“Haiiiz, cổ đại thật cổ hủ, không có máy in, không có giá vẽ, cũng không có màu vẽ luôn, hầy, đành vất vả chút vậy!”. Sở Dạ Nguyệt vừa than vừa xoa xoa cổ tay mỏi nhức, lại cuộn tay thành nắm đấm giơ lên đấm bóp cái gáy đau nhức. Trong lòng lại âm thầm trách Tử Hạ thật không có nhân tính, như thế nào lại kêu nàng đi vẽ tranh, vất vả như vậy…!

“Mai Ly!”. Dạ Nguyệt kêu Mai Ly một tiếng, chính mình lại hài lòng nhìn thành quả là hai tờ giấy Tuyên Thành khổ to vẽ mẫu chân dung hai người Sở Dạ Nguyệt và Lăng Thiên Ân.

Mai Ly nghe tiếng gọi của chủ tử mình thì hấp tấp chạy vào, thở dốc, đứng nghiêm chỉnh chờ chủ tử mình căn dặn.

“Mai Ly, em đem hai bức hình này thuê người vẽ ra thành nhiều bản, sau đó đem treo khắp ngõ ngách Hiên Viên Quốc cho ta. Nhớ, chỗ nào dán được, cứ dán hết nha!”.

Nói xong, Dạ Nguyệt thản nhiên cầm chén trà trên bàn uống, cũng không phát hiện trong lời nói của mình có bao nhiêu kỳ lạ khiến cho Mai Ly ngây ngốc một chỗ.

Dạ Nguyệt thấy nàng ấy vẫn còn ôm tranh đứng đó, nhướn mi lên, hỏi: “Mai Ly, làm sao thế? Sao vẫn còn chưa đi?”

“Tiểu,…Tiểu thư, bức…Bức hình, là thứ gì ạ?”

Nghe Mai Ly hỏi thế, Tiểu Nguyệt đang uống trà xém tý phun hết ra ngoài, vội nuốt mà nghẹn họng đến mức ho cả ra, nàng ợm ờ trả lời:

“Là, bức họa, bức họa, ha ha…!”

Ừm, cổ nhân có chút cổ hủ, cổ hủ!

Trong khi đó, nhân vật chính trong hai bức tranh mà Dạ Nguyệt vẽ thì đang bận rộn ở Hải Hoa Đường. Đúng vậy, chính là Hải Hoa Đường, là cái tên mà Thiên Ân một đêm không ngủ để nghĩ ra đó! Không ngờ từ một y quán nhỏ bé, sau một tuần lại phát triển như vậy, muốn biết không, là do tin đồn, ha ha, chính là tin đồn ở Hải Hoa Đường có hai nữ y chính là nữ nhân, một vẻ dễ thương, một vẻ họa quốc họa thủy.

“Thiên Ân, bốc thuốc!”. Vân Du một bên đang chẩn mạch cho bệnh nhân, thỉnh thoảng mắt đẹp nhướn lên nhìn hang dài nam nhân đang xếp thành hang dài đến tận ngoài cửa, âm thầm thở dài, hầy, cái gì ‘quá’ cũng không hẳn là chuyện tốt!

“Đến đây đến đây!”. Thiên Ân sử dụng kỹ thuật ở hiện đại, nhảy qua hai cái bàn, thoáng cái đã đứng trước mặt Tiểu Nguyệt, nàng cầm tờ giấy mà Tiểu Nguyệt đặt ở trên bàn, cầm lên xem, sau đó thoắt cái đã xuất hiện bên quầy bốc thuốc. Miệng lẩm bẩm:

“Xem nào, Linh Chi, ặc, Hoàng Liên, hết mất hai vị thuốc!”. Vẻ mặt của Thiên Ân trông thúi vô cùng. Ở bên kia, thính lực tốt như Sở Dạ Nguyệt đã ngay thấy ngay tiếng lẩm bẩm của Thiên Ân.

“Ân à, không có hai thứ đó thì thay bằng Nhân Sâm đi!”

Thiên Ân quay vào trong, tiếp tục tìm, vẻ mặt lại khó coi hơn lúc đầu, nàng gào lên:

“Không phải chứ, xui quá vậy, hết cả Nhân Sâm!”. Thiên Ân dẩu môi lên: “Vân Du à, làm sao bây giờ, cả ba vị đều không còn!”.

_Bé___________Cua_Bé________Cua

Giữa trưa, mặt trời lên cao, ánh năng chói chang như muốn thiêu đốt mắt người ta vậy! Thiên Ân một thân xiêm y vàng nhạt linh động, hoàn toàn đánh lừa mắt người nhìn với khuôn mặt lúc nào cũng trong trạng thái ‘thiên chân vô tà’*, đáng yêu hoạt bát. Kỳ thực, nếu cái miệng nhỏ của nàng không liên tiếp phun ra những câu nói khó nghe, ừ, nếu không muốn nói thẳng ra là thô tục. Nàng khuôn mặt sát khí bước vào Hải Hoa Đường.

“Khốn kiếp, lão Thiên gia à, làm sao ngài lại có thể không có mắt như thế chứ? Tại sao, vì cái gì, vì cái gì lại chọn đúng ngày tôi ra ngoài mà đổ nắng chứ? Hả!?”. Thiên Ân vừa vào đã gào lên, và hẳn là đã ngẩng đầu lên trời chửi lão Thiên.

May mắn là Vân Du đã giải tán một số người bệnh, kêu họ hãy tạm thời về nhà nghỉ ngơi, chiều lại đến khám tiếp. Mắt thấy Thiên Ân mồ hôi ròng rã, áo dài mấy lớp đã lấm tấm ướt, mặt mũi đỏ bừng, hiển nhiên là đã bị cháy nắng! Hơn nữa Vân Du còn thấy cái miệng kia còn muốn tiếp tục chửi, lại chán nản:

“Ân à, cậu còn mắng nữa, ai dám rước cậu đây?”

Lúc này Thiên Ân mới để ý đến xung quanh, mặc dù ít người, nhưng đại đa số ánh mắt của bọn họ đều đặt trên người nàng, liền biết ngại, cúi đầu xin lỗi hai cái. Cúi đầu lẩm bẩm:

“Thật CMN cũng quá là xui xẻo đi, mua được đống thuốc này, haiiiz, thì làn da dưỡng trắng ba năm của mình cũng đi tong!”.

“Được rồi được rồi, đừng mắng nữa, mình thấy lúc cậu đi tâm trạng còn vui vẻ lắm mà! Nhất định là gặp phải thứ gì mới khiến cho Lăng đại tiểu thư nhà chúng ta mất hứng mà bực bội nha!”. Vân Du tháo nốt cây châm cứu cuối cùng trên người một bệnh nhân ra, rót một chén trà lạnh đi tới gần Thiên Ân, cười nói.

Thiên Ân nhận chén trà, chớp chớp đôi mắt to tròn trong suốt mà xinh đẹp, nhìn Vân Du từ trên xuống dưới với vẻ mặt không thể tin nổi, cảm thán:

“Trời ạ, Diệp Vân Du cô nương, cậu rốt cuộc ngoài chữa bệnh, còn làm them cả nghề thầy bói nữa sao? Làm sao mà việc gì cũng đoán trúng hết vậy? Vậy, cậu nói thử xem, hôm nay mình rốt cuộc là đã nhìn thấy thứ gì?”.

Vân Du nhún vai, không nói gì, ý bảo Thiên Ân cứ tiếp tục. Mà Thiên Ân chỉ nghĩ thôi đã thấy bực rồi, nàng cắn cắn môi dưới, mắt trợn trừng lên, mơ hồ thấy được sát khí cùng sự tức giận ở đáy mắt; đập bàn một cái:

“Chính là có kẻ nghĩ mình đã sống lâu, sống đủ, to gan lớn mật đi treo hình của cậu và mình, còn nữa, chỗ nào cũng dán. Không những thế, hắn còn không treo thưởng hoàng kim, nghĩ chúng ta không có giá thế à?”.

“Bức họa hai chúng ta?”. Vân Du cũng ngạc nhiên, ngón trỏ chỉ thẳng vào mũi mình, nghĩ nghĩ, các nàng từ lúc xuyên đến thời không này có từng đắc tội với kẻ nào sao…? Trừ một người,… Vân Du đang muốn mở miệng nói thì đã nghe Thiên Ân rống giận:

“Tên khốn ngựa đực Trần Phạn, cẩu tặc đáng chết nhà ngươi, tốt nhất là đừng để bổn cô nương nhìn thấy cái mặt cẩu nhà ngươi, nếu không…!”

Vân Du buồn cười nhìn khuôn mặt tức nghẹn họng mà vẫn còn cố mắng tên khốn Trần Phạn của Thiên Ân, âm thầm thở dài: Trần Phạn ơi Trần Phạn, ngươi tự cầu phước cho mình đi, trêu chọc Thiên Ân, lại còn mắng cậu ấy là ‘tiện nhân’, gặp mặt muốn trốn cũng khó nha!

^__^_______^__________^_____^

Đêm nay, trăng hơi tròn, nhưng vẫn là sang vằng vặc. Tại thư phòng phủ Thân Vương – Hiên Viên Hoằng thập tam vương gia.

Hiên Viên Hoằng một thân xiêm y màu bạc, khuôn mặt chẳng có lấy một biểu cảm gì, ánh trăng chiếu vào khiến khuôn mặt lạnh lung của hắn trở lên mờ ảo ma mị. Hiên Viên Hoằng cả người mang hơi thở lãnh đạm lười biếng dựa vào ghế, ngón tay đang mân mê bột thuốc ở trên bàn, không biết hắn đang suy nghĩ gì mà thỉnh thoảng đáy mắt lại nổi lên sát khí, đôi mắt âm lãnh híp lại.

“Vương gia, Vương Cẩm Lệ cô nương đến rồi!”. Ngoài cửa vang lên giọng nói của Ám Dạ.

Hiên Viên Hoằng thả hết bột phấn xuống, lấy khăn tay lau sạch sẽ ngón tay, mãi một lúc sau, mới chậm rãi nói:

“Đưa vào đây! Ám Dạ, ngươi cũng vào luôn đi!”.

Người bên ngoài ‘Vâng’ một tiếng, cửa chính được mở ra. Ám Dạ bước vào trước, sau đó quay đầu lại làm động tác mời với Vương Cẩm Lệ:

“Vương cô nương, mời!”

Vương Cẩm Lệ khẽ gật đầu với hắn, sau đó ánh mắt thì sớm đã dán chặt trên người Hiên Viên Hoằng. Trực giác như mach bảo nàng ta, giống như hôm nay là ngày cuối cùng nàng ta được đứng ở đây một cách quang minh chính đại!

“Vương gia!”. Vương Cẩm Lệ cắn môi khẽ gọi hắn, từ lúc nàng ta bước vào đây thì Hiên Viên Hoằng thủy chung cũng không thèm nhìn nàng ta lấy một cái.

Khoảng thời gian nửa nén nhang trôi qua, rốt cuộc hắn cũng chịu mở miệng:

“Vương Cẩm Lệ, từ lúc ngươi bước chân vào nơi này, bổn vương có lúc nào bạc đãi ngươi hay không?”.

Vương Cẩm Lệ nghe hắn hỏi như thế, trên trán chảy ra một hạy mồ hôi, trong lòng dấy lên một nỗi sợ hãi không tên, nàng ta khẽ lắc đầu:

“Không,.. Không có. Vương gia đối xử với thần thiếp rất tốt, không hề bạc đãi chút nào!”.

Hiên Viên Hoằng gật đầu, dường như câu trả lời của Vương Cẩm Lệ không nằm ngoài dự liệu của hắn. Tự rót cho mình chén trà nóng, nhấp một ngụm, lại nói tiếp:

“Vậy,… Ngươi, có biết điều gì ở nữ nhân mà khiến cho bổn vương chán ghét nhất hay không?”

Nàng tan gay lập tức quỳ xuống, hoảng sợ lắc đầu. Trong lòng sớm đã đoán ra được, hắc y nhân đột nhập vào phòng nàng ta đêm hôm đó là ai. Ba chữ này, có khi đến chết nàng ta có muốn cũng không thể quên: Lăng Thiên Ân, ta hận ngươi!

Hiên Viên Hoằng đứng dậy, chậm rãi đi tới chỗ Vương Cẩm Lệ đang quỳ, dung nhan sớm đã thất sắc. Bàn tay đẹp đẽ rõ từng khớp xương của hắn nắm chặt cằm của nàng ta, ép nàng ta phải nhìn mình, ánh mắt lạnh lẽo cùng chán ghét đều không che dấu, nói:

“Bổn vương chán ghét nhất chính là đám nữ nhân tối ngày chỉ biết đấu đá tranh giành, ầm ĩ om sòm. Chính là cái kiểu cắn nuốt lẫn nhau, không từ thủ đoạn, ngươi hiểu không? Hạ Lan Tâm Nhi đáng ghét, nhưng không đáng chết. Mà ngươi, cho rằng bổn vương sủng ngươi một hai lần, liền cho rằng mình là chính phi rồi sao? Ở trên địa bàn của bổn vương, còn dám cả gan làm loạn, qua mắt bổn vương. Ngươi cho rằng Hiên Viên Hoằng ta là kẻ ngốc sao?”. Hiên Viên Hoằng nói xong, chán ghét hất cằm nàng ta ra, lấy khăn tay lau sạch sẽ bàn tay vừa mới chạm vào cằm nàng ta, giống như bàn tay của mình vừa đụng phải thứ gì đó vô cùng cặn bã, vô cùng bẩn!

Vương Cẩm Lệ sớm biết Hiên Viên Hoằng vô tình như vậy, nhưng khi nghe hắn nói như thế, tâm can không nhịn được mà đau lòng, tim như có ai cầm trường kiếm hung hăng đâm một nhát chí mạng.

Tâm, lạnh lẽo!

Nhưng vẫn không nhịn được mà chìm đắm, dẫu biết sẽ đau lòng!

Ám Dạ theo chủ tử mình ba năm, sớm đã hiểu ý nghĩ của hắn, nhìn bóng quay đi của Vương gia, Ám Dạ âm thầm thở dài, chỉ vì chuyện của Ly Qúy Phi vì bảo vệ tiên hậu là Hồ Hoàng Hậu mà hắn căm ghét đám nữ nhân hậu cung, càng hận nữ nhân ầm ĩ tranh sủng. Ám Dạ cúi đầu, nói ba chữ: đã đắc tội! Sau đó rút trường kiếm ở hông ra.

Ánh trăng rọi vào phòng, một vài sợi trăng vương vẫn trên trường kiếm, tạo cảm giác lạnh sống lưng. Ám Dạ vung kiếm lên, đồng thời Vương Cẩm Lệ cũng nhắm mắt lại, vẫn tư thế quỳ đó, hai hang nước mắt sớm đã chảy dài.

Trong không khí có tiếng như xé ra của ám khí, ba cây châm lao nhanh từ ngoài cửa chính vào, châm độc va chạm vào trường kiếm tạo nên âm thanh khó nghe mà chói tai. Vương Cẩm Lệ giật mình mở đôi mắt đẫm lệ ra, tròng mắt phát sáng, đáy mắt ngay sau đó thoáng qua tia hối hận, đôi môi khô khốc mấp máy hai từ “Chủ tử?”

Hiên Viên Hoằng xoay người lại, quả nhiên không ngoài dự đoán, Vương Cẩm Lệ dám ra tay giết người, chính là có người đứng phía sau nàng ta giật dây.

“Kẻ nào?”. Đôi mắt âm lãnh của Hiên Viên Hoằng lóe lên vài tia hứng thú, khí tức này, là của ma giáo!

Trong bóng tối, người nọ khóe môi câu lên thành nụ cười châm chọc mỉa mai, giọng nói muốn bao nhiêu ngây thơ liền có bấy nhiêu ngây thơ.

“Hiên Viên Hoằng, ngươi làm sao lại có thể không biết thương hoa tiếc ngọc như thế chứ? Nhưng mà đáng tiếc, người này là than cận của bổn vương, có đáng tội, cũng không đến lượt ngươi giết nàng!”. Dứt lời, từ miệng người nọ phun về phía Hiên Viên Hoằng thật nhiều châm lông trâu (châm bé như lông trâu). Hiên Viên Hoằng khẽ nghiêng đầu sang phải, tránh sự động chạm với mấy cây châm, đến khi quay đầu lại, chỉ thấy người nọ vung vạt áo choàng đỏ lên người Vương Cẩm Lệ, dưới ánh trăng lộ ra chiếc mặt nạ hình chim Đại Bàng che kín nửa khuôn mặt. Người nọ lẩm bẩm cái gì đó, đem hai người cùng nhau biến mất dưới tầm mắt của Hiên Viên Hoằng và Ám Dạ.

Hiên Viên Hoằng nhìn hai than ảnh biến mất ngay trước mắt mình, ánh mắt liền trở nên âm ngoan,… Người này vừa sử dụng Thuật Ảo Ảnh… Lạc Hy Cung!

*Thiên chân vô tà: ngây thơ vô tội.

-Cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play