Hàn huyên xong, Sở Hoa Phong – thân đại ca của ta – bắn ra ánh mắt dài nhỏ như lưỡi dao khiến ta phải rụt đầu rụt cổ.
“Tiểu muội?”
“À … ừm … đại đại … ca?”
Hắn nhếch miệng cười: “Là đại ca, không phải ‘đại đại ca’.”
“À, dạ … đại đại đại … đại ca …” Ta trốn phía sau Diêm Sâm, chỉ để lộ ra một con mắt chào hỏi với hắn. “Huynh … huynh … tới rồi sao?”
“Vô nghĩa, ta không đến chẳng lẽ người muội nhìn thấy là quỷ sao?”
Ta nhỏ giọng nói thầm. “Nếu là quỷ thật thì đã tốt …”
“Muội nói cái gì?”
“Không … không có gì …” Việc cần làm nhất lúc này là bày vẻ mặt tươi cười ra cho hắn xem. “À … đại ca, huynh …” Không phải đến để bắt ta về đấy chứ?
“Xem như muội mạng lớn, còn có Hoa Vân làm bia đỡ cho muội … Bằng không mẹ sao có thể khinh địch mà bỏ qua cho muội như vậy?” Hắn hừ một tiếng, vẻ khinh thường.
“Nhị tỷ …”
“Thay muội gả đi rồi.”
“Gì cơ?” Ta kinh ngạc, không chú ý tới “tấm chắn” lúc nãy của mình đã sớm ngồi sang một bên uống trà dự thính. “Nhị tỷ gả thay muội? Mẹ sao có thể …”
“Không trách mẹ được, có trách thì phải trách muội!” Sở Hoa Phong tức giận bất bình. “Tiểu muội ngươi rốt cục là nghĩ gì vậy, người gặp Ngô gia công tử là muội, đáp ứng thành thân cũng là muội, kêt quả cuối cùng lại là Hoa Vân vốn không biết gì phải … Đáng giận hơn là muội lại ra tay hạ mê dược với mẹ?!”
“…” Xem ra là mẹ ta sau khi tỉnh lại không thấy ta đâu, lo lắng chẳng biết phải ăn nói với Ngô gia thế nào mới đành để Sở Hoa Vân lên kiệu hoa gả thay … Nhưng chẳng lẽ Ngô gia cũng không có ý kiến gì? “Vậy ‘Ngô Sở Vị’ hắn, à nhầm … Ta muốn hỏi là Ngô gia công tử không nói thêm gì sao?”
“Có!” Hắn nhấp một ngụm trà rồi đáp. “Hắn nói chỉ cần là nữ nhân là được.”
Choáng!!
“Vậy nhị tỷ thì thế nào?”
“Hoa Vân ư … ba ngày sau khi lại mặt trông khí sắc cũng rất tốt. Nhị muội phu tuy rằng hơi lãnh đạm, nhưng đối xử với muội ấy không tệ, cha mẹ chồng cũng không bắt bẻ làm khó …”
“… Vậy là tốt rồi.” Ít ra thì ta không phải nguyên nhân khiến hạnh phúc của người khác bị hủy hoại.
Sở Hoa Phong khoát tay: “Muội vẫn còn tâm tình quan tâm đến người khác sao? Mẹ thiếu chút nữa đã tự mình đến đây bắt muội về, nếu không phải ta can ngăn bảo để ta đi trước xem xét tình hình, muội đã sớm ‘được’ gia pháp hầu hạ rồi.”
Ta nuốt nuốt nước miếng, thật cẩn thận hỏi: “Mẹ … có phải rất tức giận không?”
“Muội nói xem?” Híp mắt nhìn ta, vẻ mặt của đại ca như muốn nói ‘tự làm bậy không thể sống’. “Mẹ thậm chí còn phát ngôn ra rằng trừ khi muội gả cho người nào đó, nếu không sẽ không tha thứ cho muội, vĩnh viễn không cho phép về nhà.”
“Sao có thể như vậy?” Ta kêu oan oai oái: “Là mẹ bắt muội gả cho người muội không thích mà!”
“Tiểu muội, chẳng lẽ muội vẫn chưa nhận thấy được tầm quan trọng của chuyện này sao? Năm nay muội đã mười sáu rồi, vỗn dĩ muốn gả ra ngoài đã không dễ, nay mọi chuyện lại thành thế này …” – Hắn lắc đầu thở dài – “Cho dù là mẹ cũng lực bất tòng tâm! Hay là muội muốn mẹ phải buồn sầu đến chết?”
“Muội …” Không cần phải tuyệt tình như vậy chứ? Thế chẳng phải là ta có nhà mà không thể về sao? “Nhưng Nhị tỷ lớn hơn muội một năm rưỡi, nếu lần này muội gả đi thì tỷ ấy tính sao bây giờ?”
“Chuyện này muội không cần quan tâm. Tính tình Hoa Vân không giống muội, sẽ không chọn tam lấy tứ, cũng sẽ không có nam nhân nào chọn tam lấy tứ với muội ấy. Nói tóm lại, Hoa Vân dễ gả hơn muội.”
“…”Như thế nào cảm giác các ngươi căn bản không lấy nàng làm hồi sự.
“Haizz!” Vỗ đầu ta, đại ca nói vẻ giận dữ: “Muội muội đáng thương, tùy tiện tìm một người nào thuận mắt mà gả đi, miễn cho mẹ phải bận lòng, cũng đồng thời giải quyết vấn đề thành gia lập thất luôn … Nhất cử lưỡng tiện, cớ sao lại không làm?”
Thái dương bắt đầu nổi gân xanh. “Nói dễ dàng quá nhỉ, huynh bảo muội bây giờ đi chỗ nào tìm người để gả đi? Chẳng lẽ đứng giữa đường chọn bừa một tên?”
Phía sau đột nhiên vang lên một tiếng khụ tinh tế, liền sau đó là giọng nói trầm trầm ấm áp: “Về vấn đề này, ta nghĩ ta có thể tìm được người thích hợp.”
“Thái phó đại nhân nói thật sao? Ngài thật sự có thể tìm được?” Hai mắt đại ca lóe ra kim quang, phỏng chừng ước gì ngay lập tứ có thể phóng ra ngoài. “Không biết là công tử trẻ tuổi nhà ai?”
Ngón tay thon dài chỉ vào mặt mình, Diêm Sâm cười đến là sáng lạn. “Ta, thấy thế nào?”
“…”
“… Đùa cái gì vậy?!” Ta lập tức kéo tay hắn xuống, hung ác trừng mắt nhìn hắn: “Ta xin ngươi, nói giỡn cũng có mức độ thôi được không?”
Muốn kết hôn với ta … coi ta là đứa ngốc sao?
“Ta đâu có nói đùa.” Hắn nhìn ta rất vô tội, biểu tình trên mặt như thật mà cũng như giả. “Không phải tín vật ngươi cũng đã tặng cho ta rồi sao? Huống chi ngươi đào hôn chẳng phải cũng vì ta đó sao?”
Đầu óc choáng váng một hồi, ta thiếu chút nữa là té xỉu. “Ngươi nói bậy! Ta khi nào thì đưa tín vật cho ngươi?”
“Không phải sao?” Lấy từ trong lòng ra một cái gì đó giở ra trước mặt ta, trên gương mặt quyến rũ là bộ dạng đáng thương như phải chịu ủy khuất. “Vậy cái khăn tay này ngươi giải thích thế nào?”
Thoáng chốc, ta như hít vào một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn vật đang nằm trong tay hắn, vươn tay ra định cướp lại. “Đó là của ta … sao lại ở trong tay ngươi?”
Đôi mắt hoa đào cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm xinh đẹp. “Ngươi quên rồi sao, ở sau núi …”
“…” Hình như lần đó là hắn bị thương nên ta mới dùng cái khăn này băng bó cho hắn …
“Nhớ ra rồi chứ?”
Ánh mắt ta nhìn hắn lại càng hung ác. “Trả lại cho ta!”
“Đưa cho người ta rồi lý nào lại đòi về?” Hắn cười đến mức muốn bao nhiêu giả dối thì có bấy nhiêu. “Huống chi nó còn là vật đính ước giữa chúng ta nữa mà …”
“Ngươi … ngươi nói bậy! Khăn tay này rõ ràng là ta dùng để băng bó vết thương cho ngươi, không phải là ta muốn tặng cho ngươi.”
“Đúng rồi, là ngươi ‘cho’ ta, sao có thể xem như là không có được?” Bày ra vẻ mặt trêu tức, Diêm Sâm nói ra lời này như thể hắn là nàng dâu nhỏ chịu ủy khuất vậy. Thật khiến ta muốn hộc ra một ngụm máu – diễn xuất của hắn cũng quá tuyệt vời đi!
“Tiểu muội,” Sở Hoa Phong ở bên cạnh nghe nửa ngày, bán tín bán nghi nói: “Thì ra muội …”
“Muội không có!!” Hét lớn một tiếng, ta cố gắng không ngừng mà chém giết ‘tâm huyết’ của ta. “Trả lại cho ta, ngươi là đồ vô lại … Rõ ràng không phải tặng cho ngươi, vậy mà ngươi … Không cho phép nhúc nhích! Trả đây, nó là để ta tặng cho … A!”
Nhất thời bị mất trọng tâm, cả người ta ngã quỵ trong lòng hắn. Còn chưa kịp phản ứng thì bên hông đã có một đôi tay khóa chặt.
Ngẩng đầu lên, trên mặt Diêm Sâm hiện ý cười nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại rất cổ quái:
“Tặng cho ai, hửm?”
“…” Cứng lưỡi nhìn hắn, ta đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức đẩy tay hắn ra. “Buông ra, ngươi …”
Hai tay ôm lấy hông ta vẫn dùng sức không giảm. Nhận thấy khuôn mặt của hắn và ta lúc này chỉ cách nhau trong gang tấc, ta đành phải nuốt nước miệng, theo bản năng ngả đầu về phía sau. “Ừm … ngươi … sao phải đứng gần ta như vậy … cách … cách xa ra một chút … Này, bảo ngươi cách xa ra sao ngươi càng ngày càng lại gần là thế nào …”
Hắn chẳng hề để tâm tới những lời lộn xộn lung tung của ta, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tựa hồ dán sát vào mặt ta, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng nỉ non bên tai ta: “Nói đi, muốn tặng cho ai?”
“…” Mặt ta không kìm nổi mà nóng bừng lên, phòng chừng lúc này nó chẳng khác gì một quả cà chua tiêu chuẩn. “Ta …”
“Sao?”
Hơi thở ấm áp phả vào mang tai, lòng ta không khỏi một trận bàng hoàng, sợ rằng sự ái muội này nếu cứ tiếp tục thì chắc ta sẽ chết ngất mất. Vì thế, khẽ cắn môi: “Tặng … tặng cho … tướng công tương lai của ta …”
Xong rồi, sao đến nói chuyện mà cũng run giọng thế này?
“Thật không?” Trong thanh âm trầm ấp mang theo vài phần sung sướng, Diêm Sâm hơi nghiêng mặt, đôi mắt mị hoặc cong lên cười với ta: “Vậy tặng cho ta chẳng phải vừa đúng sao?”
“Ngươi … ta …” Há miệng nửa ngày mà ta chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn dâng nên não. Ông trời ơi, sao ông lại để tên yêu tinh này tới chỉnh ta?
“Khụ … thời tiết hôm nay tốt thật!!”
Không xong rồi!
Luống cuống tay chân đẩy ra cái tên không biết xấu hổ kia, tay ta lúng túng không biết phải làm gì. “À … đại ca, huynh … chưa đi sao?”
“Đi?” Sở Hoa Phong vốn đang nhìn đình viện ngoài sân chợt xoay người lại, ánh mắt mỉm cười liếc nhìn ta. “Cũng phải chờ nói rõ mọi chuyện xong rồi mới tính.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT