Cô gái trẻ tên Linh Đan nghe mẹ nói vậy liền chắp hai tay lại đặt trên bàn:
-Điều ước thứ nhất, mong cho gia đình mình luôn mạnh khỏe.
-Điều ước thứ hai, mong cho dì mau tìm được chồng.
Mọi người nghe vậy lập tức phì cười. Người phụ nữ đang ngồi một bên bỗng dưng bị điểm danh bất đắc dĩ lắc đầu, vẻ mặt đầy cưng chiều.
-Điều ước thứ ba...
Linh Đan nhắm mặt lại chân thành cầu nguyện, điều ước cuối cùng phải giữ bí mật thì mới linh nghiệm. Sau đó cô đưa mặt tiến lại gần bánh kem, trong ánh mắt mong đợi của những người xung quanh lần lượt thổi tắt nến..
Bà Hoàng-mẹ Linh Đan nhỏ giọng than thở với chồng:
-Mười tám tuổi rồi. Nhanh thật đấy. Cứ như mới hôm qua đây em còn ẵm bồng con bé, thay tã cho nó.
Ông cụ ngồi kế bên nói:
-Lớn rồi. Sắp lấy chồng rồi.
Linh Đan nghĩ ông nội đang đùa mình, ngượng ngùng bẽn lẽn nói:
-Ông nội cứ trêu con hoài.
Ông cụ nhìn chăm chú cháu gái mình, ánh mắt vô cùng khó hiểu, có vẻ như đang tính kế. Linh Đan bị nhìn đến sợ hãi, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành, bối rối bưng ly nước trên bàn lên uống một ngụm để lấy lại bình tĩnh.
-Tuần sau ông nội dẫn con đi xem mắt.
Phụt... Nước vừa uống vào chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ngược trở ra. Câu nói này thành công làm cho Linh Đan mất bình tĩnh, từ bỏ luôn hình tượng ngoan hiền trước mặt trưởng bối trong gia đình.
-Ông nội giỡn vui quá. Hi hi...
Trái lại ông thản nhiên uống trà nóng, rất nghiêm túc nói:
-Không phải giỡn. Ông nói thật.
-Con còn nhỏ mà ông nội. Xem mắt làm cái gì chứ?
-Đúng đó ba. Con bé còn nhỏ. Mấy năm nữa rồi tính cũng chưa muộn.-bà Hoàng cũng tranh thủ chen vào giúp con gái.
Ông cụ nhìn cháu gái một chút, vuốt cằm nói:
-18 tuổi rồi. Đủ tuổi lấy chồng rồi.
Linh Đan đánh ánh mắt cầu cứu sang ba mình, lại bị ba ngó lơ, tức đến muốn lật bàn.
-Quyết định vậy đi. Bây giờ tiếp tục ăn mừng nào. Linh Đan, sinh nhật vui vẻ. Ông nội có quà tặng cho con.
Tâm trạng của cô rất không tốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận lấy món quà ông nội đưa cho. Vừa mới mở giấy gói ra, trán lập tức chảy xuống ba vạch đen.
-Sao? Có thích không?
Linh Đan hít sâu một hơi, nỗ lực che bìa sách không để người khác nhìn thấy tên quyển sách, méo mó miễn cưỡng cám ơn ông nội.
Lúc ra về ông còn cẩn thận kéo cô lại dặn dò:
-Thứ bảy tuần sau ăn mặt đẹp một chút. Người ta sẽ qua đón con.
Kể từ đây câu chuyện của họ bắt đầu.
****************************
Đang trên đường về lại gặp phải trời mưa, Linh Đan vội vã nép vào mái hiên của một cửa hàng trên đường. Quần áo hơi ướt một chút, gió thổi qua rất lạnh. Lúc sáng trời nắng đẹp đâu có nghĩ sẽ mưa, vì vậy cô chỉ có thể đứng chờ mưa tạnh mới đi tiếp được.
Một lúc cảm thấy chán, Linh Đan lấy điện thoại ra chơi trò chơi. Cơn mưa này kéo dài rất lâu, nửa tiếng rồi vẫn không có dấu hiệu dừng. Cô uể oải ngáp một cái, tối hôm qua ngủ trễ quá nên bây giờ có chút mệt mỏi. Vô tình ngẩng đầu lên Linh Đan phát hiện trước mặt mình xuất hiện thêm vài người, trông có vẻ như đang xảy ra mâu thuẫn. Một đôi nam nữ che dù tay trong tay thân thiết đứng cạnh nhau, đối diện bọn họ là một cô gái ăn mặc rất đẹp rất hợp thời nhưng đã bị mưa xối ướt hết, hình như cô ta còn đang la hét chửi rủa. Tiếng mưa rất to, Linh Đan không thể nghe được bọn họ nói những gì, nhưng nhìn kiểu nào cũng giống đánh ghen. Cô khẽ lẩm bẩm: Bọn người này thật nhàm chán.
Người con trai còn khá trẻ, khoảng chừng mới hai mươi mấy tuổi. Dáng vẻ cao lớn chững chạc lại nghiêm túc, đáng tin cậy, không ngờ lại là kẻ "bắt cá hai tay". Linh Đan cảm thán: Nhìn người không thể nhìn bề ngoài được, đàn ông càng đẹp càng không đáng tin. Nhưng cũng phải nói, khuôn mặt anh ta cũng được lắm, chẳng trách có nhiều cô tình nguyện lao vào.
Mưa đã sắp dừng, chỉ còn lắc rắc vài hạt. Ba người đứng trước mặt còn chưa tranh cãi xong. Cô dĩ nhiên không nhàm chán như bọn họ, cũng không rảnh rỗi ở lại xem tiếp, liền ra khỏi mái hiên đi về. Lúc đi ngang qua bọn họ Linh Đan chợt nhận thấy ánh mắt của người con trai dừng lại trên người mình. Cô khẽ rùng mình, trừng lại anh ta. Không phải hắn muốn biến cô thành mục tiêu tiếp theo chứ?
-Con về rồi hả? Có bị ướt không?-bà Hoàng nhận lấy túi đồ ăn trên tay con gái, cẩn thận xem xét quần áo cô-Mau vào phòng thay đồ đi.
Linh Đan "dạ" một tiếng, ngoan ngoãn lên lầu. Lúc ánh mắt chạm đến một vật trên bàn học, cô lại cảm thấy đau đầu. Không hiểu sao ông nội lại bắt cô đi xem mắt, còn tặng cả cuốn sách "Bí quyết giữ chồng" nữa chứ. Cô còn nhỏ lắm, ông nội chẳng lẽ sợ cháu gái mình không có ai thèm lấy sao? Tuổi xuân còn dài lắm, cô chưa muốn nhanh như vậy đã bước vào phần mộ hôn nhân đâu. Cô đành tự an ủi mình chỉ xem mắt thôi, cũng không bắt mình phải lập tức cưới.
Ba Linh Đan nói với cô, đối phương là cháu của ông Thành, một người bạn của ông nội. Cô đã từng gặp ông Thành vài lần trước đây, cũng từng tới nhà ông ấy, nhưng chưa thấy cháu ông bao giờ. Nghe nói anh ta hơn cô năm, sáu tuổi gì đó, hiện tại đang làm Phó phòng ở một công ty rất tiếng tăm, tương lai vô cùng xán lạn. Ba cô còn nói nếu cô lấy được người ta thì xem ra đã tích đức ba đời rồi. Còn Linh Đan thì lại vô cùng đau buồn, mặc kệ anh ta tốt cỡ nào, cô vẫn còn là một đứa trẻ cơ mà.
Khi xuống lầu Linh Đan chợt nghe thấy tiếng ba mẹ mình nói chuyện với nhau, hình như về chuyện xem mắt của cô.
-Em đã chuẩn bị cho con bé chưa?
-Có gì phải chuẩn bị chứ? Ăn bữa cơm thôi mà. Anh này, em thấy bé Linh Đan còn con nít lắm, chưa gì đã lo chuyện chồng con có phải quá sớm rồi không?-bà Hoàng vốn không đồng ý với ba chồng để con gái đi xem mắt. Trong lòng của bà, con gái của mình luôn ngây thơ bé bỏng, chưa hiểu sợ đời.
-Tại vì nó quá con nít nên hai vợ chồng mình mới phải lo cho nó. Anh nói em nghe, thằng nhỏ đó được lắm.
Sau đó ông Hoàng liền ngồi luyên thuyên kể cho vợ nghe con người ta ngoan thế nào, giỏi thế nào. Linh Đan nhìn tin sáng vụt qua trong đôi mắt của mẹ, đỡ trán âm thầm than thở: Tiêu rồi, ngay cả mẹ cũng bị ba mua chuộc rồi, sau này còn biết dựa vào ai.
********************
Linh Đan nghe lời mẹ mặc áo đầm trắng được dì mua cho hôm sinh nhật, sau đó ngồi trước gương để mẹ tô tô vẽ vẽ một hồi. Da cô rất trắng, rất mịn nên không cần phải đánh phấn. Ông Hoàng thường khen Linh Đan có đôi mắt rất đẹp, mắt hai mí tròn to, lông mi dài cong, giống hệt như mẹ của cô. Bà Hoàng thoa chút son hồng lên hai cánh môi nho nhỏ kia, sau đó đứng lên kéo cô đứng ra trước gương ngắm nghía. Linh Đan nghiêng đầu ngẫm nghĩ: Cũng không tệ lắm.
Lúc này dưới nhà có tiếng ông Hoàng vọng lên:
-Linh Đan, anh Quân đến rồi nè. Con xong chưa?
Linh Đan nghe thấy thế ôm đôi giày cao gót chạy xuống lầu. Một chàng trai ăn mặc vô cùng lịch sự đứng giữa phòng khách, nhìn thấy cô khẽ mỉm cười gật đầu chào. Cô hơi mím môi đánh giá anh ta, nghe ba giục mới bối rối nói:
-Em chào anh.
Người kia cũng đang đồng dạng quan sát cô, ánh mắt đầy tò mò. Linh Đan chợt cảm thấy anh ta có vẻ quen quen, không nhớ rõ đã gặp ở đâu, tò mò hỏi:
-Em gặp anh lần nào chưa nhỉ?
Mạnh Quân đón nhận ánh mắt dò xét của cô, ngập ngừng đáp:
-Không có. Chắc em nhớ nhầm đấy.
Linh Đan gật đầu, tựa hồ không để ý chuyện này lắm. Ông Hoàng nhìn đồng hồ trên tường, lên tiếng:
-Đến giờ rồi. Mình đi thôi. Quân này, chở Linh Đan đi cẩn thận nhé.
Anh gật đầu, bảo cô ra ngoài. Linh Đan nhìn hai vị phụ huynh vừa mới "bán" cô cho kẻ khác, uất ức bĩu môi. Mạnh Quân vô tình nhìn thấy, khóe miệng khẽ hơi lộ ra mỉm cười.
Linh Đan ngồi trên xe máy của anh, im lặng không biết nói gì nhìn cảnh vật trên đường. Mạnh Quân lại càng không thích nói chuyện, tập trung chạy xe. Linh Đan buồn chán đến sắp điên, uể oải thở dài một cái, lập tức nghe thấy người kia hỏi:
-Sao thở dài thế kia?
-Không có gì. Anh đừng để ý đến anh.
-Sao lại không đề ý được. Em là vợ sắp cưới của anh mà.
Cô trừng mặt nhìn tấm lưng trước mặt, trong lòng không ngừng la lối. Ai nói cô sẽ lấy anh ta chứ? Đừng có mơ.
Đến nhà hàng đã đặt sẵn, ba mẹ của Mạnh Quân đã có mặt, ông bà Hoàng cũng vừa mới tới nơi, còn con người "bày mưu tính kế" sắp đặt chuyện này, ông nội Linh Đan chẳng thấy bóng dáng đâu. Cô hít sâu một hơi, ngoan ngoãn bước tới chào hỏi hai vị trưởng bối, sau đó mọi người ngồi xuống. Hai nhân vật chính của ngày dĩ nhiên được ưu tiên xếp ngồi cạnh nhau. Món ăn nhanh chóng được dọn ra. Trong khi anh phải lo tiếp chuyện với hai bên thì Linh Đan lại cắm đầu ăn uống, im lặng lắng nghe. Bà Huỳnh, mẹ Mạnh Quân nhìn lại nhìn con dâu tương lai một hồi, cuối cùng lên tiếng hỏi:
-Linh Đan, sao không nghe con nói gì?
Bà Hoàng ái ngại cười cười, đỡ cho con gái:
-Chị thông cảm. Con bé da mặt mỏng, nó xấu hổ đó.
Linh Đan hung hăng cắn một cọng rau trong bát. Trước mặt người lạ nên cô không tự nhiên thôi. Da mặt mỏng gì chứ?
-Vậy sao?-Mẹ Mạnh Quân cười cười, dĩ nhiên tin lời chị sui tương lai nói-Quân, con chăm sóc em đi.
Anh không nói gì, gắp mấy miếng thịt bò thả vào chén của Linh Đan, dịu dàng xoa xoa đầu cô. Cô nhẫn nhịn không gạt bàn tay kia ra, nghiến răng nghiến lợi nhỏ giọng nói:
-Cám ơn anh.
Mạnh Quân thản nhiên rút tay lại, mỉm cười nhìn cô. Bốn vị phu huynh ánh mắt đầy thâm ý nhìn cảnh này, tiếp tục ngồi nói chuyện với nhau. Sau khi ăn xong, ông Hoàng bỗng dưng gấp gáp đứng dậy nói:
-Công ty tôi đột nhiên gọi nói có chuyện quan trọng. Tôi phải về trước. Xin lỗi anh chị.
Linh Đan suýt nữa lật bàn, nãy giờ cô có thấy ba cầm điện thoại đâu. Sau đó chợt thấy ông Huỳnh cũng đột ngột đứng lên:
-Gia đình tôi cũng có chuyện quan trọng. Mạnh Quân, ba mẹ đi trước. Con giúp hai bác chở em về nhé.
Mạnh Quân chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu mưu kế của ba mẹ, bất quá anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu. Cả bàn nhanh chóng tản đi hết, để lại hai nhân vật chính ở lại mắt to trừng mắt nhỏ với nhau. Không khí thoáng chốc có vẻ ngượng ngập. Anh ngập ngừng một lát rồi nói với cô ra ngoài lấy xe. Linh Đan gật gật đầu, đứng chờ anh. Lúc hai người vừa mới ổn định trên xe, chưa kịp phóng đi thì có một giọng nói the thé cất lên:
-Mạnh Quân?
Anh nhíu mày, tại sao oan hồn này vẫn cứ bám theo mình hoài không buông vậy chứ? Linh Đan cũng nhíu mày, cảm thấy đối phương có vẻ quen quen. Gặp ở đâu rồi nhỉ? Dạo này người giống người nhiều thật.
- Không giống cô hôm qua, anh mới đổi người yêu mới nữa rồi? Nhìn mặt con bé này có vẻ non quá nhỉ?
Cô gái kia muốn đưa tay chạm vào người Linh Đan, Mạnh Quân phản ứng nhanh lập tức kéo cô ra đằng sau lưng mình bảo vệ, tay anh nắm chặt lấy tay cô. Linh Đan chợt cảm thấy cảnh tượng này quen quen, một đoạn trí nhớ hiện lên trong đầu. Hai mắt cô mở lớn:
-A. Thì ra là hai người.
Cô gái chẳng hiểu mô tê gì, còn anh liền hiểu cô đã nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhất thời sắc mặt anh có chút lúng túng. Linh Đan như bừng tỉnh nhìn chằm chằm hai người trước mặt, lui một bước về sau bày tỏ không muốn dính dáng đến chuyện này. Ngay lúc này Mạnh Quân bảo cô lên xe. Cô gái trao cho họ một ánh nhìn châm chọc sau đó nghênh ngang rời đi, gương mặt hả hê thầm nghĩ hai người kia thế nào cũng sẽ cãi nhau.
-Linh Đan, em nghe anh giải thích một chút. Cô gái đó...
-Anh không cần nói nữa. Em tin anh mà.-Linh Đan giả vờ nói, muốn nhanh một chút tiễn anh ta về.
-Em tin anh?-Mạnh Quân không rõ lắm hỏi lại thì nhận được một cái gật đầu của cô.
-Anh về sớm đi. Chạy xe cẩn thận đó.
Tuy vẫn còn hơi ngờ vực nhưng anh vẫn chào tạm biệt cô rồi rời đi. Linh Đan đứng ở cổng sâu xa suy nghĩ: Nếu mình có bằng chứng chứng minh anh ta là kẻ đào hoa lăng nhăng không chung thủy với bạn gái, còn "bắt cá nhiều tay", để xem ông nội còn bắt mình lấy chống nữa không?
Môi cô khẽ vẽ lên một nụ cười, tung tăng nhảy chân sáo bước vào trong nhà.
********************
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT