Sau một đêm dài mất ngủ và câu chuyện dài lê thê kể cho Lindsay trên đường lái xe dọc bờ biển Long Island, Kaitlin quan sát cô bạn thân đang săm soi chiếc khay nhỏ đựng những đồng bạc méo mó trong một cửa hàng đồ cổ ven biển.

“Tớ chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải nói những lời này”. Lindsay chọn một đồng xu được bọc nhựa dẻo, đọc những dòng lai lịch của đồng bạc in thanh nhã trên tờ giấy đính kèm, “Nhưng với tư cách luật sư của cậu, tớ phải khuyến nghị cậu đừng ngủ với ông chồng hiện tại”.

“Tớ không định ngủ cùng ông chồng đó”, Kaitlin quả quyết. Chắc chắn cô cũng không có ý định làm việc đó. Ước muốn và hành động là hai phạm trù khác xa nhau.

Hai người phụ nữ đang xem một bức tranh ở lối đi cạnhđó liếc mắt tò mò về phía Kaitlin, vẻ mặt họ biến chuyển từ ngơ ngẩn thành hoang mang.

Kaitlin nghiêng sát người Lindsay rồi thì thào, “Ôi trời, câu đó nghe có vẻ ngu ngu khi tớ nói to thế”.

“Hắn ta chỉ đang vờn cậu thôi”, Lindsay nói, thả đồng xu đầu tiên xuống rồi chuyển sang một đồng bạc khác, chăm chú đọc chữ khắc trên đó.

“Cả tớ và anh ấy đều không lường được chuyện đó”, Kaitlin thẳng thừng. Zach hối tiếc và bàng hoàng chẳng khác gì cô.

Lindsay rời mắt khỏi đồng bạc, đôi mày cong lên vẻ nghi ngờ, “Cậu có chắc về điều này không?”

“Chắc chắn”, Kaitlin trả lời đầy tin tưởng. Cả hai đều thề sẽ không tái diễn chuyện tương tự. Cô cũng có lỗi chẳng kém gì anh.

“Thế ngay trước khi cậu hôn hắn ta thì hai người đang làm gì?” Lindsay xếp đồng bạc trở lại khay, bước vu vơ trong cửa hàng.

Kaitlin theo sau, mắt hờ hững ngắm các thứ hàng hóa bày biện trên giá. Lindsay mới là người đề nghị lái xe lên vùng duyên hải này để dạo qua các cửa tiệm đồ cũ. Cả hai chưa từng tới đây lần nào, Kaitlin sẵn sàng tham gia bất cứ trò nào giúp cô bớt rối trí.

“Bọn tớ đang ở trên boong”, cô kể với Lindsay, “Mà con thuyền đó hẹp khủng khiếp”.

“Cậu đã nhắc đến chi tiết đó rồi. Lúc đó cậu và hắn ta đang ăn, uống hay ngắm sao?”

“Tranh cãi về nghệ thuật và kiến trúc”. Kaitlin để tâm trí mình lang thang ngược trở lại những phút đầu tiên trên hành trình trở về, “Hắn muốn xem bản thiết kế của tớ”.

“Tớ ngừng vụ bào chữa”. Lindsay nấn ná trước một tủ kính trưng bày một số đồng tiền vàng, “A ha. Đây chính là thứ tớ đang lùng”.

“Vụ nào?”, Kaitlin hỏi. Linday đang muốn ngừng vụ gì?

Lindsay xua tay t ật lực, dồn toàn bộ chú ý vào những đồng tiền vàng, “Vụ kiện Zach”. Rồi cô trỏ tay trên mặt kính trước câu hỏi mà người bán hàng chưa kịp phát ra, “Cho cháu xem đồng kia”.

“Tớ chưa hiểu”, Kaitlin nói.

“Đồng tiền này xuất xứ từ con tàu Băng hà Xanh”.

“Đúng thế”, chủ cửa hàng xác nhận với nụ cười đầy hăng hái, mở tủ lấy đồng tiền vàng hình chữ nhật phủ nhựa dẻo.

“Cậu định gác lại vụ này”, Kaitlin nhắc lại.

Lindsay xem xét kỹ đồng tiền, giơ ra trước ánh nắng, lật đi lật lại, “Cậu đang tranh cãi với Zach về nghệ thuật và kiến trúc. Tiện đây tớ muốn hỏi, cậu đứng về phía nào?”

“Zach nghĩ bản thiết kế cải tạo của tớ không thực tế”, Kaitlin giải thích, “Tớ bảo với anh ta rằng kiến trúc có thể kếp hợp cả tính thẩm mỹ lẫn thực dụng. Anh ta thì nghiêng hẳn về ý muốn tiện dụng”.

“Xét theo tòa nhà hiệ n tại thì nói thế là hiển nhiên”. Lindsay đặt túi xách tay xuống, chuồi đồng tiền vào dưới mặt kính lúp cỡ đại đặt trên quầy hàng. “Cậu có nhã hứng với các loại tiền đồng từ khi nào thế?”, Kaitlin hỏi. Lúc này Lindsay thành thục như nhà sưu tập thứ thiệt.

“Cậu và anh ta đang cãi nhau”, Lindsay nói tiếp trong khi soi kỹ đồng tiền, “Tớ đoán là cậu giành phần thắng, bởi vì nếu không tính đến tất cả các quân chủ bài, ý kiến cậu đưa ra còn rất đúng nữa”. Cô nói một mạch, “Rồi đùng một cái, anh ta hôn cậu”.

Người bán hàng đưa mắ t nhìn Kaitlin với vẻ hào hứng thấy rõ, “Cậu có nghĩ đến khả năng nho nhỏ đó chỉ là đòn phân tâm thôi không? Cậu có nghĩ, có thể do đã tuyệt vọng hết đường kiểm soát dự án nên ông chồng quý hóa tìm cách thao túng cậu bằng tình cảm không?”

Kaitlin chớp chớp mắt. Anh ta thao túng cô?

“Cậu biết đấy”, Lindsay nói tiếp, “nếu cậu để lộ ý nghĩ anh ta hấp dẫn...”

“Tớ chưa bao giờ nói anh ta hấp dẫn cả”.

“Có nhiều cách làm lộ cái đuôi của cậu, cứ gì phải nói ra. Chắc chắn cậu nghĩ anh ta hấp dẫn”.

Mắt người bán hàng đảo liên tục giữa hai cô gái.

Kaitlin nhận ra có lẽ cô đã sơ hở nhiều lần. Phải nói là vô số lần. Trong khi cô và Zach tranh cãi trên thuyền, chắc hẳn dáng điệu như bị thôi miên của cô trước anh đã lộ cả trên mặt cô.

Nhưng Zach thì sao? Có thực anh không rung động? Hay anh diễn quá giỏi? Phải chăng anh đang rình cơ hội?

Nỗi nhục nhã ào lên chiếm ngực cô. Lindsay nói đúng.

“Chết tiệt’, Kaitlin rít lên, “Có phải anh ta đang lừa tớ?”

Lindsay vỗ nhẹ tay cô đầy thông cảm, giọng cô trở lại hiền hòa, “Tớ đoán thế”. Kaitlin khép chặt mắt.

“Cho cháu đồng này”, Lindsay nói với người bán hàng rồi choàng tay qua vai Kaitlin, “Nói nghiêm túc này, Kaitlin. Tớ không muốn là người nói điều này. Nhưng vì cớ gì mà anh ta phải lòng cậu được?”

Lindsay nói đúng. Bạn cô nói quá đúng. Kaitlin đã nhắm mắt đưa chân trước một anh chàng nói năng ngọt như mía lùi. Anh ta không tha thiết gì cô. Anh ta chỉ muốn can thiệp vào các thiết kế của cô, để chèn ý muốn bảo thủ của mình vào, tống cổ cô đi, khư khư ôm đống tiền. Lợi ích của anh ta hoàn toàn chẳng dính dáng gì đến lợi ích của Kaitlin hết.

Làm sao cô trở nên ngây thơ đến vậy?

Cô hít vào một hơi dài.

Rồi mở mắt ra, “Cậu nói đúng”.

“Tớ rất tiếc”.

“Đừng an ủi. Tớ ổn mà”, Kaitlin gắt lên. Cô bất chợt nhìn bảng giá đắt đỏ của đồng tiền và túm ngay lấy cơ hội chuyển sự chú ý khỏi bản thân, “Cậu có biết món đồ này trị giá đến hai ngàn đô không đấy?”

“Các cô có thể mặc cả”, người bán hàng nói rồi ấn khóa máy đếm tiền.

Nhưng không dễ gì dụ được Lindsay từ bỏ chủ đề, “Tớ nghĩ anh chàng đó đang hoảng hồn. Thành ra anh ta cho rằng nếu phải lòng anh ta thì cậu sẽ bớt kiên quyết đi”.

“Cậu có hứng thứ với mấy đồng tiền cổ này từ khi nào thế?”, Kaitlin lặp lại. Nếu không tính đến nỗi tha thiết được thay đổi chủ đề của cô, thực sự đồng tiền này giá quá cao.

“Tớ chẳng thiết mấy đồng tiền loại này”, Lindsay đáp, “Tớ chỉ đang hứng thú với đề tài cướp biển mà thôi”.

Ô, bắt đầu hay rồi đây, “Cậu để ý đến anh chàng Dylan Gilby rồi à?”

“Sai lè. Tớ chỉ quan tâm đến Caldwell Gilby. Tớ sẽ chứng minh cho anh chàng Dylan bảnh chọe, kênh kiệu hiểu được thực ra sự giàu có của gia đình anh ta là nhờ của cải bất chính từ ông tổ cướp biển”.

“Chiếc thuyền Băng hà Xanh bị đám cướp biển chiếm cứ”, người bán hàng nói khi nhận thẻ tín dụng của Lindsay thanh toán món đồ.

“Đám cướp đó tên là Dương Xỉ Đen”, Lindsay tỏ ý đồng tình với giọng điệu đầy ngụ ý, “Do Caldwell Gilby đứng đầu”.

Người bán hàng thận trọng bỏ đồng xu vào một chiếc túi nhung nhỏ xinh có inh ỏi logo của tiệm, “Thuyền trưởng của Băng hà Xanh thà lao tàu vào dải san hô chứ nhất quyết không chịu từ bỏ các hàng hóa trên khoang. Nhưng bọn cướp biển cũng đã cuỗm đi được kha khá. Người ta chỉ tìm được tiền vàng ít ỏi khi tiến hành trục vớt con tàu vào năm 1976”. Bà trao chiếc túi cho Lindsay, “Cô vừa mua một món hời đấy”.

Khi hai cô gái bước ra khỏi cửa tiệm hàng nhỏ xinh, Lindsay vẫy vậy chiếc túi trước mặt Kaitlin, “Mẫu trưng bày A”.

Kaitlin quan sát vẻ mặt cô bạn thân, “Cậu nhất định phải trở lại tòa án làm việc”. “Chẳng phải chúng mình đang nói về cậu sao?”, Lindsay hỏi, ‘Chuyện hôn hít ông chồng của cậu ấy?”

“Tớ không nghĩ thế”. Kaitlin muốn nhét gọn chủ đề này vào chốn riêng tư. Lindsay thả đồng tiền vào túi, nghiêm nghị nói, “Tớ không muốn cậu bị tổn thương trong vụ này”.

Kaitlin chối không thừa nhận, “Tớ sẽ không bị tổn thương. Tớ đã hôn anh ta. Có thế thôi”. Tất nhiên, đó chỉ là cách nói nhẹ đi hàng tấn.

Anh ta và cô đã lấy lại nhận thức trước khi đi quá giới hạn. Mà cũng có thể Kaitlin chính là người bứt được khỏi cơn cuồng mê. Trường hợp của Zach chẳng liên quan chút gì đến cảm xúc cả. Kể cả lúc này đây, có lẽ anh ta đang náu mình, chờ đợi cơ hội tiếp theo hòng thao túng cô.

“Anh ta chỉ theo đuổi duy nhất một thứ”, Lindsay tuyên bố, giọng mạnh mẽ.

Kaitlin không kìm được lời giễu cay đắng,“Và đó không phải là một thứ tầm thường”.

Lindsay siết nhẹ vai Kaitlin, “Chỉ đừng để con tim cậu hứng trọn làn đạn từ nhiều phía”.

“Tim tớ vẫn yên ổn. Tớ vẫn sẽ cố giành cho bằng được sự nghiệp của tớ”. Kaitlin sẽ không va vấp lần nữa. Cô không thể trả giá được nữa. Cô đang tranh đấu với một con người kém nguyên tắc hơn bất cứ ai cô có thể nghĩ đến trên đời.

Dylan tỏ vẻ bất mãn, bước khỏi bàn của Zach ở văn phòng, “Tớ sẽ không đánh cắp các bí mật của công ty hộ cậu được”.

Zach thở dài thất vọng, “Đấy là các bí mật của công ty tớ. cậu không hề đánh cắp chúng, bởi vì tớ sở hữu chúng”.

“Đấy là phong cách của nhà Harper”, Dylan khịt mũi khinh khi, “Không phải của họ Gilby chúng tớ”.

“Cậu vui lòng nhảy xuống yên cương đạo đức đi”. Dylan luôn tận tâm tận lực bảo vệ danh tiếng gia đình, nhưng mấy tuần qua sự việc đã hoàn toàn vượt ra ngoài tầm kiểm soát.

“Tớ có những nguyên tắc của tớ. Thế nên cậu cứ việc kiện tớ đi”.

“Tớ giao cho cậu chìa khóa xe của tớ”. Zach phớt lờ những lời phản đối của Dylan rồi bắt đầu thủng thẳng sắp đặt một kế hoạch đơn giản, dễ hiểu.

Dylan cau có khoanh tay trước ngực bộ vest lịch thiệp, “Vậy nên tớ được đột nhập vào đó”.

“Vậy nên cậu có thể mở khóa xe. Chẳng cần thiết phải đột nhập”.

“Và đánh cắp máy tính xách tay của Kaitlin”.

“Có lẽ nên lấy tập tài liệu của cô ta thì hơn”, Zach gợi ý, “Tớ nghĩ máy tính cô ta có cài đặt chế độ bảo vệ. Cậu sao chụp các bản thiết kế, đặt lại như cũ. Sau đó khóa xe hộ tớ. Thế là xong”.

“Thế vẫn là trộm cắp, Zach ạ. Nói thẳng và đơn giản là thế”.

“Chỉ là sao chép thôi, Dylan. Đến cả cô nàng luật sư phổi bò của Kaitlin...”

“Lindsay”.

Zach gõ nhẹ ngón tay trên màn hình, “Đến cả Linday cũng phải thừa nhận những tài sản trí tuệ mà Kaitlin sáng tạo khi làm việc cho Tập đoàn Vận tải Harper thuộc sở hữu của công ty. Mà công ty này thuộc về tớ”.

“Và cũng thuộc về cô ta nữa”.

Zach, trong tâm thế cáu điên, chìa tay ra, “Cậu đứng về phía nào?”

“Việc này không đúng đâu”.

Zach nhìn cậu bạn từ thuở mẫu giáo của mình, tìm lối lý giải kéo Dylan trở lại cách tư duy thông thường. Anh chẳng thể làm gì khác ngoài niềm ao ước lòng tự tôn của Caldwell giảm bớt đi đôi chút qua các thế hệ.

Việc này không giống như cướp ngân hàng, chỉ đơn giản như hoạt động của Hội Nam sinh trong trường học. Anh là chủ sở hữu đám thiết kế quái đản đó. Về mặt kỹ thuật một phần chúng thuộc về Kaitlin, nhưng nếu xét theo phương diện lý lẽ thông thường thì tất cả đều thuộc về anh- anh có trách nhiệm bảo vệ tập đoàn của mình. Một tập đoàn với hàng ngàn nhân công, số phận của họ đều phụ thuộc vào những quyết định của anh đối với Tập đoàn Vận tải Harper.

“Tớ cần biết chắc chắn cô ta không hủy hại công ty, anh nói với Dylan, “cả cậu và tớ đều biết cô ta muốn trả thù. Hãy nghĩ về điều này đi Dylan. Nếu Kaitlin chỉ lo ngại chúng ta không đồng ý mặt thẩm mỹ của công trình cải tạo thì cô ta đã trưng các bản vẽ ra cho tớ xem rồi. Chắc hẳn cô ta còn có âm mưu khác”.

Dylan lặng im một lúc lâu, Zach có thể cảm nhận được bạn mình đang nỗ lực suy xét tình huống.

“m mưu tiêu sạch nguồn vốn của Tập đoàn Vận tải Harper, khi đó chúng ta chẳng thể thoát được mà chì còn cách vùng vẫy rồi chìm nghỉm”.

“Cậu nghĩ cô ta...”

“Cậu không biết được cô ta định làm những gì. Ý tớ là thế. Tớ chẳng biết chút xíu gì về người phụ nữ này ngoài việc cô ta kết tội tớ gây ra mọi điều lầm lỗi trong cuộc đời cô ta”.

Trong khi nói những lời này với Dylan, Zach phải lặng thầm thừa nhận họ không nói đúng sự thực. Anh biết nhiều hơn thế về Kaitlin. Anh biết cô rất xinh đẹp, hiếu chiến và hài hước. Anh biết những nụ hôn của cô khiến anh quên bẵng cả hai là kẻ thù. Và anh biết anh thèm muốn cô hơn bất cứ người đàn bà nào khác trong đời.

Nhưng như thế chỉ càng chứng tỏ anh phải cứng rắn hơn, kiên quyết hơn để giành phần thắng. Những xúc cảm trước cô hoàn toàn là chướng ngại, anh cần phải vượt qua.

“Nếu là cậu”, Zach chân thành nói với Dylan, “Nếu có ai đó làm hại cậu, tớ sẵn lòng dối trá, lừa đảo hay trộm cướp để cứu cậu”.

Dylan ngần ngừ, “Như thế không công bằng”.

“Sao lại không công bằng?”

“Cậu dối trá, lừa đảo hay trộm cướp dễ như trở bàn tay”.

Zach không thể không toét miệng cười. Chỉ là lời nói đùa. Dylan không biết cách chỉ trích người khác, cả hai đều biết rõ điều này.

Zach bước vòng quanh bàn, biết Dylan đã chấp nhận đồng hội đồng thuyền, “Vì tớ là cướp biển chân chính cơ mà”.

“Tớ thì không”.

Zach vỗ vai Dylan, “Nhưng tớ trông cậy vào cậu”.

“Chỉ tổ làm tớ sợ mà thôi”.

“Cậu cảm thấy bất cứ điều gì cũng được”, Zach nói, “Nhưng đừng nhắc đến chữ sợ”.

Dylan lắc đầu chán nản đầu hàng, “Đưa tớ chùm chìa khóa xe chết giẫm của cậu”, anh ta làu bàu, “Nhớ là cậu nợ tớ vụ này đấy”.

Zach rút chiếc khóa dự phòng trong túi trao cho Dylan, “tớ sẽ trả nợ cho cậu bất cứ lúc nào cậu muốn. Chúng ta sẽ có mặt ở Boondocks trong vòng một giờ nữa. Nhân viên bãi giữ xe sẽ không có mặt ở khu vực số Bốn mươi bốn”.

Dylan liếc xuống chiếc khóa bạc trong lòng bàn tay, “Sao sự thể lại ra đến nông nổi này?”

“Gần đây, sáng nào tớ cũng tự hỏi mình câu đó”.

Dylan hé nửa nụ cười, “Có lẽ cậu sẽ sớm trở lại con đường thẳng hẹp”.

“Tớ đang trên con đường thẳng hẹp đây. Giờ thì đi thôi nào, cậu sẽ mang bản vẽ về cho tớ nhé”.

Dylan vừa đi khỏi, Zach xóa hết mọi lịch hẹn buổi tối rồi rời văn phòng, thẳng hướng tầng ba. Anh đã xếp chỗ làm việc của Kaitlin vào không gian tù túng chật hẹp đó. Anh nhận ra có thể Dyan đã nói đúng về anh. Thực sự chiếc la bàn đạo đức trong con người anh có thể đổi hướng.

Anh không hoàn toàn tự hào với kế hoạch sắp diễn ra. Nhưng anh chẳng còn cách nào khác để lấy thông tin. Tình thế thì ngày càng trở nên cấp bách. Kế hoạch tìm cho Kaitlin một công việc mới không diễn ra êm đẹp như anh mong đợi. Khả năng anh phải cho thi công các bản thiết kế cải tạo của cô là rất cao, anh không đủ sức trả cái giá đắt đỏ nhưng vô dụng để hiện thực hóa giấc mơ của cô.

Anh đến phòng làm việc của cô đúng lúc cô đang khóa cửa, kết thúc ngày làm việc. Cô mang theo cả máy tính xách tay lẫn cặp đựng tài liệu màu đỏ tía bằng da. “Cô có hẹn ăn tối không?”, anh hỏi thẳng không rào trước đón sau.

Cô quay lại ngạc nhiên, mắt liếc nhanh suốt dọc hành lang, mặt lộ vẻ lo lắng có người bắt gặp cô và anh đang nói chuyện với nhau.

“Sao anh lại hỏi thế?”, giọng cô lộ rõ vẻ nghi ngờ.

“Tôi sắp đi dự một buổi sự kiện kinh doanh”, giọng anh điềm tĩnh.

“Trên du thuyền của anh à?”

Anh cố giải mã vẻ mặt cô. Những điều cô nói để trách cứ hay chỉ đùa thôi? Phải chăng cô lo lắng trước ý nghĩ phải ở cạnh anh thêm lần nữa? Nếu đúng như thế thì liệu có phải bởi anh vẫn đủ sức cuốn hút cô?

Cả hai đã thề không chạm vào nhau nhưng có lẽ cô vẫn còn do dự. Rõ ràng anh cũng nao núng không kém. Anh ngại ngần ngay khi miệng thốt ra lời. “Ở Boondocks”, anh trả lời, che giấu khát khao vừa lóe lên, “Tôi nghĩ có thể cô sẽ muốn gặp Ray Lambert”.

Đôi mắt xanh của cô mở to. A, giờ thì cô đã hoàn toàn chú ý đến anh rồi đấy.

Ray Lambert là Ch ủ Tịch Hiệp hội Kiến trúc sư New York. Zach đã trù tính đâu ra đấy. Anh tính phải giới thiệu một nhân vật “trùm sỏ”, có như thế Kaitlin mới không thể từ chối lời mời ăn tối.

“Anh sắp đi gặp Ray Lambert?”, cô thận trọng hỏi.

“Tôi hẹn ăn tối. Anh ấy đi cùng vợ”.

Giọng cô lộ rõ vẻ đề phòng khi cố xem xét động cơ của anh, “Và anh muốn đưa tôi đi cùng?”

Zach nhún vai vô thưởng vô phạt, “Nếu cô không muốn...”

“Không, tôi muốn đi”. Trán cô nhíu lại, “Tôi chỉ đang cố suy đoán động cơ của anh mà thôi”.

Anh không khỏi ngưỡng mộ cách bộ não cô giải quyết nhanh gọn vấn đề. Cô rất thông minh. Nhưng anh còn thông minh hơn. Ít ra là ngay thời điểm này. Nếu chọn bất cứ ai khác ngoài Ray Lambert, kế hoạch coi như đi toong.

“Động cơ của tôi là tạo điều kiện giúp cô trả công ty lại cho tôi”, Zach nói. Tuy không hoàn toàn là sự thật nhưng dẫu sao cũng đúng một phần, “Cô muốn tìm một công việc ở thành phố này, Ray chính là người phù hợp nhất”.

Cô nghiêng đầu, vô tình tạo nên góc nhìn đầy gợi cảm, “Không có điều khoản nào kèm theo chứ?”

Mắt anh tự động hướng đến đôi môi căng đầy của cô, bản năng trong anh cựa quậy. Dù không cố ý nhưng giọng anh hạ thấp thành âm sắc quyến rũ, thân người hơi hướng về phía trước, “Trong đầu cô đang hiện ra những loại điều khoản nào?”

“Anh đã hứa rồi”, cô nhắc nhở anh, vẻ mặt vừa lúng túng vừa bất an. “Cô cũng thế”.

“Tôi không định làm gì mờ ám cả”.

“Tôi cũng không”, anh nói dối. Anh đang nghĩ vô số thứ trong đầu, và cử chỉ thân thể của anh đã chuyển tải những thèm muốn, “Cô chỉ khéo tưởng tượng”.

“Anh đang nhìn tôi chằm chằm”, cô kết tội anh.

“Cô cũng đang nhìn lại tôi đấy”, anh đáp trả.

“Zach”.

“Kaitlin”. Đó là hành động ngớ ngẩn, đấy là chưa kể đến kế hoạch lớn lao của anh trong đêm nay, nhưng anh chồm ra trước đan tay vào tay cô. Cái chạm tay khẽ thôi nhưng có sức mạnh chẳng khác nào ánh chớp.

Rõ ràng cô cũng choáng váng. Anh chẳng thể ngăn cơn thỏa mãn của bản năng đàn ông chiếm ngự khắp thân thể.

Bầu má cô ửng hồng, đồng tử cô chuyển màu ngọc lục bảo đậm. Giọng cô mơ màng, “Đây không phải chuyện hẹn hò”.

“Cô không tin vào bản thân cô sao?”, anh khiêu khích.

“Tôi không tin anh”.

“Như thế hợp lý hơn”, anh thừa nhận, thêm một lần nữa ngưỡng mộ sự sắc sảo của cô trước mưu kế anh đã dụng công vạch ra.

Anh biết mình phải đặt Tập đoàn Vận tải Harper vào diện ưu tiên hàng đầu. Bằng bất cứ giá nào anh cũng phải được xem qua các bản thiết kế của cô. Công ty của anh, các nhân viên dưới quyền anh, tài sản dòng họ của anh, hết thảy đều phụ thuộc ở đó.

“Có phải anh đang cố khích tôi từ chối?”, cô hỏi anh.

“Thực lòng mà nói tôi cũng không biết mình đang cố làm gì”. Lời thú nhận tự động thốt ra trước khi anh kịp hiểu ra.

Thực khó lòng miêu tả hết những cảm xúc hỗn tạp của anh trước Kaitlin. Anh khát thèm được hôn cô. Anh khao khát cảm giác cơ thể cô tựa vào anh. Chỉ cần có nữa cơ hội, anh biết thừa anh sẽ xé toạc áo quần cô, ân ái với cô cho đến khi cả hai chẳng còn cử động nổi.

Nhưng không thể đặt Tập đoàn Vận tải Harper của anh đứng trước một nguy cơ.

Anh buộc bản thân trấn tĩnh trở lại, giữ khoảng cách nhất định với cô. “Ray Lambert?”, cô hỏi để xác nhận, hình như cô đã bằng lòng để Zach dẫn theo.

Anh gật đầu. Dù sự hấp dẫn phiền phức quấy rầy cả anh và cô, kế hoạch của anh coi như thành công. Anh biết chắc nó sẽ thành công. Khả năng ước định cảm xúc của người khác trở thành công cụ cực kỳ hiệu quả cho công cuộc thao túng của anh. Có vẻ đây chính là món quà anh được tạo hóa ban tặng.

Vẻ mặt anh giãn ra đôi chút nhưng không khỏa lấp được cảm giác tội lỗi trong lòng.

“Anh biết không, hoặc là anh tốt bụng hơn tôi nghĩ”, cô nói với anh, “hoặc tai quái hơn mức tôi hiểu”.

“Tôi tốt bụng hơn mức cô nghĩ đấy”, Zach nói dối.

“Anh đón tôi ở nhà được không?”

Anh biết nếu anh để cô về nhà, cô sẽ cất tập tài liệu. Không giống như kế hoạch. Bởi thế, anh vờ đưa tay lên nhìn đồng hồ, “Không còn thời gian đâu. Chúng ta đi luôn từ đây”.

Vẻ lưỡng lự ngừng ở đôi môi cô.

“Tôi sẽ lại đón cô ở bến xe buýt”, anh đề nghị, biết rằng như thế sẽ thổi bay cơn chần chừ trong cô.

Đến lượt cô nhìn đồng hồ đeo tay, “Năm phút nữa nhé?”

Anh đồng ý rồi nhìn theo cho đến khi cô bước vào thang máy. Anh không muốn mạo hiểm khuyên cô để cặp tài liệu ở văn phòng.

***

Ở nhà hàng Boondocks sang trọng, Kaitlin và Zach ngồi cùng chiếc bàn cong với Ray Lambert và Susan vợ anh. Nhà hàng có hai tầng, tầng trên có khoảng cửa rộng, vừa làm lối ra vào vừa làm văn phòng cho khách đợi. Những cây cọ và các giống cây ngoại nhập xếp trên sàn nhà lẫn treo tường tỏa hương tô điểm cho khoảng không gian trần cao, cửa sổ lớn nhìn ra công viên và cánh rừng tự nhiên; những chiếc mành mây thả xuống mang lại khoảng riêng tư giữa các bàn.

Trên đường ra xe buýt, Kaitlin gọi cho Lindsay và lấy trạng thái thăng bằng. Vì Chúa. Có lẽ sự tỉnh táo đáng ngạc nhiên đã giữ cô khỏi hôn Zach ngay trong hành lang tòa nhà Harper.

Có những lúc cô đã đứng bên bờ vực có thể lao vào vòng tay anh, ngả vào mùi hương cơ thể anh lần nữa. Cô là một con ngốc, một con ngốc vô tổ chức.

Trong tuyệt vọng, cô thú nhận với Lindsay, mong được bạn mình động viên. Cô cần tạo lớp vỏ bọc tình cảm trước khi bữa tối bắt đầu. Như thường lệ, Lindsay kép tuột cô về với thực tại rồi bông đùa vài câu để lên dây cót cho cô.

“Trước đây chúng ta đã có dịp gặp nhay chưa nhỉ?”, Ray hỏi Kaitlin khi hai người bắt tay qua mặt bàn trải vải lanh trắng đựng đầy dụng cụ bằng bạc, pha lê. Zach chỉnh ghế hơi chếch với Susan, trong khi Ray ngồi đối diện Kaitlin.

“Có một lần”, cô trả lời Ray, “Cách đây ba năm rồi,ở hội thảo của Hiệp hội Kiến trúc sư New York. Tôi thuộc số sáu trăm người xếp hàng chào khách đến”. Anh cười với cô, “Thế thì hẳn rồi. Tôi có biệt tài nhớ mặt mà”.

Kaitlin chỉ hy vọng Ray không nhớ việc cô bị Hutton Quinn sa thải nhục nhã. Mà cho dù nếu có, anh cũng chẳng để lộ.

“Có ai thích dòng ’97 Esme Caberent này không?”, Susan chỉ vào bản thực đơn các loại rượu trước mặt.

Kaitlin mừng rỡ khi được chuyển đề tài.

“Một trong số các món ưa thích của vợ tôi”, Ray giải thích với nụ cười độ lượng về phía bà vợ, “Các bạn sẽ không thất vọng đâu”.

Zach quay sang Kaitlin, rõ ràng anh đang chờ hồi đáp của cô.

Cô gật đầu đồng tình, hài lòng khi hormon của mình vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Đây chỉ là bữa tối vì công việc, không gì khác. Và nó sẽ diễn ra đúng như thế, “Em rất muốn thử”, cô nói với Susan.

Susan mỉm cười gấp quyển thực đơn rược lại.

Một anh chàng bồi bàn lập tức xuất hiện cạnh bàn họ.

Khi Ray gọi rượu, Kaitlin bất chợt nhìn thấy một cặp đôi vừa lướt qua phòng chờ. Cả hai đang tiến về phía cầu thang chạm trổ, dù khoảng cách khá xa cô vẫn có thể nhận ra Lindsay và Dylan.

Cô ngồi thẳng người để nhìn rõ hơn khi cả hai bước lên những bậc thang. Họ đến đây làm gì nhỉ?

Kaitlin không thể bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng bừng của Lindsay. Bạn cô đang giận dữ.

“Cái quái...” Dù Kaitlin đã kịp dừng lại trước khi phát ra toàn bộ những lời lẽ kém phần nữ tính, Zach quay sang nhìn vẻ bối rối của cô. Rồi anh nhìn theo hướng mắt cô.

Lindsay và Dylan sắp leo hẳn lên những bậc thang cuối và bực dọc tiến về cái bàn bốn người đang ngồi. Trong khi đó, Zach nhổm ngay dậy, quan sát vẻ giận dữ trên gương mặt Lindsay.

Anh chàng bồi bàn mang giấy ghi yêu cầu rượu đi ngay khi Lindsay và Dylan tiến tới. Họ chào nhau, Lindsay nhanh chóng nhận ra Ray và Susan. Vẻ mặt cô lập tức trở nên hiền hòa.

“Tớ rất xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc vui”. Lindsay mỉm cười với Kaitlin, ánh mắt cô đầy ngụ ý hướng về chiếc cặp tài liệu đang cầm trên tay, cố ý cho Kaitlin nhìn rõ.

Màu nâu đỏ.

Là cặp tài liệu của Kaitlin.

Sao cô ấy lại cầm cặp tài liệu của Kaitlin?

“Bọn tớ chỉ muốn sang chào mọi người thôi”, Lindsay nói tiếp, giọng cô vui vẻ một cách gượng gạo, “Tớ gặp Dylan trong gara”.

Kaitlin cảm thấy Zach đờ người lại cạnh cô, trong khi mặt Dylan đỏ lên. Dylan? Gara? Cặp tài liệu của cô?

Cô cảm thấy quai hàm mình há ra.

“Bọn tớ phải đi tìm bàn đã”, Lindsay nói nhẹ nhàng rồi siết nhẹ tay Kaitlin, “Mọi người ăn tối ngon nhé. Lát nữa tớ nói chuyện với cậu, được không?” cô khoác tay Dylan, kéo anh đi theo.

Kaitlin chưa kịp định thần. Cô há hốc mồm nhìn Zach. Chiếc cặp tài liệu của cô nằm trong xe anh. Làm sao cuối cùng Lindsay lại cầm nó? Dylan đóng vai trò gì trong chuyện này.

Khuôn mặt của Zach vẫn bình thản khi anh phớt lờ Kaitlin, gọi với theo Dylan, “Bọn tớ sẽ gặp hai bạn sau”.

Lindsay hơi xoay ngườ i về phía Ray và Susan, “Tôi thực sự xin lỗi vì đã đường đột. chúc anh chị ăn tối ngon miệng”. Rồi cô nhìn Kaitlin đầy lo ngại trước khi kéo Dylan đi tìm bàn khác.

Phản ứng tức thì của Kaitlin là dợm người đi theo bọn họ. Nhưng trước khi cô đứng lên khỏi ghế, bàn tay của Zach đã chặn trên đùi cô, giữ cô ở nguyên chỗ. Động tác của anh nhanh gọn, như có luồng điện chạy qua.

“Đó là Dylan Gilby”, anh nhẹ nhàng giải thích với Ray và Susan, “Chủ Hãng hàng không Astral”.

Kaitlin cúi xuống, lén lút đẩy tay Zach ra nhưng sức cô không tài nào đọ được với anh.

“Tôi từng gặp bố cậu ấy”, Ray thừa nhận. Nếu Ray phát hiện thấy những dấu hiệu lạ trong cuộc thoại của bọn họ thì khả năng che giấu của anh quá lành nghề. “Tôi và Dylan lớn lên cùng nhau”, Zach nói thêm, khỏa lấp khoảng lặng im cho dù Kaitlin đang dùng thêm chân kia của mình để tự giải thoát.

“A, rượu ra rồi kìa”, Susan thông báo, mặt hớn hở hẳn khi người phục vụ rượu tiến đến.

Khi Ray và Susan tập trung nhìn người phục vụ rượu tháo nút chai, Zach nghiêng người, “Cô ngồi yên đó”, anh thì thào vào tai Kaitlin.

“Anh đã làm gì?”, Kaitlin thấp giọng hỏi.

“Chúng ta sẽ nói chuyện này sau”, anh gắt gỏng. “Chắc chắn rồi”. “Cô đừng nhấp nhỏm nữa”. “Để tôi đi”. “Không, trừ khi tôi biết chắc cô sẽ ngồi yên”.

“Bọn tôi phát hiện loại này lần đầu ở Marseille”, Ray vừa nói vừa nâng ly rượu tỏa ra mùi hương dịu nhẹ.

Kaitlin nhanh chóng chú ý trở lại. Cô cố không phản kháng bàn tay giữ chặt của Zach nữa. Tay anh khô và ấm, có những vết chai nhỏ, không gây đau đớn gì nhưng chắc chắn không thể bỏ qua.

Hôm nay cô không đi tất, bàn tay anh đặt trên làn da trần của cô. Ngón tay út của anh chạm khẽ trên đường gấu chiếc váy ngắn ngang đùi cô. Đầu ngón tay anh đặt trên mặt trong đùi cô.

Giờ thì cơn giận của cô đã dịu lại, một cảm giác mới mẻ lan tỏa khắp người cô. Cái chạm tay của Zach đầy khơi gọi đối với cô.

Ray gật đầu báo đủ rượu trong ly mình, anh chàng phục vụ rót nốt ba ly còn lại trước khi điểm thêm một ít nữa trong ly của Ray.

Khi rượu đã được rót đủ, Ray nâng ly chúc mừng, “Rất vui được gặp lại cô, Kaitlin. Chúc mừng cô giành được hợp đồng tòa nhà Harper. Đây là một công trình quan trọng đấy”.

“Chúng tôi rất may mắn khi mời được cô ấy”, Zach lịch sự hưởng ứng.

Kaitlin cảm ơn cả hai người, chạm ly của mình vào ly những người còn lại, tránh nhìn thẳng vào mắt Zach rồi uống một ngụm dài. Loại rượu này đúng là hảo hạng. Quan trọng hơn, nó chứa đủ lượng cồn cần thiết làm nguôi đi cơn giận dữ trong cô.

Một người bồi bàn khác mang bốn cuốn thực đơn to bọc da bước tới rồi trang trọng đưa cho những người trong bàn.

Zach chìa một tay nhận lấy, tay kìa vẫn không chịu nhấc khỏi đùi Kaitlin. Cô mở cuốn thực đơn của mình, cố gắng tập trung vào tên các món ăn và mô tả về chúng, nhưng những dòng chữ thẳng thớm lại mờ đi trên trang giấy.

Có phải tay anh đã bắt đầu di chuyển?

Hình như nó lên cao hơn?

Rất nhẹ nhàng, rất chậm rãi nhưng chắc chắn không nhầm vào đâu dược, đầu ngón tay anh đang lần hồi lên vùng cao hơn trên đùi cô.

Cơ đùi cô co lại phản ứng. Cô có thể cảm nhận sức nóng của lan da mình, hơi thở cô bỗng gấp gáp hơn.

“Chọn món súp bí ngô khai vị nhé?”, anh hỏi Kaitlin, giọng thật khẽ thoảng qua tai cô.

Cô mở miệng, nhưng chẳng thể nói nổi lời nào. Cô cũng chẳng thể ngồi yên được. Ngón chân cô vặn vẹo, ngón tay cô bấu chặt cuốn thực đơn bìa da.

“Chọn thêm salad cải tàu bay nhé?”, anh nói tiếp.

Làm sao anh ta có thể làm thế? Sao anh ta có thể ngồi đó mà vờ vịt như thể mọi thứ đều ổn thỏa, trong khi cô nóng râm ran hết cả?

“Em sẽ chọn món cá ngừ vây vàng”, Susan nhỏ nhẻ.

Ray cùng Susan quay sang nhìn Kaitlin đầy băn khoăn.

Tay Zach trượt lên cao hơn, cô gần như rên rỉ.

“Kaitlin?”, anh nhắc.

Cô biết cô phải đẩy tay anh ra. Ngay lúc này, ngay ở đây, cô nên hét vào mặt anh ta vì cái lối xử sự quái đản. Như thế mới xứng với anh ta.

Anh ta sẽ xấu hổ trước Ray Lambert. Nhưng chính cô cũng thế. Cô sẽ mất hết cả thể diện nếu như Ray hay bất cứ ai khác- biết được Zach đang làm gì dưới lớp khăn trải bàn.

“Cải tàu bay”, cô buột miệng.

“Món cơm Ý ở đây ngon hết sẩy”, Susan gợi ý.

Kaitlin cố mỉm cười cảm ơn cô ta. Nhưng cô không biết nụ cười của mình có thành hình hay không, bởi vì cô vẫn đang nghiến chặt hàm răng chống lại trận công kích của Zach trên làn da mình.

Cô đặt cuốn thực đơn nặng nề dựng đứng trên mặt bàn, một tay giữ lấy. rồi cô chuồi tay kia xuống dưới, nắm lấy tay Zach, “Dừng lại đi!” cô thì thào hụt hơi, “Xin anh đấy!” câu cuối của cô mang âm điệu tuyệt vọng ghê gớm.

Tay anh vẫn giữ nguyên. Nhưng rồi anh cử động, áp vào tay cô, ngón tay cái của anh chậm rãi mơn trớn lòng bàn tay cô.

Một luồng sóng xúc cảm mới áo qua cô.

Bất cứ lúc nào cô cũng có thể giật tay ra nếu muốn. Nhưng cô không làm thế. Trời ạ, cô muốn tận hưởng xúc cảm đang dâng lên, cảm nhận nguồn sinh lực dồi dào cuộn lên trong cơ thể. Và khi tay anh xoay nhẹ, mơn man đùi cô, cô chẳng phàn nàn.

“Tôi chọn cá hồi”, anh nói gọn ghẽ, gập quyển thực đơn rồi đặt sang bên. Susan kéo quyển thực đơn của cô gần sát ngực, nói qua mép quyển thực đơn, “Nước xốt của món này đúng là miễn chê”.

Ray vỗ vào vai bà vợ đầy trìu mến, “Tôi chẳng hiểu nổi vì sao vợ tôi đây chưa lên đến tạ rưỡi”.

“Cơ quan trao đổi chất của em hoạt động tốt mà”, Susan nói, kèm theo nụ cười lỏn lẻn hối lỗi, “Chỉ tại em không tập thể dục đủ bù lại các món ngọt khoái khẩu”.

Zach quay sang Kaitlin hỏi, đầu ngón tay anh vẫn làm trò mê đắm, “Cô muốn gì?” Câu hỏi với hàm nghĩa kẹp lập lờ.

Ánh mắt anh thu vào tận đáy, biết rằng niềm khao khát trần trụi của cô sẽ chẳng có lớp vỏ bọc nào che đậy nổi, “Cơm Ý”, cô cố nói.

“Còn món tráng miệng?”, anh ấn sâu hơn vào mặt trong đùi cô, lòng bàn tay anh chà xát trên làn da nhạy cảm của cô.

“Em sẽ chọn sau”.

Anh chậm rãi mỉm cười đầy thỏa mãn, vẻ hấp dẫn biến đôi mắt xám của anh chuyển sang màu bạc.

Ngay khi cô gần như vô vọng dưới bùa mê của anh, những lời của Lindsay vang lên trong đầu cô. Cậu có nghĩ có khả năng đấy là chiêu tung hỏa mù của anh ta không?

Ôi, không.

Anh ta làm lại lần nữa.

Và cô đắm chìm theo, mê mẩn thêm một lần nữa.

Cảm giác bẽ bàng dội gáo nước lạnh vào những kích thích tố đang trào dâng. Cô bao vây những khát khao bất thường, để cho cơn giận thế chỗ nhục cảm. “Tôi không ăn tráng miệng”, cô lạnh lùng nói với anh, hạ tay xuống đùi và cứng rắn gỡ tay anh ra.

“Cho tôi kem brulee”, Susan nói, “Món cuối cùng của tôi là kem brulee”.

Ánh mắt Zach trượt qua Kaitlin trong một khoảnh khắc ngắn ngủi. Nhưng rồi anh quyết định từ bỏ. Đây không phải thời điểm anh có thể sơ sẩy. Lối xử sự của anh đáng bị khiển trách, sự dễ dãi của cô cũng không kém phần đáng xấu hổ. Chẳng hiểu cô suy nghĩ cái quái gì nữa?

May sao, Susan bắt đầu kể câu chuyện về chuyến công tác đến Hy Lạp.

Kaitlin buộc mình lắng nghe, nhã nhặn trả lời những câu hỏi của Ray và Susan với hy vọng lời đáp của mình đủ thông minh và thân thiện, rồi hỏi họ về chuyến thăm thú London, ngôi nhà họ mới tậu để hàng năm đến trượt tuyết ở Banff khi món khai vị, các món chính và đồ tráng miệng lần lượt được mang ra.

Zach không chạm vào cô lần nữa, may phúc cho anh. Bởi vì ngay khi giải quyết xong xuôi món kem brulee rồi thanh toán hóa đơn, Ray và Susan chào tạm biệt, tâm trạng Kaitlin lập tức chuyển thành cơn giận dữ cực độ.

Khi anh chàng bồi bàn dọn hết những chiếc đĩa cuối cùng, lau sạch tấm khăn trải bàn bằng vải lanh trắng, Lindsay và Dylan xuất hiện.

Lindsay ngồi phịch xuống chiếc ghế đối diện Zach, tập tài liệu đặt ở giữa hai người, trong khi Dylan chần chừ ngồi trước mặt Kaitlin.

“Bọn họ lấy trộm cặp tài liệu của cậu”, Lindsay nói không cần rào đón. Kaitlin đã đoán được điều gì xảy ra. Cô lập tức hướng tia nhìn buộc tội về phía Zach. Không cần cất tiếng hỏi, cô lặng lẽ đợi anh giải thích.

“Đó là xe của tôi”, anh lập tức bào chữa, “Xe của tôi”.

Lindsay hé miệng định nói nhưng Dylan nhanh nhảu trước khi cô thốt thành lời. Đôi mắt xanh của anh ta chĩa về phía Zach, “Có vẻ như có vài điểm về pháp luật cậu còn chưa tính đến”.

“Đó là các bản thiết kế của tôi”, Zach khẳng định.

Người bồi bàn trở ta, cuộc nói chuyện của cả bốn tạm ngừng, “Quý khách có dùng cà phê không ạ?”

“Cho thêm chút cô nhắc vào cà phê của tôi”, Lindsay nói.

“Cho bốn cà phê”, Zach nói cộc căn, trỏ tay một vòng quanh bàn.

Kaitlin không có ý phản đối cà phê.

“Đó là các bản thiết kế của tôi”. Cô nói với Zach với giọng lạnh như băng khi anh chàng phục vụ đi khỏi.

“Tôi trả tiền để cô vẽ chúng”, anh phản đối.

“Anh và Kaitlin trả tiền cho cô ấy thiết kế”, Lindsay nói thẳng với giọng kiêu kỳ. “Tớ sẽ không tranh cãi được với cô ấy”, Dylan lầm bầm.

Lindsay quắc mắt cảnh cáo anh ta.

Hình như Dylan chẳng hề ngán vẻ mặt như cô giáo của Lindsay bởi anh chàng cũng nhìn lại cô, “Trước đây tôi có học một cô giáo dạy toán chẳng khác gì cô”.

“Có vẻ anh chẳng học hỏi được gì”, cô trả miếng ngay.

“Anh đã dánh cắp cặp tài liệu của tôi!” Kaitlin thấy mình phải lôi mọi người trở lại với chủ đề chính, “Có phải bữa tối này cũng là thủ đoạn của anh không?”

Cô lắc đầu hiểu ra, “Tất nhiên đây là thứ thủ đoạn bỉ ổi rồi. Anh thật là hèn, Zach ạ. Nếu tôi không kể cho Lindsay nghe chuyện anh mời tôi đến đây. Và nếu cô bạn tôi không có bản năng hồ nghi đặc biệt...”

“Một bản năng hồ nghi hết sức đúng đắn”, Lindsay nói toạc với hai anh đàn ông. “... chắc chắn anh đã lẩn đi cùng chiếc cặp này”.

“Tôi định sẽ trả lại nguyên trạng”, Dylan phản đối.

“Tôi cần xem qua các bản thiết kế”, Zach nói, giọng chẳng hề có chút hối lỗi, “Công ty của tôi, công ty của cô, cứ giả dụ là cô thích thế, nhưng tôi mới là người ký séc. Và tôi cũng chính là người phải đứng ra dọn dẹp khi trò chơi của cô kết thúc”.

“Trò chơi đó liên quan đến cả cuộc đời tôi”. Cô chẳng hề có ý định chơi đùa gì ở đây. Nếu cô không cứu vãn sự nghiệp thì cô sẽ chẳng có công ăn việc làm. Nếu cô không có việc làm, sẽ chẳng ai cho cô vay, chẳng ai mua đồ ăn thức uống cho cô.

Anh đặt tay lên bàn, “Và những thứ rác rưởi cô để lại sẽ liên quan đến cuộc đời tôi”.

Chán ngán tận cổ cuộc tranh luận về nguyện vọng, Kaitlin từ bỏ.

Cô chỉ tay về phía chiếc cặp tài liệu của mình, “Tốt thôi. Tùy anh. Dù gì thì anh cũng chẳng thể làm gì để thay đổi chúng. Anh không thích chúng, cứ thoải mái chê bai. Tôi sẽ lờ đi cả”

Zach không mất thời gian tóm lấy chiếc cặp tài liệu từ chiếc ghế đặt giữa anh và Linday. Anh mở khóa, lật nắp lấy ra bản thiết kế được gấp gọn ghẽ. Anh lúng túng trải chúng ra trên mắt chiếc bàn tròn.

Ngay lúc ấy, anh chàng bồi bàn trở ra, đưa mắt tìm chỗ đặt cà phê.

Zach phớt lờ anh chàng, người bồi bàn lúng túng với chiếc khay.

Kaitlin nhận lấy một phần cà phê của mình. Cô giữ chiếc cốc trong tay, nhấp một ngụm trong khi chờ đợi phản ứng của Zach.

Cô không nghi ngờ gì khả năng anh sẽ tức giận. Những mẫu thiết kế của cô mang lại những thay đổi lớn lao và khá đắt đỏ đối với tòa nhà của anh. Nhưng một phần nhỏ trong cô không khỏi mong chờ điều kỳ diệu.

Có thể anh có khiếu thẩm mỹ tốt hơn cô nghĩ. Có thể anh nhận ra tài năng của cô. Có thể anh sẽ...

“Cô vẫn chẳng từ bỏ niềm đam mê muôn thuở sao?”, đôi mắt xám của anh lóe lên giận dữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play