Thiên Ân quay đầu lại, con ngươi mở to hết cỡ, hốc mắt lại có chút hồng hồng.

Trần Phạn trợn mắt, vẫn tư thế khuỵ xuống ôm bụng mà gào rít lên:

“Tên khốn nào có gan lớn như vậy, dám xen vào chuyện của gia…?”. Hắn đang nói, bỗng nhiên cứng họng lại, tròng mắt phát sáng khi nhìn thấy vị thiếu niên tuấn mỹ trước mặt.

Diệp Vân Du đang trong hình dạng nữ cải nam trang, mặc dù vậy, vẫn là một bộ dạng nam tử tuyệt mỹ, nốt ruồi giọt lệ ở khoé mắt phong tình vạn chủng, yêu nghiệt hoạ thuỷ, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn, mái tóc dài vẫn gọn lên, đỉnh đầu chỉ có duy nhất một cây trâm ngọc đơn giản.

Trần Phạn nuốt nước bọt, trông thô thiển vô cùng, thiên à, nam nhân này lớn lên lại có thể được ông trời ban cho sự ưu tú tuyệt mỹ đến vậy? Trong lòng sinh ra cảm giác tham lam vô hạn.

“Lên, bắt sống hai kẻ không biết điều này lại cho ta, chỉ là, tuyệt đối đừng làm tổn thương thiếu niên trắng nõn kia!”.

Thiên Ân vẫn ngây người ra, phiếm mắt hồng hồng nhìn Vân Du trong hình dạng nam nhân, hoàn toàn không để ý đến đám người đang nhao nhao về phía mình và Diệp Vân Du đang đứng. 

“Thiên Ân, không được khóc, như vậy trông rất yếu đuối!”. Vân Du vỗ vỗ vai Thiên Ân, thản nhiên phóng ra vài cái châm độc về phía mấy tên nô dịch của Trần Phạn, sau đó, rất nhanh liền nghe thấy những âm thanh như heo rống. Đám người này, bình thường hay theo chủ tử làm việc bất nhân bất nghĩa, đáng đánh!

“Bọn họ trêu chọc cậu phải không?”.

Thiên Ân khuôn mặt ra vẻ vô cùng uỷ khuất mà gật đầu mạnh một cái, hít hít sống mũi cay cay, giờ phút này, nàng không cô đơn nữa, giờ phút này, gặp được người mà nàng xem như người thân, xem như mạng sống, nàng không còn một mình cô tịch (cô đơn tịch mịch) nữa!

“Cầm lấy, tức giận bao nhiêu thì liền đánh bấy nhiêu, nơi nào của hắn động vào cậu thì cắt thịt chỗ đó xuống, đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ, đánh thành đầu heo, đánh cho cha nương hắn cũng không nhận ra hắn!”. Vân Du ném về phía Thiên Ân một thanh trường kiếm, là kiếm của nam nhân kia trước khi rời đi để lại cho nàng, còn nói lưu lại làm kỉ niệm, cho nên, kiếm này là của nàng!

“Du.” Thiên Ân bắt lấy thanh kiếm vô cùng chính xác, khuôn mặt nở nụ cười vô cùng sáng lạn, cười đến thiên chân vô tà (ngây thơ vô tội).

“Ừ!”

“Có thể,…thiến hắn không?”. Mặc dù miệng hỏi, nhưng trong lòng Thiên Ân đang có một ác ma ngự trị, cho dù Vân Du có nói không được, nàng vẫn cứ thiến hắn, đến lúc đó, nói nàng vô ý, ai có thể làm gì được nàng?!

“ Có thể!”. Vân Du mỉm cười gật đầu, Thiên Ân hỏi như vậy, cho dù nàng không đồng ý, cậu ấy vẫn sẽ làm, quản làm gì cho mệt thân chứ!

Người đứng xem hít vào một ngụm khí lạnh, dám có gan làm chuyện này với nhi tử độc nhất của Trần viên ngoại ở thành này, chính là không sợ chết đi! Ai cũng biết Trần Phạn cậy quyền cậy thế, bao nhiêu cô nương xinh đẹp ở thành này đều không thoát khỏi tay của hắn, nếu không phải là bị bắt về làm vợ bé, thì cũng là bị dày vò đến mức muốn sống không được, chết cũng không xong!

Thiên Ân chỉ đợi có câu trả lời này của Vân Du, gật đầu hài lòng, kéo ống tay áo rộng thùng thình lên, xoay chân một cái, tóc dài tung bay, đem cái tên Trần Phạn kia đạp hắn một cái vào đầu, khiến hắn choáng váng không thôi!

Nàng chẹp miệng, hầy, mới như vậy mà đã sắp gục, thật chán chết! Tiếp đó, nàng dùng tay túm lấy bộ tóc dài rối của hắn nâng lên, dân chúng xung quanh đứng xem kịch mà còn phải ngạc nhiên một phen, tên Trần Phạn to lớn thế kia, như thế nào mà có thể bị một tiểu cô nương bề ngoài nhu nhược yếu đuối nhấc lên bằng một tay, lại còn đến mức chân không chạm đất nữa chứ!

Trần Phạn trong mắt bắt đầu hiện lên tia sợ hãi, nhưng miệng vẫn không ngừng quát tháo:

“Tiện nhân, ngươi, ngươi dám đánh gia, ngươi có biết ta là ai hay không? Người đâu, còn không mau bắt con tiện nhân này lại?!”. Trong lời nói kia, Trần Phạn không hề biết mình đã phạm vào giới hạn cấm kỵ rất lớn của Lăng Thiên Ân, khi nói xong, hắn cũng ngu ngốc không thấy được ánh mắt của Thiên Ân tối sầm lại. Mà con ngươi của Diệp Vân Du cũng lạnh lẽo lên vài phần, đáy mắt, đáy mắt nàng thoáng qua tia sáng, tên này, xem ra hôm nay chính là bao cát của Thiên Ân rồi, kết cục có lẽ là vô cùng thảm đi!

“Câm miệng! Tiện nhân? Ngươi nói, bản cô nương là tiện nhân?”. Thiên Ân buông Trần Phạn quăng qua một bên, bắt đầu rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng, nhìn qua đã biết, kiếm này có giá trị liên thành rồi!

Đem thanh kiếm ở tay tiến lại gần hắn, từng bước đi, lưỡi kiếm đều sáng lên, như kim đâm vào mắt Trần Phạn, vô cùng chói mắt! Thiên Ân cười, nhưng trong lòng đều đã vì hai chữ ‘tiện nhân’ của Trần Phạn mà phát hoả.

“Nói cho ngươi biết, bản cô nương đời này, chính là ghét nhất những tên đàn ông lợn giống như ngươi, nhưng mà, thực sự thì, cấm kỵ của ta, chính là hai chữ ‘tiện nhân’ đấy!”. Nói đến mấy cuối, nàng thật sự là gào lên, tâm trạng bắt đầu kích động:

“Ngươi mắng ta là tiện nhân, vậy ngươi thử nói cho bản cô nương biết, như thế nào thì được gọi là tiện nhân xem, thử xem!”. Kiếm trên tay bắt đầu vung loạn xạ, mỗi một câu một chữ nhả ra từ miệng Thân Ân, là một lưỡi kiếm giáng xuống người Trần Phạn, mà hắn lúc này quần áo đã bị kiếm cứa qua, rách lả tả, lộ ra da thịt béo đầy ngấn mỡ, nhìn mà buồn nôn, còn người đã đeo như muốn ngất đi.

“Hôm nay, ngươi chọc vào ta, xem như ngươi xui xẻo!”. Dùng lực hết sức ở chân đá thật mạnh vào bụng hắn, cơ thể to béo văng cả vào bức tường vững chắc phía sau, cơ hồ còn có thể thấy được vết nứt từ từ xuất hiện. Trần Phạn chính là kiểu người đến chết vẫn còn nghĩ đến ngang ngược phách lối, mặc dù đau đến lục phủ ngũ tạng, nhưng vẫn cố nói:

“ Ngươi…ngươi, có biết cha ta là Trần viên ngoại, động vào ta, chỉ có… con đường chết!”

“Bà đây không cần biết, đã chọc vào bà đây, cho dù ông trời cũng không cứu được ngươi, sao hả? Ngươi, tội thứ nhất, chọc ghẹo nữ nhi, kiêu căng phách lối, cậy quyền thế mà làm càn!”. Thiên Ân ngồi xổm xuống, để chính mình đối mặt với khuôn mặt đáng khinh của hắn: “Tội thứ hai, là khiến cho bản cô nương đây mất hứng, hiểu không?”

Cuối cùng, Thiên Ân không chớp mắt đâm kiếm xuống hạ thân của hắn, mọi người chính là khiếp sợ không dám nhìn! Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thấu trời như heo bị chọc tiết của Trần Phạn. Một kiếm này, đủ tàn nhẫn, một kiếm này, cắt đứt hương hoả nhà Trần viên ngoại, đủ tàn nhẫn, đủ ngoan tuyệt!

Từ lúc sự việc xảy ra đến khi kết thúc, không ai dám lên tiếng, đám lâu la của Trần Phạn cũng không ai dám tiến lên ngăn cản, chỉ sợ chính mình sẽ biến thành nạn nhân của nữ nhân độc ác kia!

“Thiên Ân, nói năng lại lộn xộn nữa rồi!”. Vân Du nãy giờ bộ dạng đứng ở một bên xem kịch lên tiếng, nhàn nhạt nở nụ cười khuynh thành với Thiên Ân, sau đó giơ ngón tay cái lên mà tán thưởng nàng ấy, nàng biết, khi một kiếm kia giáng xuống, cũng là lúc lửa giận của Thiên Ân kết thúc.

Vân Du lại gần về phía Trần Phạn đang muốn ngất xỉu kia, nhìn từ trên xuống dưới, cười lạnh, nói:

“Chúng ta không cần biết ngươi là ai, nhà ngươi quyền thế như thế nào, chỉ là, nếu muốn chọc vào bọn ta, chúng ta cũng sẽ không để ngươi sống yên thân. Muốn tính toán lần nữa, chúng ta cũng không ngại thiến ngươi thêm lần nữa! Ân à, đi thôi! Về nhà!”

Trần Phạn cả người thê thảm, mặt mũi bầm dập, quần áo lúc ra ngoài sang trọng mà giờ lại nhếch nhác không chịu nổi, còn có hạ thân đang đau đớn kia, tròng mắt hiện lên tia phẫn hận nồng đậm!

Người dân xung quanh thấy hết trò để xem cùng tản ra, nhưng mỗi người mang một tâm trạng khác nhau, có người hả hê vì kết cục của Trần Phạn, có người lại nghĩ Thiên Ân rat ay quá độc ác… chỉ là, có lẽ vì chuyện này, mà sau này, cả nhà Trần viên ngoại ở thành này bị xoá sổ chỉ trong một đêm, giống như chưa từng có!

-Điệp Vũ Mạn ảnh-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play