Lão nhân này có vẻ là người biết phân rõ phải trái, Dương Thiên cười thầm, nếu quả thật muốn tiến công, Dương Thiên xem ra cái hàng rào cao không đến ba mét này khó có thể ngăn được mình.
“Lão trượng xin yên tâm, chúng ta cũng không có ác ý! Chúng ta cũng là con dân đại hán”, Dương Thiên cao giọng hô.
Lão giả nhìn tướng mạo và phục sức của mấy người, xác thực không giống dị tộc, nhưng lòng cảnh giác cũng không có giảm bớt, nói: “Các ngươi cũng là con dân đại hán? Vậy sao lại đến được đây? Phải biết rằng nơi này chính là nơi ngăn cách với bên ngoài, thông đạo duy nhất chỉ có đường biển.”
Dương Thiên cười nói: “Lão trượng quá lo lắng rồi. Thôn của ta ở cách đây không đên 30 dặm, chúng ta là hàng xóm a! Không tin ngươi phái người đi với ta sẽ biết.”
Lão giả vẫn còn có chút nghi hoặc: “Tại đây còn có thôn xóm triều Đại Hán? Lão phu trước kia tại sao không có phát hiện? Nhưng lão phu ngược lại có nghe mấy ngày nay xuất hiện một ít người Hán ở phương bắc, xem ra là thực”.
“Lão trượng! Chúng ta nói chuyện như vậy không mệt sao? Có thể cùng hàng xóm đàm luận đôi điều không!” Dương Thiên nói.
Lão giả xác thực không nhìn ra có chỗ nào khả nghi, huống hồ đối phương cũng chỉ có bốn người, nếu như thực sự có vấn đề thì chính mình cũng có thể ứng phó a! Lão liền cho người ra mở cửa.
Từ trong thôn đi ra, khuôn mặt lão giả tươi cười, nói: “Thất lễ, thất lễ! Chúng ta cũng là bị dị tộc quấy rối quá nhiều, kính xin tiểu ca đừng trách!”
Dương Thiên vừa đi vừa nói: “Lão trượng khách khí rồi! Ở nơi khỉ ho cò gáy này, cảnh giác một chút vẫn hơn! Huống hồ tiểu tử cũng là mạo muội đến quấy rầy, không thể sớm chào hỏi lão trượng, còn phải thỉnh lão trượng rộng lòng tha thứ a!”
Lão giả cười nói: “Đâu có, đâu có! Nếu là hàng xóm, tự nhiên phải qua lại! Không biết thôn của tiểu ca ở địa phương nào?”
Dương Thiên nói: “Không xa, không xa, khoảng chừng hơn ba mươi dặm về phương bắc, dọc theo bờ sông này đi, rất nhanh sẽ đến. Tiểu tử tên Dương Quang, là thôn trưởng, không biết lão trượng xưng hô thế nào?”
Lão giả cười nói: “Lão phu Đỗ Hướng Nguyên. Toàn bộ thôn chúng ta đều là người của Ngô quận. Haizzz, triều đình thối nát, quan viên địa phương vơ vét, tùy ý ức hiếp lương dân. Lão phu bất đắc dĩ, đành phải mang theo toàn bộ thôn dân vượt biển, tìm một hòn đảo nhỏ sống qua ngày, ai ngờ tới trên đường gặp phải bão lớn, bị cuốn dạt vào đây, cũng coi như nhân họa đắc phúc. Chỉ là chỗ này dị tộc hoành hành, làm cho không ai có thể yên tâm. Cũng may bọn hắn phần lớn chỉ là một đám ô hợp, không biết liên hợp hành động nên thôn ta cũng không ngại!”
Dương Thiên lúc này mới biết vì sao tại đây lại xuất hiện thôn, trong Thiên hạ, NPC tự thành hệ thống, bọn hắn đều có quá khứ của mình, coi như không có người chơi, bọn hắn cũng sẽ tự hành vận chuyển.
Nhìn khắp trong thôn, cũng không có nhiều người, phần lớn đều nhìn đám Dương Thiên với ánh mắt nghi ngờ, xem ra là không tín nhiệm. Dương Thiên đối với chuyện này cũng chỉ cười cười.
Dạo quanh thôn một hồi, Dương Thiên và Đỗ Hướng Nguyên trò chuyện khá thân thiết.
Trong thôn, thôn dân đều mặc áo vải, việc này làm cho Dương Thiên có chút tò mò. Phải biết rằng tại lãnh địa của mình, ngoại trừ hệ thống lúc đổi mới có tặng kèm theo một kiện áo vải bên ngoài, còn lại phần lớn đều mặc da thú. Da thú cũng không phải là giáp da, cũng không tăng thêm lực phòng ngự. Chỉ có thể chờ trong thôn trang, có người nuôi tằm, trồng bông, hoặc đi nơi khác mua sắm vải vóc, bằng không thì tiệm may cũng không sản xuất áo vải.
“Đỗ lão trượng, tiểu tử xem thôn các ngươi cũng tương đối giàu a! Ai nấy đều mặc áo vải, chả bù với thôn chúng ta, rất nhiều người vẫn còn phải mặc da thú. Nhìn như một đám dã nhân!”
Đỗ Hướng Nguyên có chút do dự, cuối cùng tựa hồ như hạ quyết tâm, nói: “Không dối gạt lão đệ, kỳ thật thôn chúng ta cũng không có năng lực sản xuất vải vóc, các thôn dân mặc áo vải đều là từ bên ngoài mua được.”
“Ah? Chẳng lẽ còn có thương nhân ghé qua đây hay sao? Ta tới đây hơn mười ngày rồi, cũng không phát hiện có cái thương thuyền nào đi qua a?”
Dương Thiên rất là kích động, nếu quả thật có thương thuyền qua đây, chẳng phải nói mình hiện tại có thể đi đến thành thị?
Đỗ Hướng Nguyên nói: “Thương nhân thì không có, chỉ là có một mật đạo thông với bên ngoài, thôn chúng ta người thường xuyên từ mật đạo này đi ra trao đổi vật tư.” Nói đến đây, Đỗ Hướng Nguyên lại nhíu mày.
Dương Thiên kiềm chế kích động ở trong lòng, nói: “Đây là chuyện tốt nha! Lão trượng vì sao phải lo nghĩ?”
Đỗ Hướng Nguyên thở dài nói: “Đây đúng là chuyện tốt, nhưng trước đó không lâu lại xảy ra chút phiền toái. Trong mật đạo không biết vì cái gì xuất hiện một ít loài động vật kỳ quái, phi thường lợi hại. Chỉ cần thôn dân chớm tới gần là sẽ bị chúng công kích. Hiện chúng ta không cách nào sử dụng mật đạo kia.”
Đỗ Hướng Nguyên vừa dứt lời, trong tai Dương Thiên truyền đến thanh âm nhắc nhở của hệ thống: “Chúc mừng ngươi kích hoạt nhiệm vụ ẩn tàng: thông đạo duy nhất giữa Thiên Hà thôn và ngoại giới bị chiếm giữ, hi vọng dũng sĩ có thể giúp bọn họ mở ra thông đạo. Nhiệm vụ hoàn thành, ban thưởng: toàn thể Thiên Hà thôn quy thuận Bạch Vân thôn, trở thành thôn xóm phụ thuộc của Bạch Vân thôn. Điều kiện hoàn thành: Trong một tháng, tiêu diệt hết quái vật trong mật đạo. Nhiệm vụ thất bại, Thiên Hà thôn bị bức bách phải gia nhập trận doanh sơn trại dị tộc, quan hệ song song, từ khắp nơi công kích Bạch Vân thôn. Xin hỏi ngươi có tiếp nhận nhiệm vụ hay không?
Dương Thiên lâm vào do dự, đến tột cùng nhận hay không đây? Quái vật trong mật đạo là cái gì, chính mình hoàn toàn không có chút tin tức. Vạn nhất, quái quá lợi hại, đến mức không thể đánh nổi thì sao? Nhưng Thiên Hà thôn quy hàng lại quá hấp dẫn, thôn này ít nhất cũng là thôn xóm cấp hai. Cũng có thể nói trong thôn chí ít có năm sáu người đã có được kỹ năng chức nghiệp. Hơn nữa, có được một thôn xóm phụ thuộc, như vậy rất nhiều kế hoạch sau này của mình có thể bắt đầu rồi.
Sau một hồi lâu, cuối cùng Dương Thiên không chống lại nổi sự hấp dẫn. Mà nhiệm vụ ẩn tàng, chỉ cần không nhận, sẽ lập tức biến mất. Hơn nữa xem tình huống trước mắt, nếu mình không nhận, Thiên Hà thôn cuối cùng nhất định sẽ gia nhập trận doanh sơn trại dị tộc, so với nhiệm vụ thất bại cũng chả khác là mấy. Quan trọng nhất là, trước mắt, cái mật đạo này đối với mình cũng là nhu cầu cấp bách, coi như không có nhiệm vụ này, chính mình vẫn phải tự mở ra một thông đạo đi ngoại giới, nguy cơ lương thực nói không chừng còn phải nhờ vào mật đạo này để giải quyết. Mà Dương Thiên, nghe đến cái mật đạo này liên quên tuột việc trong ngắn hạn, chính hắn cũng có thể chế tạo ra thuyền vượt biển.
Dương Thiên lập tức lên đường: “Lão trượng không cần lo lắng, tiểu tử có một ít nhân thủ, may ra có thể giải quyết nguy cơ của quý thôn!”
Đỗ Hướng Nguyên đại hỉ, nói: “Như thế thật là tốt quá! Nếu như tiểu ca có khả năng giúp đỡ lão phu mở ra cái thông đạo này, cho thôn dân một cuộc sống yên ấm, lão phu liền đem toàn bộ già trẻ trong thôn đầu nhập ngài!”
Dương Thiên cười nói: “Lão trượng nghiêm trọng rồi, cứu người lúc nguy nan chính là bổn phận của ta, lão trượng không cần khách khí.”
Đỗ Hướng Nguyên cười cười, không nói gì nữa.
Dương Thiên trong lòng có chút lo lắng: Ngươi cũng không nên đem chính mấy câu khách khí của ta thành thật a! Tuy nói cứu người lúc nguy nan chính là bổn phận, nhưng có chỗ tốt thì ngu gì mà cự tuyệt.
Mà mặc kệ Dương Thiên trong lòng nghĩ gì, sự tình cũng coi như đã định.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play