Một tuần trôi qua nhanh chóng Minh Bằng đang đứng trước cổng ngôi biệt thự sang trọng của nhà họ Triệu. Người lái xe đang chuyển hành lý của anh vào trong, Minh Bằng ngắm nhìn ngôi biệt thự và trầm trồ với kiến trúc độc đáo hoàn hảo. Phong cảnh hài hòa đẹp như bức tranh thủy mạc, nơi đây đã thay đổi nhiều so với ký ức ngày xưa trong anh. Đang ngắm nhìn Minh Bằng chợt nghe tiếng lá cây loạt xoạt, nhìn về phía có tiếng động anh phát hiện một người đang cố trèo tường vượt ra ngoài, trong nháy mắt người đó đã nhanh chóng vượt qua bức tường cao ngất và đang đứng phủi cát trên tay, định bước đi ngay nhưng Minh Bằng đã nhanh hơn đứng chặn trước mặt:

-Đứng lại! 

-Gì vậy? kẻ nào mà phiền phức thế?_ cô gái mặc quần jean bó sát, áo phông trắng thể thao khỏe khoắn, đầu đội mũ phớt màu hồng nhạt, che đi nửa khuôn mặt xinh đẹp, cô ngẩng mặt lên và cả hai bên nhìn nhau giật mình đồng thanh:

-Lại là cô à?

-…..Anh!..... Sao lại là anh?

-Cô làm gì ở đây?

-Anh làm gì ở đây?_ cả hai tiếp tục cùng lúc hỏi nhau.

-Tôi làm gì là việc của tôi, mắc mớ gì đến anh? Tránh ra cho tôi đi.

-Nếu cô không có lời giải thích hợp lý cho hành động trèo tường vừa rồi thì tôi không thể để cô đi được. Lại định đánh cắp gì hả?

-Anh thần kinh à? Đây là nhà tôi đánh cắp gì chứ? Bây giờ tránh ra cho tôi đi. _nói xong Linh Vy lách người bước đi, bỏ lại Minh Bằng còn ngơ ngác chưa hiểu gì.

-Cô ấy vừa nói “đây là nhà tôi” vậy cô ấy chính là Linh Vy? Nhưng tại sao lại phải trèo tường ra ngoài vậy?_ Anh đang độc thoại một mình thì trong nhà có hai thanh niên hớt hải chạy ra:-Anh có thấy ai vừa ra ngoài không?

-Có! nhưng sao vậy? Cô ấy là ai?

-Là tiểu thư nhà chúng tôi, thầy giáo dạy tiếng Nhật đã tới đợi mãi đến giờ học rồi mà không thấy tiểu thư xuống nhà. Chúng tôi chạy lên phòng tìm thì chẳng thấy đâu, cô ấy lại chốn học đi chơi. Chết chúng tôi rồi!

Minh Bằng nghe một trong hai người nói vô cùng ngạc nhiên anh hỏi lại:

-Cô ấy vẫn hay trèo tường đi chơi như vậy sao?

-Vâng! Mỗi lần đến giờ học thêm tại nhà là nghĩ ra đủ trò đánh lừa chúng tôi chốn đi, chỉ khổ chúng tôi bị ông chủ quở trách. 

Hai người bọn họ lại nhìn nhau than thở đi vào trong, người lái xe lúc này cũng chuyển xong hành lý của anh và quay lại:

-Mời anh vào trong, tổng giám đốc đang chờ anh ở trong nhà.

Minh Bằng bước theo ngời lái xe vào trong anh bước vào đến cửa thì ông Triệu đang định bước ra ngoài, nhìn thấy anh ông không nén được xúc động:

-Minh Bằng! cháu đúng là Minh Bằng rồi! rất giống ba cháu. Nếu gặp cháu ở ngoài chắc bác không nhận ra đây lại là cậu bé ngày nào. Chúng ta mau vào nhà thôi.

-Dạ!

-Theo lời cháu, muốn làm Linh Vy ngạc nhiên nên bác đã không nói gì về việc cháu đã trở về. Nhưng mà nó lại chốn đi chơi mất rồi, nó luôn như vậy lúc nào cũng làm theo ý mình. Sau này e rằng cháu sẽ còn nhiều bất ngờ về nó.

-Cháu vừa gặp cô ấy ngoài cổng nhưng cô ấy không nhận ra cháu, trước đây mấy ngày chúng cháu cũng đã có cuộc trạm trán nhỏ, Linh Vy thay đổi nhiều so với ngày xưa cháu cũng không nhận ra.

-Đã 15 năm rồi còn gì? Không nhận ra nhau cũng là lẽ đương nhiên. Chắc tối nay về nghe nói lại nó sẽ bất ngờ lắm, nó vẫn mong được gặp lại cháu.

-Bác đừng nói là cháu cứ để cô ấy tự khám phá, như vậy chúng cháu sẽ tự nhiên hơn. Trước mắt bác cứ gọi cháu là Alec.

-Haha…Vậy thì sẽ có nhiều trò hay đây. Bác muốn nó sẽ làm việc dưới quyền của cháu để nó học hỏi, cháu sẽ giúp nó chứ?

-Cháu sẽ cố gắng hết sức mình ạ.

-Haiz… nhưng e là nó bướng bỉnh, khó bảo, cháu sẽ đau đầu với nó nhiều đấy. Nó xưa nay chẳng chịu quan tâm tới công việc và học hành gì hết, suốt ngày chỉ tính chuyện đi chơi. Nhưng nếu biết ra thì nó cũng là đứa rất thông minh và có năng lực.

-Bác cứ yên tâm ạ. Cháu có cách của riêng mình, bác cứ tin ở cháu.

- Vậy được! bác dạo này sức khỏe không tốt, công ty đang có nhiều vấn đề cần giải quyết, mà Linh Vy thì lại chẳng thèm quan tâm gì, có cháu về là bác yên tâm rồi.

-Bác chỗ nào không khỏe ạ?

-À! Không có! Có tuổi rồi nên thế thôi. Trợ lý Trần!

-Dạ! Thưa tổng giám đốc. _Trí Bằng bước lại cạnh ông Triệu.

-Sau này cậu hãy ở bên làm trợ lý đặc biệt cho Alec.-Dạ! tôi sẽ cố gắng làm hết sức mình.

-Alec! Đây là cậu Trần là người có thể tin tưởng tuyệt đối, có việc gì cháu cứ trao đổi với cậu ấy.

-Dạ cháu cảm ơn bác! _Minh Bằng quay sang phía Trí Bằng đưa tay ra bắt:

-Chào anh! Tôi là Alec! Rất hân hạnh được làm việc cùng anh.

-Vâng! Tôi cũng rất hân hạnh và hãnh diện vì được làm việc với một nhân vật nổi tiếng như anh. Sau này mong anh chỉ bảo nhiều cho.

-Cảm ơn! Anh quá khen rồi.

******************************************

Buổi tối Linh Vy rón rén bước vào nhà, cũng khá muộn rồi nên cả nhà đều đã đi ngủ ngó quanh không thấy ai cô thở phào nhẹ nhõm. Cổ họng cháy khô vì khát nước, cô nhẹ nhàng đi vào phòng ăn vừa đưa cốc nước lên uống thì điện trong phòng bất ngờ bật sáng. Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên:

-Có phải kẻ trộm đâu mà phải rón ra rón rén đến đèn cũng không dám bật nên chứ?

Linh Vy nhìn về phía đèn được bật, khi ánh mắt cô trạm phải người ngồi trên ghế cốc nước đang cầm trên tay lập tức rơi xuống, còn cô thì xặc nước không nói thành câu:

-Anh…anh….ặc…anh làm gì ở nhà tôi vậy?...ặc..ặc…sao anh lại ngồi ở đây. Anh muốn hù chết tôi phải không?

-Tôi có phải là ma đâu mà cô sợ đến vậy?

-Ai…ai nói tôi sợ anh chứ? Tôi đang hỏi anh làm gì ở nhà tôi vậy? Tại sao anh có mặt ở nhà tôi?

-À! Chắc cô chưa biết, tôi chính là giám đốc điều hành của công ty được ba cô mời từ Mỹ mới về.

-Hả??? Anh vừa nói gì? “chết tiệt! sao lại có thể thế này chứ? Hắn đúng là oan gia với mình mà” _Linh Vy lẩm bẩm trong miệng.

-Cô lẩm bẩm gì vậy?

-Tôi… tôi đang nói là việc ba tôi mời anh làm giám đốc của công ty và việc anh ở nhà tôi thì có liên quan gì với nhau?_Linh Vy nhìn người đối diện với ánh mắt đầy ngờ vực.

-Tôi đến đây là để giúp cô. Sau này tôi sẽ sống ở đây và cô sẽ phải hàng ngày đến công ty cùng tôi làm việc dưới sự dẫn dắt của tôi cô hiểu chưa?_ Minh Bằng trả lời kèm theo nụ cười bí ẩn.

-Cái gì? Anh đang đùa à? Mà anh không có nhà hay sao mà phải ở nhà tôi?

-Tất nhiên là tôi có nhà. Và có thể mua rất nhiều nhà là đằng khác.

-Vậy ở đây làm gì? Vả lại nói cho anh biết, có đến công ty làm việc hay không là quyền của tôi. Từ trước tới nay tôi không làm việc cũng đâu có ai ép buộc được tôi và anh cũng không ngoại lệ.

-Liệu có thể không nhỉ? Không tin cô hãy chờ xem. _Minh Bằng thách thức bằng nụ cười nửa miệng.

Linh Vy cũng không chịu kém cạnh cô đáp trả với ánh mắt quyết liệt:

-Còn để xem anh có thể chịu đựng và ở nhà tôi trong bao lâu.

-Vậy chúng ta cùng chờ xem nhé! À lần sau đừng trèo tường như vậy nguy hiểm lắm, muốn đi đâu chỉ cần được sự đồng ý của tôi là được vì vậy hãy nói với tôi. Chúc ngủ ngon!Minh Bằng nói xong và trở về phòng của mình, trong khi Linh Vy thì còn không tin vào những gì mình vừa nghe được cô lảm nhảm một mình:

-Tên này đầu óc đúng là có vấn đề, hắn tưởng hắn là ai mà có thể ra lệnh cho mình chứ? Đến ba cũng đâu có nói với mình như vậy, đúng là không biết lựa sức mình. Để xem ai sẽ là người chịu khuất phục.

***************

Sáng hôm sau Linh Vy thức dậy từ sớm cô đi ngang qua cửa phòng Minh Bằng và vô tình thấy người giúp việc mang bộ quần áo đi tới, cô hỏi:

-Quần áo của ai vậy?

-Thưa tiểu thư! Là của cậu Alec do quần áo để trong vali lâu nên hơi nhàu, cậu ấy nhờ tôi là phẳng lại.

Trong đầu Linh Vy nhanh chóng hình thành ý tưởng danh mãnh, cô cười và nói:

-Đưa nó cho tôi. Tôi sẽ mang đến phòng anh ta dù gì anh ta cũng là khách quý của chúng ta, đích thân tôi mang tới để thể hiện thiện chí một chút.

-Vậy thì phiền tiểu thư. _người giúp việc không hề nghi ngờ gì và ngay lập tức trao bộ quần áo lại cho Linh Vy. Cô mang nó về phòng mình bỏ ra ngắm nghía rồi gật gù nhận xét:

-Xem ra hắn cũng rất có phong cách thời trang đấy chứ? Một bộ Vest trắng cách điệu trẻ trung hoàn hảo. Diện vào sẽ rất nổi bật, vậy thì mình sẽ giúp nó nổi bật thêm chút nữa hôm nay anh sẽ là bạch mã hoàng tử nổi bật trong buổi ra mắt nhân viên công ty và tôi sẽ giúp anh có buổi ra mắt ấn tượng khó quên. Ha…ha…

Sau khi thực hiện xong ý tưởng của mình Linh Vy cố tình chờ cho muộn giờ để Minh Bằng vội vàng mặc quần áo và đi luôn, không có thời gian ngắm nghía trong gương. Cô đứng trước cửa phòng anh chờ đợi, khi thấy anh vội vã bước ra cô nhanh chóng mỉm nụ cười dễ thương bước tới:

-Có phải anh đang tìm cái này? _Linh Vy đưa chiếc móc treo bộ Vest trắng về phía anh:

-Xin lỗi anh! Mấy người giúp việc bận chuẩn bị bữa sáng lên đã quên mất, bây giờ mới làm xong anh thông cảm!

- Cảm ơn cô! Tôi muộn rồi, hôm nay cô không đến công ty sao?

-À có chứ! Tôi cũng chuẩn bị đi đây hẹn gặp anh ở công ty.

-Vậy tốt rồi! Hy vọng chúng ta sẽ có sự hợp tác tốt.

-Ồ! Tất nhiên rồi. À! Bộ Vest rất phong cách và hợp với anh._Linh Vy nói với vẻ đầy thiện ý.

-Cảm ơn! Tôi muộn rồi gặp cô sau nhé!

Minh Bằng gấp gáp vào phòng, anh không có thời gian vội vã thay bộ quần áo vào và sách cặp đi luôn.

Phòng họp hội đồng mọi người đã đến đông đủ, ngay cả Linh Vy cũng có mặt chỉ còn thiếu nhân vật chính. Một lát sau cánh cửa phòng được mở ra Minh Bằng lịch lãm bước vào trước hàng trăm con mắt trầm trồ, mấy cô nhân viên thì đua nhau thì thào trao đổi:

-Đẹp trai quá! 

-Phong độ quá!

Ông Triệu tằng hắng một tiếng cả phòng im bặt, ông lên tiếng:

-Hôm nay tôi xin giới thiệu với mọi người đây là anh Alec Su! Anh ấy sẽ đảm nhiệm vai trò giám đốc điều hành của công ty chúng ta. Mong rằng tất cả mọi người sẽ có sự hợp tác tốt đẹp.Cả phòng nhiệt liệt vỗ tay Minh Bằng bắt đầu rời chỗ ngồi bước lên chào hỏi nhân viên công ty. Khi anh vừa xoay người quay lưng đi lên thì cả phòng rơi vào tình trạng ngơ ngác mắt chữ o mồm chữ a nhưng không ai dám cười thành tiếng, tất cả đều cố gắng nhịn cười. Linh Vy tuy rất đắc ý nhưng cũng cố gắng không cười thành tiếng ông Triệu nhìn thì biết ngay là trò đùa của cô con gái cưng. Ông không biết mình nên cười hay phải mếu nữa, chỉ tội nghiệp cho Minh Bằng không hay biết gì vẫn nhiệt tình hồn nhiên phát biểu bài diễn thuyết cho đến phút cuối cùng. 

Sau khi tuyên bố buổi họp kết thúc ông Triệu bước ra khỏi phòng cả phòng nổ ra trận cười kinh hoàng, Minh Bằng không hiểu mọi người cười gì nên cũng ngây thơ cười theo. Linh Vy thì ôm bụng đứng lên ngồi xuống cười chỉ còn thiếu nước bò ra sàn nhà. Trí Bằng lúc này ghé vào tai Minh Bằng nói nhỏ:

-Tôi nghĩ anh nên thay bộ đồ khác, đằng sau có chút không ổn.

Minh Bằng tá hỏa chạy vào nhà vệ sinh soi gương thì ôi thôi giữa lưng áo in hình chiếc bàn là cháy xém ố vàng, dưới hai bên mông quần cũng hình in tương tự, rất nổi bật trước màu trắng tinh khôi của bộ đồ anh đang mặc. Gương mặt anh chuyển sang màu đỏ ửng, anh mê mẩn rút điện thoại gọi cho Trí Bằng:

-Trợ lý Trần! Anh hãy giúp tôi chạy ra cửa hàng thời trang gần nhất mua bộ đồ mới về đây, hãy làm nhanh lên. Tôi ở trong nhà vệ sinh đợi anh đấy.

Kết thúc cuộc gọi Minh Bằng lại nghe tiếng gót dày phụ nữ đang tới gần, anh giật mình ngước lên nhìn tấm biển “phòng vệ sinh nữ” trong lúc vội vã anh không biết rằng mình đã vào nhầm nhà vệ sinh. Trước khi có người kịp bước vào Minh Bằng vội vã chạy vào phòng chốt cửa lại, anh nghe rõ bên ngoài mấy cô nhân viên đang bàn tán về mình:

-Này cậu nhìn thấy vẻ mặt tội nghiệp của chàng chưa?

-Ôi! gương mặt baby đỏ bừng dễ thương hết biết ha…ha…

-Đẹp trai thật đấy nhưng tính cách chắc là có vấn đề nếu không làm sao có chuyện như hôm nay?

-Uh! Nhưng cũng có thể chỉ là trò đùa của ai đó.

-Chuyện đó khó nói lắm, nếu ai đó đùa thì khi mặc vào anh ta chẳng lẽ không soi gương đến một lần sao?

-Có lẽ anh ta muốn gây hot chăng? Ha…ha…

Minh Bằng nghe tiếng gót dày xa dần, anh nín thở mở cửa bước ra, chưa kịp ra khỏi đó thì lại nghe một tốp khác đang bước vào, không còn cách nào khác anh lại phải chạy ngược vào phòng chốt cửa lại và tiếp tục nghe bàn tán về mình:

……………

…………….

Và cứ như vậy hết tốp này đến tốp khác nối tiếp nhau vào nhà vệ sinh. Minh Bằng ở bên trong nghe đủ lời đồn đại về mình đến toát mồ hôi:

-Linh Vy! Em thật biết cách làm khổ người khác, để xem sau này em sẽ cứng đầu được bao lâu?

Minh Bằng lẩm bẩm một lúc sau yên ắng không thấy gì anh vội vàng mở cửa ra chạy sang phòng vệ sinh nam, Trí Bằng đã mua quần áo về đợi sẵn ở đó:-Anh đi đâu vậy? Tôi đã mua đồ rồi đây.

-Haiz…Đúng là một ngày xui xẻo.Tôi mắc kẹt ở phòng vệ sinh nữ. Cảm ơn anh!

-Anh hãy mau thay đồ đi tối nay chúng ta phải đi gặp đối tác, có một số giấy tờ anh cần xem qua tôi sẽ chuẩn bị mang đến phòng làm việc cho anh.

-Được! anh đi trước đi tôi sẽ tới ngay.

Thay bộ đồ mới Minh Bằng trở về phòng làm việc của mình, nhìn quanh không thấy Linh Vy anh hỏi Trí Bằng:

-Cô ấy đâu rồi?

-Ý anh hỏi tiểu thư à? Cô ấy chắc đã về rồi.

-Cái gì? Chưa hết giờ làm việc đã tự ý bỏ về sao?

-Xưa nay cô ấy vẫn vậy.

-Từ ngày mai trở đi nếu không có sự đồng ý của tôi không được cho cô ấy tự ý bỏ về. Hãy ra một thông báo cho đội bảo vệ gác cửa và cổng công ty như vậy. Nếu để cô ấy ra khỏi công ty thì đội bảo vệ phải chịu trách nhiệm trước nhiêm vụ của mình.

-Nhưng anh chưa biết cô ấy đâu, tiểu thư không phải là người mà đội bảo vệ có thể cản được.

-Không cần biết cô ấy là ai đã làm việc trong công ty thì cũng như bao nhân viên khác vì vậy mọi người cứ theo luật mà xử lý, nếu không làm được thì hãy tự viết đơn xin thôi việc đi.

-Tôi hiểu rồi!

Trí Bằng ảo lão, ngay lập tức mang thông báo xuống phòng bảo vệ dán trước cửa. Cả đội bảo vệ mếu máo nhìn nhau:

-Phen này thì chết chúng ta rồi, ngang cũng chết mà dọc cũng chết.

Trí Bằng cũng thêm vào:

-Gặp phải bà cô với ông cậu này chỉ khổ tôi ở giữa chết ngạt.

**************************************************

Buổi tối hôm đó tại một quán bar sang trọng và nổi tiếng bậc nhất ở Đài Bắc Minh Bằng cùng trợ lý của mình đến bàn công việc với đối tácở đây. Buổi đàm phán kết thúc thành công anh và Trí Bằng rời phòng ra về đi ngang qua khu vực sân khấu thì thấy một đám đông thanh niên đang vây quanh một cô gái uống đã say, cô gái nói với giọng say lè nhè:

-Chúng mày cút hết đi đừng có động vào tao, có biết tao là ai không hả?

Đám thanh niên lao nhao:

-Cô em say quá rồi, đừng nóng anh sẽ đưa em về.

-Cút đi!

Minh Bằng nghe vậy chỉ biết lắc đầu cảm thán:

-Các cô gái trẻ ngày nay thật không biết trời cao đất dày là gì!

Trí Bằng nghe giọng nói tuy say nhưng vẫn thấy quen quen nên anh cố gắng lại gần nhìn kỹ hơn, khi xác định được đó là ai anh tá hỏa nói với Minh Bằng:

-Anh Su cô ấy chính là tiểu thư đó!

-Hả????? Anh vừa nói gì? Nói lại xem nào.

-Tôi nói cô ấy chính là Linh Vy tiểu thư!

-Cô ấy điên rồi. Sao lại uống rượu một mình tới say mèm ở chỗ nguy hiểm thế này?

Minh Bằng sấn tới rẽ đám đông bước vào bế sốc Linh Vy lên định bước đi nhưng anh đã bị đám thanh niên vây quanh chặn lại.********************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play