Lãnh Tĩnh sáng hôm sau đúng chín giờ đến đón Bạch Trạch, mà theo như lời Bạch Trạch nói ngày hôm qua chính là ‘chúng ta nên đi sớm một chút mới ít người’. Kì thật y đã vốn có thói quen ngủ nghỉ, mỗi sáng đều cứ đúng bảy giờ là mở mắt, ấy thế cho nên hôm qua y có hỏi qua hắn y có thể đến sớm một tẹo được không, vậy mà cư nhiên hắn liền bảo ‘sớm quá, tôi dậy không nổi’. Chính là như vậy.
Bạch Trạch sống ở khu dân cư đông đúc, gần đó liền có một siêu thị lớn, hắn vẫn là thường đến đó mua đồ dùng này nọ. Thời điểm y đến nhà hắn, hắn dường như vẫn còn ở trong mộng chưa có tỉnh, lúc mở cửa xe còn ngáp dài ngáp ngắn vài cái. Aizz, ngày hôm qua tiếp y xong cũng đã muốn đến khuya, tuy rằng sau đó lập tức leo lên giường ngủ nhưng mà như vậy cũng không thể tính là đủ giấc cho hắn a.
Lãnh Tĩnh một bên nhìn bộ dạng hắn nửa tỉnh nửa mê, mơ mơ màng màng, lẩn thà lẩn thẩn, dọc đường cứ cúi đầu gật gù, mặt ỉu xìu như cái bánh bao chiều làm cho y nhìn cảm thấy quả thực thú vị đi. Lúc tới siêu thị, quả nhiên là không có nhiều người như lời hắn nói. Hắn sau đó cư nhiên lấy tay chỉ chỉ vào xe đẩy hàng ở chỗ lối vào, ý bảo y đi đến đó lấy xe đẩy ra giúp hắn. Hai người cần phải mua thực nhiều đồ, không có xe là không thể được a.
“Này…..” Y chần chờ đứng chôn chân một chỗ không nhúc nhích, lại nhìn xung quanh, lại nhìn chiếc xe đẩy. Hắn cư nhiên giả mắt điếc tai ngơ không để ý đến ý của y?
Y đứng nhăn nhó một cục ngay cửa làm cái gì vậy a? Hắn bây giờ mới chịu nhìn xung quanh một chút, haizz, giờ mới sáng tỏ ra y là đang chần chờ cái gì, người này, chính là y đang mất cỡ. Xung quanh khu vực để xe đẩy hiện tại đều là mấy thúc thúc lớn tuổi người đứng người ngồi, người qua người lại. Y đưa mắt nhìn tới nhìn lui, lại chẳng thèm nhìn cái xe đẩy— người này, đến siêu thị mà còn làm bộ tổng tài đại nhân làm cái gì?
Hắn buồn cười hừ nhẹ một tiếng, đúng là không thể trông cậy vào con người trước mặt này a, thế cho nên hắn bất đắc dĩ tự mình lấy xe đẩy đi trước. Y chậm rãi nâng bước chân đi theo sát hắn, ngây ngô nhìn cảnh tượng xung quanh tựa hồ giống như rất mới lạ, tám phần là bình thường y rất hiếm khi đến nơi như thế này đi.
“Uy, anh chưa tới siêu thị lần nào sao?”
“Đã từng.” bất quá chưa có đi vào, trong lòng y tự nói thầm như vậy. Y như thế nào lại cần đến loại nơi như thế này chứ? Mấy nơi như vầy chủ yếu là bán đồ dùng hàng ngày, mà mấy thứ này nếu không có người giúp việc mua thì Lãnh Dật mua, nếu không nữa thì trợ lý của y cũng giúp y mua, mọi thứ cần dùng hàng ngày của y, tóm lại là y không cần quan tâm. Còn nữa, y vẫn luôn chán ghét mấy nơi đông người ồn ào, đừng có nói là y không có thời gian đi mà ngay cả khi rảnh y cũng chẳng có muốn đi.
“Nga? Vậy anh tới đây làm gì?” Hắn tự nhiên cảm thấy tò mò nha, người này không giống là sẽ đến siêu thị mua đồ đâu.
“Tiện đường đi ngang.” Câu trả lời phát ra khỏi miệng giống như đang nghiến răng nghiến lợi kêu ken két, bộ không tới siêu thị là chuyện kì quái lắm sao?
“Ha hả” Hắn cười như điên, chả thể nào mà khép miệng lại được a, “Được rồi, hôm nay tôi sẽ niệm tình làm hướng dẫn viên của anh, cho anh tham quan nơi này một chút.” Thấy khuôn mặt y đen một cục, hắn chỉ có thể nhịn cười thôi. Không nên chọc y tức giận a – con thỏ tức giận cũng sẽ cắn người, mà y, nói không chừng giận quá đi về thì khổ cho hắn lắm.
Bạch Trạch một bên đẩy xe một bên lựa chọn đồ này nọ, vừa ý thì bỏ vào trong xe, tuy nhiên cũng rất kĩ càng nhìn xem hạng sử dụng, nếu mà gần hết hạng rồi thì rốt cuộc vẫn là bỏ xuống không có lấy. Xe đẩy đi qua một đường cũng nhanh chóng đồ để gần đầy xe. Khi đến chỗ tủ lạnh siêu thị, hắn quay đầu lại hỏi y, “Anh có uống sữa không?”
“Không.”
Một trăm linh một lần xem nhẹ lời nói của y, hắn cư nhiên cố ý lấy bình sữa bỏ vào trong xe. Thấy y mặt tự nhiên đen xì, hắn trong lòng liền cười thầm hóa giải vài ba câu, “Sữa rất tốt cho cơ thể, vẫn là mỗi ngày nên uống một chút.”
“ Vậy cậu vì cái gì muốn hỏi tôi trước?” Mỗi lần y nói không, hắn lại nghe thành có, tự tiện mua.
Hắn thần tình rạng rỡ nhìn y, tự nhiên trả lời, “tôi muốn xem thử anh rốt cuộc có bao nhiêu tật xấu.” Nhìn thấy đầu y sắp bốc khói, aizzz, núi lửa sắp phun trào a, hắn nhanh chóng liền trấn an y, “Đừng nóng đừng nóng a, mấy thứ này tốt cho anh cho nên tôi mới mua chứ, nếu không tôi mua làm gì?”
Y chưa từng bị bất đắc dĩ như vậy lần nào đâu, muốn tức giận mà tức giận không được, muốn mở miệng mắng lại mắng không ra. Trên mặt vừa hiện lên tầng mây đen sắp sửa sấm chớp đùng đùng thì người bên cạnh liền buông lời nhỏ nhẹ vuốt ve y, khẽ xoa xoa cánh tay y, ánh mắt đen láy mê hồn nhìn y, vừa nói vừa có chút khẩn cầu làm nũng làm cho y bao nhiêu buồn bực trong lòng đều theo gió cuốn đi sạch ráo không còn một tẹo.
Nhìn mây đen hóa thành mây trắng trắng, hắn trong lòng liền cười trộm. Aizzz, kì thật y cũng chả có đáng sợ cái gì, chỉ là hơi bị lạnh lẽo thôi.
Mua hết những thứ cần mua, cuối cùng là đi đến tính tiền. Trên xe chất đầy hàng hóa thiếu điều muốn rớt xuống khỏi xe, mà y đứng một bên học theo cách hắn đem đồ chất lên bàn tính tiền thì cũng bắt chước làm theo, xong rồi móc ví lấy ra thẻ tín dụng, “Tôi đi trả tiền”. Mặt y hiện tại đen như đáy nồi cơm cháy, thanh âm lãnh khốc, hắn tự nhiên biết lúc này là không cần cãi y a, thế cho nên gật gật đầu đồng ý.
Aizz, hắn có vấn đề mới đi dành tính tiền với y a.
Đại khái là khi nãy y không chịu đẩy xe, nhưng mà giờ thấy hắn đẩy xe quả thực vất vả cho nên lúc chất đồ vào trong thùng xe, y liền mở miệng nói một câu nghe thực hâm mộ y a, “Tôi giúp cậu”, nói xong rồi thì không cho hắn giúp, y một mình đem gói to gói nhỏ ném vào trong thùng xe. Ném mạnh quá, ấy thế cho nên vài thứ trong bọc lăn ra bên ngoài, rốt cuộc nhìn vào thùng xe y chang bãi rác!
Về đến nhà rồi y cũng thực chịu khó xách mấy bịch vừa lớn vừa nặng mang vào nhà bếp hộ hắn, trong lòng hắn liện nổi lên một cảm giác ngọt ngào không nói nên lời. Hắn đi phía sau nhìn bóng dáng cao gầy của y, kì thật người này cũng thực biết cách săn sóc người ta đó chứ.
Bắt đầu làm việc, lời nói cũng ít dần đi.
Nhà bếp ở nhà y rất lớn, đủ chứa hết đống nguyên liệu nấu ăn mua từ siêu thị nào thịt nào quả nào củ nào gia vị đồ uống. Bắn bắt đầu xắn tay áo mặc tạp dề chuẩn bị làm cơm trưa. Hắn tay chân lanh lẹ, làm cái gì cũng gọn cũng nhanh, mà y đứng một bên cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể trơ mắt gió ra nhìn hắn nơi này sờ sờ, nơi kia đụng đụng, lấy mấy thứ để dưới sàn chất gọn gàng ngăn nắp vào chỗ nó nên ở, tủ lạnh cũng nhanh chóng được chất đầy các ngăn. Rốt cuộc xong rồi thì nhà bếp trong tích tắc liền trở nên rỗng rãi bóng loáng như lúc ban đầu. Mà hắn cũng thật, tay làm miệng cũng hoạt động, một bên dọn đồ một bên còn mở miệng liên miên cằn nhằn đối y nói cái gì mà ‘sữa cất trong tủ lạnh, mỗi ngày anh nên phải uống một chút’ rồi còn có ‘bánh bích quy để ở trên này, anh không nên ăn nhiều, nếu đói thì chỉ cần ăn hai cái là được’. Haizz, nói nhiều quá. (ta đía)
Trong lòng y bất chợt có một cảm giác kì lạ dâng trào. Trong trí nhớ vốn có của y chưa từng ai đối y nói ra những lời đầy quan tâm như thế này. Mấy lời này của hắn chẳng qua chỉ là khuyên nhủ hắn nên như vậy chứ không phải là ép buộc, bất quá y lại nhất nhất ghi tạc vào lòng.
Bạch Trạch quả nhiên thực hiện lời nói ngày hôm qua muốn y giúp hắn làm phụ bếp. Lúc làm vằn thắn, hắn một bên bắt y đứng đó để hắn dạy cho y, đầu học tay làm song song. Sau đó hắn mới từ từ phát hiện ra, tuy rằng y lúc đầu có chút chần chờ, thật lâu không có động tay mà chỉ đứng một bên nhìn hắn, mãi tận lúc lâu sau mới có thể lĩnh thụ được một chút môn đạo. Mặc dù y làm tốc độ không mau nhưng chính là vẫn làm ra được cái bánh, hình dạng cũng giống cái bánh chẻo, không đến nỗi ‘quá tàn nhẫn’ a.
Bạch Trạch thấy y quả thực là một đồ đệ thông minh như vậy, nhịn không được lấy ngón tay dính bột mì chọt chọt vào mặt y, thiệt tình mở miệng khen y, “Anh làm bánh cũng được lắm nha, so với tôi làm lần đầu tiên còn tốt hơn rất nhiều. Hay là hai đứa mình mở một quán bán bánh chẻo đi, thấy thế nào?” Hắn nở nụ cười tủm tỉm nhìn y. Chỉ một câu nói đùa, nhưng cả hai người đều chìm vào trong đó.
“Phải không?” Y nhìn hắn, còn có chút khó hiểu nghiêng đầu, lại còn thật sự hỏi lại hắn.
Lời hắn nói ra vốn chỉ là vui đùa một chút, ngờ đâu lại bị y hỏi lại như vậy thì cảm thấy có chút thẹn thùng. Hắn làm gì có ý trù ẻo gì đâu chứ, “Tôi chỉ hay nói giỡn vậy thôi, anh đừng có giận, Lãnh thị của anh đâu có thể tùy tiện đổ bể chứ. Bất quá….” Thanh âm của hắn có chút thấp đi, hắn có chút nhíu mày nghĩ nghĩ gì đó, đột nhiên lại nói, “Bất quá nếu nó thực có bị như vậy thì cũng chẳng sao cả. Đối với tôi mà nói, anh vẫn là Lãnh Tĩnh, tôi vẫn sẽ mãi là bác sĩ riêng của anh, mãi mãi không thay đổi.”
Thịch thịch —-
Y sao nghe tim mình bỗng dưng đập mạnh…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT