Trác Giác Ốc tỏa ra sát khí, điên cuồng gào thét xông về phía trước, chỉ nghe “cạch” một tiếng, mũi đao chuẩn xác xuyên thủng ngọc điệp.
Thế mà, vào thời khắc này _______
Ầm!
Trường đao rơi xuống đất, vành mắt Thân Đồ Thành như muốn nứt toạc, tròng mắt rỉ máu đỏ sậm. Hắn run rẩy xoay người, ở phía sau, Cố Phán Hảo ôm lấy ngực, rất nhiều máu chảy ra từ kẽ hở bàn tay. Thứ đâm xuyên qua cơ thể cậu chính là thanh Trác Giác Ốc đâm xuyên qua ngọc điệp.
“A Hảo!”. Thân Đồ Thành tiếp lấy Cố Phán Hảo đang ngã xuống, hoảng sợ bịt lấy vết thương của đối phương, “A Hảo, A Hảo… nói cho tôi biết tôi nên làm thế nào!”.
Cố Phán Hảo há miệng muốn nói nhưng lại nôn ra một ngụm lớn nước trong, trong nước mơ hồ có tia sáng băng lam sắc lay động, đó là tu vi của Cố Phán Hảo, tu vi hết, Cố Phán Hảo cũng sẽ hồn phi phách tán.
Thân Đồ Thành hoang mang lo sợ nhìn tu vi không ngừng biến mất trước mắt hắn, ý nghĩ mất đi A Hảo xoay vòng trong đầu, hắn hoang mang, hắn phẫn nộ, hắn cảm thấy tim gan của hắn như bị cắt đứt, hắn đau đến mức hận không thể giết chết chính mình!
Cảm giác này giống như cảm giác mấy nghìn năm trước đây, thời điểm Cố Phán Hảo bỏ hắn mà đi.
Đoạn kí ức cuối cùng bị hắn cố tình quên lãng ______ hắn đã nhớ lại.
Hắn ngơ ngác ngồi tê liệt bên giường, tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Cố Phán Hảo.
Hắn nhớ đến tiếng gào thét điên cuồng của Phù Định trước lúc chết: “Phù Sinh, ngươi không thể chết tử tế _______ Phù Sinh, ngươi không thể chết tử tế!”
Người không được chết tử tế phải là ta, vì sao cuối cùng lại báo ứng trên người ngươi? Hắn quyến luyến vuốt ve gương mặt tái nhợt của Cố Phán Hảo, giọt nước mắt đầu tiên cuối cùng cũng rơi xuống sau nhiều năm.
Sau đó, người nam nhân cường hãn như quỷ này đã gào khóc, hắn tựa như một hài tử mất đi thiên hạ chí bảo.
“Nó đã sớm nói ‘Ca ca là lòng sông, A Hảo là thủy’, vì sao ngươi không nghe?”. Người nói chuyện là một nam nhân có bề ngoài rất giống với Cố Phán Hảo, hắn gọi là Cố Phán Chi. Hắn là nam nhân có nụ cười thấu hiểu nhất trên đời, nhưng vào giờ khắc này, trên mặt của hắn không hề có tiếu ý. Hắn oán độc nhìn chòng chọc vào Phù Sinh, vẻ mặt thê lương tựa như một bó gai nhọn từng chút từng chút đục khoét trái tim Phù Sinh.
“Ta không biết… ta không biết”. Phù Sinh ôm chặt lấy Cố Phán Hảo, lẩm bẩm nói.
“Là ngươi hại chết nó”. Cố Phán Chi gằn từng chữ, “Độc trên người A Hảo chỉ có máu của ta mới có thể giải, mà ngươi lại mang nó rời khỏi ta”.
“Ta không biết…”.
“Là ngươi hại chết nó!”.
“Không phải, không phải ta… ta rất yêu y… ta thực sự rất yêu y…”. Phù Sinh vùi mặt vào mái tóc đen dài của Cố Phán Hảo, tựa như phát điên mà liên tục lặp lại: “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…”.
Cố Phán Chi hờ hững nhìn Thân Đồ Thành, trong mắt nổi lên huyết quang nhàn nhạt, một lúc lâu, hắn nói: “A Hảo hẳn đã nói với ngươi về câu chuyện của Thủy Thần”.
Thuật lại, trong mỗi một dòng sông đều có một vị Lạc Thần, sinh vật đầu tiên rơi vào trong nước sẽ trở thành Thần bảo vệ dòng sông đó _______ khi đó, Cố Phán Hảo đã nói như vậy.
“Vong hồn bình thường không chống đỡ nổi trăm năm”. Cố Phán Chi nói.
Phù Sinh ngẩng đầu, vẻ mặt đờ đẫn.
Cố Phán Chi lại nói: “Thủy Thần có sinh mệnh vĩnh hằng”.
Biểu tình của Phù Sinh rốt cuộc cũng có biến hóa, phảng phất như nghĩ đến điều gì, ánh mắt của hắn dần dần sáng lên ________
Ngày đó, ở bên cạnh Thánh hồ Khoa Ngõa Lặc Nhĩ Đa, hắn từng chính miệng nói với A Hảo: “Nếu như ngươi chết, ta sẽ vì ngươi kiến tạo một Khoa Ngõa Lặc Nhĩ Đa”, “Ta muốn ngươi trở thành sinh vật đầu tiên rơi vào trong nước”, “Ta muốn ngươi trở thành Lạc Thần bảo vệ nó”.
…
Đúng rồi, chính là thế này. Kiến tạo một hồ nước để Cố Phán Hảo trở thành Thủy Thần. Khi bọn họ gặp lại ở đời tiếp theo, A Hảo vẫn sẽ mang hình dạng ban đầu, tựa như y… chưa từng chết đi.
Sau cùng, Cố Phán Chi hỏi: “Ta muốn máu của một tòa thành, ngươi sẵn sàng đưa ra không?”.
“Đồ tẫn thiên hạ, sẽ không tiếc”.
“Hảo”.
Ba tháng sau, hồ nhân tạo nằm bên ngoài Việt thành cuối cùng cũng hoàn thành, Phù Sinh chỉ nói một chữ ______ Hảo.
Ngày tiếp theo, Phù Sinh đồ tẫn toàn bộ Việt thành.
Trong lúc máu đỏ tươi được bơm vào trong hồ, Phù Sinh vẫn ôm lấy Cố Phán Hảo, đến khi đưa y đến giữa hồ vẫn không chịu buông tay.
“Thả nó xuống đi”. Cố Phán Chi yêu thương sờ vào mặt đệ đệ.
Phù Sinh cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Cố Phán Hảo: “Sẽ không lâu đâu, ta bảo chứng”.
Hắn buông tay, nhìn Cố Phán Hảo dần dần chìm xuống, nhìn hồ nước bao lấy thân thể của y, mái tóc của y, gương mặt của y…
…
Thân Đồ Thành trơ mắt đứng nhìn Cố Phán Hảo chậm rãi biến mất trước mặt hắn, hắn vô thức muốn ôm lấy trân bảo của hắn, nhưng khi hắn đưa tay ra thì thứ chạm tới cũng chỉ là một bãi máu loãng nồng nặc.
“A Hảo, A Hảo!”. Hắn hoảng hồn, nghiêng người tìm kiếm.
Vào lúc đó, ở phía sau có người kéo hắn lại.
“Buông ra!”. Thân Đồ Thành tức giận quát.
Nếu không nhanh lên thì A Hảo sẽ chìm xuống đáy hồ, hắn sẽ đánh mất A Hảo của hắn… Thân Đồ Thành nghĩ. Hắn cuống cuồng giằng co nhưng bàn tay kéo hắn lại dùng thêm sức. Dưới tình huống cấp bách, Thân Đồ Thành trở tay chém một đao về phía sau _______
Cảm giác vô cùng quen thuộc truyền từ lòng bàn tay đến đầu của hắn. Trong nháy mắt, Thân Đồ Thành thu lại lực đạo. Hắn quay đầu nhìn lại, hồ máu đập vào mắt nhưng bên trong không có bất cứ người nào. Nhưng trong tiềm thức có một giọng nói vô cùng kiên định nói cho hắn biết, có một người đứng bên cạnh hắn, mà người kia, chính là bảo bối cao nhất trong tim hắn.
Thân Đồ Thành bình tĩnh lại, hắn nhắm hai mắt, không phụ thuộc vào mắt để quan sát hoàn cảnh. Hắn vươn tay, nỗ lực dùng bản năng cảm nhận sự tồn tại của người kia…
Khi hắn mở mắt lần thứ hai, hình ảnh máu tươi đầy hồ đã biến mất, Cố Phán Chi huyết khí khắp người cũng đã biến mất… Mộ thất phong kín từng chút hiện ra trước mắt, mà người bị hắn giữ chặt lấy chính là Cố Phán Hảo.
Cố Phán Hảo giơ tay lau đi lớp mồ hôi lạnh trên mặt Thân Đồ Thành, nói: “Vừa rồi anh rơi vào ảo cảnh”.
“Người vừa nãy kéo tôi chính là em?”.
“Vâng, nói cách khác, anh có khả năng đã bị bội đao của mình đâm chết”.
Thân Đồ Thành nhướn mày, kéo Cố Phán Hảo đến cẩn thận kiểm tra, “Tôi có làm em bị thương không?”. Hắn nhớ rằng hắn đã hạ một đao chết, cho dù kịp thời thu lại nhưng cũng khó đảm bảo không khiến Cố Phán Hảo bị thương.
“Tôi không sao”. Cố Phán Hảo buồn cười kéo lấy bàn tay đang di chuyển khắp người mình, ra hiệu bảo đối phương nhìn qua phía bên kia góc tường.
Thân Đồ Thành nhìn qua, hắn chỉ thấy Trác Giác Ốc đang bốc khí đen dựng thẳng ở đó, thân đao xuyên thủng toàn bộ ngọc điệp, cắm thẳng xuống đất. Cách đó không xa, một người đàn ông cả người chảy đầy nước đang bị bảy cây thủy đinh đóng chặt trên vách tường.
Ánh mắt Thân Đồ Thành rơi trên tờ giấy ố vàng trong tay người nọ: “Đó là?”.
“Điệp Tiên”. Cố Phán Hảo nói.
“A…”. Thân Đồ Thành chú ý đến bộ đồng phục cử nhân mặc trên người người nọ: “Lưu Chính, khoa Khảo cổ đại học Z”.
Điệp Tiên cử động, sau đó ngẩng đầu lên. Trên mặt anh ta chi chít những bọc mủ xanh đậm, một số trong đó đã bị vỡ, chất dịch xanh sềnh sệch chảy ra từ bên trong, tỏa ra mùi tanh tưởi.
Lưu Chính, chính là do Lưu Hạ điều tra được trên đường đến đây, đó là người đã chết vì trò chơi Điệp Tiên vào mười năm trước, câu chuyện đó được truyền đi khắp đại học Z, mà tờ giấy dùng để gọi Điệp Tiên được truyền lại trong khoa Khảo cổ vốn xuất phát từ tay anh ta.
Miệng Điệp Tiên giật giật, tựa như thừa nhận thân phận của mình. Thân Đồ Thành đến gần, hỏi: “Trước đó tôi từng hỏi anh muốn chết như thế nào, câu trả lời của anh là?”.
Lưu Chính lẩm bẩm cười rộ lên, anh ta vươn đầu lưỡi xanh biếc như con thằn lằn liếm láp nước mủ trên mặt: “Điệp Tiên? Không chỉ một mình tao… khặc khặc…”.
Thân Đồ Thành không nhèm nhắc lại, hắn rút Trác Giác Ốc đâm thủng đầu Lưu Chính.
Đầu lưỡi xanh biếc rũ xuống, nhưng giọng nói vỡ vụn vẫn đang vang lên: “Nó cũng là, khặc khặc, nó cũng là Điệp Tiên… không có lực lượng của nó tao không giết được nhiều người như vậy”.
Thân Đồ Thành mặt không thay đổi vặn tay một cái, dứt khoát bổ đầu Lưu Chính thành hai nửa.
Chất dịch sềnh sệch xanh biếc bắn ra tung tóe. Cố Phán Hảo thở dài, đưa tay kết một tầng băng mỏng bao lấy phần cơ thể đáng sợ còn lại của Lưu Chính, cậu khẽ nói: “Vẫn là tôi”.
“Không phải là em”. Thân Đồ Thành lãnh đạm mà kiên định nói.
Cố Phán Hảo lại thở dài, một lúc sau mới cười khổ nói: “Tôi vừa mới phát hiện, tôi đang hóa thần”.
Thân Đồ Thành mím môi không trả lời, Cố Phán Hảo nói tiếp: “Người phàm và ma quỷ muốn trở thành thần đều phải vứt bỏ tạp niệm của bản thân _______ mà ký ức chính là một trong những phần quan trọng nhất”. Cố Phán Hảo vẻ mặt phức tạp nhìn Thân Đồ Thành, nhẹ nhàng nói: “Tôi sẽ hoàn toàn biến thành Thủy Thần”.
Thời gian dài đằng đẵng đã dần dần làm hao mòn ký ức của cậu, kiếp này cậu gặp lại Phù Sinh, mà cậu lại quên đi tất cả, sắp hóa thành thần. Từ nay về sau, tuyệt tình tuyệt ái, vô hỉ vô bi.
Thân Đồ Thành bỗng nhiên ném đao, từng bước xông lên kéo lấy Cố Phán Hảo, cực kỳ cuồng ngạo nói rằng: “Thế thì sao? Tôi đã sớm nói với em, bất luận em là gì, tôi đều ở bên cạnh em”.
“Thứ bám vào ngọc điệp chính là tạp niệm mà tôi vứt bỏ, nó ẩn chứa lực lượng của tôi”. Cố Phán Hảo đè lại bàn tay đang gắt gao nắm lấy mình, bĩnh tĩnh nói tiếp, “Vì vậy theo góc độ nào đó mà nói, là tôi dung dưỡng cho sát niệm của Điệp Tiên _______ anh ta vốn chỉ là một con lệ quỷ có tu vi mười năm, không có bản lĩnh sát hại nhiều người như vậy”.
Thân Đồ Thành nặn ra vài từ từ trong kẽ răng: “Tôi chỉ thừa nhận em”.
“Nếu như tôi hóa thần thành công, tôi sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi hồ Mỹ Nhân”.
“Tôi cùng em”.
Cố Phán Hảo ôm lấy mặt Thân Đồ Thành: “Tôi có thể bất ngờ lại quên mất anh”.
“Tôi sẽ khiến em nhớ tới tôi”.
“Thân Đồ…”.
“Em không cần lo lắng gì hết”. Thân Đồ Thành hôn lên đôi môi mềm mại của Cố Phán Hảo.
Nụ hôn như muốn lắp đầy nỗi lưu luyến ngày đó, đầu lưỡi của hắn uyển chuyển di động khắp nơi trong khoang miệng cậu, tình yêu dữ dội và dịu dàng của hắn khiến cho Cố Phán Hảo muốn hóa thần cũng không hóa được.
Nụ hôn qua đi, Thân Đồ Thành lại một lần nữa nghiêm trang lặp lại hứa hẹn với cậu: “Tôi sẽ mãi mãi ở bên cạnh em”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT