Văn phòng của giáo sư là nơi dừng lại để chỉnh sửa toàn bộ.
Trước khi bắt đầu đề tài, cả hai người đều rất ít khi tiếp xúc với hệ thống CRISPR-Cas. Rất nhiều kiến thức là do giáo sư Phùng bù đắp lại khi đã được tuyển chọn vào đề tài hướng dẫn. Lần đầu tiên nhất định sẽ chưa hoàn chỉnh, có rất nhiều sai số, ở trong mắt của các giáo sư hướng dẫn khác có lẽ chẳng là gì thế nhưng với giáo sư Phùng một nửa điểm sai cũng không lọt được.
- Cas lòng trắng trứng C2c1 có thể thay bằng Cas9? Số liệu bủn xỉn này ngay cả tôi cũng không lừa được, hai em còn muốn thuyết phục người nào?
Một đóng sách vở và tài liệu văn bản đều bị giáo sư Phùng ném ra ngoài cửa.
- Hàng loạt thí nghiệm và kiểm soát tôi cần đâu? Nói cho tôi biết nó ở đâu?
Ngay cả bản báo cáo cũng không may mắn thoát khỏi.
- Tiêu Khánh, em cảm thấy với trình độ luận văn như thế này tôi sẽ không biết xấu hổ mà cho em tốt nghiệp sao?
Tiêu Khánh kéo Trình Ý Ý tự giác rời khỏi văn phòng giáo sư. Cửa phòng cũng đóng mạnh lại.
...
Hai ngươi đều không nghĩ đến giáo sư Phùng lại giận dữ đến vậy. Bên ngoài cửa phòng làm việc là một mảnh bừa bộn, tài liệu văn bản đều rơi tán loạn trên mặt đất.
Trình Ý Ý là tân sinh còn đỡ, thế nhưng Tiêu Khánh lại là sinh viên lưu ban còn chưa được tốt nghiệp thì bị chửi đến thương tích đầy mình. Suốt cả một buổi sáng cũng không thể ngẩng đầu lên. Tư liệu của thí nghiệm giai đoạn ba đều bị ném vào thùng rác. Đến đây thì nỗ lực của hai người trong gần nửa tháng trôi theo dòng nước rồi.
Người bên ngoài cũng không thể tưởng tượng được giáo sư Phùng thoạt nhìn nhã nhặn như vậy nhưng khi tức giận lại có uy lực lớn như thế.
Sửa sang xong tài liệu rơi trên mặt đất thì cũng đã qua giờ cơm trưa rồi.
- Ý Ý, anh trông phòng thí nghiệm em đi ăn cơm đi.
Tiêu Khánh nói với cô. Trình Ý Ý vẫn có chút ỉu xìu, cô khoát tay nói:
- Sư huynh đi ăn trước đi, em muốn ở phòng thí nghiệm yên tĩnh một chút.
Bất kì ai thì cũng vì cả buổi sáng bị la mắng mà không nuốt nổi cơm. Tiêu Khánh đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng cô lắc đầu. Quen biết gần bảy năm, anh biết rõ tính tình Trình Ý Ý không thể nào khuyên nhủ được. Cô thoạt nhìn là nhu hòa như vậy thế nhưng bên trong lại cứng rắn hơn người.
....
Một người trong phòng thí nghiệm luôn chăm sóc từng vi sinh vật một thế nhưng bây giờ lại trở về điểm đầu xuất phát, Trình Ý Ý có chút tâm phiền ý loạn không thể nói thành lời.
Tiến độ quay ngược lại, khẳng định thí nghiệm qua năm sau vẫn chưa thể kết thúc, kế hoạch tiền trợ cấp và tiền thưởng cũng trôi theo dòng nước rồi.
Lúc trước cô chọn công trình sinh vật hoàn toàn là vì hứng thú. Nhưng không quan tâm nhiều chuyện thú vị, mỗi lần lập trình máy móc đi đi lại lại đều sẽ cảm thấy rất buồn tẻ. Huống chi làm việc trong phòng thí nghiệm vốn đã đơn điệu không thú vị rồi.
Đại khái kinh nghiệm càng dày, thì chuyện phải suy nghĩ cũng càng nhiều. Trong khoảng thời gian này, mỗi lần Trình Ý Ý nhớ đến hơn một nghìn ngày đêm chỉ ở trong phòng thí nghiệm thì chính mình cũng cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi.
Cô không theo tín ngưỡng, cũng không say mê học hỏi như giáo sư Phùng. Tướng mạo và năng lực của cô hoàn toàn giúp cô kiếm được một người đàn ông không tệ trải qua cuộc sống nhàn nhã.
Chẳng có lý do gì để cô phải kiên trì đến bây giờ cả. Nghĩ đến đây, Trình Ý Ý bỗng nhưng hoảng hốt, nếu như không thể tìm một lý do tiếp tục...
Có lẽ đó cũng chỉ vì không cam lòng. Về phần đến cùng là không cam lòng điều gì thì ngay cả cô cũng không hiểu rõ.
...
Thứ bảy theo lẽ thường thì cô phải đến lớp học thành phố G.
Trình Ý Ý xắp xếp thứ tự hạng mục từ trên xuống dưới suốt năm mươi phút, lại mất mười phút để kiểm tra máy chiếu, sau đó thì bắt đầu kiểm tra hòm thư bài tập.
Còn ba mươi phút nữa là dến giờ học sinh đến lớp.
Trong mắt người ngoài những nghiên cứu sinh này có tố chất thật không tệ. Thế nhưng trong lòng Trình Ý Ý hiểu rõ, đại đa số người đến sớm là vì muốn kết giao làm quen với cô.
Người chủ giảng khóa học này là giáo sư được mời đến. Chỉ chủ nhật mới lái xe từ những thành phố khác đến đây để dạy, xong tiết học thì vội vàng trở về. Bình thường giống như một người quản lý chỉ cần vung tay thôi, Trình Ý Ý không chỉ chịu trách nhiệm phê chữa bài tập còn phải đánh giá bài kiểm tra cuối kỳ của đám học sinh này.
Cũng có thể nói Trình Ý Ý trực tiếp nắm trong tay quyền sinh sát của bọn họ.
Trợ giảng trẻ tuổi xinh đẹp, bình dị gần gũi so với giáo sư lâu năm nghiêm khắc, bảo thù hiển nhiên dễ nói chuyện hơn nhiều. Trình Ý Ý cũng vui vẻ hòa đồng với bọn họ, đương nhiên bài tập kiểm tra cuối cùng phải đánh giá ra sao, phân công thế nào cứ giao thiệp là được.
Một toán học sinh ngồi bên dưới trông mong nhìn thấy cô chấm bài. Trình Ý Ý cũng không phê chữa bài tập nữa mà dứt khoát đóng hòm thư lại, trò chuyện với mọi người.
- Trợ giảng, cô xem qua chương trình "nhân tài trời sinh" chưa? Gần đây rất hot đấy?
Chưa xem. Cả ngày hôm nay cô mệt mỏi như con chó, làm sao có thời gian và tâm tình để xem tiết mục nào cơ chứ.
- Là chương trình mới ra sao?
Trình Ý Ý mỉm cười ấm giọng trả lời.
Trình Ý Ý tùy ý trả lời, Đào Nhạc đã kích động cười rộ lên, hào hứng nhìn cô giới thiệu:
- Đó là một chương trình tuyển chọn nhân tài, nghe nói đến cuối cùng sẽ thành lập một đội để thi đấu với đội tuyển nước ngoài. Nói thật trợ giảng à, em thấy cô thật sự thích hợp tham gia đó.
Trí nhớ của Trình Ý Ý rất tốt. Từ sau lần điểm danh thì chưa từng thấy cô gọi sai tên ai.
Đào Hoan đã từng thấy danh bạ của cô rỗng tuếch, hoàn toàn không có danh sách liên hệ. Không phải vì quen ít người mà là do không cần phải lưu lại. Bởi vì đại não của Trình Ý Ý đã nhớ rõ số điện thoại của từng người rồi. Từ giáo sư cho đến các học sinh chừng một trăm người không hề bỏ sót ai.
Ánh mắt Đào Hoan đầy mong đợi nhưng Trình Ý Ý chỉ cười rộ lên:
- Tôi cũng muốn mình là một thiên tài, thế nhưng tôi không phải.
Đôi vai trĩu xuống, biểu cảm giống như thật tiếc nuối. Sau đó lại quay người ôm lấy tập giáo trình cần phát cho học sinh đưa cho Đào Hoan một bản.
- Cô hãy tin đi, trợ giảng.
Đào Hoan nóng nảy nhắm mắt theo ngay sau lưng Trình Ý Ý:
- Điện thoại di động của em có tài khoản APP "Thiên tài trời sinh", đều là đề ra của chương trình, cô xem qua là biết mà.
- Nhanh học đi, Đào Hoan.
Trình Ý Ý nhẹ nhàng nhấn mạnh. Đào Hoan cũng không thể không nhận ra trợ giảng có ý từ chối, muốn cô hãy thôi đi thế nhưng cô lại không cam lòng. Vậy nên Đào Hoan đành mặt dày mày dạn nói:
- Trợ giảng, trò chơi này em đã chơi hai tháng nhưng cũng không qua được. Coi như cô tùy tiện nhìn qua giúp em giải toàn bộ đi.
Câu cuối cùng gần như là làm nũng, cơ thể Trình Ý Ý run lên một cái, lại nhớ đến tình nghĩa của mấy tấm vé kia rốt cuộc cũng phải quay người, đặt xấp giáo trình vào tay Đào Hoan, nói:
- Em phát đi, đưa đề cho tôi xem một chút.
Nếu không phải sợ lãng phí thời gian thì cô cũng muốn xem xem đề bài của chương trình kia khó đến đâu.
- Vâng.
Đoan Hoan hoan hô một tiếng, nhanh chóng mở APP ra đưa cho cô.
Kỳ thi đại học năm đó, Trình Ý Ý đã chen lấn hơn một vạn học sinh để vào được Sùng Văn, hơn nữa còn đạt điểm cao trong hệ sinh vật, trở thành một bông hoa "cao lĩnh" trong học viện có tỷ lệ nam nữ là 9:1. Từ lúc còn nhỏ điều cô sợ nhất là chỉ số thông minh không đủ dùng.
Giới diện APP chỉ có ba thư mục đề, sổ độc, tính nhẩm và mấy bức tường thần bí hình vuông. Đằng sau mỗi bài tập là một đề bài, sau khi qua cửa mới có thể giải khóa.
Toàn bộ giới diện cũng là một loạt bài tập, chủ nhân rõ ràng còn không làm được mấy đề. Trình Ý Ý không nhịn được mà xoa xoa huyệt thái dương, Đào Hoan nói chỉ số thông minh của cô ấy chưa đủ dùng quả nhiên không phải khiêm tốn....
Cúi đầu nhìn đồng hồ, còn hai mươi phút nữa đến giờ lên lớp. Trình Ý Ý tùy ý tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, sau đó giúp Đào Hoan qua màn.
Cô khá hứng thú khi ấn mở được sổ độc đầu tiên. Đề lớn mở ra bên trong có bảy cửa nhỏ, độ khó càng về sau càng khó. Đoàn Hoan mới qua được cửa thứ tư. Mà câu hỏi của mấy cửa sổ độc này càng về sau càng khó giải đáp.
Ví dụ như cửa đầu tiên của sổ độc Trình Ý Ý có thể không thèm suy nghĩ mà điền vào chỗ trống, thế nhưng càng về sau tốc độ sẽ càng chậm.
Lúc Đào Hoan phát xong giáo trình thì Trình Ý Ý cũng đã giải được mấy cửa mà lúc trước cô kẹt lại rồi.
Trước mặt không có giấy nháp chỉ có thể dựa theo trí nhớ mà ghi nhớ các giả thiết. Trong mắt của Đào Hoan thì Trình Ý Ý quả thật không cần tốn sức đã vượt qua màn thứ tư.
- Nhanh như vậy, trợ giảng cô làm như thế nào thế?
Đào Hoan hoảng sợ nói.
- Xùy.
Trình Ý Ý ý bảo cô ấy im lặng, sau đó điền tiếp con số cuối cùng vào ô trống. Tiếp theo những Maga Sudoku, Maga sổ độc bắn ra ngoài. 16x16 ô đấy.
Nhìn màn chơi mà cô kẹt lại gần nửa tháng nay đã được Trình Ý Ý giải trong mấy phút, Đào Hoan thiếu chút nữa quỳ rạp đầu xuống đất rồi.
Cô gần như là sùng bái, đứng bên cạnh Trình Ý Ý. Thông minh còn chưa nói, người cũng rất xinh đẹp.
Trợ giảng có đôi mắt đào hoa sáng ngời, lại có trí tuệ, làn da trắng nõn, chiếc mũi cũng rất tinh xảo, ngũ quan kết hợp tạo thành đường cong hoàn mỹ. Mái tóc mềm mại xõa sau lưng để lộ ra vầng trán rộng xinh đẹp.
Tổng hợp những điểm này lại hình như có chút quen mắt, giống ai chứ?
Đôi lông mày Đào Hoan nhíu chặt, tuy nói bên cạnh cô có rất nhiều người đẹp thế nhưng gương mặt hình trái xoan với đôi mắt đào hoa như trợ giảng thì hầu như không gặp nhiều. Đến cùng thì cô đã từng gặp người nào giống vậy đây?
Đào Hoan cũng không để ý đến Trình Ý Ý nữa, mãi cho đến khi Trình Ý Ý qua được màn thứ năm, nở ra nụ cười hài lòng thì cô mới nhớ đến gương mặt ấy, không nhịn được mà hét lên:
- Tống An An.
Tướng mạo của Trình Ý Ý có chút đặc biệt, khi cô nghiêm mặt không cười thì nhìn như nữ thần lạnh lùng. Khóe mắt, đuôi lông mày đều tinh xảo làm người ta thấy ngạt thở, giơ tay nhấc chân đều rất hàm súc, thú vị. Thế nhưng khi lộ ra một chút vui vẻ thì gương mặt kia lại rất ôn hòa, thu hút mười phần.
Cũng chỉ vì cô cười nên Đào Hoan mới tìm được điểm tương tự, trong đầu cũng bắt đầu so sánh.
- Cái gì?
Trình Ý Ý nghiêng đầu nhìn sang.
- Tống An An, trợ giảng, em cảm thấy cô và cô ấy lớn lên khá giống nhau đấy.
Nói xong Đào Hoan lại ý thức được có gì đó không đúng. Thế nên vội sửa lại:
- Phải nói là cô ấy lớn lên giống cô, em cảm thấy trợ giảng xinh đẹp hơn cô áy nhiều.
Trình Ý Ý nhét mấy sợi tóc lộn xộn ra sau vành tai, không tiếp lời. Mi mắt rậm phủ xuống nhìn đề làm cho người khác không thể nhìn rõ ánh mắt cô.
- Mũi của Tống An An không được cao như trợ giảng, hơn nữa em còn nghe nói mắt đào hoa là do phẫu thuật đấy, không tinh xảo bằng trợ giảng. Còn có răng khểnh nữa, không đẹp mắt bằng hàm răng chỉnh tề của trợ giảng.
Lần chém gió này cũng có chút trái với lương tâm rồi. Tống An An lớn lên quả thật xinh đẹp, răng khểnh ngọt ngào lại tươi trẻ, nữ diễn viên mũi cao mắt to có thể trổ hết tài năng.
Trình Ý Ý cười cười, cũng không nói chuyện nữa. Nếu như Đào Hoan biết rõ cô đã từng như thế nào có lẽ sẽ không nói ra những lời như vậy đâu.
Trình Ý Ý thật ra cũng có răng khểnh đấy. Chẳng quá lúc du học ở Anh đã chỉnh lại cho thẳng rồi.
Vốn sau mười tám tuổi là đã qua cái tuổi hoàng kim niềng răng rồi. Thế nhưng sau khi đến Anh quốc, răng khểnh của Trình Ý Ý lại mọc thêm, nhiều lần nhiễm trùng, lúc đau hai gò má còn sưng lên, toàn bộ đại não đều hỗn loạn.
Anh quốc rất quý răng, Trình Ý Ý chỉ là một học sinh nghèo, hơn một năm sau khi hai chiếc răng khểnh mọc ra mới đi nhổ.
Hai mươi hai tuổi mới bắt đầu nhổ răng niềng cho thẳng. Trình Ý Ý cũng xem như là chịu nhiều đau khổ, chịu không ít tội để đổi về hàm răng trắng thẳm tấp như hôm nay.
Kim tiêm thuốc khử trùng, thuốc gây tê. Kim dò xét kiểm tra. Nha sĩ người Anh mắt đeo mắt kính, râu màu vàng giơ chiếc kìm gắp răng khểnh của Trình Ý Ý ném vào khay sắt lạnh buốt.
- Do you want to take it away?
Thuốc gây tê còn chưa hết tác dụng, khoang miệng Trình Ý Ý run rẩy, không hề đau nhúc thế nhưng lại không quên được cái cảm giác mà hai chiếc răng này đã tra tấn mình suốt ba trăm ngày đêm.
Cô mở trừng hai mắt, quay đầu đi quyết không nhìn khay kia.
- No.
Một chút cô cũng không muốn nhìn thấy hai chiếc răng kia.
Cứ như thế, hai chiếc răng khểnh được mọi người khen là ngọt ngào, xinh đẹp, cũng đã mang đến cho Trình Ý Ý thật nhiều đau đớn bị cho vào thùng rác của phòng khám nha khoa tư nhanh ở bên kia bờ đại dương.
Trình Ý Ý tươi cười bộ dáng rất ôn nhu, bao dung, Đào Hoan lại không biết tại sao bầu không khí này lại làm lưng cô thấy lạnh, có chút không tự nhiên mà đổi chủ đề:
- Trên mạng có nói Tống An An là bạn gái hiện nay của Cố Tây Trạch đấy. Báo chí còn thấy hai người cùng đi vào một nhà hàng.
- Nam thần quốc dân Cố Tây Trạch khẳng định là cô biết phải không?
Trên mạng có bảng xếp hạng nam thần được bầu bằng phiếu, hoàn toàn xứng đáng với hai chữ "Quốc dân". Đào Hoan cảm thấy trên đất nước này có lẽ không có cô gái nào là không biết anh ấy.
Cố Tây Trạch nổi tiếng như vậy nhưng không phải là minh tinh. Anh ta là con trai thương nhân nhưng lại có tướng mạo anh tuấn, phi phàm. Tuy rằng xuất hào phú, thế nhưng anh ta cũng không giống như những thiếu gia kia chỉ biết lái siêu xe đến những nơi xa hoa chơi gái, rõ ràng rất trong sạch, thanh lưu.
Đào Hoan nói đến đây thì lại thêm hào hứng, trên mặt cũng bắt đầu mơ mộng:
- Một công tử tốt như vậy trong thời đại đen tốt này, gương mặt anh tuấn kia, cặp chân dài chỉ nhìn thấy thôi đã thè lưỡi nhỏ giãi rồi. Có thể làm bạn gái của anh ấy cũng không biết kiếp trước tích phúc gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT