" Em gặp anh được không ... Em ... Nhớ anh ... " - Vy Anh
" Bận rồi ... Gọi lại sau ... " - Huyng Joon tắt máy ...
" Anh ... " - Vy Anh gọi nhưng Huyng Joon đã tắt máy ...
Vy Anh khẽ đứng dậy ... Từ chuyển động như muốn gục ngã ... Cô vội bước ra biển ...
Vy Anh ngước nhìn về phía đại dương bao la xanh ngút ngàn ... Cô đứng trước biển ... Cảm thấy mình nhỏ bé biết bao ...
Huyng Joon tựa lưng vào mõm đá gần đó ... Chỗ đứng của anh khuất tầm nhìn của Vy Anh nên có lẽ cô không thấy ... Trên tay còn cầm điếu thuốc đang vương khói ...
Vy Anh cảm thấy mình thật ích kỷ ... Trước khi gặp Hắn ... Vy Anh luôn xem Huyng Joon là chỗ dựa tinh thần duy nhất ... Và cô cũng nhận ra ... Cô yêu Huyng Joon ... Nhưng rồi gặp Hắn ... Trái tim cô lại lệch nhịp ... Cảm giác khi Hắn nói câu đó ... Cô thấy khó chịu và ghen tỵ với Nó ...
Những lúc thế này ... Cô khao khát được Huyng Joon ôm vào lòng và nói không sao đâu ...
Nhận ra tình cảm của nhau ... Cũng là lúc em mất anh ...
" Kang Huyng Joon ... Em nhận ra rồi ... Tình cảm này em đã dành trọn cho anh ... Còn Kelvin ... Chỉ là một dạng tình cảm thoáng qua ... Em nhận ra tình cảm này ... Cũng là lúc em đã mất anh ... " - Vy Anh hét to về phía biển ...
Ngước mặt lên trời ... Cho nước mắt thấm vào môi đắng chát ... " Em không cần anh tha thứ ... Chỉ cần anh nhớ rằng ... Em đã từng xuất hiện trong đời anh ... " - Vy Anh khóc to ... Hai chân không đứng vững mà ngã nhào xuống làn sóng đang dạt vào ...
" Hức ... Hức ... " - Sóng biển có mặn đến đâu cũng chẳng bằng những giọt nước mắt đang trào trên gương mặt của Vy Anh ...
Huyng Joon không thể đứng yên mà chạy đến chỗ Vy Anh ... Đỡ cô dậy ...
Huyng Joon đưa cô vào nhà ... An Nhiên và Thảo Vy chạy ra đỡ cô ...
" Chị ... Chị làm sao vậy ... " - An Nhiên đỡ Vy Anh xuống giường ... Sờ lên trán ... Vy Anh khắp cơ thể đang dần nóng lên ...
" Cô mau xem cho cô ấy đi ... Vy Anh không thể xảy ra chuyện được ... " - Huyng Joon cầm tay An Nhiên cáu mà báu chặt ...
" Aww ... Vy Anh là chị của tôi ... Tôi đương nhiên không để chị ấy xảy ra chuyện ... " - An Nhiên khẽ đau sau đó xuống bếp lấy khăn lạnh mà thuốc cho Vy Anh sau đó nấu cháo cho cô ...
*****
" Chị đừng đi mà ... Susu rất nhớ chị ... " - Susu đi vào phòng Nó khóc ...
" Susu ... Chị xin lỗi ... Chị sẽ về thăm em mà ... Bây giờ chị không thể ở đây ... " - Nó vuốt tóc Susu
" Hức ... Hức ... Chị không giữ lời ... Susu giận chị ... " - Susu khóc to hơn ... Đứng dậy bỏ ra ngoài ...
" Susu ... " - Nó chạy theo gọi Susu ...
" Susu ... Chị xin lỗi ... Susu đừng giận chị ... Em đang ở đâu ... " - Nó hét to gọi tên Susu
" Có chuyện gì vậy ... " - Đăng và Hắn đồng thanh ...
" Susu ... Bỏ đi rồi ... " - Nó đáp ngắn gọn sau đó bỏ chạy đi tìm Susu ...
Đăng và Hắn cũng chẳng cần suy nghĩ mà vội vã chạy đi tìm ...
" Susu ... Em đang ở đâu ... " - Đăng hét to ... Susu là người thân duy nhất của anh ... Anh không thể nào để Susu có chuyện ...
Hắn chạy được một lúc thì đứng lại ... Nhìn xung quanh ... Hắn bắt đầu vận động đầu óc suy nghĩ ...
Susu dù sao cũng là trẻ con ... Chắc chắn sẽ chạy không xa ... Xung quanh chỉ là cát và biển ...
Hắn suy nghĩ một hồi thì đi lại gần các mõm đá ở gần biển ... Dạo một lúc thì thấy một đứa trẻ đang ôm mặt khóc ...
" Sao em lại khóc ... " - Hắn khẽ đến gần xoa đầu Susu hỏi ...
" Hức ... Hức ... Anh không được mang chị ấy đi ... Susu sẽ yêu thương chị ấy thay Anh mà ... " - Susu lay lay cánh tay Hắn ...
" Nhưng anh rất yêu chị ấy ... Anh không thể sống thiếu chị ấy được ... " - Hắn
" Susu cũng rất thương chị ấy ... Susu rất quý Khánh Huy nhưng vẫn xa Khánh Huy được có sao đâu ... " - Susu mắt ướt nhòe nhìn Hắn ...
" Nhưng Susu vẫn sẽ rất nhớ Khánh Huy phải không ... "
" ... " - Susu gật đầu như băm tỏi ... Quả thật rất nhớ Khánh Huy
" Được rồi ... Chúng ta mau về thôi ... Mọi người đang tìm Susu đấy ... " - Hắn bế Susu lên đi vào nhà ...
" Khánh Huy có đến đây với Susu nữa không ... " - Susu
" Tất nhiên là có ... Anh sẽ đưa Khánh Huy đến đây chơi với Susu ... " - Hắn véo vào cái má phúng phính đang nhìn mình ...
" ... " - Susu không nói gì lặng lẽ hôn lên má Hắn :" Chú thật đẹp trai ... " - Sau đó chạy vào nhà ...
**********
" Ba ... Con đã tìm được em rồi ... Ba mau tỉnh lại đi ... " - Hoàng ngồi cạnh giường bệnh ... Cầm lấy tay ba mình ...
" Ba ... Jersey nó sắp về rồi ... Ba mau tỉnh lại đi ... " - Hoàng gục đầu xuống giường ... Mắt cay xè ... Không dám ngước lên nhìn người đàn ông kia ...
" Ba ... Con đi đón em về ... Ba mau tỉnh lại nha ba ... "
**********
" Đi thôi ... " - Hắn cùng Nó ra ngoài ... Susu đã ngủ nên lần này Nó đi sẽ an tâm hơn ...
" Cô ... Nhớ quay lại thăm Susu ... " - Đăng
" Tôi ... Tôi có thể đưa Susu về thành phố học ... " - Nó dừng chân quay lại ...
" Anh có thể vào công ty của tôi làm ... " - Hắn
" Tôi ... " - Đăng
" Anh đừng từ chối ... Tôi chỉ muốn tốt cho Susu ... Tôi đã suy nghĩ kỹ lắm rồi ... Mong anh suy nghĩ thêm về việc này ... Tôi sẽ quay lại vào ngày mai ... " - Nó nói rồi cùng Hắn ra khỏi làng chài ...
*****
Tối đến ...
Đăng nấu ăn sau đó dọn ra rồi gọi Susu ...
Cả hai ăn mà không nói gì ... Đăng chỉ lặng lẽ gắp thức ăn cho Susu ... Còn Susu thì cúi gầm mặt cặm cụi ăn ...
Sau khi ăn xong ... Susu ra ngoài mõm đá Nó và Susu thường hay ngồi ...
Susu bỗng nhớ đến Nó ... Dù là khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng Susu vẫn cảm thấy rất vui ... Chiều nào cũng ngồi hóng gió cùng Nó ... Rồi Nó kể chuyện ... Hát ... Có khi lại cùng Susu nghịch nước ...
" Chị Ngọc Yến ... Susu rất nhớ chị ... Susu muốn ngồi trong lòng chị ... Nghe chị hát ... Nghe chị kể chuyện ... Susu không giận chị nữa ... Susu muốn gặp chị ... " - Susu đưa hai tay lên miệng ... Bàn tay ngửa về phía biển hét to ...
" Chị ấy sẽ không đến đâu ... Susu đừng như vậy nữa ... " - Đăng ngồi cạnh Susu ... Kéo đầu Susu vào lòng ...
" Anh hai ... Chuyện sáng nay ... Anh hai có muốn về thành phố không ... Susu cũng muốn đi học cùng Khánh Huy ... " - Susu
" Susu muốn đi học lắm sao ... Susu không muốn ở đây nữa hả ... " - Hồng Ngọc bỗng từ đâu đi đến cạnh Susu và Đăng ...
" A ... Chị Ngọc à ... " - Susu bật dậy ... " Susu rất muốn đi học ... Khánh Huy nói học sẽ rất vui ... " - Susu hồn nhiên trả lời ...
" Susu đi chơi đây ... Anh hai nhớ suy nghĩ xong rồi báo Susu nha ... "
" Anh về thành phố đi ... Sẽ ổn thôi ... " - Hồng Ngọc
" Tôi thì không sao ... Chỉ sợ Susu có chuyện ... Susu là con gái ... "
" Em biết ... Haha ... Nhưng anh không tin tưởng vào Jersey sao ... Cô ấy rất thông minh ... Có thể giải quyết mọi chuyện ... Sẽ ổn thôi ... " - Hồng Ngọc cười ...
" Cô quen với cô ấy ... " - Đăng chau mày hỏi Hồng Ngọc ...
" Chỉ là một vài chuyện khi còn đi học ... Em lúc nào cũng bày trò tìm cách hại Jersey ... Nhưng hầu như lần nào Jersey cũng có thể xử lí một cách nhanh gọn và không ít lần làm bọn em phải tức điên máu ... Haha ... Cô ấy làm em rất nể phục tài suy đoán và cả trò quậy phá đánh nhau ... " - Hồng Ngọc bỗng cười ...
" Có chuyện đó sao ... Vậy mà tôi cứ nghĩ cô ấy là một cô gái dịu dàng và hồn nhiên chứ ... Không ngờ lại tài giỏi đến như vậy ... " - Đăng thoáng cười ...
" Haha ... Ngày xưa tôi từng là một đại tiểu thư danh giá đó ... Nhưng chỉ vì một lần dại dột làm Jersey phải nhập viện thì lập tức không nương tay mà Jersey làm công ty nhà tôi phải phá sản ... Chỉ bằng một cái búng tay ... " - Hồng Ngọc cười xót xa ...
" Cô không giận cô ấy sao ... " - Đăng
" Có ... Lúc trước rất căm ghét là đằng khác ... Cô ấy đã làm gia đình tôi mỗi người một nơi ... Nhưng khoảng thời gian trước khi tôi làm cái nghề đó ... Cô ấy đã âm thầm đứng sau che chở bảo vệ bọn tôi ... Nói là qua đêm thì hơi quá ... Họ chỉ là hứng thú muốn động chạm vào cơ thể tôi thôi ... Ngoài ra chẳng làm gì thêm gây tổn hại thân thể tôi ... Sau đó họ trả tôi một số tiền lớn ... Rồi sau này tôi mới biết được ... Tất cả đều là nhờ Jersey ... Âm thầm đứng sau giúp tôi ... Tuy không hiểu lý do gì ... Nhưng tôi vẫn sẽ mang ơn cô ấy ... " - Hồng Ngọc kể mà hai hàng nước mắt chảy dài ... Cô đang đau xót cho gia đình không biết đang ở nơi nào ... Còn cô chỉ biết nương tựa sống nhờ cùng An Nhiên và Thảo Vy ... Cả Vy Anh nữa ...
" Cô ấy đã giúp cô chắc chắn sẽ tìm lại gia đình cho cô ... " - Đăng nhìn thẳng vào đôi mắt kia mà khẽ cười ...
" Hầy ... Sao cũng được ... Nhưng tôi nghĩ anh nên về lại thành phố ... Dù sao cô ấy cũng chỉ muốn tốt cho Susu và cả anh ... " - Hồng Ngọc hơi buồn khi nhắc đến ...
" Uh ... "
Đăng cùng Hồng Ngọc ngồi trên mõm đá kia một lúc lâu chẳng ai nói với ai câu nào ...
" Tôi về đây ... " - Hồng Ngọc khó chịu nên đã về trước ...
***
Vy Anh khoát áo ra ngoài ... Phần vì do ở nhà ngột ngạt ... Và vì chuyện của Huyng Joon ... Nghe An Nhiên kể lại Huyng Joon đã đưa cô vào ... Vy Anh mừng thầm nhưng rồi cũng buồn bã ... Huyng Joon thông minh chắc chắn biết chuyện ... Vy Anh chỉ là cảm thấy buồn ...
Lê bước chân mệt mỏi trên cát ...
Mái tóc buộc hờ ... Vài lọn tóc bay phất phơ trước gương mặt của Vy Anh ... Khung cảnh biển vào buổi đêm thật êm dịu biết bao ... Từng làn gió ... Từng đợt sóng cứ thế mà dạt vào rồi lại trôi ra xa ...
" Em muốn kìm nén bản thân mình ...
Sẽ không để ai nhìn thấy em khóc ...
Làm ra vẻ không quan tâm đến anh ..
Không muốn nhớ tới anh ...
Chỉ trách mình sao không đủ dũng khí ...
Tim em đau đến nỗi không thở được ...
Nhưng không thể làm được gì ...
Sẽ chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của anh ...
Hãy nói với em bầu trời đầy sao đang ở đâu ...
Để hướng lên sao băng ước nguyện một điều ...
Cho anh biết được rằng em yêu anh ... "
Vy Anh mắt nhòe đi ... Chiếc áo khoát cũng đã rơi từ khi nào ... Cô thẩn thờ đi về phía biển ...
Càng lúc càng ra xa ... Nước biển đã ngập đến ngang vai ...
" Vy Anh ... " - Huyng Joon bỏ điếu thuốc trên tay xuống ... Chạy ra biển kéo Vy Anh lại ...
" Bỏ em ra ... Là em không xứng với anh ... " - Vy Anh dãy giụa ra khỏi cơ thể Huyng Joon ...
Cả hai giằng co nhau phía xa ... Thoáng chốc cả hai đã ngã ra phía xa đến ngập đầu ... Vy Anh do không biết bơi nên vùng vẫy làm Huyng Joon phải nới lỏng tay ra khỏi người cô ...
Gió bỗng giật mạnh hơn ... Sóng biển cũng lớn hơn mức bình thường ... Huyng Joon đang cố gắng kéo Vy Anh vào trong ... Sức anh cũng có giới hạn ... Huống gì sóng biển ngày càng mạnh ... Còn Huyng Joon thì một tay đỡ Vy Anh ... Tay còn lại thì gắng sức mà ra khỏi đó ...
Sau vài phút vật với sóng thì Huyng Joon cũng đã kéo Vy Anh lên bờ ...
" Ngốc ... Nếu có chết em nhất định phải chết dưới tay của tôi ... Tôi không cho phép em rời ra tôi ... " - Huyng Joon cầm chặt vai Vy Anh mà ôm cô vào lòng ... Ngã lưng lên cát thở dốc ...
" Cô muốn thoát khỏi tôi sao ... Tôi không cho phép ... Cô không được rời khỏi Kang Huyng Joon này ... Dù là một giây ... " - Huyng Joon bá đạo hôn lên môi Vy Anh ... Nụ hôn mang tính chiếm hữu mà quyện lấy cái lưỡi của Vy Anh như muốn nuốt trọn ...
" ... " - Vy Anh im lặng mặc cho Huyng Joon cứ chọc ngoáy làm cô khó thở ... Chỉ là không biết đáp lại thế nào ...
" Anh ... Không ghét bỏ em sao ... " - Vy Anh lần này cố ý đẩy Huyng Joon khỏi người mình ... Cô cảm thấy dễ thở hơn ...
" Hừ ... "
" Em ... Em chỉ biết mình đã sai ... Mọi sự là vì em ... " - Vy Anh cúi gầm mặt ... Cô chủ động gục mặt vào lòng Huyng Joon mà khóc ...
" ... Bỏ đi ... " - Huyng Joon ...
" ... " - Vy Anh khẽ gật đầu ... Lòng đau như cắt mà vẫn phải cười ...
Bệnh Viện ...
" Ưm ... " - Jey chợt nghiêng đầu ... Hai tay yếu ớt đưa lên đầu mà day hai huyệt thái dương ...
Jey hai tay chống xuống giường mà gượng dậy ... Tựa đầu vào tường ... Bắt đầu nhìn xung quanh ... Khẽ nhíu mày khi gặp Thiên ...
Thì ra là anh đang ở bệnh viện ...
" Cạch " - My từ ngoài đi vào ...
" My ... " - Jey hai tay yếu ớt đưa về phía My ...
" Jey ... Anh tỉnh rồi ... Em gọi bác sĩ ... "
My chạy ra ngoài thì Jey bỗng ngăn lại ... " Đừng ... Em mau lại đây ... " - Jey đưa tay về phía My gọi ...
" Anh thấy trong người thế nào ... Anh muốn ăn gì không ... Hay em đi gọi bác sĩ ... " - My nhìn Jey lo lắng ...
" My My ... " - Jey bỗng nhìn vào mắt My ... Tay anh kéo cô gần lại mình ...
Từ từ đưa tay ra sau ôm My vào lòng mình ... Jey cảm thấy ấm áp lắm ... Như đã thõa mãn nổi nhớ ... Jey chỉ mong mỗi ngày được gặp cô ... Mỗi ngày được ôm cô như vậy là đủ ... Chỉ cần vậy thôi ... Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả ... Nhưng ... My đã thuộc về một người ... Và người đó không phải anh ...
My tuy còn chút tình cảm với Jey ... Nhưng cô vẫn biết được ... Cô và Jey là không thể ... Vội tránh cái ôm của Jey ... My lùi về phía sau ... Khẽ cúi mặt ... Mắt đỏ hoe mà nói : " Xin lỗi ... Chúng ta không thể ... Mãi mãi không thể ... "
" Anh mau quên em đi ... Tất cả ... Đã là quá khứ ... Em là vợ của Minh ... Đã có con với anh ấy ... "
" Anh hãy trở về với hiện tại đi ... Chúng ta có duyên nhưng không nợ ... " - My
" ... " - Jey đau buồn mà buông tay My ...
" Minh nhìn thấy sẽ không hay ... Xin lỗi ... " - My gỡ bỏ bàn tay Minh ra khỏi tay mình ... Sau đó bỏ chạy ra ngoài ...
" Hãy cầu cho cô ấy hạnh phúc ... Nếu cậu yêu một người thật lòng ... Hãy cầu mong cho họ hạnh phúc ... Đừng làm họ khó xử ... " - Thiên nói giọng buồn bã ...
" Tôi không thể ... " - Jey cười chua xót ... " Sẽ rất đau ... Tôi quả thật sợ cái nổi đau này cậu biết không ... Chỉ cần nghĩ ... Tôi cùng không làm được ... Trừ khi ... Tôi vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc sống này ... " - Jey bất cần nhếch mép ...
" ... " - Thiên khẽ im lặng ... Hai mắt nhắm lại đau buồn ... Cả hai chàng trai ... Đều vì người mình yêu làm tất cả ... Để rồi phải đau buồn ...
" Chỉ cần cô ấy vui ... Dù là có đi vào biển lửa ... Tôi cũng bằng lòng ... "
**********
Gin sau khi phẫu thuật tình hình đã khá hơn rất nhiều ... Uyên cũng đã đỡ hơn phần nào ...
" Gin ... Anh ăn chút gì nha ... " - Uyên thấy Gin thẫn thờ một lúc thì hỏi ... Sau đó đứng dậy đi ra ngoài ...
" Anh không đói ... Em mau lại đây ... " - Gin nói nhưng mắt không nhìn Uyên ...
" Anh thấy không khỏe sao ... " - Uyên lại gần ân cần hỏi thăm ...
" Em đã chăm sóc anh suốt thời gian qua sao ... Khoảng thời gian ... Anh hôn mê " - Gin hỏi ... Ánh mắt buồn rười rượi nhìn ra ngoài cửa sổ ...
" ... " - Uyên khẽ gật đầu ... Nắm tay Gin rồi ngồi xuống ... " Em đã nói sẽ yêu thương anh suốt đời ... Em nhất định sẽ thực hiện ... "
" Anh có nói em phải làm đâu ... Lỡ như anh không tỉnh lại ... "
Uyên vội lấy tay che miệng Gin lại ... " Anh có biết em sợ mất anh như thế nào không ... Anh đừng nói vậy ... Dù anh có hôn mê bất tỉnh hay có sống thực vật đi chăng nữa ... Em sẽ ở bên anh chăm sóc anh ... Em cả đời này để bên cạnh anh ... Em chỉ cần anh thôi ... "
" Em thật là ngốc ... Cả đời này chỉ để bên anh ... Em ngốc lắm biết không hả ... " - Gin kéo Uyên ngồi vào lòng mình ... Vuốt lại mái tóc rối của cô ...
" Có anh mới ngốc không chịu chấp nhận tình cảm của em ... Anh là tên đại ngốc ... " - Uyên chu môi quay sang phụng phịu nhìn Gin ...
" Hơ ... Ai bảo ... Ai bảo anh không nhận ... Chỉ là thời gian qua chuyện chưa được giải quyết ... Anh chỉ muốn dành thời gian để xác nhận lại tình cảm này ... Và anh đã biết ... Anh yêu em mất rồi ... " - Gin hôn nhẹ lên tóc Uyên ...
" Anh mà cũng biết nói những câu đó sao ... " - Uyên hạnh phúc mà tựa vào lòng ngực Gin ... Cảm nhận từng nhịp đập ... Không gian tràn ngập màu hồng ...
Gin khá hài lòng vì mọi chuyện ... Theo như kinh nghiệm sát gái của Hắn từ trước đến nay quả thật rất hay ... Gin thấy nhẹ lòng hẳn ...
**********
" Cậu đi đâu vậy ... " - Thiên đang đọc truyện bỗng thấy Jey ra ngoài liền hỏi ...
" Tôi ra ngoài một chút ... " - Jey cười khẽ rồi nhanh chóng ra ngoài ...
Thiên cũng chẳng thèm quan tâm mà thản nhiên vừa ăn trái cây vừa đọc truyện tiếp ...
" Cạch "
" Quên gì sao ... " - Thiên mắt dán vào quyển truyện doreamon hỏi ...
" ... " - Đáp lại chỉ là một cái cười nhẹ ...
Thiên không nghe thấy tiếng trả lời thì bỏ quyển truyện xuống ... Và rồi cả hai chạm mặt ... " Ơ ... Là cô ... "
" Em nghe My nói bọn anh chưa ăn gì nên em cố tình mang thức ăn đến đây ... " - Ngọc Hạ khẽ cười sau đó đặt thức ăn xuống bàn rồi bắt đầu bày ra ...
" Cô làm cho tôi ... " - Thiên ngạc nhiên nhìn Ngọc Hạ ...
" Còn ai khác nữa chứ ... Giờ anh mau ngồi dậy ăn đi ... " - Ngọc Hạ cười nhìn Thiên ...
" Tay tôi bận ... Cô làm thay tôi đi ... " - Thiên hai tay cầm chặt cuốn truyện ngước mặt nhìn Ngọc Hạ ...
" Hả ... "
" Không được sao ... Vậy cứ để đó cho nguội rồi cô mang về ... " - Thiên
" Ơ ... Tôi cho anh ăn vậy ... " - Ngọc Hạ khẽ thẹn đỏ mặt ... Sau đó cho Thiên ăn rồi cả hai cùng nói chuyện một cách vui vẻ ... Thiên một lúc lại chọc Ngọc Hạ làm cô tức lên sau đó lại vội xin lỗi ...
**********
" Anh mau vào đây ... " - Nó đưa Đăng và Susu về biệt thự Phan Ngọc ...
" Wow ... Nhà chị đẹp quá ... " - Susu vui vẻ ôm chầm lấy Nó ...
" Susu thích có thể đêm nay sang ở với chị ... Mau lên phòng chị nhá ... Khánh Huy cũng ở trên đấy ... " - Nó nói rồi bế Susu lên phòng mình ...
" Anh có hồ sơ gì về mình thì đem đi cùng tôi đến công ty ... " - Hắn
" Ừm ... Xong rồi ... " - Đăng cầm theo vài xấp hồ sơ sau đó theo Hắn đến The Royal ...
" Tốt ... Anh về nhà nghỉ ngơi ... Tôi sẽ sắp xếp công việc cho anh ... " - Hắn sau khi xem qua khá hài lòng ... Sau đó gọi thư kí vào ...
**********
Bệnh Viện ...
Nó sau khi cho Susu và Khánh Huy đến trường làm thủ tục nhập học thì đến bệnh viện ...
Đám phóng viên thấy Nó liền vây vào để chụp hình,ghi âm,quay phim lại ...
- Thời gian qua chủ tịch nhập viện cô đã đi đâu ...??
- Cô có biết vì sao ba mình lại xảy ra chuyện như vậy không???
- Có phải vì cô mà chủ tịch xảy ra chuyện ... ???
Hàng ngàn câu hỏi cứ dồn vào Nó ... Đầu nó như nổ tung ra ... Nó lặng người ...
" Tránh xa cô ấy ra ... " - Hắn bước đến ... Cởi áo khoát mình khoát lên Nó ...
- Các người mau về nhà nhận tin mất việc đi là vừa ... Tôi chỉ cần thấy thông tin này trên trang báo nào thì khắc biết hậu quả về sau ... The Royal nói là sẽ làm ... Các người liệu mà giữ lấy bát cơm của mình đi ... - Hắn nói rồi đưa Nó vào trong với biết bao con mắt nhìn về phía họ ...
- Lần sau em cứ mặc kệ họ ... Đừng để tâm làm gì ...
- Nhưng họ nói đúng ... Em đã hại mẹ ... Hại cả ba ... Anh mau nói xem ... Em có phải là rất đáng ghét không hả ... Em chỉ đem đến đau thương cho mọi người thôi ... - Nó ôm mặt khóc nức nở ...
" Con là báu vật vô giá duy nhất mà mẹ con đã để lại cho ta và Hoàng ... Con là mạng sống ... Là tất cả của ta ... " - Ba Nó mang một bộ đồ bệnh nhân ... Đi đến trước mặt Nó ... Nhẹ nhàng vuốt tóc Nó ...
" Mọi chuyện đã kết thúc rồi ... Con đừng để tâm đến quá khứ nữa ... Hãy để cuộc sống của con lật sang trang mới ... Đừng u sầu mà nhìn lại phía sau ... Mọi chuyện đã qua thì cho Nó qua ... Con cứ ôm khư khư trong lòng như vậy rồi buồn rồi khóc ... Ta biết nói làm sao với mẹ con ... " - Nó một lần lại khóc lớn hơn ...
" Ba ... hức hức ... Con sẽ quên ... Quên hết quá khứ đầy máu kia ... Ba ... Chỉ cần Ba sống cùng con ... Con sợ lắm ... " - Nó ôm chầm lấy ba Nó khóc ...
" Jersey ngốc ... Ta sẽ sống đến khi được bế cháu ngoại của ta ... Sẽ không bỏ con lại ... " - Ba Nó lau nước mắt cho Nó ...
" Tao giao con bé cho cậu ... Nhất định không được phép làm nó buồn ... Nếu không thì đừng trách ... "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT