Bóng đêm bao trùm vạn vật, không gian chìm vào trong yên tĩnh, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống làm khung cảnh có chút lạnh lẽo!
Trên nóc mái ngói của Nhan Noãn Các, có một bóng đen nhỏ nhắn đang di chuyển, người đó mặc hắc y, chiếc khăn che lại khuôn mặt xinh đẹp khả ái, lộ ra đôi mắt tinh nghịch, ánh trăng chiếu vào khiến cho đôi mắt ấy sáng như ngọc lưu ly quý hiếm.
Lăng Thiên Ân nhanh chóng ra khỏi Nhan Noãn Các, thân thủ nhẹ nhàng đáp xuống sân đình của Tây Viện. Bỗng nhiên nàng bừng tỉnh, hoá ra mình vẫn chưa biết phòng nghỉ của Vương Cẩm Lệ ở đâu! Lăng Thiên Ân thật sự lần nữa tự mình mắng mình, lần này chẳng lẽ phải đi mò từng phòng của Tây Viện?!
Nàng nhìn cách đó không xa, duy nhất chỉ thấy một căn phòng thoạt nhìn có vẻ xa hoa hơn những căn phòng khác mà vừa mới tắt đèn. Thiên Ân nheo mắt lại, chỉ thấy một thân ảnh hắc y đi ra từ căn phòng đó, nếu nàng không nhầm, đó chính là Vương Cẩm Lệ có vẻ bề ngoài nhu nhược chọc nam nhân thương kia! Vương Cẩm Lệ hướng Phía Bắc mà vận khinh công bay đi. Sau khi nàng ta đi được một lúc, nha hoàn thân cận của nàng ta cũng ra ngoài, mà trong suốt cả quá trình đó, Thiên Ân chỉ nấp mình sau hòn giả sơn (núi giả) quan sát, cũng không dám tuỳ tiện hành động.
Đợi sau khi mọi thứ yên tình trở lại, Thiên Ân mới nhẹ nhàng bước ra, ánh mắt nghi hoặc, đã muộn thế này, Vương Cẩm Lệ nàng ta còn muốn đi đâu? Bất quá đều không can hệ đến nàng, nàng ta không có trong phòng thì nàng càng dễ hành động.
Trong phòng ngủ của Vương Cẩm Lệ, Lăng Thiên Ân hai tay đeo bao tay màu đen không ngừng bận rộn. Nàng gần như tìm hết từ gầm giường lại đến giường ngủ, đều không có nàng muốn tìm.
Thật nhức đầu!
Đến lúc Tiểu Ân đang suy nghĩ, ánh mắt dừng lại ở ngăn kéo bàn trang điểm bằng gỗ tinh xảo. nàng xoa xoa bàn tay, bước chân nhanh nhẹn đến gần bàn trang điểm, kéo ngăn bàn ra.
Quả nhiên là vậy, nàng mở chiếc hộp gỗ ra, bên trong đúng là có chứa một chiếc khuyên tai làm bằng ngọc đỏ quý hiếm, vẫn còn một thứ nữa, nàng tách phần vải đệm bọc ở dưới ra, một cái bọc giấy được gấp lại gọn gàng.
“ Cái này?!”. Thiên Ân nhúm một ít bột thuốc này đưa lên mũi ngửi, đôi mày liễu sắp nhíu lại thành một đường thẳng, vì sao mà ngửi mãi cũng chẳng thấy mùi?! Hầy, cái thứ này có lẽ chỉ Diệp Vân Du mới biết!
“ Ngươi là ai?”. Tiếng nói sắc bén đằng sau khiến Thiên Ân giật nảy mình, gói thuốc đang cầm trên tay liền đổ xuống một ít.
Tiêu rồi!
Lăng Thiên Ân thầm kêu không ổn, kiếp trước nàng đường đường là một sát thủ nha, như thế nào mà đến khi Vương Cẩm Lệ trở lại nàng lại không phát giác ra vậy? Điều này chứng tỏ nàng ta đến Vương phủ hẳn là có mục đích đi! Đáy mắt Tiểu Ân loè loè sáng, chẳng lẽ còn có người đứng sau nàng ta sai khiến?
Thật may vì mình đêm nay hành động còn mang theo khăn che mặt!
Ở phía sau, Vương Cẩm Lệ ánh mắt có chút hoảng hốt nhưng vẫn sắc bén nhìn bóng lưng này, như thế nào mà nàng ta cảm thấy thật quen mắt?!
Thiên Ân khẽ khàng giấu gói bột thuốc cùng chiếc khuyên tai kia vào đai eo, cả quá trình đều không bị Vương Cẩm Lệ phát hiện.
“ Nói, rốt cuộc ngươi vào đây là có ý gì?”. Vương Cẩm Lệ đứng đằng sau có vẻ mất kiên nhẫn, giọng vẫn sắc bén, nhưng lần này có vẻ hơi lớn tiếng, có chút đánh động đến đám thị vệ bên ngoài Tây Viện.
Thiên Ân không nói gì, giờ phút này nàng chỉ có một ý nghĩ: Chuồn thôi!
Nhưng sự việc cũng không như nàng nghĩ, nàng vươn mình muốn nhảy ra từ cửa sổ thì một bàn tay của Vương Cẩm Lệ vươn ra, rất nhanh đã tóm được cánh tay của nàng. Thiên Ân trong lòng ảo não không thôi, dù sao nàng cũng là người hiện đại, thân thủ và võ công có phần khác với người cổ đại, mà võ công của hiện đại thì ở tại thế giới này lại không sử dụng được! Đành liều vậy!
Nghĩ là làm, nàng vươn tay phải ra, rút lấy con dao gọt hoa quả trong ống tay áo ra, hướng bụng của Vương Cẩm Lệ đâm đến, động tác tuy nhanh, nhưng Vương Cẩm Lệ tay trái còn nhanh hơn nàng tưởng, nàng ta tay kia túm lấy cánh tay cầm dao của nàng, vặn ngược trở lại, lại hướng vai của Thiên Ân mà đâm.
Lăng Thiên Ân bị một dao của chính mình mà nàng ta đâm, thật sự cảm thấy xấu hổ, lưỡi dao vẫn cắm trên vai nàng, Thiên Ân đau đến mức nhíu màu, răng cắn chặt lại. Một dao kia Vương Cẩm Lệ đâm thật sự thâm hiểm!
“Vương thị thiếp, bên trong có chuyện gì xảy ra sao?”. Bên ngoài có tiếng người cùng nhiều bước chân dồn dập, đám thị vệ là nghe thấy tiếng hô hồi nãy của Vương Cẩm Lệ mà chạy vào.
Vương Cẩm Lệ ánh mắt nhìn thoáng qua căn phòng, đều như cũ, chỉ có điều ngăn tủ kia đã bị mở!
“ Không, không có gì, vừa nãy nhìn thấy chuột, hoảng sợ một chút mới kêu thôi! Các ngươi lui đi, không cần kinh động đến Vương gia!”. Nàng ta đây là đang cắn răng nói dối, sắc mặt có chút không ổn, chỉ sợ nếu nàng ta nói chính mình gặp thích khách sẽ kinh động đến Hiên Viên Hoằng, đến lúc đó thuốc bột sẽ bị lộ, làm chàng sinh nghi mà thôi!
Về điểm này thì Thiên Ân cũng lờ mờ đoán ra được, nàng nhìn Vương Cẩm Lệ đang phân tâm, nhịn cơn đau do vết thương ở bả vai truyền đến, dùng hết sức còn lại dồn hết vào chân, một cước đá thẳng vào bụng của nàng ta, nàng ta bị một cước kia của Thiên Ân thì bị đau, liền buông lỏng tay ra, lại thừa dịp cho Tiểu Ân nhảy ra khỏi cửa sổ!
“ Vết thương này thật sâu!”. Thiên Ân ngồi trên giường, rất nhẹ nhàng cởi hé bên vai bị trúng nhát dao kia, vết thương sâu đã loang lổ máu thấm đẫm cả y phục đen, thoạt nhìn thì chỉ giống như bị người ta tạt nước mà thôi! Làn da trắng nõn nhuốm một màu đỏ trong vô cùng diễm lệ!
Nàng cắn răng, cố gắng chịu đựng cơn đau, dũng cảm rút con dao ra, máu nhanh chóng chảy ồ ạt ra, Tiểu Ân lấy một chiếc khăn sạch cùng chậu nước, khẽ khàng lau sạch vết thương, sau đó dùng tạm ít thảo dược trị ngoại thương, tuy biết nàng cũng không thể gọi đại phu khi còn ở trong phủ này được, đành đợi đến khi ra ngoài thì chữa trị sau!
Trong bóng đêm, một thân ảnh bận rộn chạy hết đằng đông lại đằng tây, sau đó từ lỗ chó phía sau Bắc Viện, ung dung chui ra, biến mất trong màn đêm.
Tại Thân Vương phủ, mặc dù là giao mùa giữa Đông – Xuân, ban đêm gió lạnh nhưng ban ngày vẫn có nắng. từng đợt gió thổi qua mặt hồ khẽ làm lay động từng khóm sen hồng trên mặt nước.
Trong đình viện, Hiên Viên Hoằng một thân lười biếng nằm trên ghế nhỏ ngắm cảnh tắm nắng, một tay gác lên trán, tay kia cầm lá thư của Thiên Ân, trên bàn là một đôi bông tai bằng ngọc đỏ quý giá cùng với gói bột thuốc.
“Ám Dạ!”. hắn gọi khẽ một cái, thân ảnh quen thuộc của Ám Dạ nhanh chóng xuất hiện.
“Vương Gia!”. Ám Dạ cúi đầu kính cẩn đứng đằng sau Hiên Viên Hoằng.
“Ừ, chuyện ta giao cho ngươi, điều tra đến đâu rồi?”. Hắn buông lá thư của Thiên Ân xuống, ngồi dậy, tự rót cho mình một chén trà xanh.
“Vương gia, thuộc hạ đã điều tra ra được, vào đêm Hạ Lan thị thiếp bị sát hại, Vương thị thiếp đúng là có ra ngoài, không chỉ có hôm đó, thuộc hạ còn phát hiện, gần đây hầu hết đêm nào nàng ta cũng lén lút xuất phủ!”.
“Ô, thật vậy? Xem ra nàng ta thật sự là quá coi thường bổn vương rồi, Ám Dạ, xử lý cho tốt chuyện này!”. Trong đầu Hiên Viên Hoằng lại hiện lên hình ảnh nữ nhân có khuôn mặt khả ái cùng nụ cười lạc quan kia, chả lẽ nàng thật sự sợ hắn không giữ lời hứa cho nàng xuất phủ thật sao?
Tại một nơi khác trong Nhan Noãn Các, Thanh Cát sau khi đọc được thư của Thiên Ân thì nhíu mày lại, song, lại nhớ đến cái lỗ chó lúc trước mà Thiên Ân đào, chẳng lẽ, Tiểu Ân thật sự đào tẩu?
Phải, câu trả lời chính là: Bóng đen đã chui lỗ chó rồi ung dung tự tại bước ra ngoài chính là cô nàng Lăng Thiên Ân nóng tính của chúng ta, chính vì vết thương không đợi được đến khi tìm đại phu, nàng cần ra ngoài. Hơn nữa, nàng cũng rất nôn nóng muốn gặp lại đám người Vân Du, Tử Hạ cùng Sở Nguyệt!
_By M.A_
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT