Một tuần sau đó, Kaitlin gặp bạn thân của cô, giảng viên luật sư Lindsay Rubin, ở công viên sau trường Đại học Seamount thuộc khu trung tâm thành phố. Những cây anh đào nở bung hoa, hương thơm lan tỏa không gian, những cánh hoa cuốn trên lối đi bộ khi hai cô gái sóng bước về khi phổ phủ đầy lá hoa súng. Lúc này là quãng giờ ăn trưa ngày thứ Tư, các băng ghế đã chật kín sinh viên từ khu trường học, ngoài ra còn có những người buôn bán nhỏ từ những con phố xung quanh đổ về. Các bà mẹ và đám trẻ con ăn nhẹ trên những tấm bạt điểm xuyết những vạt cỏ sum suê.
“Tớ xem xong các giấy tờ của cậu rồi”, Lindsay vừa nói vừa hất món tóc vàng lưng lửng ra sau cầu vai chiếc áo cộc tay tông xanh navy cổ điển khi cả hai cùng dạo bước trên con đường trải bê tông.
Tình bạn của Kaitlin và Lindsay nảy nở vào năm thứ nhất đại học. Rốt cuộc các trung tâm bảo trợ xã hội cũng đã bước ra khỏi cuộc đời Kaitlin, còn Lindsay thì vừa tạm xa gia đình ở Chicago. Sống trên cùng tầng nhà ký túc xá, cả hai nhanh chóng gắn bó với nhau.
Họ đã trở nên vô cùng thân thiết, bởi thế Lindsay biết rằng Zach đã hủy hoại sự nghiệp của Kaitlin, và cô hoàn toàn ủng hộ ý muốn trả đũa của Kaitllin.
“Tớ ký vào đó thì an toàn không?” Kaitlin hỏi. Ánh mặt trời sưởi ấm đôi chân trần của cô, những tia nắng lấp lánh phản chiếu từ mặt hồ gợn sóng, “Bao lâu nữa thì tớ phải tha cho gã đó?”
Lindsay mỉm cười rạng rỡ. Cô ấn chiếc phong bì giấy sợi lên ngực Kaitlin, Kaitlin tự động đón lấy.
“Ố ồ, còn tốt hơn thế nữa cơ”, Lindsay nói.
“Tốt hơn gì cơ?”, Kaitlin hoang mang.
Lindsay lặng lẽ cười thầm, “Ý tớ là, cậu có thể tùy ý đưa ra yêu sách”.
“Yêu sách cho cái gì?”
Sao Lindsay lại nói những điều ngớ ngẩn thế được nhỉ?
“Cuộc sống”, Lindsay cất tiếng ngân nga như hát, “Cậu muốn những gì nào? Một căn nhà rộng rãi? Một chiếc máy bay phản lực? Hay một tỷ đô la?”
“Tớ kể cậu nghe rồi mà, tớ đã nói không với tiền”. Kaitlin nhất quyết không thay đổi quan điểm của mình về chuyện tiền bạc. Cô không muốn cầm món tiền không phải tự tay cô kiếm, “Cậu nói một tỷ là sao? Anh ta chỉ nói đến số tiền hai triệu thôi nhé”.
“Hai triệu bõ bèn gì”. Lindsay lắc đầu trước thực tế đáng ngạc nhiên, “Câu chuyện này bắt nguồn từ bà Sadie Harper”.
Kaitlin chìa tay nhún vai, lòng bàn tay hướng lên tỏ ý chẳng hiểu gì. Cô đoán lờ mờ chắc hẳn bà Sadie Harper này có quan hệ gì đó vời Zach Harper, nhưng còn lâu cô mới đoán được mối quan hệ giữa họ. Người đàn bà đó thì có liên quan gì đến món tiền của anh ta chứ?
Lindsay hạ thấp giọng, âm điệu bíẩn khi ghé sát người Kaitlin, mắt cô liếc ngang dọc khu vực sung quanh hai người, “Sadie chính là nữ chúa của gia tộc Harper. Bà ta mất cách đây một tháng ở biệt thự nhà Harper, trên đảo Sereity”.
Con đường họ đang đi tách thành hai nhánh, Lindsay kéo Kaitlin đi men theo hồ. Giày cao ghót của cả hai gõ nhịp trên nền đường bê tông phẳng lì được mặt trời sưởi ấm.
Kaitlin vẫn chưa hiểu được ngụ ý của Lindsay.
“Tớ đã đọc bản di chúc của bà ấy”, Lindsay nói, “Cô bạn bé nhỏ của tớ ạ, cậu có tên trong đó”.
“Làm sao tớ có tên trong đó được?” Cuộc nói chuyện càng lúc càng trở nên khó hiểu. Kaitlin không biết Sadie Harper. Mãi cho đến cách đây một phút, cô còn chưa từng nghe đến cái tên Sadie Harper.
“Trên thực tế”, Lindsay nói tiếp, giọng du dương đầy vui sướng, “cậu là người duy nhất được thừa hưởng tài sản của bà ấy”.
Kaitlin lập tức ngừng bước, quay sang nheo nheo mắt nhìn Lindsay. Xe cộ đan như mắc cửi qua khu Liberty, tiếng động cơ gầm rú lẫn tiếng còi xe. Người đi xe đạp, khách bộ hành lướt qua họ, vài người gắt gỏng vì bị ngáng đường.
Lindsay nắm lấy cánh tay Kaitlin, kéo cả hai áp sát lề đường, “Bà ấy để lại toàn bộ gia sản cho vợ của Zachary Harper”.
“Đừng có đùa nữa”, Kaitlin nói ngắt quãng.
“Tớ đang cực kỳ nghiêm túc đấy”.
Kaitlin né sát vào lề đường hơn, nhường đường cho hai người đi xe đạp đang men theo mép đường, “Nhưng làm sao bà ta biết về tớ được?”
“Bà ta không hề biết”. lindsay lắc đầu nhìn cô, “Thế mới hay chứ. Mà đấy mới chỉ là một phần thôi nhé. Toàn bộ câu chuyện này phải nói là tuyệt cú mèo”. “Lindsay”, Kaitlin mấ kiên nhẫn.
“Theo di chúc, toàn bộ gia sản của bà ta sẽ được phong tỏa cho đến khi Zach kết hôn”, Lindsay nói tiếp, “Nhưng anh chàng đó đã kết hôn rồi, theo quy định của pháp luật, cậu được hưởng một phần nửa tài sản của Tập đoàn Vận tải Harper”.
Đầu gối Kaitlin như muốn khuỵu xuống.
Chả trách Zach đó có vẻ tuyệt vọng đến thế.
Chả trách anh ta vội vội vàng vàng muốn tống khứ cô đi.
“Nào, giờ thì cậu muốn gì nhỉ?”, Lindsay hỏi lại, kèm tiếng cười khúc khích ở cuối câu hỏi.
Không thốt nên lời, Kaitlin nhét ngược chiếc phong bì trở lại tay Lindsay, đắm chìm trong dòng suy ngẫm về những điều vừa nghe được. Cô bước lùi một bước, đầu lắc lắc với vẻ cự tuyệt thầm lặng.
“Tớ chả muốn gì sất”, cuối cùng cô cũng gắng thốt lên.
“Đừng có ngố”, Lindsay dỗ dành.
“Đám cưới kia chỉ là trò hề mà thôi”, Kaitlin nhắc cho bạn mình nhớ, “Sai lầm hoàn toàn. Tớ không định cưới hắn ta. Và tớ chắc chắn chẳng đáng nhận nửa phần tài sản của công ty hắn”.
“Thế thì cậu nhận tiền đi là xong”, Lindsay đưa ra giải pháp thay thế hợp lý. Như thể làm thế sẽ khiến cục diện câu chuyện tốt đẹp hơn không bằng, “Tớ cũng không muốn cầm tiền của hắn”.
Lindsay nắm tay lại cáu điên lên, “Thế thì rốt cuộc cậu muốn gì? Trả đũa thế quái nào được chứ?”
Kaitlin nghĩ ngợi trong giây lát, “Tớ muốn hắn phải mướt mồ hôi”.
Lindsay nén tiếng cười thầm khoác tay Kaitlin tiếp tục đi, “Tin tớ đi, bạn thân mến”. Cô vỗ vỗ nhẹ lên vai bạn mình, “Gã đó chắc chắn đang mồ hôi mẹ mồ hôi con ròng ròng rồi”.
“Tớ còn muốn một công việc”, Kaitlin nói đầy chắc chắn. Đó chính là thứ cô bị tước mất sau sự việc này. Cô muốn được quay trở lại làm việc.
“Tớ không muốn cầm một cọc tiền từ trên trời rơi xuống”, cô giải thích với Lindsay, giọng mạnh mẽ, “Tớ muốn có cợ hội chứng tỏ bản thân. Tớ là một kiến trúc sư giỏi... không, tài ba mới đúng. Tất cả những gì tớ cần là một cú hích để khẳng định bản thân”.
Dừng chân bên vệ đường, Lindsay ngẩng đầu nhìn lên tấm biển hiệu của Tập đoàn Vận tải Harper treo trên tòa nhà cao hai mươi tầng với những cột chống trang trí hoa văn ở phía bên kia phố, “Vậy thì hãy yêu cầu hắn ta trao cho cậu một công việc”, cô gợi ý.
Kaitlin liếc nhìn dòng chữ xanh nước biển to tướng. Cô đưa mắt về phía Lindsay, rồi lại thở dài lần nữa. Bỗng nhiên, những giải pháp hoàn hảo cho tình huống nảy sinh trong óc cô.
M ột nụ cười chậm rãi hé nở trên gương mặt cô, “Chính thế tớ mới yêu quý cậu đến nhường này”, cô thì thầm với Lindsay, siết chặt tay cô bạn thân, “Đó là kế hoạch đỉnh của đỉnh”.
Và đó chính xác là điều cô sẽ làm. Cô sẽ buộc Zach Harper trao cho cô một công việc. Cô sẽ buộc anh ta trả lại cho cô công việc vốn dĩ thuộc về cô - phát triển mẫu thiết kế cải tạo tòa nhà văn phòng của tập đoàn do anh đứng đầu.
Cô sẽ đảm nhận lại vị trí mà từ đó cô bị đánh bật ra. Thực ra, cô sẽ tiếp tục với lợi thế cao nhơn nhiều. Và rồi khi cô đã chứng tỏ cho anh ta cũng như toàn thế giới này thấy được cô là kiến trúc sư siêu hạng, cô sẽ ký vào bất cứ thể loại giấy tờ thủ tục nào mà anh ta cần. Anh ta sẽ lại nắm giữ toàn Tập đoàn, còn cô sẽ có lại cuộc sống yên bình như trước. Và quan trọng nhất cô sẽ không phải rời xa thành phố New York này.
Đèn đường chuyển sang màu xanh, cô kép tay Lindsay, “Giờ cậu đi với tớ nhé”. Lindsay lưỡng lự, chân trụ lại trên lề đường, “Tớ sắp có giờ dạy rồi”. “Chúng mình sẽ làm nhanh gọn thôi”, Kaitlin hứa hẹn.
“Nhưng...”
“Thôi nào. Tớ cần cậu bắn hắn vài tràng thuật ngữ pháp lý cho gã ấy sợ đi”.
“Tin tớ đi nào, hắn ta lúc này hẳn đang sợ hết hồn rồi”. Nhưng Lindsay đã bắt đầu băng sang đường.
“Thế này có phải nhanh hơn không”, Kaitlin quả quyết với bạn mình, chân bước lên vỉa hè đối diện rồi dấn ghót về phía mấy bậc tam cấp bê tông.
Cả hai cùng rảo bước trong dãy hành lang khá rộng của tòa nhà Tập đoàn Vận tải Harper. Kaitlin đã từng đến đây nhiều lần, nên cô biết văn phòng của Zach nằm tít tầng trên cùng.
Trong khi đợi chiếc thang máy cọc cạch ngược lên tầng nhà thứ hai mươi, Kaitlin cuống quýt vuốt phẳng chiếc chân váy màu đen đang mặc, chỉnh chiếc áo len không tay màu xanh ngọc bích rồi xốc lại quai túi nhỏ xinh. Cô liếm ướt môi khi cả hai cùng bước ra khỏi thang máy. Cô quyết định bước chậm trên dãy hành lang hẹp dẫn đến phòng thư ký của Zach.
“Tôi đến để gặp Zach Harper”, Kaitlin thông báo với âm điệu tự tin vừa huy động được.
Mạch cô nhảy loạn xạ, lòng bàn tay cô bắt đầu toát mồ hôi. Bất thần cô lo lắng kế hoạch vừa rồi trở nên vô dụng. Như một cô nàng sắp chết đuối vừa được quẳng cho chiếc phao cứu sinh, cô sợ rằng cơ hội sẽ vụt trôi mất trước khi cô kịp tóm lấy. “Các chị có hẹn trước không?”, cô gái da nâu trẻ trung lịch sự hỏi, hết nhìn Kaitlin lại quay sang Lindsay. Kaitlin đã có dịp ngắm cô gái đó từ xa khi cô còn làm cho dự án của Hutton Quinn, nhưng cả hai chưa từng có dịp gặp gỡ.
“Không”, Kaitlin thừa nhận, nhận ra khả năng lúc này Zach có mặt ở đây là quá mong manh.
Lindsay bướ c tới, đứng trước Kaitlin chừng năm phân, cô lấy giọng điệu chuyên môn đầy quan trọng, “Phiền cô báo với anh ấy đây là vấn đề pháp lý”, Lindsay bảo cô thư ký, “Liên quan đến Kaitlin Saville”.
Đầ u cô gái ngẩng lên, ánh tò mò thoáng vụt qua đôi mắt xanh biếc của cô ta, “Được ạ. Hai chị vui lòng chờ một lúc”. Cô ta nhấc người khỏi chiếc ghế tựa có bánh xe di động.
“Cám ơn cậu”, Kaitlin thì thầm với Lindsay khi nhìn cô thư ký bước dọc hành lang đằng sau bàn cô ta, “Tớ biết là cậu giỏi xoay xở mà”.
“Tớ sẽ gửi cho cậu hóa đơn nhé”, Lindsay hạ giọng trả lời.
“Ôi, cậu sẽ không làm thế đâu”. Kaitlin hiểu bạn mình quá rõ. Suốt đời cô bạn thân này không đòi hỏi ở cô bất cứ thứ gì.
“Sau mười phút nữa, cậu sẽ thừa sức trả cho tớ ấy chứ”, Lindsay càng trêu già. “Thế thì cậu gửi hóa đơn tới chỗ anh Zach này vậy”, Kaitlin đề nghị, cảm giác thích thú pha lẫn lo lắng nhói lên trong bụng cô. Nếu kế hoạch này thành công...”Chắc chắn sẽ thành công mà”, Lindsay chắc mẩm.
Cô thư ký quay lại, một nụ cười chuyên nghiệp nở trên khuôn mặt cô ta, “Mời các chị theo lối này”.
Cô ta dẫn hai người qua vài tầng cửa đóng đến tận cuối hành lang, nơi cánh cửa đôi dẫn vào căn phòng sáng rộng trải thảm màu đỏ tía.
Cô gái ra hiêu mời họ vào, Kaitlin bước lên trước.
Kaitlin nghĩ nếu tuần trước anh chàng Zach kia sửng sốt trước căn hộ bừa bãi của cô thì lần này ở văn phòng của anh ta, cảnh á khẩu kia chẳng bõ bèn gì. Những món đồ đẹp đẽ toát lên mùi quyền lực, rõ ràng anh ta đang rất thoải mái như cá trong nước.
Chiếc bàn làm việc của anh ta làm bằng gỗ hồ đào viền những đường gỗ anh đào. Tủ buýp phê cũng làm từ gỗ anh đào, chiếc giá sách đối diện trưng những quyển sách bọc bìa da, trang trí họa tiết biển. Chiếc ghế bành cũng bằng da, lưng ghế cao, tựa tay được làm bằng gỗ chạm khắc. Hai chiếc ghế dành cho khách xếp gọn bên hông bàn, trong khi bàn họp đứng cạnh ô cửa hình vòm ở sát góc phòng.
Khi Kaitlin bướ c trên tấm thảm dày, Zach gõ nhịp chân chờ đợi. Như thường lệ, anh ta khoác bộ vest là phẳng phiu, đường may khéo chẳng chê vào đâu được. Chiếc áo sơ mi trắng sáng quen thuộc của anh ta vẫn cứng lần hồ. Lần này anh ta đeo cà vạt màu vàng, điểm những sợi bạc mỏng mảnh ánh lên sắc lấp lánh.
“Cảm ơn cô, Amy”. Anh ta gật đầu với cô thư ký, cô gái khép cửa lại khi bước ra khỏi phòng.
Ánh mắt anh ta đánh nhanh về phía Lindsay, đôi mày nhướn lên khó hiểu. “Đây là luật sư của tôi”, Kaitlin giải thích với Zach, “Lindsay Rubin”. “Mời ngồi”. Zach khoát tay về chỗ hai chiếc ghế da dành cho khách.
Nhưng Kaitlin quyết định cứ đứng thế, “Tôi sẽ ký vào giấy tờ thủ tục của anh”, cô thông báo.
Mắt Zach nhìn sang Lindsay, rồi trở lại phía Kaitlin. Dấu hiệu của một nụ cười giần giật trên đôi môi của anh ta, và cả cảm giác nhẹ nhõm sáng bừng trong cặp mắt màu ghi của anh ta.
“Đổi lại tôi muốn hai điều”, Kaitlin nói tiếp.
Dù cô ta biết mình nên tận hưởng cảm giác này, nhưng nỗi lo lắng trong cô quá lớn, khiến cho cô khó lòng nhấm nháp cảnh anh chàng Zach kia toát mồ hôi.
Kế hoạch này phải thành công.
Đơn giản là phải thành công.
Trán Zach nhíu lại, Kaitlin gần như thấy được anh ta đang nhẩm tính số tiền trong đầu.
“Điều thứ nhất...” cô đếm trên bàn tay, cố để giọng mình không run “... cuộc hôn nhân của anh và tôi phải nằm trong vòng bí mật”. Nếu người ta biết được cô kết hôn với Zach thì toàn bộ công sức cải tạo tòa nhà văn phòng của anh ta chẳng có ý nghĩ gì nữa. Cả thành phố này sẽ chỉ coi đó là hệ quả tất yếu từ mối quan hệ giữa cô và anh ta.
“Điều thứ hai’, cô nói tiếp, “anh phải nhận tôi vào làm. Giám đốc thiết kế công trình cải tạo, hoặc chức danh gì đó tương đương”.
Đôi mắt Zach nheo nheo lại, “Cô muốn một công việc?”
“Đúng thế”, cô thừa nhận.
Vẻ mặt anh ta hoàn toàn bối rối, “Vì sao?”
“Tôi cần có văn phòng làm việc và đội ngũ nhân viên hỗ trợ để hoàn thành kế hoạch cải tạo tòa nhà văn phòng của anh. Anh đã có sẵn những thứ đó ở đây rồi, thế cho nên...”
Zach lặng yên trong ba giây tròn, “Tôi đề nghị đền bù cho cô một khoản tiền chứ không phải một công việc”.
“Tôi không muốn cầm tiền của anh”.
“Kaitlin...”
Cô nhún vai, “Tôi nói điều này chẳng phải để thương lượng, Zach ạ. Tôi được toàn quyền tự do, toàn quyền quyết định. Tôi sẽ cải tạo tòa nhà của anh, theo cách riêng của tôi, và...”
Zach tựa người lùi về phía sau, mấy ngón tay vẫn nằm trên mặt bàn bóng loáng, “Cô đừng hòng trông mong”.
“Anh nói gì cơ?”
Hai người gườm mắt nhìn nhau hơn một giây đồng hồ, hàng ngàn trạng thái cảm xúc sượt vèo vèo qua tâm trí Kaitlin.
Trông anh ta lúc này thật đáng sợ. Vẻ kích động hiện lên rõ rành rành. Anh ta vừa là nguồn cơn gây rắc rối vừa là giải pháp cho cô. Và cô lo sợ cơ hội này sẽ trôi tuột qua kẽ tay cô theo cách nào đó.
Lúc này Lindsay mới lên tiếng, giọng cô đầy kiêu hãnh và độc đoán ngay từ lúc mào đầu, “Ông Harper, xin ông biết rằng toi đã xin được một bản sao tờ di chúc của bà Sadie Harper, và sẽ đệ trình lên phiên tòa xử về di chúc”.
Căn phòng rơi tõm vào trạng thái chết lặng.
Chẳng ai động đậy, cũng chẳng ai thở mạnh.
Kaitlin buộc phải vực thẳng người dậy. Cô vòng tay trước ngực, tận dụng vẻ chết điếng của anh chàng Zach kia để củng cố lòng tự tin của bản thân.
“Tôi sẽ đồng ý ly hôn, Zach ạ”, cô nói với anh, “Tôi sẽ ký trao trả toàn bộ tài sản công ty về anh. Ngay khi tôi có lại việc làm”.
Ánh mắt giận dữ của anh ta ngừng lại nơi Kaitlin. m điệu giọng anh ta đầy hoài nghi, “Cô đang đe dọa tôi?”
Mồ hôi dinh dính chân tóc cô, nỗi lo âu chiếm ngự cô, “Tôi đang trao đổi cùng anh mà thôi”.
Tim đập thình thịch giữa khoảng không lặng im dày đặc, trong khi dạ dày cô nhộn nhạo nỗi lo.
Vẻ mặt anh ta hầu như chẳng biến chuyển gì. Nhưng cuối cùng anh ta gật đầu cộc lốc, chỉ đúng một cái.
Tim cô đập rồn ràng trong lồng ngực, và một con sóng nhẹ nhõm áo qua mơn man làn da cô.
Cô sẽ làm được.
Cô đã giành được cho mình một cơ hội thứ hai.
Cô nghĩ sẽ chẳng đời nào Zach chịu tha thứ cho cô. Nhưng cô chẳng việc gì phải bắt mình bận tâm về điều đó. Thứ đáng quan tâm duy nhất là cô đã giành lại được công việc của mình.
Từ bên dưới cổng vòm bê tông biến màu của tòa nhà Tập đoàn Vận tải Harper, Kaitlin nhìn mưa xối xả trên đường phố Liberty. Đã xong ngày đầu tiên trở lại làm việc của cô, nỗi lo lắng trong cô đã nhường chỗ cho niềm lạc quan thận trọng.
Zach không chào đón cô như những gì đáng phải có đối với một nhân viên mới, nhưng cô có hẳn một chiếc bàn làm việc, một góc nho nhỏ trong một văn phòng không có cửa sổ, một chiếc bàn vẽ cùng tủ đựng tài liệu. Mặc dù các thành viên khác trong toàn đội có vẻ bối rối trước sự thay đổi đột ngột về nhân sự dự án cải tạo, một trong số các trợ lý giám đốc đã đưa cô đi giới thiệu với mọi người và đề nghị sẽ giúp đỡ cô.
Kaitlin hít sâu bầu không khí tháng Năm. Những hạt mưa to tướng vỡ tung trên bậc thềm bê tông, để lại những vũng nước nhỏ trên lê đường. Cô nhìn bầu trời xám, nhẩm tính quãng đường đến cầu thang tàu điện ngầm ở tòa nhà tiếp theo. Cô ước gì sáng nay mình chịu để mắt đến chương trình thời tiết mà dự phòng một chiếc ô trong túi sách.
“Tôi chắc cô đã có được mọi thứ cần thiết rồi?”. Giọng nói trầm trầm của Zach vang lên đầy chế giễu sau lưng cô.
Kaitlin xoay người nhìn thân hình người đàn ông vạm vỡ, cao lớn sừng sững trên nền tòa nhà huyền thoại. Cô cố nhắc mình nhớ rằng trong tình thế hiện tại cô mới là chủ xị. Chính cô sẽ khiến anh ta hoang mang chứ không phải ngược lại.
“Chắc anh chẳng tìm được một phòng làm việc nào khác nhỏ hơn dành cho tôi?”, cô hỏi, cao giọng đầy vẻ gây gổ. Rõ ràng anh ta muốn chọc tức cô nên mới nhét cô vào một căn phòng bé nhỏ như lỗ mũi. Chẳng cần phải là thiên tài cũng nhận ra anh ta muốn nhắc cô phải biết thân biết phận.
“Cô chẳng đã biết thừa rồi sao?”. Môi anh ta cong lên thành nụ cười nửa miệng, khẳng định mối nghi ngờ của cô, “Chỗ chúng tôi đang cải tại tòa nhà”. “Tôi thấy phòng của anh còn chán vạn chỗ trống đấy thôi”, cô khăng khăng, hy vọng ít ra cũng sẽ khiến anh ta thấy hối lỗi chút ít.
“Bởi vì tôi là chủ công ty”. Vẻ mặt anh ta như muốn tuyên bố anh ta sở hữu phần tài sản trọng yếu của cả thế giới không bằng.
Cô nhướn mày đầy ngụ ý về phía anh ta cảm thấy mình nắm được ít nhiều phần kiểm soát khi vẻ mặt anh ta có vẻ nao núng, “Tôi cũng là chủ công ty”, cô thẳng thừng.
Chiến thắng của cô mới thật là nhanh gọn làm sao.
“Cô muốn tôi trao cho cô chức phó chủ tịch?” Anh ta không nói ra nhưng cả hai đều hiểu nếu anh ta dễ dãi đối đãi tử tế với cô, toàn thể công ty này sẽ dấy lên nghi vấn, có thể khiến cô thất bại trong kế hoạch giữ kín quan hệ giữa cô và anh ta.
“Anh không còn phòng nào khác xế p hạng giữa phòng Ban quản trị với cái góc tí xíu kia à?” Tất nhiên điều cuối cùng cô muốn là thu hút sự chú ý về phía mình. Anh ta phải đối xử với cô không được tốt hơn, cũng không được tồi tệ hơn những kẻ làm công ăn lương khác. Lúc này đây, rõ ràng là anh ta đối với cô quá tệ.
“Cô cứ tùy nghi lựa chọn”, Zach đề nghị với cái nhún vai lơ đãng, “Rồi tôi sẽ tống một ai đó ra khỏi công ty”.
Kaitlin xốc lại chiếc túi xách bên vai, “Và rồi họ sẽ biết là do tôi”.
“Cô cũng là chủ của công ty này cơ mà”, anh ta kéo dài giọng.
Cô lừ mắt, “Hãy đối xử với tôi như với những người khác”.
“Điều này gần như hoang đường”. Anh ta hất đầu về phía chiếc xe màu đen sáng bóng kiểu dáng tân thời đang đỗ bên vệ đường, “Cô muốn đi nhờ xe tôi không?” Cô lén nhìn anh ta đầy ngờ vực. Chắc hẳn anh ta đang nói đùa.
“Ngồi xe ông chủ ngay ngày đầu tiên đi làm sao?” Đúng rồi. Chiêu này sẽ khiến cô luôn ở trong vòng dị nghị của bàn dân thiên hạ đây.
“Cô sợ mọi người nghĩ sai sao?”
“Tôi chỉ e họ sẽ nghĩ đúng”.
Môi anh ta lại ánh lên vẻ giễu cợt, “Tôi có vài thứ giấy tờ cần đến chữ ký của cô”.
Cơn mưa chưa ngớt hẳn, nhưng cô đã chấn bước, miệng lầm bầm, “Chưa ký được giấy tờ ly hôn đâu, thưa ngài Harper”.
Anh ta bước dưới mưa theo cô, cố giữa khoảng cách, giọng anh ta cũng hạ xuống bé như giọng cô, “Đây không phải giấy tờ ly hôn đâu, thưa quý phu nhân Harper”.
Cách anh ta gọi cô khiến cô giật thót người. Cô đã mất cả ngày, cố lờ đi tình trạng giữa cô và anh ta để tập trung hẳn vào công việc. Nhưng cô bắt đầu nhận ra rằng nhiệm vụ quên đi quan hệ giữa cô và anh ta gần như bất khả thi.
Cô và anh ta đã kết hôn, kết hôn rồi.
Cô khẽ ngoái đầu, liếc nhìn anh ta, cặp mắt sẫm màu, vầng trán nhíu lại, một vết sạo nhỏ bên gò má phải. Cô cố hình dung về quan hệ thân mật hơn giữa cô và anh ta, khi cả hai thoải mái cười đùa, động chạm nhau tự nhiên và...
“Kaitlin?”
Cô phải giũ sạch tâm trí, tự nhắc nhủ mình nắm quyền kiểm soát, “Giấy tờ gì vậy?”
Anh ta đưa mắt nhìn quanh, để chắc chắn khoảng cách giữa họ với các nhân viên của Tập đoàn Harper đang bươn bả lao khỏi cửa đã đủ xa, “Giấy tờ xác nhận địa vị của tôi vẫn là CEO và là Chủ tịch tập đoàn”.
“Thế giờ anh là gì?”
“CEO, Chủ tịch tập đoàn”. Đôi mắt màu ghi của anh ta u ám, dày đặc chẳng khác nào những đám mây trong bão. Anh ta không thuộc típ người dễ bộc lộ cảm xúc, “Đã có biến chuyển về quyền sở hữu công ty mà”, anh ta giải thích.
Mất một lúc cô mới ngẫm ra ý của anh ta. Nếu không có chữ ký của cô, chỗ đứng của anh ta ở công ty sẽ gặp phải mối đe dọa. Anh ta sẽ không còn được làm mọi điều anh ta vẫn thường làm, anh ta cũng không được là chính mình như mọi khi nếu không được cô chấp thuận ký tên vào.
Cảm giác nghẹn và lạnh nhói lên trong bụng cô.
Cô chẳng hề mong đợi loại quyền lực này. Tất cả những gì cô mong muốn là được tiếp tục công việc của mình. Cô không muốn bản thân phải đối diện với những cảm giác xáo động trước Zach. Chắc chắn cô cũng không muốn phân tích rạch ròi tình huống này để xác định xem cả hai có công bằng với nhau hay không.
Không hề. Nhưng rõ ràng không còn cách nào khác.
“Vào xe tôi đi nào, Kaitlin”, anh ta bảo cô, “Chúng ta cần ký cho xong”.
Cô chẳng biết làm gì khác ngoài việc liếc nhìn nhân viên Harper ùn ùn đổ ra từ tòa nhà. Trong khi vội vã lao đi dưới cơn mưa, họ vẫn đảo mắt tò mò nhìn Zach. Đừng có mong cô bước lên xe anh ta trước hàng tá cặp mắt săm soi của đồng nghiệp.
Cô nghiêng người gần anh ta hơn, hạ thấp giọng, “Anh chờ tôi ở quãng Grove, qua bến xe buýt một đoạn.”
Anh ta kín đáo liếc nhìn cô một cái rất nhanh, “Cô không nghĩ như thế là hơi bí ẩn à?”
“Tôi đang cố tiêu hóa nó đây”, cô nhắc nhở anh ta. Kế hoạch cứu vớt công việc của cô sẽ đổ vỡ tan tành nếu người ta mơ hồ đón ra cô có ảnh hưởng nhất định đối với Zach.
“Cô sẽ ướt sũng cho xem”, anh ta bảo cô.
Một chút nước thì có gì đâu. Đó là điều cô ít lo ngại nhất.
Tất nhiên, phải loại trừ hậu quả nó gây ra đối với đôi giày của cô. Hàng hạ giá, đôi giày hiệu Strantas duy nhất của cô. Chúng tôn đôi chân cô lên, lại rất hợp với bất cứ thứ trang phục màu đen nào.
Cô tự động viên mình, nhẩm trong đầu lộ trình len qua những vũng nước khủng khiếp nằm rải rác trên đường.
“Chúc ngài buổi tối vui vẻ, thưa ngài Harper”. Trong khi bươn bả chạy xuống cầu thang, cô gọi vống lên đủ to để những người bước ngang qua đó cùng nghe thấy.
Cô bước dọc vỉa hè, nhập cùng đám đông đứng chờ đèn ở góc phố. Khi đèn chuyển tín hiệu xanh, cô hối hả băng sang đường, tránh vô số chiếc ô đen trên đường, nhảy phốc qua vũng nước chảy dập dềnhở lề đường bên kia.
Sang bên đó rồi, cô bước dần theo rìa vỉa hè, vuốt mấy món tóc ướt bết trước trán rồi vén chúng lại sau tai. Cô rảy vài giọt mưa đọng trên cánh mũi rồi rút điện thoại di động ra bấm phím cuộc gọi tắt trong khi chân lật đật lao về điểm chờ xe buýt.
“Kaitlin?”, giọng Lindsay nghe như hụt hơi.
“Cậu đang làm gì đấy?”
“Đạp xe đạp”.
Kaitlin hình dung cảnh Lindsay đang kỳ cục tập thể dục với chiếc xe đạp trên căn gác xép nhỏ hẹp, “Tớ đến ăn tối hơi muộn nhé”.
“Có việc gì à?”, Lindsay gắt gỏng.
Vừa giơ tay ra vẫy vẫy giữa màn mưa xám xịt, Kaitlin hạ giọng vẻ nghiêm trọng, “Tớ sắp cùng Zach Harper bước lên chiếc xe màu đen rộng thênh”.
“Tốt hơn cậu nên gửi cho tớ biển số xe”.
Kaitlin toét miệng cười, thoải mái hẳn trước kiểu đùa quen thuộc của Lindsay. Hai cô đã biết nhau bấy lâu nay, họ hiểu nhau quá rõ, “Tớ sẽ nhắn cho cậu”. Tiếng nhạc rock trầm vang qua điện thoại. Bản duy nhất luôn bật bất cứ lúc nào Lindsay tập luyện, “Sao cậu lại lên xe anh ta?”
“Anh ta muốn tớ ký cọt gì đó”.
“Tốt hơn nên để tớ xem qua đã”.
“Tớ sẽ làm thế nếu nội dung quá rối rắm”, Kaitlin hứa, “Anh ta nói cần tớ ký xác nhận anh ta vẫn là CEO và Chủ tịch Tập đoàn”. Cô không hoàn toàn tin mọi điều Zach nói, đúng ra, chính xác là cô không tin bất cứ lời nào của Zach.
“Lỡ anh ta lừa cậu thì sao”, Lindsay cảnh báo.
Kaitlin bật cười qua điện thoại, “Lại thêm một lý do nữa để tớ yêu cậu đấy”.
“Có gì gọi ngay cho tớ nhé. Nói nghiêm túc nhé, Katie, nếu cậu thấy từ không hòa hợp hoặc vô điều kiện thì tớ muốn cậu rút đi luôn nhé”.
“Nhớ rồi”. Kaitlin thoáng thấy chiếc xe màu đen, “Ồ. Hắn ta đến rồi. Tớ đi nhé”. “Tớ sẽ gọi lại”, Kaitlin đồng ý, điện thoại nhét vào túi khi Zach mở cửa xe rồi nhảy xuống đứng cạnh cô trên vỉa hè.
Anh ta xốc lại cổ chiếc áo choàng xám, chìa tay mời cô vào xe. Cô khoác chiếc áo ướt rồi khom người bước lên xe.
“Ngớ ngẩn”, anh ta lẩm bẩm.
“May cho anh là chúng ta chưa có con”, cô ngoái lại nói khi đã yên vị.
“May cho tôi vì chúng ta không định mua cây mua cối gì”. Anh đóng mạnh cửa bên phía cô trước khi bước vòng quanh xe rồi lẳng người vào chiếc ghế sau ghế tài xế.
Cô giũ nước mưa đọng trên đầ u mấy ngón tay, vuốt lại chiếc áo khoác đã ướt sũng rồi cau mày nhìn chiếc túi đẫm ướt, “Cho tôi đến khu Green Strafford ở Yorkville”, cô nói với tài xế, nhận ra ánh mắt khó chịu nhìn cô từ kính chiếu hậu.
“Về nhà tôi trước, Henry”, Zach chỉnh lại.
“Anh không để tối xuống à?”, cô chẳng hiểu làm sao lối xử sự tệ hại của anh ta lại khiến cô ngạc nhiên được. Zach lúc nào chả đặt bản thân mình lên hàng ưu tiên. Tất nhiên chẳng cần tính đến những kẻ bợ đỡ tôn xưng anh ta hết lời.
“Sau đó Henry sẽ đưa cô về”, anh nói tiếp.
Sau đó? Đôi mày cô nhướn lên nghi hoặc.
“Các thứ giấy tờ đều nằm ở nhà tôi”.
Tất nhiên là thế rồi. Mang theo giấy tờ trên xe thế này có phải đơn giản hơn nhiều không. Đành cam chịu, cô ôm khư khư chiếc túi vào lòng, chẳng buồn để ý làm màu dáng điệu của mình nữa. Giờ cô đang hết sức nhếch nhác, có thế thôi.
“Anh chẳng buồn nghĩ việc này có gây phiền phức đến tôi không”, cô dài giọng, “Như thể tôi chẳng còn việc gì khác vậy”.
Henry xuyên qua đám xe cộ hỗn loạn, hướng về khu Liberty và Wildon, trong khi Zach nhìn cô hoài nghi, “Chỉ cần đặt bút ký vào giấy tờ thủ tục là cô thừa sức trở về cuộc sống trước đây”.
Cô lắc đầu quả quyết. dù muốn chấm dứt cuộc hôn nhân cũng như những ràng buộc đã thỏa thuận nhưng cô hiểu rằng nếu cô buông tha anh ta, anh ta sẽ lập tức sa thải cô trong nháy mắt.
Anh tựa người trên chiếc ghế da, xoay người đối diện với cô, “Thế nếu tôi cam đoan cô được tiếp tục công việc?”
Mưa dội mạnh hơn bên cửa mái chiếc xe, chiếc cần gạt nước cần mẫn xua những hạt mưa khỏi cửa kính chắn gió, làm lộ ra lờ mờ quanh cảnh phố xá.
Kaitlin hơi xoay người trên ghế, chạm phải đôi mắt sẫm màu của Zach, “Như thế buộc tôi phải tin anh”.
“Cô có thể tin tôi mà”, anh quả quyết.
Cô bật cười, “Anh đã hủy hoại cuộc đời tôi”.
Anh nhăn mặt, “Tôi đã giúp cô trở thành người vô cùng giàu có”.
“Tôi không muốn làm người vô cùng giàu có”.
“Tôi nói lại nhé. Cô có thể thoát khỏi hoàn cảnh này bất kỳ lúc nào cô muốn”.
Cô đảo mắt một vòng ngắm phần nội thất của chiếc xe, “Có cách nào chấm dứt kiểu nói chuyện này không?” cô hỏi anh, “Hay chỉ theo cái vòng luẩn quẩn của anh?”
Tiếng còi hối thúc từ dòng xe đằng sau inh ỏi vang lên khi Henry giảm tốc ở góc ngoặt trái. Kaitlin vuốt lại mấy món tóc ẩm ướt, rối bù, kìm nén ý muốn tháo đôi giày ướt nhẹp mà ngọ nguậy đầu ngón chân trên tấm thảm dày.
“Cô sẽ thấy làm việc với tôi còn đưa điều phiền phức hơn nhiều”, Zach cảnh báo. Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh trong khi cất tiếng, “Bởi vì anh sẽ cố sống cố chết ngáng chân tôi?”
Anh quay trở lại tư thế cũ trên chiếc ghế nệm êm ái, “Trong lĩnh vực này tôi nghĩ tôi khá lành nghề đấy”.
“Bản này dài đến tận năm chục trang giấy”. Đứng giữa căn phòng khách mà Zach, Kaitlin cau có khi đọc lướt qua toàn bộ tài liệu.
“Vấn đề liên quan đến một tập đoàn với đơn vị tính lên hàng triệu đô la”, anh đáp trả với chất giọng cố tỏ ra kiên nhẫn, “Làm gì có chuyện chỉ thảo sơ lược trên vài trang lèo tèo”.
Dù đã có đôi ba ngày gặm nhấm bước chuyển kỳ lạ trong đời, Zach vẫn cáu tiết với sự kiện này. Anh không muốn vì Kaitlin mà điều chỉnh bất cứ điều tạm thời. Bà Sadie yêu quý đã hoàn toàn tin tưởng anh - ít ra anh cũng luôn luôn nghĩ bà đặt toàn bộ long tin ở anh. Anh chưa bao giờ phải giải thích bất cứ điều gì về công ty trước mặt bà. Về cơ ban anh đã điều hành tập đoàn trên một thập kỷ nay.
Nhưng giờ có cô ả Kaitlin kia. Cô ta thuộc tầng lớp dưới. Cô ta luôn nghi ngờ. Anh không hình dung nổi cô ta sẽ tạo nên cái thứ quái dị gì với tòa nhà văn phòng. Hôm qua Dylan bảo thẳng với anh rằng thà chiều ý Kaitlin còn hơn mất đi một nửa công ty. Có lẽ đúng thế thật. Nhưng điều đó thật khó chấp nhận.
“Tôi sẽ nhờ luật sư của tôi xem qua”, Kaitlin tuyên bố rồi nghiêng người mở chiếc túi đeo vai quá cỡ định nhét tập tài liệu vào.
“Cô đọc qua rồi hãy quyết định”. Giọng Zach dỗ dành thoát ra từ hàm răng khép hờ, “Có phải tiếng Hy Lạp đâu”. Anh chỉ cho cô, “Cô và tôi sẽ ký ở trang ba, quyền của Ban giám đốc. Các thành viên trong hội đồng đều đã ký ở trang hai mươi, công nhận chức danh của tôi. Phần còn lại thì... mà thôi, cô tự đọc đi. Cô sẽ hiểu hết”.
Cô lưỡng lự, nhìn anh đầy ngờ vực. Một giây sau, cô thở dài, quẳng chiếc túi trở lại sôpha, “Được rồi. Tôi sẽ xem lấy vậy”.
Anh cố bình thản khi chiếc túi ướt của Kaitlin chạm vào lớp đệm da mới trắng tinh do Fendi thiết kế.
Thay vào đó, anh hỏi, “Áo khoác của cô đâu?”, rồi chìa tay chờ. Chiếc áo choàng của cô được anh treo cẩn thẩn ở tủ ngoài hành lang trước khi cô kịp vắt lên chiếc bàn gỗ lim.
Cô cởi nhanh chiếc áo thấm đẫm nước mưa, để lộ bộ váy dài ngang gối màu đen kết hợp đỏ tía dính sát vào người. Chiếc áo tay bồng, cổ khoét sâu, váy dáng bút chì rủ xuống đôi chân mang tất đen. Cũng ướt nhẹp như bộ trang phục, đôi giày cao ghót của cô làm tôn lên phần ghót mảnh mai và bắp chân thon đẹp.
Dù sáng nay cả hai đã trao đổi ngắn gọn ở văn phòng nhưng lúc đó cô còn khoác áo choàng. Anh chẳng biết được kỳ quan gì ẩn bên dưới đó. Nhờ vậy mà suốt cả ngày hôm nay anh không bị ám ảnh bởi hình ảnh này.
“Cảm ơn anh”, cô vừa nói vừa trao cho anh chiếc áo choàng.
“Tôi... ừm...” Anh lúng túng chỉ ra phía hành lang và bếp rồi lẩn đi trước khi cô nhận thấy anh đơ hàm ngắm nhìn thân thể cô.
Trong bếp, anh tìm thấy mảnh giấy bà quản gia để lại báo còn món xà lát và đĩa thịt gà trong tủ lạnh. Bà cũng để một chai Cabernet trên năn điểm tâm. Zach tự động với hai tay lấy dụng cụ mở nút chai, thở gấp gáp bởi hai luồng cảm xúc pha trộn giữa giận dữ và thích thú.
Rõ ràng Kaitlin rất quyến rũ. Anh biết điều này. Anh biết ngay từ phút gặp cô. Nhưng phụ nữ quyến rũ thì nơi nào mà chẳng có. Anh chẳng cần bất cứ nhất nhất để ý đến cô ta.
Anh nhấc nút bần.
Không. Chẳng có lý gì mà anh phải để tâm đến cô ta.
Có lẽ anh nên hẹn hò ai đó. Hẹn hò sẽ giúp anh sao nhãng bớt. Dạo gần đây anh đã làm việc quá nhiều, bất cứ cô nàng nào có vẻ cuốn hút như Kaitlin cũng có thể kéo anh thoát khỏi cảm giác mê muội kia.
Anh với tay lấy chiếc ly pha lê treo ngược trên rãnh ngay dưới ô tủ đựng đồ.
Dylan gợi ý giới thiệu cho anh một cô nàng phi công trực thăng mới toanh. Anh chàng quảng cáo cô ta vừa hấp dẫn vừa khỏe khoắn. Cô ta hâm mộ cánh người Mỹ, nhưng có lẽ anh sẽ chịu đựng đôi chút. Cô ta còn có bằng thạc sỹ ngành lịch sử nghệ thuật. Ai mà từ chối được lịch sử nghệ thuật cơ chứ?
Trước khi Zach kịp nhận ra điều mình vừa làm, anh đã rót đầy hai ly rượu vang. “Ối, quỷ quái thật”.
Nhưng rồi ngẫm lại, anh thấy Kaitlin cũng đáng được mời đồ uống. Nếu cô ký vào đám giấy tờ đó, anh và cô sẽ nâng cốc chúc mừng. Nếu cô từ chối, có lẽ rượu sẽ giúp thả lỏng, và anh sẽ tiếp tục thuyết phục cô nàng thêm lần nữa.
Anh nhún vai cởi chiếc áo vest, bước dọc hành lang về phòng ngủ chính.Ở đó, anh treo chiếc áo vào tủ, tháo cà vạt rồi nhìn vào tấm gương treo trên tủ quần áo.
Anh cần phải cạo mặt. Chiếc áo sơ mi trắng nhàu lên vì anh đã mặc cả ngày trời. Anh nhìn lại chiếc áo vest, lưỡng lự không biết có nên mặc vào không. Thói quen thường nhật đã thắng thế. Thay vào đó, anh cởi cúc ống tay rồi xắn tay áo lên. Nếu đây là một cuộc hẹn hò, anh sẵn sàng cạo râu và sửa sang áo xống. Nhưng đây không phải hẹn hò. Ngoại hình của anh sẽ là thứ cuối cùng hiện hữu trong tâm trí Kaitlin.
Cảm thấy thoải mái hơn, anh quay trở lại bếp lấy mấy ly rượu. Anh bước dọc hành lang tiến vào phòng khách. Đến ngang bậc cửa, anh ngừng bước.
Hình như Kaitlin đã cảm thấy tự nhiên hơn. Cô đã cởi bỏ đôi giày có quai, ngồi chụm chân, đầu gối nép vào nhau, bàn chân mang tất chạm tay ghế sô-pha. Những lọn tóc của cô đã khô, hơi bờm xờm ôm lấy làn da mịn màng. Cô chăm chú nghiên cứu giấy tờ, đôi môi đỏ mím lại, cặp mắt xanh nhẹ đưa khi cô dò dọc trang giấy.
Trông cô cực kỳ hợp với văn phòng khách của anh, dáng điệu thả lỏng như đang ở nhà.
Thật khôi hài, anh từng thấy cô diện ngất trời, nhếch nhác lùi xùi, khiêu vũ trong nụ cười hay giận điên người lên. Nhưng anh chưa bao giờ được chứng kiến cảnh cô hoàn toàn chú tâm như bây giờ. Chẳng hiểu sao anh có cảm giác đây là người phụ nữ đích thực, hờ hững giữa bờ Vegas hào nhoáng và một ngày thứ Bảy không trang trọng, năng lượng của cô dồn tụ vào bên trong, dành cho hoạt động trí não. Anh cảm nhận được trí thông minh ngầm ẩn trong cô, điềm mà trước đây anh chưa từng nhận ra.
Chắc hản anh đã cử động đôi chút, bởi cuối cùng cô để ý thấy anh.
“Rượu nhé?”, anh mời, tay nâng một ly rượu tiến lên phía trước, vờ như không hề nhìn cô.
“Anh nói đúng”, cô bảo anh, thả đám giấy tờ trong lòng, tay duỗi thẳng dọc lưng ghế, cử chỉ của cô hoàn toàn tự nhiên nhưng đầy gợi cảm.
“Tôi chưa bao giờ dám nghĩ sẽ được nghe cô nói thế”. chẳng có lời nào trả miếng nào. Anh định móc mỉa cô, nhưng những lời từ anh thốt ra cứ tự động xếp thành câu đùa nhẹ nhàng.
Cô lật trở ngược lại trang đầu rồi đặt tập tài liệu lên bàn cà phê trước mặt, “Tôi sẽ ký”.
“Thật không?” Muộn mằn, anh nhận ra giọng anh ngạc nhiên quá thể. Để lấp liếm, anh trao cho cô ly rượu.
Cô nhận lấy, nhún vai, “Nội dung đúng y như anh nói”.
“Như thế thì sao”, anh chẳng kìm được ý muốn khiêu khích.
“Làm tôi choáng chứ sao”, cô đáp, quay lại săm soi nhìn anh hồi lâu,hình như cô nhận ra anh đã cởi áo vest và cà vạt.
Anh ngồi xuống ở đầu kia chiếc sôpha, “Nào, chúc mừng chúng ta”. Anh nâng ly lên.
Môi cô hé cười, khiến cho khuôn mặt cô đẹp hơn bao giờ. Cô nghiêng về phía anh đang ngồi, tay giơ ra chạm ly. Cử động của cô khiến anh quan sát cô được gần hơn, anh buộc mình phải chuyển ánh mắt khỏi phần ngực cô.
Anh và cô mỗi người nhấp một ngụm rượu.
Nụ cười của cô nở rộng dần, lúm đồng tiền tinh nghịch hiện ra bên má phải, “Một ngày mệt mỏi ở văn phòng phải không anh chồng của tôi?” Cô bắt chước giọng điệu quan tâm của các bà vợ.
Có điều gì đó ấm áo khuấy động bên trong anh trước lời trêu đùa nhẹ nhàng, “Cô biết mà...” anh ngừng lại để thu hút sự chú ý “... như thường lệ thôi”.
“Như thế có kỳ lạ không?”, cô hỏi, mắt nheo lại.
“Có”.
“Bởi vì nó mang đến cảm giác kỳ lạ. Ý tôi là, nếu một người cho rằng một điều gì đó kỳ lạ thì điều đó sẽ kỳ lạ thật”.
“Câu đó có ý nghĩa gì trong đầu cô không?”
Cô nhấp thêm ngụm nữa, tay xua xua nhấm nhẳng, “Tôi chắc anh hiểu được ngụ ý của câu nói đó”.
“Có. Tôi đồng ý với cô. Chuyện này hoàn toàn kỳ lạ.”
“Chúng ta đã kết hôn”. Cô nói với âm điệu hoài nghi.
“Đúng thế”. Zach uống một ngụm to từ ly của mình. Anh chưa từng kết hôn. Thậm chí có rồi chăng nữa thì anh cũng chẳng biết làm gì khác. Có ai dự liệu được trường hợp đặc biệt như của anh không nhỉ?
Cô ngừng lại, giọng mềm mỏng hẳn, “Anh biết đấy, tôi chẳng hề có ý phá hoại cuộc sống của anh”.
Anh không thích nhìn vẻ yếu đuối của cô. Sẽ tốt hơn nếu cô cứ hung hăng hiếu chiến. Và cũng sẻ dễ dàng hơn cho anh nếu coi cô là đối thủ. giờ thì anh bắt đầu phải thừa nhận một điều, đương đầu với Kaitlin còn an toàn hơn là ngồi bông lơn vài ba câu đùa với cô.
Phải cố gắng lắm anh mới lấy lại được âm điệu cứng nhắc cho giọng nói của mình, “Tôi đoán chiến lược tối hậu thư của cô đã làm tôi khá là bối rối”.
Đôi mắt xanh trong veo của cô mở to thành thực, “Thực sự tôi chẳng muốn giành giật thứ gì của anh”.
Vẻ hoài nghi hiện lên trên đôi mày nhướn cao của anh.
“Tôi chỉ muốn mọi thứ lại tốt đẹp như trước đây”, cô khẳng định với anh. Anh tỏ ra do dự, “Có thực trong đầu cô lúc này nghĩ đúng như thế không?”
“Ngay khi tôi lấy lại được thanh danh trong nghề, anh sẽ hoàn toàn yên ổn. Tôi chỉ muốn trở lại với công việc của tôi, không phải công ty của anh, Zach ạ”.
Anh phải thừa nhận, anh đã tin lời cô. Anh hiểu cô đang nỗ lực làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn. nếu từ góc nhìn của anh thì cách cô làm chẳng vẻ vang gì cho lắm. Nhưng anh đã chấp nhận phần thiệt hại không dưng từ đâu rơi xuống đầu anh.
Cô tựa người về phía sau, giở ra trang cần ký trong tập tài liệu, “Anh có bút không?”
“Có chứ’. Anh nhổm dậy, bước tới chiếc bàn đóng bằng gỗ hồng sắc, trên đó có một cái điện thoại bàn cùng chiếc đèn đọc sách.
“Tôi có hẹn ăn tối với Lindsay”, giọng Kaitlin giải thích vang lên sau lưng anh, “Tôi không muốn đến quá trễ”.
“Tôi cũng có cuộc hẹn”, anh nói dối, rút từ ngăn bàn ra một cây bút. Anh sẽ gọi cho Dylan xin số cô nàng phi công xinh đẹp ngay khi Kaitlin ra về.
“Anh đang lừa dối tôi phải không?”
Kiểu nói cáu giận bất chợt khiến anh ngẩn người, nhưng khi quay lại, anh thấy nét cười trong đôi mắt xanh ngọc bích của cô.
“Ừ”, anh trả lời nhẹ nhõm, không mắc phải mồi nhử cửa cô, “Tôi đã lừa dối cô ngay từ sau đám cưới của chúng mình cơ”.
“Đàn ông các người”, cô vờ ghê tởm, gập tay trước ngực ngay trước đôi gò bồng đảo.
Mải mê trước vẻ đẹp phần thân trên của cô, anh nhún vai tỏ ý xin lỗi thay cho cánh nam giới trong khi sải bước, “Tôi còn biết nói gì khác?”
Cô nhận lấy cây bút, đầu nghiêng nghiêng ký vào giấy, “Tốt rồi, tôi tin rồi’. Anh đợi câu kết.
Nhưng chẳng thấy đâu.
“Cô nói nghiêm túc chứ?”anh hỏi.
Cô kết thúc chữ ký đầy bay bướm, vờ phớt lờ câu trả lời.
Nhưng anh không để yên, “Cô không gần gũi với ai sau dạo ở Vegas?”
“Ý anh nói sau dạo ở Vegas là sao?”. Cô ngồi thẳng dậy, cầm bút chìa về phía anh, “Anh nghĩ tôi gần gũi với ai ở Vegas?”
Anh nhận lấy cây bút, cảm thấy hối tiếc, “Tôi không có ý...”
“Người duy nhất tôi gặp ở Vegas là anh và chúng ta không hề...” Niềm thích thú đột ngột bay biến khỏi đôi mắt cô, chỉ còn lại vẻ do dự, “Chúng ta đâu có gần gũi chứ!”
Ô hô, chuyện này thú phải biết, “Cô không nhớ sao?”. Anh không nhớ hết mọi sự kiện trong đêm đó, nhưng anh biết chắc anh và cô chưa cùng nhau lên giường. Vẻ bị tổn thương trở lại với cô, cô chậm rãi lắc đầu, “Tôi hầu như chẳng nhớ chút nào về đám cưới”.
Anh thèm được đánh lừa cô nhưng rồi nhanh chóng ra quyết định. Cũng bởi vẻ tổn thương quái quỷ kia. Nó khiến anh muốn dang tay che chở cô, không làm cô bấn loạn tâm trí.
“Chúng ta không làm”, anh trấn an cô.
Đầu cô ngửa sang bên,“Anh có chắc không? Anh có nhớ đến từng chi tiết không?” Ánh mắt cả hai đông cứng trong vài nhịp tim.
“Tôi nhớ hết cả”.
“Nhưng anh có dám đảm bảo...”
“Chuyện này làm phiền cô đến thế kia à?” anh hỏi.
“Không”.
“Bởi vì nghe giọng cô như là...”
Bất thần, cô túm lấy túi xách, khoác lên vai rồi dợm đứng dậy,“Tôi chẳng buồn quan tâm. Nếu chúng ta làm thì cũng đã làm rồi”.
“Chúng ta không mà”. Không phải anh không muốn. Không phải anh không khao khát. Không phải anh vẫn không...
Khỉ thật. Anh phải ngừngở đây thôi.
“Bởi vì tôi đâu có mang thai hay các triệu chứng tương tự” cô nói, xỏ chân vào đôi giày gợi cảm rồi giũ giũ lớp váy dính sát vào người, nhưng động tác này chỉ càng khiến nó dính chặt vào cơ thể mềm mại của cô hơn. Anh chẳng thể cưỡng lại được đôi mắt mình do thám khắp người cô.
Anh dồn hết sức lực,“Kaitlin. Tôi nghĩ hai chúng ta hãy để Vegas ngủ yên trên đất Vegas thôi”.
“Chúng ta đã thử”.
Đúng là thế.
“Nhưng chẳng có tác dụng gì”, cô nói thẳng thừng.
“Elvis chết tiệt”, anh làu nhàu, hướng ánh mắt về phía mặt cô, tự nhủ nhất định không rời đi.
Cô mỉm cười,“Anh vui tính hơn vẻ bề ngoài đấy, anh biết điều này chứ?” Hàm răng anh nén chặt trước vẻ mặt dịu dàng của cô, đôi môi này, đôi mắt này, cả mái tóc rối bù. Còn gì dễ hơn kéo cô vào vòng tay rồi hôn cô.
Nhưng lần đầu tiên trong đời, anh phớt lờ sự thôi thúc mạnh mẽ đó. “Cảm ơn cô đã ký giấy giúp tôi”, giọng anh khàn khàn.
“Cảm ơn anh đã cho tôi một công việc”.
Bóng những bản thiết kế của cô trước đây lởn vởn trong đầu anh. Anh không biết rồi anh sẽ phải làm gì nếu cô nhất quyết dùng đến chúng.
Có lẽ lúc này không hợp. Nhưng nghĩ lại, có khi lúc này là thời điểm phú hợp nhất. Anh và cô đang tạm ở vòng ngưng chiến. Có lẽ anh nên thử tận dụng.
“Cô biết đấy, tòa nhà đã gắn với gia đình tôi suốt năm thế hệ rồi”, anh gợi chuyện. “Như thế không có nghĩa nó bị tước mất vẻ đẹp”.
“Có nhiều cách khác nhau để tô điểm cho tòa nhà. Phong cách cổ điện. Phong cách tiện dụng. Cô nhớ nhé, đấy là tòa nhà của một hãng vận tải, không phải một bảo tàng nghệ thuật”.
Anh ước gì có thể thuyết phục cô vận dụng bản vẽ của công ty Hugo Rosche làm then chốt. Hugo đã tiếp nhận công trình sau khi anh hủy hợp đồng với công ty Hutton Quinn. Zach đã phải trả một khoản lớn vì phá vỡ thỏa thuận giữa hai bên. Nhưng Hugo có mối quan hệ tốt đẹp với những người mà Zach tham khảo ý kiến lẫn vài khách hàng tiềm năng của anh. Bản vẽ của Hugo có nhiều điểm vượt trội, lại chỉ cần có sáu tháng thi công.
“Tôi sẽ tìm được phong cách thích hợp nhất”, cô nhẹ nhàng hứa hẹn. Vẻ chắc chắn của cô khiến anh thấy chờn chợn.
“Cô đang cải tạo phần tài sản thừa kế của tôi đấy, cô hiểu chứ?”
Nét mặt cô bừng lên trong thoáng chốc, có điều gì đó khó hiểu lướt qua mắt cô. Nhưng cô nhanh chóng bình thường trở lại và trả lời đầy tự tin, “Thế thì anh quá sức may mắn, Zach Harper. Bởi vì tôi sẽ làm cho tài sản thừa kế của anh lộng lẫy huy hoàng hơn nhiều”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT