Vừa lái xe vào tầng hầm đậu xe Minh Bằng vội vã xuống xe và nói với Linh Vy:

-Em hãy gọi ngay cho cảnh sát và ngồi yên trong xe đợi cho đến khi họ đến rồi dẫn họ lên văn phòng anh ngay.

Linh Vy biết rõ đây là việc nguy hiểm nên không muốn để anh đi một mình cô xuống xe níu tay anh ngăn lại:

-Minh Bằng! Anh đừng đi. Chúng ta cùng gọi cảnh sát và chờ họ đến, anh đi một mình sẽ rất nguy hiểm.

Minh Bằng gỡ tay Linh Vy xuống và trấn an cô:

-Em đừng lo cho anh, anh sẽ không sao đâu, hãy làm như anh nói. Nếu chúng ta trần trừ ở đây thì bọn chúng sẽ có thời gian thực hiện được ý đồ của mình.

-Vậy em đi cùng anh.

Minh Bằng biết là để Linh Vy đi thì anh sẽ khó hành động hơn nên cương quyết không cho cô đi cùng:

-Không được! Nếu em đi cùng anh thì anh sẽ phân tâm vì phải lo lắng an toàn cho em, như vậy sẽ nguy hiểm cho cả hai chúng ta. Một mình anh đi sẽ dễ đối phó với bọn chúng hơn. Em hãy làm theo kế hoạch của anh đi. Nói xong Minh Bằng chạy vội đi và Linh Vy cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn ở lại tìm cách báo cho cảnh sát đến nhanh nhất. Minh Bằng lên đến văn phòng và bật điện sáng choang khiến đám kẻ trộm kia phải giật mình ngẩng mặt lên nhìn, vẫn dáng điệu ung dung anh khẽ nhếch miệng cười nhạt:

-Mấy người là tay chân của ai mà làm việc siêng năng quá vậy? Nửa đêm nửa hôm vẫn miệt mài thi hành nhiệm vụ quả thật là rất đáng trân trọng. Nhưng đáng tiếc, muốn trộm đồ thì cũng phải chọn đối tượng mà trộm chứ? Trộm nhầm địa chỉ thế này thì chỉ có các người là thiệt thòi thôi.

Vừa nói dứt lời Minh Bằng nhanh chóng cởi áo khoác ngoài vất xuống và vén tay áo cao một chút rồi xoa xoa hai bên cổ tay mình. Tên cầm đầu đám ăn trộm mặt mũi hung tợn cũng tiến về phía Minh Bằng cười đểu:

-Thằng nhóc! Không ở đó vui chơi thoải mái đi sao vác xác về sớm thế? Mà đã vác xác về thì bọn này phải tiếp đón thôi haha…

Đám kẻ trộm kia cũng đã chuẩn bị sẵn tư thế để ra tay với Minh Bằng, trước khi cuộc ẩu đả bắt đầu Minh Bằng vừa tiến đến gần bọn chúng vừa cười nói:

-Cũng đã lâu lắm rồi không được đánh lộn, hôm nay sẽ không khách khí với ai đâu nhé! Lỡ có nặng tay thì cũng là do các người tự chuốc lấy, đừng oán trách gì tôi đây.

Vừa nói anh vừa xông tới tiếp đòn và đánh lại, một mình Minh Bằng phải đối phó với năm người nên cũng không thể nói đó là chuyện dễ dàng nhưng anh cũng không hề chịu lép vế. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi anh đã hạ được ba tên nhăn nhó bò lê, bò càng dưới sàn nhà. Hai tên còn lại thuộc hạng cao tay nên vẫn quyết liệt phối hợp đánh trả Minh Bằng, ba người giao đấu đến toát vã mồ hôi, ướt hết áo mà vẫn chưa bên nào chịu thua bên nào. Cuối cùng Minh Bằng nghĩ thầm:

-“Nếu cứ đánh tay đôi với bọn chúng thế này thì sẽ mất nhiều thời gian và sức lực, phải dùng mẹo để lừa chúng thôi”

Nghĩ rồi anh tìm cách đánh đến gần công tắc điện trong phòng, khi đã đến gần anh vờ lùi vào tường nhằm tắt điện trong phòng. Điện trong phòng bị tắt bất ngờ khiến chúng không kịp ứng phó trong khi đó Minh Bằng tận dụng cơ hội, anh đã quá quen với địa hình trong văn phòng nên dễ dàng xác định rõ vị trí của chúng và ra đòn liên tiếp. Khi bọn chúng quờ quạng đánh loạn trong bóng tối thì anh lại né người cho chúng tự xử nhau. Cứ như vậy Minh Bằng đứng gần công tắc điện lúc cần thì nháy bóng lên rồi lại tắt ngay để xác định vị trí của đối thủ và tìm cách ra đòn hiểm. 

Sau một hồi vật lộn cuối cùng Minh Bằng cũng hạ gục được đối thủ, lúc này anh dựa vào tường thở dốc vì mệt, vừa lúc đó thì Linh Vy cũng dẫn theo đội cảnh sát đến nơi. Trước khi mấy tên trộm bị cảnh sát giải đi Minh Bằng có hỏi là ai sai làm việc này nhưng bọn chúng nhất quyết không chịu khai ra kẻ chủ mưu. Cảnh sát áp tải đám kẻ trộm đi khỏi Linh Vy chạy lại bên Minh Bằng hỏi han:

-Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?

Thấy Linh Vy hốt hoảng nhìn mình từ đầu tới chân Minh Bằng khẽ cười trấn an cô:

-Anh không sao! Mấy tên đó đâu phải đối thủ của anh.

-Còn cười nữa, xem anh kìa mồ hôi ra ướt hết áo rồi. Mà đám người này là ai vậy? Sao đêm hôm lại đột nhập vào văn phòng của anh làm gì? -Em thử nghĩ xem, còn có thể là ai vào đây nữa?

Linh Vy như hiểu ra ý Minh Bằng ám chỉ ở đây là ai nhưng vẫn không thể hiểu được ý đồ đột nhập lần này là gì:

-Ý đồ gì đây? Họ muốn lấy gì?

-Bản đồ và mô hình thiết kế công trình dự thầu tại Hàn Quốc.

-Thì ra vậy, thật tội nghiệp. Họ không biết là anh đã chuyển về nhà cất giữ rồi, bọn người đó thật là đáng sợ, để đạt được mục đích của mình thì không việc gì là không thể làm. Sau này phải cẩn thận hơn mới được.

-Đi thôi! Chúng ta đến báo tin tốt lành này cho cha con hắn, anh muốn xem bộ mặt thất thần của họ thế nào.

Ngay lập tức Minh Bằng lái xe đến công ty Huỳnh Thị vào xông thẳng vào phòng tổng giám đốc. Quả nhiên đúng như dự đoán của anh, Huỳnh Hải và Hiếu Cường vẫn ngồi trong văn phòng chờ tin tức, nhìn hai cha con họ khóe môi Minh Bằng khẽ nhếch nên vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp nhưng lạnh lùng:

-Xem ra Huỳnh tổng giám đốc dạo này vất vả quá! Phải làm việc thâu đêm thế này có lẽ sẽ không tốt cho sức khỏe chút nào. 

Cả Huỳnh Hải và Hiếu Cường đều bất ngờ về việc Minh Bằng đột xuất đến đây vào giờ này, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh:

-Muộn rồi cậu đến đây có việc gì vậy?

-À! Tôi đến đây để báo cho hai người một tin, đám người mà các người sai đến văn phòng tôi hiện đang nằm trong sở cảnh sát rồi. Vậy nhé! Tôi chỉ đến báo tin có vậy thôi. Tôi về đây, không làm phiền hai người nữa.

Khi Minh Bằng đi khỏi thì Huỳnh Hải cũng hất tung đồ đạc trên bàn mình với đôi mắt trợn ngược giận dữ, ông rít qua kẽ răng:

-Lũ ăn hại! Có vậy mà cả một đống người làm cũng không xong.

Hiếu Cường lại gần khuyên cha mình:

-Ba hãy bình tĩnh đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe, dạo này sức khỏe ba không được tốt lắm. 

-Việc đã đến nước này thì phải sử dụng lá bài cuối cùng thôi._ hai tay ông Huỳnh Hải chống mạnh xuống bàn, đôi mắt trợn lên giận dữ với những tia máu đỏ sọng đáng sợ.

************************* 

Sau bao ngày vất vả đi lại bệnh viện tâm thần cuối cùng Nicky cũng khiến người đàn bà giả câm giả điếc kia chịu mở lời. Nhưng bà ta lại hỏi anh làm việc cho ai? Và cương quyết chỉ nói chuyện với người sai anh làm việc này, không còn cách nào khác Nicky phải gọi cho Minh Bằng để bàn bạc. Sau khi nhận được điện thoại của Nicky Minh Bằng vội vã thu xếp công việc và tức tốc lái xe tới bệnh viện. Khi anh vừa bước vào phòng bệnh đã khiến bà Lưu thần trí mơ hồ không ổn định, bà bước lại gần phía anh đưa bàn tay già nua của mình chạm vào gương mặt đẹp của anh, đôi mắt buồn sâu lắng của bà bắt đầu rơi lệ. Dù đã nhiều tuổi và phải ở bệnh viện nhiều năm qua nhưng bà vẫn rất đẹp, một vẻ đẹp đượm buồn, miệng bà lắp bắp run run:

-Tô Khiên! ….đúng là Tô Khiên rồi. Đã lâu không gặp.

Minh Bằng vẫn không quên chính bà là người đã giúp Huỳnh Hải hại gia đình mình thê thảm nên anh né mặt sang một bên rồi lạnh lùng lên tiếng: -Tô Khiên là ba của tôi.

Câu nói của Minh Bằng đủ tác động để bà Lưu trở về với thực tại, bà vội vàng thu bàn tay của mình về và trở lên lúng túng trước anh. Bà cảm nhận được mình đang run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng nắm chặt tay mình để trấn tĩnh. Sau một hồi im lặng bà bắt đầu bình thản lên tiếng:

-Cậu sao biết tôi ở đây? Tìm tôi với mục đích gì?

Minh Bằng khẽ quay mặt sang một bên, anh nhắm mắt lại cố gắng kìm nén cơn giận giữ trong mình, anh muốn có một cuộc nói chuyện hiệu quả nhất để không tốn công vô ích. Minh Bằng hiểu rõ nếu gay gắt bây giờ rất dễ hỏng việc, nếu bà ấy không chịu cung cấp thông tin gì thì anh cũng không có cách nào ép buộc. Cuối cùng anh thở nhẹ ra rồi quay sang bà nhẹ nhàng:

-Tôi muốn bà giúp đỡ tôi tìm lại công bằng cho cha mẹ tôi.

Bà Lưu khi nghe Minh bằng nói lại càng lo sợ trong lòng, trước nay bà vẫn nghĩ mình đã phải vào chốn này thì những bí mật năm xưa mãi mãi nằm yên cho tới khi chết. Nhưng nay một bản sao của người đàn ông bà cả đời yêu đơn phương, lại tìm bà muốn bà làm rõ mọi chuyện. Muốn lấy lại công bằng cho cha mình cũng là người bà yêu thương nhất nhưng chưa bao giờ có được trái tim của ông, khi xưa không phải là bà muốn hại ông, bà cũng chỉ là nạn nhân bị lừa và bị ép buộc phải làm việc đó. Nhưng nếu như bà nói ra thì Huỳnh Hải nhất định sẽ không tha cho bà, còn cả con trai vô tội của bà nữa, nghĩ đi nghĩ lại cũng không đủ can đảm làm trái lời hứa với Huỳnh Hải cuối cùng bà quyết định từ chối:

-Xin lỗi cậu tìm nhầm người rồi, một người tâm thần như tôi lời nói có trọng lượng gì chứ? Sao có thể giúp cậu đây?

Minh Bằng đã dự đoán trước điều này, tất nhiên muốn bà ấy nói ra mọi chuyện không phải là điều đơn giản nhưng anh tin rằng mình sẽ có đủ kiên nhẫn và cách để thuyết phục bà, anh nhẹ nhàng ra đòn tâm lý:

-Tôi biết bà rất khó nói, và tôi đoán không nhầm thì bà còn rất sợ hãi ông Huỳnh Hải nữa. Nếu bà chịu hợp tác với tôi thì tôi có thể giúp bà ra khỏi nơi này, thậm trí có thể giúp bà ra nước ngoài sinh sống ổn định, ông ta sẽ không thể làm hại bà.

Nghe thấy Minh Bằng nói là có thể giúp mình thoát khỏi nơi khốn khổ này trong lòng bà Lưu bắt đầu lay động, nghĩ đến việc có thể ra ngoài, thoát khỏi bệnh viện và có cơ hội gặp con trai của mình là bà đã vui mừng rồi. Bà quay sang Minh Bằng hỏi lại:

-Có thật cậu sẽ giúp tôi ra khỏi đây không?

Biết là bà đã giao động nên Minh bằng khẳng định lại lời nói của mình:

-Tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của bà, việc giúp bà ra khỏi đây không phải là chuyện khó khăn của tôi.

Bà Lưu vẫn chưa tin tưởng lắm nên băn khoăn:

-Nhưng ngoài ông ta ra không ai có quyền làm giấy xuất viện cho tôi vả lại ông ta sẽ không tha cho tôi và con trai tôi.

Nicky nãy giờ lặng lẽ theo dõi cuộc nói chuyện giữa Minh Bằng và bà Lưu bây giờ cũng lên tiếng xen vào:

-Bà yên tâm, tôi có thể làm giấy xuất viện cho bà bất kỳ khi nào bà muốn, ngay cả bây giờ.

Minh Bằng lại quan tâm khi nghe bà nhắc đến con trai của mình, anh hỏi han: -Vậy con trai bà hiện giờ ở đâu?

-Có lẽ là sống cùng với ông ta, ông ta hứa với tôi là sẽ chăm sóc nó suốt đời nhưng tôi chưa một lần được gặp lại nó nên không biết nó sống thế nào?

-Vậy anh ta tên gì? Tôi sẽ tìm hiểu tin tức về anh ta cho bà.

-Là Tiểu Cường.

Minh Bằng ngạc nhiên khi nghe bà nói, anh còn tưởng mình nghe nhầm, như một phản xạ tự nhiên anh hỏi lại bà:

-Huỳnh Hiếu Cường là con trai bà sao? Bà là vợ ông ta? Là mẹ của con trai ông ta? Vậy tại sao ông ta lại đối xử với bà như vậy?

Những câu hỏi chất vấn dồn dập của Minh Bằng khiến bà bắt đầu hoang mang không biết trả lời thế nào, việc này đâu thể dễ dàng nói ra, bà cần có thêm thời gian suy nghĩ, bà quay sang Minh Bằng nói nghiêm túc:

-Tôi cần có thời gian để suy nghĩ điều kiện mà cậu đưa ra, hôm nay tạm thời cậu hãy trở về đi, lần sau đến thăm tôi.

Minh Bằng và Nicky đành phải ra về và hẹn một tuần sau sẽ trở lại.

**************************

Sau bao ngày vất vả chuẩn bị, cuối cùng ngày tham dự hội thảo mẫu mô hình thiết kế cho sân vận động thế vận hội Olympic mùa đông năm 2018 diễn ra tại Hàn Quốc cũng đã đến. Hội thảo diễn ra tại Đài Bắc vì vậy Hye Sun cũng cùng cha mình sang Đài Bắc tham dự. 

Buổi sáng hôm đó Minh Bằng có việc phải đến văn phòng làm việc của Tommy để giả quyết, sau khi xong việc anh vội vàng xuống bãi đậu xe để về nhà cùng Linh Vy đi dự hội thảo, vừa xuống bãi đậu xe thì có một người đàn ông đi ngược chiều va vào anh. Trong khi vội vã Minh Bằng đã không để ý cảnh giác nên không hề hay biết người đàn ông kia đã thừa cơ móc trộm điện thoại của mình. Khi anh trên đường lái xe về nhà thì Linh Vy lại nhận được tin nhắn từ số của anh gửi đến với nội dung:

-“ Linh Vy! Anh gặp tai nạn xe trên đường về nhà, anh không bị thương nhưng xe thì bị cảnh sát giao thông giữ lại rồi. Em hãy đến địa điểm X này đón anh nhé! Anh ở đây chờ em. Nhớ đến nhanh kẻo trễ giờ dự hội thảo.”

Linh Vy khẽ cau mày nhìn hàng tin nhắn, bình thường anh hay gọi điện thoại nói trực tiếp với cô, rất hiếm khi nhắn tin, nhất là những chuyện thế này. Thấy có gì không ổn nên cô nhấn nút gọi lại cho anh nhưng máy đã bị tắt nguồn không thể liên lạc được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play