Tống Ẩn Nhi không nghĩ tới chính mình cư nhiên còn sống.

Tất cả mọi người nói là thủ lĩnh cứu nàng, mà khi nàng truy vấn thủ lĩnh làm sao cứu nàng thì bọn họ đều nói không ra đáp án.

Nàng biết trong chuyện này tất có điều kì quái, bởi vì một đao kia rõ ràng cắm ở lồng ngực của nàng, nàng nguyên bản hẳn là phải chết, nhưng hiện tại trên người ngay cả vết thương đều không có.

Nhưng, lúc này nàng thật sự không bận tâm nhiều thứ như vậy, nàng thậm chí ngay cả tin tức sau đó của sư phụ cũng không muốn hỏi; bởi vì từ sau khi Thác Bạt Tư Công cứu nàng rời đi chiến trường, đã liên tục nôn ra máu bảy ngày, nay mặc dù đã không còn nôn ra máu, nhưng lại không hề hay biết, cả người giống như băng nằm ở trên giường.

Các đại phu thay Thác Bạt Tư Công chẩn mạch, đều nói khí huyết của hắn mỏng manh không giống người, lại không người nào dám chắc chắn hắn có thể tỉnh lại hay không, bởi vì thân mình như băng tuyết của hắn thực sự làm cho người ta sợ hãi.

Lúc này, Tống Ẩn Nhi đã mấy ngày mấy đêm đều ở bên cạnh hắn, đang nhờ Tống Luân đem mấy chậu than trong phòng đốt nóng một chút, cũng dưới sự giúp đỡ của hắn đút Thác Bạt Tư Công uống một ít cháo.

“Cô nương nghỉ ngơi đi, thủ lĩnh đã có ta chiếu cố.” Tống Luân nhìn Tống Ẩn Nhi sắc mặt không tốt hơn chỗ nào so với thủ lĩnh.

“Ta không mệt.” Tống Ẩn Nhi vỗ ngực, một bộ tư thái khí định thần nhàn. "Bất quá là trò chuyện với hắn, mệt mỏi gục ở một bên ngủ, không đáng phải nghỉ ngơi. Ngươi nghỉ ngơi trước đi, nếu ta mệt mỏi, ngươi còn có thể thay.”

Tống Luân biết lời này của nàng chính là săn sóc hắn, bởi vì mấy ngày nay, công việc chiếu cố thủ lĩnh, Tống cô nương cũng không mượn tay người khác.

Những ngày qua, có người nào trong phủ không vì bộ dạng Tống cô nương chiếu cố thủ lĩnh mà động dung? Thủ lĩnh ăn mặc rửa mặt chải đầu quần áo, nàng một tay toàn bộ ôm xuống, ban đêm cần mớm thuốc, cũng chưa bao giờ phiền toái người bên ngoài, luôn tự mình làm; thậm chí tối hôm qua các trưởng lão mới nhắc tới nếu thủ lĩnh cả đời hôn mê bất tỉnh như vậy, hẳn nên như thế nào cho phải thì Tống cô nương lập tức nói —

“Ta sẽ chiếu cố hắn cả đời, các ngươi lo lắng cái gì?”

Tống Luân nhớ rõ có vài tên trưởng lão lập tức liền đỏ vành mắt.

“Ngươi thay vì đứng ngẩn người ở chỗ đó, không bằng nhanh đi nghỉ ngơi. Ngươi đứng ở đó, ta muốn phát ngốc cũng không thể tận hứng! Đi mau, đi mau!” Tống Ẩn Nhi cười thúc giục hắn.

Tống Luân gãi gãi đầu, nghiêm túc nói: “Ta đây đi mời phòng bếp nấu thêm chút thuốc canh bổ khí lại đây cho cô nương và thủ lĩnh.”

Thấy nàng gật đầu, lúc này hắn mới rời khỏi cửa.

Tống Ẩn Nhi ngồi vào bên người Thác Bạt Tư Công, vắt cái khăn nóng lau mặt cho hắn.

“Ngươi a... Nguyên bản bộ dạng mặt lạnh mắt ác, hiện tại gầy đi, bộ dáng càng lộ vẻ bất thiện rồi, nếu sắc mặt trầm xuống, xác định vững chắc có thể đem đứa nhỏ, nữ nhân dọa khóc; may mắn ta là người trời sinh gan lớn, bằng không khi đó ngươi cũng sẽ không ở trong đình gặp được ta...” Nàng kéo tay hắn dán bên gò má, lầm bầm nói chuyện.

Mỗi khi nàng nắm tay hắn thì hắn sẽ có một chút nhiệt độ cơ thể, túi hương đeo trên người cũng sẽ phát ra cực nhạt, mùi cực nhạt, kia khiến nàng cảm giác hắn biết nàng làm bạn hắn.

“Có khi ta nghĩ, nếu ngươi không phải bởi vì ăn qua bánh bao trắng kia, đối với ta có ấn tượng... Lúc này có lẽ ta còn ở Tây Hạ mang theo mẹ ta bỏ trốn; mà ngươi nếu bắt lấy ta, nói vậy cũng sẽ không dễ dàng thả ta đi!”

Trước khi gặp hắn, nàng chưa từng thích nam nhân khác, tình nguyện cả đời không lấy chồng, cũng không nguyện ở trong đàn thê thiếp. Cố tình vì hắn nóng ruột nóng gan... Cố tình hắn đối nàng lại là không để ý sống chết...

Vỗ về khuôn mặt lạnh như tuyết của hắn, nước mắt của nàng không tự chủ mà rơi xuống.

“Các trưởng lão cùng mọi người trong Bộ Lạc Thác Bạt đang chờ ngươi tỉnh lại, ngươi không muốn làm cho bọn họ thất vọng chứ?” Nàng xoa ánh mắt, nghẹn ngào nói: “Ngốc tử, vì cứu ta biến thành như vậy có đáng không? Ta hay đối nghịch với ngươi, tính tình lại kém, cũng không phải cái loại nữ nhân tam tòng tứ đức...”

Nàng đem mặt vùi sâu vào trước ngực hắn, dùng sức hô hấp lấy hương khí khó ngửi của túi hương kia.

“Mau chóng tỉnh dậy đi, ngươi muốn ta thế nào, ta đều đáp ứng.”

“Phải không?”

Tống Ẩn Nhi bỗng dưng ngẩng đầu, nhìn về phía Thác Bạt Tư Công —

Hắn đã mở mắt ra, con ngươi đen sâu không thấy đáy yên lặng nhìn nàng.

Nàng bỗng dưng rùng mình một cái.

Ánh mắt của Thác Bạt Tư Công không có một tia vị người, như là sứ giả tới từ địa ngục, làm cho người ta không rét mà run; mà bộ dáng hắn nhìn nàng giống như giữa bọn họ hoàn toàn không có can hệ...

Vui sướng nhìn thấy hắn thanh tỉnh bị hờ hững dị thường của hắn làm cho kinh sợ, Tống Ẩn Nhi liên tục nuốt vài khẩu nước miếng, mới dần dần khôi phục bình thường.

“Ngươi đã tỉnh!” Nàng mừng rỡ kêu to ra tiếng, không thể tin cầm khuôn mặt của hắn đánh giá. "Ngươi thật sự không có việc gì rồi! Cám ơn ông trời, ta đây phải đi kêu đại phu.”

Nàng nhảy xuống giường dài, xoay người muốn chạy ra bên ngoài.

“Không cần.” Thác Bạt Tư Công ôm chặt eo của nàng, kéo cả người nàng đến trước người.

Vừa tiếp xúc với thân mình lạnh như băng của hắn, nàng lập tức lạnh run vài lần.

“Ngươi lạnh thành như vậy, còn nói không cần đại phu!” Nàng vội vàng cầm qua áo lông chồn một bên thay hắn phủ thêm, hai tay nho nhỏ bao vây lấy bàn tay của hắn, cố gắng xoa bóp suy nghĩ làm cho tay hắn ấm áp lên một ít.

Thác Bạt Tư Công nhìn khuôn mặt lo lắng của nàng, mày rậm không khỏi nhíu lại.

Có nhiều thứ đụng chạm lồng ngực của hắn, nhưng hắn không làm rõ được đó là cái gì.

Hắn cố gắng mà nghĩ, nhớ tới bộ dạng nàng cười với hắn, nhớ tới nàng ở trên chiến trường vì hắn cản một đao kia; nhưng hắn nghĩ đến càng nhiều, lại càng hỗn loạn...

Những sự tình kia có quan trọng không? Hắn không cho rằng như thế, nhưng hắn vì sao phải hồi tưởng lần nữa?

Thác Bạt tư công ngửi được túi hương truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, hắn cúi đầu cầm nó, sao hắn còn có một chút nhân tính còn lại? Hắn vốn cho là sau khi cứu nàng, hắn đã không còn là người.

Ngực hiện lên khí nóng, hắn mở miệng muốn nói gì, nhưng khóe môi bĩu một cái, liền khôi phục thần thái hờ hững.

“Có ấm áp một chút hay không?” Nàng hỏi.

Hắn cầm cằm của nàng, đôi mắt lạnh lùng thẳng bức đến trước mặt nàng, bởi vì hiểu được nhân tính của hắn đối với nàng còn có điều cầu...

“Ngươi mới vừa nói ta muốn ngươi làm gì, ngươi đều đáp ứng?”

Nhiệt độ của hắn lạnh đến hàm răng nàng run lên, dứt khoát nâng đôi tay của hai người lên, miệng nhỏ, cái miệng nhỏ thổi khí.

“Ta nay có chút đổi ý.” Nàng thấy trong mắt hắn hiện lên một đạo hung ác, không khỏi phủ ở gương mặt của hắn. "Ta nói đùa. Ta sợ ngươi về sau muốn ta làm chậu ấm của ngươi, ta xác định vững chắc sẽ đông lạnh hỏng trước.”

Bàn tay hắn che ở cổ của nàng, mơn trớn da gà nổi ở trên.

“Ta muốn ngươi không chê không rời ở bên cạnh ta, mặc dù ta thành ma, giết người vô số, ngươi cũng không thể rời đi, ngươi có thể không?” Hắn nói.

Tống Ẩn Nhi thở hốc vì kinh ngạc, bởi vì hắn tự bênh vực mình, càng bởi vì sự nghiêm túc trong mắt hắn.

“Ngươi điên rồi sao? Loại chuyện đó ta làm sao có thể?” Nàng chính khí nghiêm nghị lắc đầu, cao giọng nói: “Nếu ngươi giết người vô số, ta làm sao có thể không chê không rời ở bên cạnh ngươi? Ta hẳn là nên vì dân trừ hại mới đúng.”

Bên môi Thác Bạt Tư Công lộ ra vẻ mỉm cười, nụ cười kia làm cho Tống Ẩn Nhi cảm thấy hắn chỉ là đang đùa nàng mà thôi.

Nàng xem xét hắn một cái, kéo chăn qua phủ ở thân thể hắn, chính mình thì lui đến trong lòng ngực của hắn.

Bàn tay của hắn vỗ về tóc của nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta đây ước định như vậy, nếu ta giết người vô số, ngươi liền một đao kết thúc tánh mạng của ta.”

“Ngươi... Ngươi...” Nàng một phát bắt được vạt áo của hắn, mở to mắt, bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn.

Hắn lạnh lùng nhìn nàng.

Nàng nắm chặt nắm tay, cảm thấy sau khi tỉnh lại hắn khiến nàng cảm thấy bất an, như là trong cơ thể hắn một thứ gì đó bị rút đi, mà thay vào đó là một người xa lạ.

“Ngươi điên rồi sao? Lão nương làm sao có thể thật sự động thủ giết ngươi, ngươi không nên ở chỗ này nói hươu nói vượn! Ta xem đầu óc ngươi bệnh hỏng rồi, hay là đi xem đại phu một lát cho an tâm.” Nàng lẩm bẩm đẩy hắn một phen, muốn ngủ lại.

“Ta muốn lời hứa của ngươi.” Hắn cầm chặt cổ tay của nàng, không khách khí kéo nàng quay về trước ngực. "Nói ngươi sẽ không để cho ta giết người vô số, nói ngươi sẽ coi chừng ta thẳng đến ngày ta tử vong mới thôi.”

“Cái mạng của ta đây là ngươi cứu trở về, coi chừng ngươi là việc nguyên bản phải làm. Nhưng, bảo ta làm thịt ngươi việc này liền hơi nghi ngờ quá, ta là đầu bếp nữ, cũng không phải đao phủ...”

Lạnh. Nàng run run đến nói không ra lời, bởi vì bàn tay như băng tuyết của hắn lại dán sát vào cổ của nàng.

“Ngươi nguyên bản chính là của ta, cho nên ta mới cứu mạng ngươi.” Con ngươi đen của hắn lạnh lùng nhìn nàng.

“Cám ơn ngươi đã cứu ta.” Tống Ẩn nhi ôm cổ của hắn, cảm giác thân thể hắn chấn động, nàng cho là hắn lạnh, càng thêm ôm chặt hắn. "Cũng cám ơn ngươi sống lại... Ta... Nếu ngươi không có ở đây...”

Nàng cắn môi, nước mắt như trời mưa rầm dừng ở trên da của hắn. Nàng là người ở thời điểm tử vong nhặt về một mạng, hiện tại cho dù muốn nàng lấy mạng mình cho hắn, nàng cũng nguyện ý...

Thác Bạt Tư Công cúi đầu ngóng nhìn bộ dáng nho nhỏ vùi ở trong ngực khóc đến thảm hề hề, tâm hơi hơi thu lại; nhưng hắn mới định thần muốn tìm ra nguyên nhân, tia rung động kia liền theo hô hấp của hắn chạy trốn.

Hắn nâng cằm của nàng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng, quả nhiên trong lòng lại thu xuống.

Hắn cúi đầu hôn đôi môi hơi lạnh của nàng, Tống Ẩn Nhi không đề phòng cử động lần này kinh ngạc đến thậm chí đã quên chính mình đang khóc.

Nụ hôn của hắn vừa hung mãnh, vừa cường thế, bàn tay của hắn thủ sẵn sau cổ của nàng, cùng môi lưỡi nàng quấn lấy nhau như là muốn nuốt vào nàng.

Nàng thở không nổi, dùng sức đẩy hắn.

Nhưng hắn chính là dùng cánh tay sắt của mình đem nàng ôm càng thêm gần sát thân thể hắn, nàng mở to mắt, mặt đỏ thở hổn hển phát hiện hắn cư nhiên đã hưng phấn.

“Ngươi... Còn không thể...” Nàng ngẩng đầu mãnh liệt đỡ bờ vai của hắn, thân mình liều mình ngửa ra sau. "Ngươi hôn mê nhiều ngày như vậy, cần ăn cái gì, nghỉ ngơi.”

“Ta không sao.” Bàn tay của hắn ngăn eo của nàng, vạt áo của nàng thoáng chốc buông ra, lộ ra xương quai xanh gầy.

Bàn tay của hắn thăm dò vào vạt áo của nàng, trực tiếp cầm nơi mềm mại của nàng.

Nàng lên tiếng kinh hô, bởi vì bàn tay hắn lạnh như băng, cũng bởi vì hắn có ý định gây rối.

“Ngươi không hỏi vết thương của ta phục hồi như cũ chưa sao?” Nàng ngăn chận bàn tay của hắn, nhìn mắt của hắn.

“Ta biết ngươi không có việc gì.” Hắn ngăn áo đơn của nàng, trực tiếp hôn lên nụ hoa non mềm trước ngực nàng.

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, trực giác việc này có vấn đề.

“Ngươi... Đợi chút...” Nàng thở phì phò, bắt lấy tóc phía sau của hắn, cố chấp nhìn hắn. "Ta rõ ràng nhìn đến một đao kia đâm vào ngực của ta, vì sao ngươi cho rằng ta không sao?”

“Bởi vì ta cứu ngươi.” Hắn kéo xuống hai cổ tay của nàng, một tay đem hai tay của nàng đặt lên đỉnh đầu.

Hắn cúi thấp người làm cho hai người hoàn toàn kề nhau, dục vọng trong cơ thể làm cho hắn chỉ muốn lập tức giữ lấy nàng. Hắn biết lúc này nàng đang toàn tâm toàn ý chú ý hắn, hắn có thể từ trên người nàng hấp thu đến năng lượng tốt nhất.

Chính là... Hắn trừng mắt nhìn vẻ mặt trong đôi mắt long lanh trong sáng của nàng, chậm rãi thu hồi tay đang muốn đẩy ra hai chân của nàng, chính là để chúng nó phủ lên thân hình nhỏ trơn của nàng, mà không có tiến thêm một bước hành động.

“Ngươi cứu ta như thế nào?” Nàng rụt lại thân mình, đè nén cử động muốn đáp lại đụng chạm của hắn.

“Mẫu thân của ta đến từ một bộ tộc có được năng lực đặc thù, mà trong cơ thể ta có máu của nàng, giống nàng có được năng lực chữa bệnh khác người.” Hoặc là năng lượng của hắn càng nhiều một ít, bởi vì hắn có được lực lượng nhân tính càng nhiều.

“Như thế nào chữa khỏi người khác?” Nàng giãy dụa rút tay về, vỗ về gương mặt của hắn, bất an mà nghĩ những thời giờ hắn hôn mê cùng với những thay đổi sau khi thanh tỉnh.

“Ngươi cho rằng thế nào?”

Hắn nhìn nàng ở nháy mắt đôi mắt nước mắt lưng tròng, hắn tự tay lau đi nước mắt ấm áp của nàng.

“Ngươi không phải là dùng mạng của ngươi tới cứu ta chứ?” Nàng nháy mắt kinh ngạc ngồi dậy, đem cả người nàng đẩy ngã ở trên giường.

Thác Bạt Tư Công giương mắt nhìn nàng, áo nàng không ngay ngắn ngồi ở trên người hắn, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn cùng trong tròng mắt lộ vẻ quan tâm hắn.

“Không nghiêm trọng như vậy, ta còn sống.” Bất quá là bớt chút tình cảm có liên quan với người thôi.

Hắn không muốn nói cho nàng biết về chuyện ma tính cùng nhân tính gi¬ao chiến trong cơ thể hắn, hắn muốn nàng xem hắn là người bình thường yêu hắn, hắn không cần ở trong mắt nàng nhìn đến một chút điểm sợ hãi — đây là yêu cầu mà nhân tính còn lại trong cơ thể hắn muốn...

“Nhưng ngươi trở nên hờ hững.” Nàng nắm cánh tay hắn hỏi.

“Sau khi ta cứu người, sẽ không dễ dàng cảm nhận được hỉ nộ ái ố.” Hắn tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Nếu ngươi cứu rất nhiều người?” Nàng chu môi hỏi.

“Cho nên ta mới có thể biến thành bộ dạng như hiện tại.” Mặt hắn không thay đổi nhìn nàng.

Nàng thở hốc vì kinh ngạc, mạnh mẽ ôm cổ của hắn lên tiếng khóc rống.

“Ngươi... Không nên cứu ta... Không nên hy sinh như vậy... Ta biết ngươi là vì cứu người, nhưng ta hi vọng ngươi cũng muốn cứu chính mình a... Người nếu thiếu tim không thể cảm thụ, cùng thi thể biết đi có cái gì khác biệt...” Nước mắt của nàng chảy như hồng thuỷ ở trên cần cổ hắn, cảm động nhưng cũng đau lòng hắn đối với nàng trả giá. "Ngươi kẻ ngu này! Ta tình nguyện ngươi không cần cứu ta... Tình nguyện ngươi còn có thể cảm thụ càng nhiều hỉ nộ ái ố...”

Từ nhỏ đến lớn, nàng chính là nữ nhi cha hoàn toàn không cần; mà sư phụ đối nàng như nữ nhi, ở trước quốc thù gia hận, cũng chỉ đem nàng trở thành một con cờ.

Nhưng nam nhân muốn kết hôn hai thê tử này, lại dùng mạng của hắn tới cứu nàng!

“Ta bất kể hỉ nộ ái ố gì, tóm lại ta chỉ muốn ngươi ở bên người.” Hắn nâng mặt của nàng lên, bàn tay lau đi nước mắt cho nàng.

Nàng đẩy bàn tay của hắn, cả người đều vùi ở trước ngực hắn, tự nói với mình từ nay về sau phải dùng càng nhiều tâm mà đối đãi hắn, nhất định phải làm cho hắn cảm giác được càng nhiều ôn nhu cùng yêu.

“Các trưởng lão biết ngươi hy sinh một bộ phận của ngươi cứu ta sao?” Nàng hỏi.

“Ta nói cho bọn hắn biết ta ở trên chiến trường, cầu xin Chiến thần bảo hộ, hi vọng Chiến thần bảo hộ người ta yêu, cho nên ngươi mới không có chết.”

“Loại mê tín này, bọn họ cũng tin tưởng?” Nàng không thể tin mở to mắt.

“Vì sao không tin? Trước kia cúng tế, quả thật đều đạt đến hiệu quả tránh né tai họa.” Bởi vì hắn nương ở trong tế điển hấp thu lực lượng sợ hãi của nhân loại gia tăng ma tính, là có thể càng thêm tinh tường nhận thấy được luật động tự nhiên của sông núi, cho nên trước khi thiên tai tới, cảnh báo cho người trong tộc trước.

“Đây chính là nguyên nhân bọn họ mê tín như thế, ngươi nhất định phải cưới nữ tử sinh nhật đặc biệt làm vợ?” Nàng hỏi.

“Ngươi nói đúng đi...” Thác Bạt Tư Công xoay người một cái, khiến nàng lại nằm ở dưới thân hắn lần nữa, không để nàng có cơ hội mở miệng liền hôn môi của nàng.

Nàng ôm cổ của hắn, đáp lại nụ hôn của hắn, khi đầu ngón tay của hắn hạ xuống cảm giác được khoái cảm giống như sóng triều, khiến nàng không tự chủ bắt đầu vong tình rên rỉ.

“Ta nghe đến bên trong có tiếng... Thủ lĩnh, ngài đã tỉnh sao?” Thanh âm của Thải Vi từ nơi không xa truyền đến.

“Có người đến đây.” Tống Ẩn Nhi thanh tỉnh toàn bộ, mãnh liệt đánh vai hắn. "Buông ra.”

“Mặc kệ nàng.” Đầu ngón tay của Thác Bạt Tư Công khuấy động lấy thân thể mềm mại của nàng, cố ý muốn nhắm trúng nàng xuân tâm nhộn nhạo.

“A...” Nàng rên rỉ ra tiếng, cũng vội vã kéo chăn phủ ở chính mình, sau đó lại ý đồ muốn ngăn cản người bên ngoài tiến vào. "Chậm đã, chớ vào...”

“Thủ lĩnh!”

Thải Vi đẩy cửa vào, nhìn qua đúng là Thác Bạt Tư Công đem Tống Ẩn Nhi che dưới thân thể, mà hai vai loã lồ của Tống Ẩn Nhi thoáng nhìn đã thuyết minh tất cả.

“Đi ra ngoài.” Thác Bạt Tư Công lạnh lùng trừng mắt một cái.

Thải Vi cố gắng đứng thẳng hai chân đang phát run, đôi mắt đẹp khiển trách nhìn nàng. "Tống Ẩn Nhi, ngươi thật to gan, thủ lĩnh tỉnh lại lâu như vậy, dám không bẩm báo với bên ngoài.”

“Hắn bất quá là vừa tỉnh lại, ta cái gì cũng còn chưa kịp nói...” Tống Ẩn Nhi đỏ mặt, núp ở trong đệm chăn nói với thị nữ phía sau Thải Vi: “Phiền toái thay ta thông báo tổng quản, nói thủ lĩnh đã tỉnh lại, thuận tiện xin phòng bếp cho chút cháo lại đây.”

Thị nữ gật đầu nhanh chóng rời đi, ước gì nhanh chóng đem sư tình nhìn qua trước mắt nói với mọi người, thủ lĩnh vừa tỉnh dậy, muốn cũng là cùng Tống cô nương ân ái thế nào...

“Thấy ngài tỉnh lại, ta liền yên tâm. Những lúc này, ban đêm ta đều lo lắng đến không còn cách nào đi vào giấc ngủ.” Chân mày Thải Vi cau lại, hàm tình mạch mạch nhìn Thác Bạt Tư Công.

Thác Bạt Tư Công bình tĩnh nhìn nử tử đầu đầy châu ngọc, một thân hoa phục, khí sắc vẫn còn thắng Tống Ẩn Nhi không biết gấp bao nhiêu lần.

Tống Ẩn Nhi mặc trên người xiêm y tầm thường của người hầu, tóc đơn giản cột ở sau đầu, rõ ràng chính là một thân trang phục thuận tiện làm việc. Huống hồ, trong lúc hắn hôn mê, nghe thấy luôn là tiếng nói của Tống Ẩn Nhi, tâm hai người này đối hắn, cao thấp đều nhìn ra được.

Thải Vi thấy thủ lĩnh nhìn nàng chằm chằm, âm thầm đắc ý cho là một thân trang phục tỉ mỉ của mình chiếm được hiệu quả. "Tống cô nương, thân mình mẹ ngươi tựa hồ không thoải mái đang tìm ngươi!”

“Ta đi qua nhìn xem mẹ ta.” Tống Ẩn Nhi kéo áo mỏng lại, cố tình váy ngoài đã bị ném tới dưới giường, khiến nàng không còn cách nào khác mặc lại.

“Y phục của ta rớt, thay ta nhặt!” Nàng nói vào lỗ tai hắn.

“Mẹ ngươi không thoải mái, kêu đại phu đi thay mẹ ngươi xem là được, ngươi đi qua kết quả cũng giống như vậy. Ta nói rồi nàng nếu dùng trà sâm điều khí, nhiều nhất là chống đỡ được ba tháng.” Hắn lạnh lùng nói.

Tống Ẩn Nhi bởi vì sự vô tình trong lời nói của hắn mà nhíu mày, nhịn không được trừng hắn một cái.

“Thật là làm cho người tiếc nuối, chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?” Thải Vi giả bộ khổ sở nói.

“Đương nhiên là có.” Thác Bạt Tư Công yên lặng nhìn Tống Ẩn Nhi.

Tống Ẩn Nhi nhìn vào trong mắt hán, thân mình chấn động, hiểu rõ ý tứ của hắn.

Nếu nàng sớm biết rằng hắn dùng cái loại phương thức này cứu người, nàng thà rằng hắn không cứu nàng, hiện tại làm sao có thể làm cho hắn hy sinh đây?

Nàng dùng sức lắc đầu, kiên định nói: “Tội như vậy ta không đảm đương nổi, ta chỉ có cái mạng ta đây, mà mạng của ta đã bồi cho ngươi.”

“Tốt lắm, sau hôm nay ta nói cái gì, ngươi làm cái đó.” Thác Bạt Tư Công giơ lên áo lông chồn đen khoác đến trên người nàng, quay đầu nhìn về phía Thải Vi. "Ngươi đi thay nương nàng kêu đại phu.”

Tươi cười của Thái Vi cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành quyền.

“Nghe không hiểu sao?” Hắn hỏi.

“Thiếp thân tuân mệnh.” Thải Vi ngẩng cằm lên, bàn tay nắm chặt thành quyền, xoay người rời đi. Nếu Tống Ẩn Nhi thật có bản lĩnh, nên làm cho thủ lĩnh chuyên sủng một mình nàng, lập nàng làm chính thê. Tóm lại, Tống Ẩn Nhi bất quá là tỳ thiếp, nàng không cho rằng chính mình thật sự không cơ hội làm cho thủ lĩnh biết nàng tốt...

Tống Ẩn Nhi nhìn bóng lưng căm giận rời đi của Thải Vi, nàng ôm lấy áo lông chồn đen đứng dậy.

“Ta không hiểu ngươi, nếu ngươi không thích nàng, làm gì cưới đây? Ngươi rõ ràng không phải người sẽ ngoan ngoãn nghe theo mệnh lệnh trưởng lão.” Nàng nói.

“Ta có nguyên nhân của ta, ngươi chỉ cần cùng ta liền tốt.”

Thác Bạt Tư Công cầm bả vai của nàng, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng, bởi vì nàng là nguyên nhân hắn còn tồn lại một tia nhân tính cuối cùng, cũng là người duy nhất có thể làm cho hắn có cảm giác.

“Ta sẽ không rời xa ngươi.” Tống Ẩn Nhi nâng mặt của hắn, bởi vì đầu ngón tay tiếp xúc với cái lạnh như băng mà nhăn lông mày. "Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một sự kiện — ta là người của ngươi, nhưng hằng ngày nghỉ ngơi của ngươi thì về ta chăm sóc. Tay ngươi lạnh như băng, thân mình nhất định có vấn đề, khi nên dùng cơm liền dùng cơm, được không? Trong chốc lát uống chút cháo nóng...”

“Ta không cần cháo, ta hiện tại muốn là này.” Thác Bạt Tư Công đáp lại là đem nàng kéo về trước ngực, ngăn chặn mông của nàng, mời nàng cảm nhận được nóng rực của hắn.

Tống Ẩn Nhi đỏ mặt, nhẹ vỗ về lồng ngực của hắn.

“Đợi cho ngươi dùng cơm xong, cho đại phu xem xong mạch, làm cho các trưởng lão biết ngươi bình an không việc gì, ngươi muốn như thế nào liền như thế ấy...” Hiện tại cả trái tim nàng đều treo ở trên người hắn, nào có cái gì không thuận theo hắn đâu?

“Đây chính là ngươi nói.” Thác Bạt Tư Công trầm giọng nói, thế này mới buông tay tạm thời tha nàng.

Bất quá, vào lúc ban đêm Tống Ẩn Nhi liền hối hận, mà nàng đã không còn cách nào khác đổi ý.

Đêm nay, Thác Bạt Tư Công dùng nhiều loại phương thức khiến nàng thở không nổi yêu nàng, vài lần, nàng xấu hổ đến không còn cách nào khác ngẩng đầu, nhưng ánh mắt hắn không kiêng nể gì xem hỏng nàng, nàng bắt đầu tham hoan, không thể tự kềm chế...

Bọn họ tựa như hai con thú gi¬ao hoan ở các nơi bên trong phòng phóng túng, từ đêm khuya đến sáng sớm, một đêm chưa nghỉ, thẳng đến nàng mệt mỏi vừa nhắm mắt lại liền ngủ, không có phát giác hắn ở sáng sớm rời phòng, tứ chi run rẩy nằm co trong đình viện, vẻ mặt lộ vẻ biểu tình thống khổ như tứ chi bị xé nứt...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play