“Con mẹ nó!” Tôi hung hăng chửi mắng lão thiên gia. Đây đã là lần thứ N tôi bị trả lại bản thảo. Không có nhà xuất bản nào nguyện ý xuất bản tiểu thuyết của tôi, mà giờ tôi sắp táng gia bại sản đến nơi rồi. Tôi vì viết tiểu thuyết đã từ bỏ một công việc cực tốt, bạn gái cũng bởi vậy mà chia taytôi. Nguyên do là nàng không muốn cùng  tên “Ảo tưởng gia” tôi chung sống cả đời. Dù thế tôi vẫn không từ bỏ giấc mộng mình đang theo đuổi, tôi tin tưởng một ngày nào đó tôi sẽ trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc. Nhưng hiện tại sinh hoạt của tôi duy trì “kết hôn phí” lúc trước tôi tiết kiệm còn có bảo hiểm nhân thọ do cha mẹ chết vì tai nạn để lại. Cái đáng nói chính là, hiện tại số tiền đó đã bị tôi hao phí không ít,  giờ tôi đã sắp không còn nhìn thấy ánh sáng hi vọng vào ngày mai. Một con người có triển vọng trở thành tiểu thuyết gia vang danh thiên hạ giờ đây sắp thành một tên thanh niên chết đói đầu đường.

Túi tiền chỉ còn hơn trăm, đến kỳ đóng tiền thuê nhà hẳn là giao không nổi. Tiền ăn còn không biết có thể chống đỡ được đến lúc nhà xuất bản nào đó chấm trúng bản thảo không nữa. Thật sự đau thấu tâm can!

Tôi suy sụp quay về nhà trọ. Đêm nay có thể là đêm cuối cùng tôi ở lại nơi này, ngày mai chủ nhà sẽ bởi vì tôi không đưa tiền thuê mà đuổi tôi ra khỏi cửa.

“AndrewYang, có người tìm cậu!” Tôi vừa mới tiến đến cửa, bà chủ nhà đã kêu tôi lại.

“A?” Làm tôi giật cả mình, tôi tưởng bà định hướng tôi đòi tiền nhà chứ! “Tôi biết rồi. Cám ơn bà, Mrs.Stone.”

Năm 80 cha mẹ tôi đến nước Mĩ, trở thành người di dân từ Trung Quốc. Tôi tuy sinh ra ở Trung Quốc nhưng lại ở nước Mĩ, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục nơi này. Có thể nói, tôi bây giờ trừ bỏ diện mạo như người Trung Quốc ra, tiếng Trung có thể nghe hiểu nhưng nói thì không  thạo. Cho nên, tôi ở đây hẳn là không có thân nhân, về phần bằng hữu cũng bởi vì sự nghiệp mà bị tôi làm bất hòa.

“Ngài khỏe chứ!” Một nam nhân cao lớn đang đứng trong phòng tôi. “Tôi là luật sư Sa. Madeira”. Hắn hữu nghị bắt taytôi.

“Hân hạnh!” Tôi không thích luật sư, cũng không hay giao tiếp với họ.

“JudyYang vừa chết, ông ấy là chú ruột của ngài.” Luật sư Sa Madeira hảo tâm giải thích cho tôi hiểu. Kỳ thật Judytôi thật sự một chút cũng không biết.

“Vậy có chuyện gì?” Không phải vì tôi vô cảm mà bởi vì người kia đối tôi không quen.

“Ông có để lại cho ngài một phần di sản!” Trong lúc luật sư Sa Madeira nói đến di sản, tôi đột nhiên nhận ra này luật sư là con lai, làm tôi nhất thời có thiện cảm với ông ta. “Hi vọng ngày mai ngài đi viếng lễ tang, tôi sẽ ở đó tuyên đọc di chúc.”

Tự nhiên tôi thấy thượng đế tuy đóng cửa trước mặt tôi nhưng lại để tôi dang rộng đôi cánh bay lên. Đến khi luật sư Sa. Madeira đi rồi tôi vẫn còn chìm đắm trong sung sướng. Nguyên một buổi tối tôi chỉ nghĩ đến ông chú chưa từng gặp mặt cũng chưa từng nghe nói qua, để lại cho tôi cái gì.

Mà bà chủ nhà tựa hồ cũng biết tôi được thừa kế di sản nên cũng không có vội đuổi tôi đi.

***

Tôi dựa theo địa chỉ của luật sư Sa. Madeira cho, đúng giờ đến khu mộ. Những người đến dự tang lễ không có ai là tôi quen biết, trừ bỏ luật sư Sa. Madeira là người duy nhất còn đâu đều là những gương mặt xa lạ.

Nghe mục sư đọc diễn cảm thánh kinh, đến khúc “A-men” thì mọi người đã muốn mau mau đem hoa trắng ném xuống quan tài đã hạ thổ. Tiếp theo, mọi người kích động ngồi chờ thời khắc tuyên đọc di chúc.

“Tôi đem tất cả tài sản lưu lại cho con cháu của tôi.” Luật sư Sa. Madeira bắt đầu đọc đến phần cốt yếu của di chúc: “Con cả Thomas Yang được…”

Đây là cái dài dòng di chúc hoặc nói là danh sách cũng không sai, tôi dựng cái lỗ tai nghe luật sư đọc đến tên của tôi.

“Cháu họ của tôiAndrewYang, tôi để biệt thự ở thị trấn xxx ngoại thành cho cậu ấy. Nếu cháu họ đã chết thì con cháu của cậu ấy sẽ kế thừa.” Rốt cục của tôi ngàn hô vạn gọi cũng đã nhắc tới phần di sản kia.

“Vạn tuế!” Lòng tôi vui mừng như điên, là một tòa biệt thự a!

Mãi đến lúc tôi tiếp nhận chìa khóa cùng giấy tờ quyền sở hữu từ tay luật sư Sa. Madeiratôi mới hiểu được mình không phải đang nằm mơ, nữ thần may mắn đã hướng tôi vẫy vẫy tay a. Tôi cưỡi trên cái “lão xe tăng” của tôi vội vội vàng vàng chạy về nhà, lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị suốt đêm lái xe đến biệt thư của tôi.

“Mr. Yang, cậu đi à?” Chủ nhà Mrs.Stone thấy tôi đang lên xe thì đến chào tôi.

“Đúng vậy, Mrs.Stone. Tôi phải rời khỏi nơi này!” Nói xong tôi leo lên xe, đầu cũng không quay lại mau chóng ly khai nhà trọ nhỏ hẹp.

Kỳ thật Mrs.Stone cũng không phải người xấu, nhưng có lẽ làm chủ cho thuê nhà quá lâu liền bị nhiễm hơi tiền, lâu dần biền thành bà chủ hung ác thấy tiền sáng mắt. Nên khi tôi biết tôi có được một tòa biệt thự đã không chút do dự lập tức rời khỏi đây.

Đi xe chừng ba giờ thì đến xxx trấn mà mất hai giờ mới tìm được biệt thự của tôi. Khi tôi tìm được thì trời cũng sắp tối tới nơi.

“Oa~” Biệt thự đứng vững ở một bên sườn núi, tòa biệt thự theo phong cách cổ điển, lại có một vườn hoa cực lớn. Đáng tiếc đã lâu không có ai chiếu cố, toàn vườn hoa nơi nơi đều là cỏ dại, cả phòng ở cũng bị phủ đầy cây thân leo. Nhưng về tổng thể mà nói thì nó cũng đủ tráng lệ để khiến tôi phải giật mình.

Tôi dùng chìa khóa mở ra cửa phòng đã rỉ sét. Một mùi nấm mốc xộc thẳng vào mặt, sàn nhà bám bụi dày đặc.

Bên phải cửa ra vào là phòng bếp, đối diện cửa là một cầu thang kiểu xoắn ốc, tôi theo cầu thang đi lên lầu. Phòng ở tuy chỗ nào cũng toàn bụi cùng mạng nhện nhưng tất thảy đều bảo tồn không tồi.

Biệt thự có hai tầng, trên lầu có một phòng khách rộng rãi sáng sủa. Phía bên là một loạt cửa sổ cao lớn, hơn nữa phòng khách còn có lò sưởi trong tường mà tôi hồi bé mơ ước.

Tôi mở đèn lên mới biết nơi này có điện, ngay cả bóng đèn cũng là loại tốt. Tôi dọn dẹp sơ qua một chút rồi hướng ba lô lấy ra miếng bánh mỳ, tiện thể tôi ra vườn hoa kiếm vài nhánh cây khô về đốt lò sưởi, tôi cuộn mình trong chăn bông chìm vào giấc ngủ.

Cảm giác này từ khi tôi bắt đầu sáng tác tới nay là lần ngủ ngon nhất. Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm nhận được một luồng thần thanh khí sảng. Chờ tôi dọn dẹp tốt tất cả mới phát hiện từ sáng sớm mình đã không ăn chút gì, mà lương thực mang theo cũng không nhiều lắm, vì thế tôi lái xe ra quán cà phê gần đấy ăn một chút, thuận tiện ghé vào siêu thị mua ít đồ.

Đến lúc tôi quay lại biệt thự thì đã hai giờ chiều. Tôi lười biếng nằm phơi nắng trên sàn phòng khách trống rỗng, trong lòng suy nghĩ về tiểu thuyết mới của mình.

Nhưng kia không phải là vấn đề cấp bách hiện giờ mà là vấn đề sinh hoạt phí. Tôi đã yêu thích tòa biệt thự này nên không nghĩ tôi sẽ bán nó. Nhưng tôi không thể ở mãi thế được, đột nhiên trong đầu lóe ra ý tưởng: chi bằng tôi cho thuê gian phòng ở lầu dưới có riêng cả một phòng vệ sinh kia! Như vậy có thể giải quyết được vấn đề sinh hoạt phí, hơn nữa cũng không ảnh hưởng nhiều tới tôi đang ở lầu hai.

Lát sau, tôi tạm thời để chuyện tiểu thuyết của tôi sang một bên, bắt tay vào tìm kiếm người nguyện ý muốn thuê nhà. Trước tiên tôi treo ở trước cửa biệt thự một cái bảng, tiếp theo tôi đi tìm công ty môi giới nhà ở cách biệt thự một dặm. Khi tôi làm xong việc thì trời đã tối.

Ban đêm biệt thự đặc biệt yên tĩnh, cho dù là ban ngày  thì nơi này vẫn  tốt đẹp như vậy, rời xa khu phố trung tâm ồn ào náo nhiệt. Đối với một tác gia như tôi mà nói nơi này chính là nơi làm việc lý tưởng nhất.

Quay lại với tiểu thuyết luôn bị trả lại của tôi, hy vọng từ những lần đó có thể rút được kinh nghiệm, giúp chính mình viết ra kiệt tác nổi danh đỉnh đỉnh. Tôi nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy sao như suy nghĩ của tôi giờ khắc này vô phương rõ ràng. Nhà xuất bản nói tác phẩm của tôi không có sức hấp dẫn độc giả, đối với nhà xuất bản mà nói loại tiểu thuyết làm thâm hụt tiền mua bán là tuyệt đối không có khả năng sẽ làm. Tôi phải viết ra loại tiểu thuyết có thể thu hút độc giả.

Tôi trầm tư suy nghĩ cả một đêm không ngủ, bất tri bất giác trời đã sắp sáng. Tôi tắm rửa sơ qua hội làm chính mình thanh tỉnh một chút.

“Đinh” Tiếng chuông cửa vang lên.

“Xin lỗi đã quấy rầy. Chúng tôi là vợ chồng Jonhson, chúng tôi từ công ty môi giới bên kia biết được nơi này có cho thuê phòng.” Nguyên lai là người muốn thuê phòng.

“Đúng vậy, mời vào!” Tôi dẫn vợ chồng nhà Jonhson đi nhìn phòng ở.

“Phòng như thế này tôi thực vừa lòng, không biết tiền thuê là bao nhiêu?” Mrs. Jonhson hỏi tôi.

“Mỗi tháng 350 đôla.” Đây là sinh hoạt phí cần thiết mỗi tháng của tôi.

“Đắt quá!” Mr. Jonhson lập tực phản đối nói: “Phòng này không tốt thế mà lại ra giá cao như vậy! Quả thực xảo trá!”

“Thực xin lỗi, không thể rẻ hơn được! Bất quá ngài nói đấy là ‘phòng không tốt’ là ý tứ gì?” Tôi không bỏ qua lời đó của hắn.

“Cậu chẳng lẽ không biết gì?” Mrs. Jonhson đối việc tôi “không biết” cảm thấy vạn phần giật mình. “Ba năm trước đây, Green một nhà bốn người đều bị mưu sát, cảnh sát trừ bỏ phát hiện vết máu ở ngoài thì ngay cả thi thể đều không tìm được. Đến nay vẫn không tìm ra manh mối, hung thủ còn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

“Thực xin lỗi, tôi thật sự không biết!” Với “lịch sử” thực chấn động của biệt thự này tôi không biết, bất quá cũng khó trách. Nếu ông chú chưa một lần gặp mặt của tôi đem tòa biệt thự để cho tôi, hẳn là không phải cái gì đáng giá.

Vì tôi không chịu hạ giá tiền thuê nhà nên giao dịch này tự nhiên là không thành.

Vội vàng tiễn cặp vợ chồng Jonhson về. Tôi bắt đầu điên cuồng rà soát toàn bộ biệt thự, hi vọng có thể tìm ra căn cứ chính xác làm cho tôi tin vào câu chuyện xưa của Mrs. Jonhson.

Chính là cái gì tôi cũng lục không ra, trừ bỏ lớp tro bụi bên ngoài thì tôi cũng không tìm được cái gì. Từ từ, đó là cái gì? Tôi phát hiện ở góc tường chứa tạp vật mặt sau tựa hồ có cái gì đó. Tôi hiều kỳ đẩy tạp vật ra.

“Ôi trời đất ơi!” Trên vách tường nguyên một mảng màu đỏ sậm như máu. Tôi vươn tay chạm vào, kia quả thật là vết máu, vì trải qua một thời gian dài dần biến thành màu đỏ sậm. Tôi cảm thấy mình như đang đứng trong hầm băng, cả người lạnh run. Lúc này tôi mới hiểu được di sản của tôi là bởi người khác không muốn rời tay mà bất đắc dị phải bố thí. Đột nhiên tôi có cái ý tưởng, chi bằng đem vụ án giết người này viết thành tiểu thuyết.

Ý tưởng táo bạo này nhất thời làm tinh thần tôi phấn chấn tột độ, tiếp đó tôi bắt đầu suy nghĩ về tiểu thuyết. Sau vài ngày, tôi vội vàng chạy tới thư viện tìm đọc báo chí địa phương từ ba năm trước đây, không ngừng thu thập tư liệu. Khi tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, tôi bắt đầu viết tiểu thuyết.

Theo tư liệu tôi sưu tập được: Năm 1999, cả gia đình Green, từ cha mẹ đến đứa con lớn nhất mới 5 tuổi cùng đứa con gái vừa tròn 5 tháng, toàn bộ mất tích. Ở biệt thự trừ bỏ tìm được vết máu bên ngoài thì cái gì cũng không có. Theo cảnh sát phỏng đoán, bọn họ rất khó có hy vọng còn sống. Nhưng có rất nhiều người đồn rắng họ là bị kẻ sát nhân giết hại, thậm chí có người còn nói do oan hồn bất tán gây nên. Như thế, biệt thự này trở thành địa điểm xấu.

Và tôi nghĩ tới một giả thiết tuyệt vời, tỉ như chính mình là hung thủ, lấy ngôi thứ nhất để viết tiểu thuyết này. tôi tin loại thủ pháp này nhất định sẽ hấp dẫn được độc giả, đồng thời cũng sẽ hấp dẫn nhà xuất bản.

Vì chuyên tâm sáng tác mà tôi cơ hồ không ăn không ngủ, một ngày một đêm, tôi liều mạng gấp gáp hoàn bản phác thảo. Trong lúc này không có ai đến quấy rầy, tôi lúc đầu còn không để ý, sau túi tiền của tôi từng chút từng chút một trống rỗng thì tôi bắt đầu ý thức được sợ là sẽ không ai nguyện ý thuê biệt thự này. Mà hiện tại thuê cũng không có người muốn huống chi là mua! Tòa biệt thự này cho thuê không ai mướn, bán không ai mua, vậy thì nó đối tôi mà nói có công dụng gì a? May mà tôiđã viết tốt mấy chương và tiết, nếu được nhà xuất bản nhìn trúng, sinh hoạt phí tuyệt đối không còn là vấn đề.

Trời vừa sáng là tôi liền tỉnh, hôm nay là ngày tôi sẽ cùng nhà xuất bản gặp mặt. Tôi đeo thắt lưng mới, hy vọng có thể được bọn họ ưu ái.

Khi tôi chuẩn bị xuất môn, bỗng nhiên ở cửa xuất hiện một nam nhân trẻ tuổi, thân hình cao lớn đang định ấn chuông.

“Xin chào, tôi tên là Tusitante Blair, tôi xem trên cửa để bảng ‘có phòng cho thuê’ nên định ghé vào xem một chút!” Ánh mắt màu xanh biếc của nam nhân trẻ lộ vẻ thành khẩn nhìn tôi, người thanh niên này thật sự rất cao, tôi cao 176cm đã được gọi là cao rồi, vậy mà bây giờ tôi chỉ đứng đến cằm hắn.

“Thực xin lỗi, Mr. Blair. Tôi hiện tại phải ra ngoài, cậu có thể cho tôi xin số điện thoại được không? Chờ tôi trở về sẽ gọi lại, được chứ?” Hắn tới thật không đúng lúc.

“A, không sao! Là tôi quấy rầy rồi!” Hắn vừa nói vừa viết ra dãy số để liên hệ.

***

“Thực xin lỗi, tôi muốn gặp Miss.Di Dian. Thỉnh ngài thông báo giúp tôi.” Tôi tìm tới nhà xuất bản, Miss. Di Diantôi vừa nói là chủ của nơi này, rất nổi tiếng trong giới xuất bản.

“Thực xin lỗi, cô ấy không thể gặp ngài!” Đã là lần thứ tư bí thư nói với tôi như vậy. Xem ra Miss. Di Dian kia là không muốn gặp tôi.

“Xin anh nói với cô ấy, tiểu thuyết này là chuyện có thật. Không có nửa điểm giả dối…” Tôinói quá lên với vị thư kí, lấy lí do có khả năng nhất hấp dẫn Miss. Di Dian phải gặp tôi.

“Là Mr. Yang? Mời vào!” Miss. Di Dian mở cửa ra xuất hiện trước mặt tôi.

Cô ấy rốt cục chịu gặp mặt tôi, tôi hưng phấn cực kỳ, bởi vì này có ý nghĩa tác phẩm của tôi mới mẻ, có thể được nhận.

“Anh nói tiểu thuyết này là chuyện có thật?” Di Dian hỏi lại tôi.

“A? Đúng vậy!” Tôi đã không còn đường lui, phải tiếp tục nói dối.

“Lấy ra cho tôi xem xem!” Di Dian tiếp nhận bản nháp của tiểu thuyết, cẩn thận đọc.

Tôi thực khẩn trương, không dám nhìn sắc mặt của cô ấy, ánh mắt hướng đến ngón tay của chính mình.

“Không tồi! Thật ra phải nói là quá tuyệt vời!” Miss. Di Dian rốt cục đã xem xong tiểu thuyết của tôi, cô ấy có vẻ rất kích động! “Anh Yang thân mến, anh nói đó là chuyện có thật?”

“Việc này…” Tôi cuối cùng cảm thấy nói dối không tốt.

“Tôi hiểu rồi, là chính hung thủ nói với anh! Quá tuyệt vời. Tiểu thuyết này của anh sau khi được xuất bản nhất định sẽ gây xôn xao quần chúng.” Di Dian căn bản không nghe tôi giải thích, một hồi tự biên tự diễn. “Chúng tôi nhất định thành công, tin tôi đi Mr. Yang!”

Tôi đã không còn lời nào để nói, vì trong miệng cô ấy phát ra hai chữ “thành công” với tôi quả thực hấp dẫn.

Kết quả của bữa cơm trưa là Di Dian sẽ đáp ứng cho tôi một tháng thù lao. Như thế đối tôi mà nói chính là sự khích lệ to lớn, thượng đế hẳn là ở nơi nào đó nguyện ý phù trợ tôi. Tôi đau khổ sáng tác đã hai năm, rốt cục cũng đạt được thắng lợi vẻ vang.

Cứ như vậy vừa không phải bán biệt thự cũng không cần tìm người thuê nhà, có được tiền nhuận bút kia thì đã đủ để tôi chuyên tâm sáng tác rồi.

Về đến nhà, tôi tìm số điện thoại định gọi từ chối Blair tiên sinh.

“Đinh linh linh”

“Xin chào, tôi là AndrewYang.” Tôi cầm lấy điện thoại.

“Tôi là Di Dian!” Thanh âm nàng chất chứa vẻ phấn chấn.

“Miss. Di Dian, có chuyện gì vậy?”

“Thực có lỗi, Mr. Yang. Vì tài chính có chút vấn đề, chỉ sợ chi phiếu phải hơn một tháng nữa mới có thể trả.” Di Dian mang đến cho tôi cái tin tức xấu.

“Thế tháng tiếp theo cô nghĩ tôi sống ra sao? Tôi đã hết sạch tiền rồi!” Tôi cảm thấy chính mình đang nổi trận lôi đình, không ngờ cô ta là loại phụ nữ lật lọng!

“Rất rất xin lỗi anh, nhưng tiểu thuyết của ngài chúng tôi đang tính toán xuất bản!” Di Dian lần nữa hướng tôi tỏ vẻ xin lỗi.

“Biết rồi, cô làm mau đi!” Tôi hết nói nổi rồi. Bản quyền tiểu thuyết đã bán cho bọn họ, tôi không thể tìm đến nhà xuất bản khác.

“Thật sự rất có lỗi, tôi sẽ mau chóng đưa chi phiếu!”

Hiện giờ tôi không thể không tìm người nguyện ý thuê nhà, ít nhất cũng phải tìm được chi phí lo liệu cho cuộc sống phía trước.

Vốn tôi nghĩ từ chối Blair tiên sinh, nhưng hôm nay nhất định phải gọi điện hẹn hắn đến xem phòng ở.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play