫn vọng về.
Người năm đó, giờ cũng đã tiều tụy như vậy.
Chậm rãi bước vào Nhạn Ảnh lâu, đi qua hành lang được chạm trổ tinh xảo, đi tới nơi chơi đùa khi còn bé. Bần tay thon dài mơn trớn cửa gỗ khắc hoa, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa phòng khép hờ ra, đi vào phòng ở của hắn.
Trong phòng có người.
Gã sai vặt Tiêu Vũ của Nhạn Hành Sơ đang vội vàng thu dọn hành lý, chợt nhìn thấy Dung Úc Ảnh đi vào, vô cùng làm kinh hãi, ngay sau đó lên tiếng chào "Cốc chủ", rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc dang dở. Hắn ghét nàng, nếu như không phải vì nàng cố ý hành hạ, công tử cũng không rơi vào tình cảnh nguy hiểm tính mạng như bây giờ.
Dung Úc Ảnh cũng không để ý tới hắn, chỉ quan sát bố cục bài biện trong phòng. Nhiều năm chưa từng tới nơi này, chỗ ở của hắn vẫn thanh nhã động lòng người như năm đó, nhưng màu sắc nhạt nhẽo lại mơ hồ lộ ra sự cô đơn hiu quạnh. Nơi này trước đây tràn đầy niềm vui, tràn đầy hạnh phúc, từ bao giờ lại có vẻ cô đơn, hiu quạnh như vậy chứ? Nơi này trước đây, tràn ngập màu trắng giống như ảo mộng, giống như áo bào trắng khi đó hắn thường mặc, hôm nay, nơi này vẫn thanh nhã như cũ, nhưng lại không còn màu trắng hoàn mỹ ngày xưa nữa.
Thu hồi ánh mắt mê mang, nàng yếu ớt cười một tiếng, đang định quay đầu rời đi, lại liếc thấy Tiêu Vũ đang loay hoay, hơi kinh hoảng, nàng hỏi, "Ngươi đang làm gì vậy? Muốn rời khỏi Tuyệt Vân Cốc sao?" Nàng ngước mắt nhìn lại, trong cái bọc phần nhiều là quần áo của Nhạn Hành Sơ, Tiêu Vũ dọn dẹp những thứ này để làm gì? Chẳng lẽ hắn muốn lén lút đưa Nhạn Hành Sơ rời khỏi Tuyệt Vân Cốc sao? Nghĩ tới đây, nàng ánh mắt không khỏi lạnh lẽo.
"Nô tài không dám." Bị ánh mắt lạn lẽo của nàng nhìn chăm chú làm cả người thấy ớn lạnh, Tiêu Vũ không khỏi ngừng lại, siết chặt tay nải, hơi giật mình mà nói: "Công tử vốn phải đi ra ngoài, không nghĩ tới sau đó lại đánh một trận với Cốc chủ. Những thứ này là đồ đạc khi đó sửa soạn nô tài, bây giờ không cần nữa, cho nên nô tài muốn trả lại những thứ bên trong."
"Ra ngoài? Hắn muốn đi đâu?" Dung Úc Ảnh hơi kinh hãi, trong trí nhớ, những năm này hắn rất ít khi xuất cốc. Lần này, hắn là muốn đi đâu chứ?
"Công tử nói, người muốn đi Giang Nam." Tiêu Vũ cúi đầu, nhẹ giọng nói tiếp, "Công tử nói, người muốn đi ngắm Hoa Hạnh nơi đó."
Cánh tay vịn cửa run lên một cái, trong mắt ê ẩm, mơ hồ nổi lên một tầnghơi nước. Dung Úc Ảnh hơi ngửa đầu, cố gắng ép nước mắt không chảy xuống. Nàng không nên khóc nữa, không nên.
Giang Nam, lòng hắn luôn luôn nhớ đến (gốc: tâm niệm) phải đi Giang Nam, là Giang Nam của hai bọn hắn. Mười năm trước, ở Giang Nam mưa phùn khói liễu bọn họ gieo xuống chín cây Hồng Hạnh, ước hẹn mười năm sau cùng nhau đi Giang Nam ngắm Hoa Hạnh đầy trời. Không nghĩ tới, hắn vẫn nhớ ước hẹn thời niên thiếu rõ ràng như thế.
Không nói gì nữa, Dung Úc Ảnh im lặng rời đi. Nàng sợ nếu lưu lại nửa khắc, nước mắt trong đáy mắt sẽ không che giấu được rồi.
Từ Nhạn Ảnh lâu ra ngoài, bước vài bước đã nhìn thấy hồ Huyễn Nguyệt. Đầu kia hồ Huyễn Nguyệt là Tiểu Lâu của nàng, cũng là nơi hắn đang dưỡng bệnh. Chợt nàng rất muốn thấy hắn, hầu hạ bên người hắn. Dung Úc Ảnh bước lên cầu Lạc Nguyệt, nước hồ mát lạnh gần sát mặt cầu, làm cho nàng mơ hồ cảm thấy như đang đạp nước, đủ để cảm thấy chút lạnh lẽo như có như không. Hồ Huyễn Nguyệt không rộng, cầu Lạc Nguyệt cũng không dài, không lâu, nàng đã đến trước cửa Cúc Mộng Hiên. lqdminna
Dung Úc Ảnh bước lên một bước, lại đột nhiên thu chân lại, sững sờ đứng nhìn ở nơi đó. Hồi lâu, nàng khẽ than một tiếng, lui về phía sau một bước, lại lui về phía sau một bước nữa, cuối cùng quay đầu, lại một lần nữa bước lên cầu Lạc Nguyệt, chán nản rời đi.
Nhạn Hành Sơ Nhạn Hành Sơ, nàng không biết nên đối mặt với hắn như thế nào đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT