Sáng hôm sau khi Linh Vy mở mắt đã thấy Minh Bằng mặc âu phục ngồi cạnh giường mỉm cười với cô:

-Em dậy rồi hả? Xem ra cánh tay anh có tác dụng tốt hơn chiếc gối kia rồi, có thể khiến em ngủ ngon đến không thèm nghe báo thức như vậy.

-Hứ! Anh trọc quê người ta. _nói rồi Linh Vy ngượng ngùng kéo chăn che mặt.

Minh Bằng thấy bộ dạng đáng yêu đó của Linh Vy, anh lại gần nhẹ nhàng kéo chăn ra và cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô thì thầm:

-Em có biết làm như vậy lại càng thu hút người ta không? _ Nhìn vào đôi mắt mở lớn chớp chớp ngây thơ vô số tội của cô khiến anh không nỡ đùa thêm. -Mau dậy chuẩn bị đi làm thôi, em định chốn trong chăn cả ngày sao?

Minh Bằng và Linh Vy đi chung một xe đến công ty, có một số việc của bên ZHAO&SU mà anh phải giúp Linh Vy giải quyết, định sau khi xử lý xong công việc ở đây hai người lại về bên Tommy để thu xếp công việc bên đó. Đang trên đường đến công ty riêng của Minh Bằng thì Nicky gọi điện đến:

-Alec! Cậu hãy đến bệnh viện gặp bà Lưu ngay, mình cũng đang trên đường đến đó. Bệnh viện vừa gọi điện báo sức khỏe bà ấy không tốt.

-Được! mình sẽ đến ngay. À! Cậu đã nhắc bệnh viện đừng liên lạc với Huỳnh Hải chuyện này chưa? Không nên để ông ta biết nếu không bao nhiêu công sức của chúng ta đều vô ích.

-Cậu yên tâm, mình đã nhắc họ. Vậy gặp nhau ở đó nhé!

-Ok!

Minh Bằng vội vã quay xe đến bệnh viện, Linh Vy vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra nên cô ngạc nhiên hỏi Minh Bằng:

-Có chuyện gì vậy? Ai đang ở bệnh viện và việc này sao lại liên quan đến Huỳnh Hải? 

-Anh và Nicky mới đây đã tìm hiểu ra một số manh mối liên quan đến việc của ba anh ngày xưa. Rất có thể bà Lưu, người đã nằm trong viện tâm thần dưỡng lão gần hai chục năm nay là người biết rõ mọi việc trước đây và bà ấy cũng là mẹ của Hiếu Cường. Bà ấy đã bị Huỳnh Hải ép vào viện sống trong suốt những năm qua._Minh Bằng vừa chăm chú lái xe vừa giải thích cho Linh Vy hiểu.

-Lại có chuyện khủng khiếp như vậy sao? Trước đây em từng nghe Hiếu Cường nói là mẹ anh ấy đã mất trong một trận hỏa hoạn từ khi anh ấy còn rất nhỏ. Ông Huỳnh Hải đó thực không phải người nữa, mà chính là ác ma đáng sợ.

Linh Vy rùng mình khiếp sợ khi nghĩ vậy, chợt nghĩ đến Hiếu Cường không biết khi anh ta biết chuyện này cảm giác của anh ta thế nào. Chắc hẳn anh sẽ rất giận cha mình vì anh vẫn luôn tin tưởng cha mình, đã có lần cô nói thẳng với anh rằng cha anh không phải là người tốt nhưng anh vẫn bảo vệ tư cách của ông ta đến cùng. Linh Vy liếc nhìn vẻ mặt Minh Bằng và hỏi anh:

-Minh Bằng! Anh có định cho Hiếu Cường biết việc này không? Anh có nghĩ anh ta sẽ không chịu nổi chuyện này không?

-Còn để xem hai mẹ con họ có ý định gặp nhau không, nếu như cả hai đều không muốn gặp nhau thì anh cũng không có lý gì bắt họ phải đối mặt. Về phía bà Lưu anh nghĩ bà ấy không có ý định làm xáo trộn cuộc sống bình yên của Hiếu Cường. Bà ấy chỉ muốn một lần nhìn thấy con trai mình và muốn biết cuộc sống hiện tại của anh ta thế nào thôi.

-Haiz…chẳng có người mẹ nào lại không thương con. Vì con trai, bà ấy có thể hy sinh tất cả nhưng có lẽ bà ấy không biết rằng ông Huỳnh Hải cũng chỉ coi Hiếu Cường như một quân cờ trong tay. Khi biết anh ta không còn giá trị để lợi dụng, liệu ông ta có còn coi Hiếu Cường là con trai nữa không? Em nghĩ một người như ông ta thì chuyện gì cũng có thể làm, ngay cả với con trai mình.

-Uh! Nhưng anh ta cũng đâu khác gì cha mình, anh ta cũng đã dùng mọi thủ đoạn để đạt mục đích.

-Anh nghĩ Huỳnh Thị sau thất bại này có gượng lại được không? -Dù lần này có khiến Huỳnh Thị lao đao thì cũng không thể khiến Huỳnh Hải gục ngã hoàn toàn được. Bao nhiêu năm nay ông ta đã biển thủ công quỹ nhiều không kể siết, tài khoản ở nước ngoài của ông ta cũng đủ để ông ta mở một công ty khác, còn chưa kể đến tiền mặt trong két nhà ông ta. Chỉ có những cổ đông nằm trong tập đoàn Huỳnh Thị hiện tại là đáng thương nhất thôi.

Suốt quãng đường đến bệnh viện Linh Vy và Minh Bằng đã nói khá nhiều chuyện về tình hình của Huỳnh Thị sắp tới. Khi vừa đến bệnh viện thì Minh Bằng đã thấy Nicky có mặt ở đó, anh chạy lại hỏi bạn mình:

-Tình hình thế nào rồi? Bà ấy có sao không?

Vẻ mặt Nicky căng thẳng:

-Bà ấy bị viêm phổi nặng đã lâu, nếu không được điều trị gấp sẽ khó mà qua được. Mình đã làm giấy xuất viện cho bà ấy và họ đã chuyển bà ấy về bệnh viện lớn tại Đài Bắc như vậy cũng tiện cho việc đi lại chăm sóc và gặp gỡ bà ấy.

-Vậy họ đã chuyển bà ấy đi rồi sao?

-Uh! Đã đi trước khi cậu đến. Bây giờ chúng ta cũng về đó xem bệnh tình bà ấy thế nào thôi.

Cuối cùng họ lại lên xe về Đài Bắc và vào thẳng bệnh viện gặp bác sỹ điệu trị riêng cho bà Lưu để tìm hiểu tình trạng sức khỏe của bà. Minh Bằng đã yêu cầu giáo sư chuyên khoa giỏi nhất đảm nhiệm điều trị cho bà Lưu, sau khi bác sỹ kết thúc công việc điều trị trở ra anh đã theo ông về phòng riêng gặp và trao đổi:

-Thưa giáo sư bệnh tình của bà ấy thế nào ạ?

-Rất may là đã chuyển bệnh nhân đến kịp thời, tạm thời đã qua cơn nguy hiểm nhưng do bệnh tình đã diễn biến khá lâu mà không được điều trị nên chưa thể nói trước được gì. Việc điều trị có lẽ sẽ kéo dài khá lâu.

-Vậy hiện giờ bệnh nhân có thể tiếp xúc và nói chuyện được không ạ?

-Việc này nên hạn chế thì tốt hơn. Không nên cho bà ấy nói nhiều vào lúc này, sẽ không tốt cho bệnh tình của bà ấy.

-Tôi hiểu rồi. Sau này phiền ông vất vả rồi.

-Không có gì, tôi sẽ làm hết khả năng có thể. Chỗ chúng tôi và tổng giám đốc Triệu là chỗ quen biết đã lâu nên cậu đừng lo lắng.

-Cảm ơn giáo sư.

Minh Bằng vừa bước ra khỏi phòng thì Nicky và Linh Vy đã chờ anh ở đó:

-Minh Bằng! Bà ấy tỉnh rồi và muốn gặp anh.

-Bà ấy có thể nói chuyện được sao?

-Nói được nhưng rất yếu, bà ấy một mực đòi gặp cậu, bà ấy có chuyện gì đó rất quan trọng muốn nói với cậu._ Nicky vội vàng nói.

Minh Bằng vội vã đến phòng bệnh của bà Lưu, khi anh vừa mở cửa bước vào bà đã với tay ra hiệu cho anh lại gần, anh tiến lại gần bà và cúi xuống nghe bà thều tào trong hơi thở yếu ớt:

-Tôi có lẽ không qua được, cậu hãy hứa với tôi phải đối xử tốt với Tiểu Cường. Tôi sẽ giúp cậu đấu lại Huỳnh Hải. Minh Bằng nghe bà nói anh suy nghĩ, bảo anh phải đối xử tốt với Hiếu Cường ư? Vì sao vậy? Hai người bọn anh sao có thể đối xử tốt với nhau đây? Cho dù anh muốn đối xử tốt với anh ta thì liệu anh ta có không dùng thủ đoạn với anh không? Trong lúc này có lẽ anh chỉ còn biết hứa với bà:

-Được! Tôi hứa với bà. Tôi sẽ không làm khó anh ta.

Bà Lưu ứa nước mắt nhìn anh lắc đầu, bà lại cố gắng nói:

-Ý tôi không phải vậy, tôi muốn nói cậu và Tiểu Cường phải thương nhau, tôi biết Huỳnh Hải là người thế nào, có lẽ ông ta sẽ làm tổn thương nó. Tôi biết là không còn mặt mũi nào để nhờ vả cậu nhưng tôi mong cậu hãy thương Tiểu Cường. Nó rất tội nghiệp, không một lần biết mặt cha mình, mọi chuyện xưa kia đều do tôi và Huỳnh Hải gây ra, nó không biết gì cả, ngày ấy nó chỉ là đứa trẻ vô tội.

Trong khi bà Lưu mệt nhọc thở lấy hơi thì gương mặt Minh Bằng đang dần chuyển sắc, anh cảm thấy hoảng sợ hoang mang vì không hiểu bà đang nói gì. Không lẽ nào, không thể như thế….Minh Bằng sợ hãi với ý nghĩ đang diễn ra trong anh, anh lắp bắp hỏi lại bà:

-Bà…bà vừa nói gì? Ý của bà là sao? Làm ơn hãy nói rõ cho tôi biết mọi chuyện không phải như vậy, sao có thể như vậy?

Hai bàn tay anh run rẩy, đôi mắt nâu thẫm sâu thẳm của anh bỗng long lanh ngập nước. Anh thà nghĩ là mình đang gặp ác mộng chứ không muốn tin sự thật này, sao có thể??? Cả Linh Vy và Nicky cũng không thể tin những gì họ vừa nghe thấy. Bà Lưu vẫn hai hàng lệ nối tiếp nhau tuôn rơi, bà cố gắng nói tiếp:

-Tôi xin lỗi! Tôi đã xem thời sự nên biết được cậu và Tiểu Cường ra sức cạnh tranh trên thương trường nên tôi không thể không nói ra. Tôi không muốn anh em hai người tương tàn lẫn nhau, chính Tô Khiên cha cậu cũng không biết sự ra đời của Tiểu Cường. Tôi xin cậu hãy bao dung cho nó, dù muốn dù không thì nó cũng là anh cậu, cũng chảy cùng dòng máu với cậu. Trước khi đi tôi chỉ muốn hai người hãy nhìn nhận nhau. Tất cả tội lỗi đều do tôi làm, cậu hãy trừng phạt tôi.

Minh Bằng không còn đủ kiên nhẫn để nghe thêm anh lùi dần về phía sau rồi hét lên nhìn bà trong uất ức:

-Đủ rồi! Đừng nói nữa. Bà nghĩ tôi sẽ tin lời bà sao? Nếu bà muốn vì con trai mình mà lừa gạt tôi thì từ bỏ ý định đó đi. Ngay từ đầu tôi đã không nên tìm gặp bà, cả bà và Huỳnh Hải đều không phải là người, tôi đến chết cũng không tha thứ cho các người.

Nói rồi Minh Bằng vội vã bỏ đi, Nicky để Linh Vy chạy theo Minh Bằng còn anh thì ở lại tiếp tục nói chuyện với bà Lưu:

-Tất cả những gì bà nói là sự thật sao?

-Đúng vậy! Một người sắp chết như tôi còn muốn lừa người sao? Nếu không tin thì cậu có thể xét nghiệm ADN.

-Vậy chuyện giữa bà và Huỳnh Hải trước kia là thế nào?

-Tôi…tôi bây giờ rất mệt_ bà ho dữ dội rồi tiếp tục:

-Cậu hãy đến ngôi nhà cũ của gia đình cậu ấy, tôi đã dấu mọi tài liệu liên quan đến vụ việc ngày xưa ở đó. Trong đó có bằng chứng phạm tội của Huỳnh Hải, tôi…tôi để trong một chiếc hộp sắt chôn dưới gốc cây …gốc cây …thường…thường……… Chưa kịp nói hết câu thì bà đã rơi vào trạng thái bất tỉnh, ngay lập tức đèn đỏ trên giường bệnh rung còi báo động, vài phút sau đó bác sỹ và ý tá cũng ồ ạt chạy vào làm công tác cấp cứu.

*******************

Lại nói đến Minh Bằng anh vội vã ra bãi đậu xe lên xe định lái đi thì Linh Vy đã chạy đến giữ cửa xe lại:

-Minh Bằng! để em lái xe giúp anh. _vừa nói cô vừa kéo tay anh ra khỏi xe và đưa anh sang phía ghế phụ ngồi.

Hiểu được tâm trạng của anh lúc này nên Linh Vy đã lái xe đến ngôi nhà nằm ở ngoài vùng ngoại ô yên tĩnh mà anh đã đưa cô đến đây một lần. Xe dừng lại trước cổng ngôi nhà, Linh Vy đã tắt máy xe mà Minh Bằng vẫn ngồi yên bất động, ánh mắt anh vô hồn trống rỗng. Cô nắm bàn tay anh rồi nhoài người sang ôm anh, giọng nghèn nghẹn:

-Minh Bằng! Muốn giận dữ hãy giận dữ, muốn khóc hãy khóc, em sẽ cùng anh chia sẻ. Anh đừng bắt mình phải chịu đựng. Tất cả sẽ qua đi nhanh chóng thôi phải không anh?

Minh Bằng chỉ ôm chặt bờ vai nhỏ nhắn của Linh Vy trong yên lặng, anh không muốn nói gì về những chuyện vừa nghe được. Trong lòng anh vẫn không thể chấp nhận sự thật này, tại sao chuyện hoang đường này lại xảy ra với anh? Một người tưởng như là đối thủ không đội trời chung nay trong một sớm một chiều lại trở thành anh trai chảy cùng một huyết thống với mình. Bảo anh phải chấp nhận chuyện này thế nào đây? Nhưng có trách thì chỉ trách những sai lầm mà người lớn gây ra, Hiếu Cường ngày đó cũng chỉ là một đứa trẻ ngang tuổi anh đâu có tội lỗi gì. Sở dĩ có những chuyện như hôm nay cũng là do anh ta đã bị Huỳnh Hải nuôi dạy sống theo cách đó mà thôi. Khóe mi anh lại cay xè, Minh Bằng khẽ hỏi Linh Vy trong vô thức:

-Anh phải làm thế nào đây? Đây chỉ là ác mộng phải không?

Linh Vy siết chặt anh hơn, nước mắt cô cũng rơi thấm ướt một góc vai áo anh. Cô cũng ước gì đây chỉ là ác mộng, ước gì cô có thể thay anh chịu đựng nỗi đau này. Cô biết anh sẽ không thể phủ nhận việc này, nhất định anh sẽ chấp nhận Hiếu Cường chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Cô không biết phải nói gì để anh vui, để xua tan tâm lý nặng nề này giúp anh. Cuối cùng Linh Vy cố lấy lại giọng nói tự nhiên:

-Minh Bằng! Anh nhìn kìa, cánh đồng kia hoa cải nổ rộ một màu vàng đẹp không? Chúng ta lại đó chơi đi. Ra ngoài hóng gió một chút tâm trạng sẽ tốt hơn.

Cả hai đều xuống xe đi bộ lững thững về phía cánh đồng hoa cải, đang đi Linh Vy quay sang Minh Bằng thách thức anh:

-Em đố anh đuổi kịp bắt được em đó. Nếu anh đuổi kịp em thì em sẽ cõng anh đi một vòng quanh cánh đồng hoa cải này. 

Biết là cô ngốc này đang cố tìm cách làm mình vui nên Minh Bằng cũng không nỡ từ chối. Anh nhìn vào đôi mắt mở lớn chờ đợi của cô rồi bất ngờ nói:

-Em nhớ giữ lời đấy._ vừa nói dứt câu Minh Bằng đã vội định chụp lấy cô nhưng Linh Vy đã phản xạ rất nhanh, cô vượt khỏi tầm tay của anh bỏ chạy.

Vừa chạy cô vừa quay lại nhảy nhảy nghịch ngợm trêu anh:

-Minh Bằng! Anh mau lại đây mà bắt em này. Hôm nay anh chạy kém lắm nha, thua cả em rồi. Nếu không bắt được em thì anh phải cõng em mười vòng đấy. Minh Bằng thấy điệu bộ nghịch ngợm đó của cô thì không thể không cười, anh cũng dường như bị cô cuốn vào trò chơi mà quên đi phiền muộn:

-Được! Em chờ đó. Anh sẽ bắt được em, lúc đấy đừng có khóc đòi anh tha cho.

Cả hai chạy lòng vòng đuổi nhau khiến cánh đồng hoa cải màu vàng nghiêng ngả khắp nơi. Sau một hồi lâu đuổi bắt cuối cùng Linh Vy cũng bị Minh Bằng tóm gọn. Anh cố ý trêu cô:

-Mau cõng anh đi dạo quanh cánh đồng này đi. Được em cõng dạo một vòng quanh đây chắc sẽ rất dễ chịu. Khung cảnh đẹp thế này cơ mà.

Linh Vy bắt đầu tìm cách thoái thác cô giả vờ phụng phịu:

-Cho em nợ tiếp có được không? Hôm nay lưng em bị đau đó.

Minh Bằng nhắm mắt vào làm mặt lạnh:

-Không được! Em sẽ lại nuốt lời. Vừa hứa như vậy mà đã vi phạm rồi. 

Nhìn vẻ mặt của anh lúc này rất đỗi dễ thương nên Linh Vy đã nảy sinh tà ý:

-Vậy em trả bằng hình thức khác được không? Anh nặng thế sao em cõng được?

-Hình thức gì?

Khi Minh Bằng vừa nói xong đã bị Linh Vy kiễng chân lên cưỡng hôn. Tuy hơi bất ngờ nhưng anh cũng nhanh chóng bắt được nhịp. Một lúc sau cả hai mới chịu buông nhau ra, Linh Vy nhìn anh ấm áp hỏi:

-Trả bằng hình thức này được chưa?

Minh Bằng nheo mắt lại nhìn cô:

-Anh phát hiện em càng ngày càng nguy hiểm. Ngay cả cưỡng hôn anh mà em cũng dám nhưng mà trả nợ thế này vẫn nhẹ quá.

Linh Vy nhìn anh ngơ ngác:

-Vẫn chưa được sao? 

-Tất nhiên rồi! Em nghĩ xem một vòng dạo quanh đây mất bao nhiêu thời gian nào? Vậy mà em trả có chút xíu. Bất công quá!

-Vậy phải làm sao?

Minh Bằng mỉm cười ranh mãnh, biết ngay là cô ngốc này lại mắc bẫy mà:

-Phải trả lần nữa._ Vừa nói anh vừa hành động khiến Linh Vy không kịp trở tay.

Cuối cùng họ dắt nhau đi tản bộ và dần tiến về phía ngôi nhà của Minh Bằng. Đến nơi anh mở cửa xe và nói Linh Vy hãy lái xe vào thành phố. Cô ngạc nhiên hỏi anh:

-Anh muốn về ngay sao?

-Uh! Anh không muốn lãng phí thời gian của bà ấy. 

-Ý anh là…

-Em hãy lái xe đưa anh đi tìm Hiếu Cường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play