Editor: Quân

“Hơn hai mươi năm trước, ở kinh thành có một gia tộc giàu có, quyền cao chức trọng, ngay cả hoàng thất cũng phải kiêng kỵ ba phần. Trong gia tộc đó, lão gia là võ tướng triều đình, là người ngay thẳng chính trực; phu nhân lại ôn hòa, hiền lương thục đức, chưa bao giờ làm khó hay trách phạt hạ nhân. Vợ chồng họ lúc ấy có hai đứ con, một người làm thương gia, một người là tấm gương sáng cho mọi người, cả hai đều rất nổi tiếng … Lão gia vẫn muốn có một nữ nhi, vì thế chừng năm sau thì phu nhân lại mang thai …”

“…” Sao cứ cảm thấy mấy chi tiết này rất quen …

“Đáng tiếc là không được như mong muốn, thai thứ ba sinh ra lại là một công tử. Kỳ thật lão gia cũng không quá để ý, dù sao con vẫn là con, vẫn là cốt nhục của mình. Nhưng tam thiếu gia này lại làm cho cả nhà ấy lâm vào tình trạng khủng hoảng trước nay chưa từng có, bởi vì ngày hắn sinh ra lại là …”

“Mười lăm tháng bảy?” Ta thử thăm dò: “Cho nên cả nhà họ đều chán ghét Tam công tử, vừa sinh ra đã bỏ mặc hắn ở phòng chứa củi để một hạ nhân tùy tiện chăm sóc … có đúng không?”

Nàng kinh ngạc trợn to mắt: “Sao ngươi biết?”

“Ta không chỉ biết có vậy, còn biết nhà đó là Diêm gia trong tứ đại gia tộc, đúng chứ?” Ta nghiêng đầu nói: “Có người kể cho ta nghe rồi.”

“Vậy sao …” – Nàng lẩm bẩm. “Nhưng chắc ngươi vẫn chưa biết … Tam công tử kia là ai phải không?”

“Tam công tử là Tam công tử, còn có thể là ai? Với lại, không phải hắn đã chết rồi sao?” Còn nhỏ mà đã chết non.

“Không.” Ngọc nương nói ra lời này thật khiến người ta chấn kinh. “Hắn vẫn chưa chết.”

“Cái gì?” – Ta không dám tin – “Chưa chết?”

“…” Nàng nhẹ nhàng gật đầu, chua xót mở miệng. “Ngươi đã gặp hắn rồi.”

“Ta đã gặp … hắn?”

“… Vừa rồi ngươi còn bảo hắn đi chết đi.”

“…” Bỗng nhiên hai mắt ta trợn tròn, choáng váng cùng kinh ngạc nhìn Ngọc nương. “Ngươi muốn nói đó là … Diêm Sâm?”

Nàng lại gật đầu lần nữa. “Là hắn.”

“…” Ta hoàn toàn ngây người, đầu óc như bị người ta vét sạch trong giây lát, hết nửa ngày cũng không khôi phục lại ý thức.

Tam công tử … Diêm Sâm? Làm sao có thể?!

“Huyền Huyền …” Ngọc nương nhẹ nhàng quơ tay, sắc mặt có vẻ tư lự: “Kỳ thật gia là cô nhi bị cha mẹ vứt bỏ, ngươi có hiểu không?”

“Hắn …” Cổ họng ta chợt thấy đau rát. “Ngươi có biết toàn bộ mọi chuyện về hắn không?”

“Biết … Bởi vì ta là nha đầu phụng dưỡng Diêm phu nhan đã lâu. Năm đó, người đã ôm thiếu gia đến phòng chứa củi chính là …” Ngọc nương cố nuốt nước miếng, nói với vẻ gian nan: “Trước đây gia là đứa trẻ rất ngoan ngoãn. Bị xem thường rất nhiều, phải nghe những lời nhục mạ rất nhiều, vậy nên hắn luôn thật cẩn thận, sợ rằng nếu không chú ý sẽ phải nhận những lời sỉ vả cay nghiệt. Năm ấy hắn mới chỉ là đứa trẻ chưa đầy bốn tuổi vậy mà lại phải nơm nớp lo sợ sống qua ngày … Thật khiến người ta phải thương xót!”

“…” Nước mắt không chịu không chế mà rơi xuống. Ta không lau chúng đi, chỉ lặng yên nghe nàng nói.

“… Nếu không sinh vào cái ngày quỷ quái ấy, gia chắc cũng sẽ giống như các ca ca của hắn, là con cháu Diêm gia, hưởng thụ hết thảy vinh hoa phú quý … Huyền Huyền, ngươi có biết là ngay cả tên hắn cũng không được ban cho … Lúc chưa sinh ra, lão gia còn vì hắn nghĩ ra rất nhiều tên nhưng vì chưa quyết định được nên tạm gác lại, nhưng … Sau đó phu nhân có chút băn khoăn, thế này mới bảo ta gọi là ‘Sâm’ ….” Lau nước mắt, Ngọc nương tiếp tục nói: “Có một lần gia vụng trộm chạy vào thượng phòng bị phu nhân phát hiện, bà đã vội vàng đuổi hắn đi, sợ lão gia nhìn thấy sẽ tức giận. Kết quả là gia lại cứ ở lỳ trong đó không chịu đi, cuối cùng bị lão gia phạt hai mươi trượng, đánh đến mức thiếu gia suýt chút nữa là mất mạng … Sau đó gia mới nói cho ta biết, hắn cũng không muốn làm gì, chỉ hy vọng phu nhân có thể một lần gọi tên hắn thôi, một lần thôi cũng được …”

“Hức …” Thật sự không thể kìm chế nổi, ta nhanh chóng che miệng lại không cho mình khóc thành tiếng. Cái tên đại ngu ngốc kia … Hắn cho tới bây giờ chưa từng nói ra những chuyện này, ngay cả lúc sơ ý cũng chưa từng lộ ra nửa chữ … Rốt cuộc hắn còn phải chịu đựng những đau khổ gì nữa?

“Được rồi, Huyền Huyền …” Ngọc nương cố giương miệng cười, an ủi ta, nhưng trong thanh âm lại nồng đậm giọng mũi. “Ta nói những chuyện này không phải vì muốn ngươi khóc. Ta chỉ muốn ngươi hiểu được tâm ý của gia … Sở dĩ hắn đuổi ngươi đi không phải là vì chán ghét ngươi. Từ nhỏ hắn đã chẳng được người thân yêu thương, biết rõ cảm giác đó là rất gian nan nên khi ngươi tìm lại được thân nhân của mình, hắn vì muốn ngươi được vui vẻ hạnh phúc mà một mình gánh chịu mọi khổ sở. Hắn rất luyến tiếc khi phải để ngươi đi, nhưng lại không muốn thấy ngươi phải buồn. Dù sao thì thân tình vĩnh viễn cũng không có gì sánh được …”

“Ta không cần hắn hành động theo kiểu tự mình quyết định như vậy. Hắn căn bản chưa từng hỏi xem ta muốn thế nào …” Ta nghẹn ngào khóc không thành tiếng. “Hắn là tên ích kỷ khốn nạn!”

“Gia quả thật là có việc gạt chúng ta …” – Ngọc nương thở dài – “Ngươi còn nhớ chuyện căn nhà gỗ nhỏ bị đánh sập ở sau núi không? Chỉ e đó là một bí mật khác của hắn, một bí mật mà hắn không muốn bất cứ người nào biết đến.”

“Nhưng … ngươi và Bạch thúc không phải vẫn luôn đi theo hắn sao?’

Nàng hậm hực lắc đầu: “Không phải vậy. Năm gia bốn tuổi … như ngươi đã biết, Ngu Khiếu Kình bày gian kế một tay đùa giỡn khiến cho thành kiến của mọi người trong Diêm gia đối với hắn ngày càng sâu sắc … Mặt ngoài họ nói là gia bạo bệnh bỏ mình, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Hắn bị đưa đến căn nhà gỗ nhỏ trên Tú Liên sơn … bị nhốt lại.”

Ta cắn mạnh môi dưới. Căn nhà gỗ nhỏ sau núi ấy …. Thì ra lại có chuyện như vậy!

“Bổn ý của Diêm gia là không màng đến hắn nữa, để mặc hắn tự sinh tự diệt. Sau đó ta và tướng công thật sự không thể chịu nổi tình cảnh ấy nữa đã thường xuyên đưa đồ ăn đến cho gia trong suốt hai năm trời. Có một ngày nọ khi chúng ta đến, đột nhiên phát hiện cửa căn nhà đó mở toang, gia đã sớm không thấy đâu …” Ngọc nương nhắm mắt lại, thần sắc có chút nghi hoặc: “Kết quả là ngay đêm đó, đại thiếu gia vốn đã trở thành kể ngốc cũng đột nhiên mất tích, tìm kiếm một thời gian dài sau đó cũng không thấy đâu. Cho nên ta đã nghĩ, huynh đệ hai người đồng thời mất tích liệu có thể liên quan đến nhau không …”

“Liên quan thế nào?”

“… Không biết.” Nàng vẫn lắc đầu. “Chuyện này phỏng chừng chỉ có gia mới biết. Sau đó ta và tướng công rời khỏi Diêm gia, trở lại nhà tướng công rồi sinh Tinh nhi. Bảy năm sau, gia trở về rồi tìm được chúng ta, thế mới đem chúng ta về lại kinh thành.”

“Hắn đi tìm các ngươi?”

“Phải! Khi đó gia so với bây giờ cũng không khác nhiều lắm, dung mạo thanh tú, nhã nhặn như người đọc sách, bất kể là nói chuyện với ai cũng đều chỉ cười tủm tỉm, sáng lạn đến mức người ta không muốn nhận thức vì sợ mình quá kém cỏi …”

“…” Chẳng phải hắn am hiểu nhất chính là việc biến sắc mặt sao?

“Nhưng cũng rất kỳ quái, Huyền Huyền à” Chuyện vừa chuyển, Ngọc nương lại nhìn về phía ta. “Từ lúc ngươi đi, ba tháng liền sau đó gia không ở trong phủ, hơn nữa cũng không tiến cung, khi trở về thì vẻ mặt mệt mỏi, nằm trong phòng mê man suốt hai ngày mới tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại hắn cũng chỉ ngồi ngẩn người, có khi đến cả một ngày trời … Cho nên ta nghĩ … hắn nhất định là rất nhớ ngươi, lại không biết phải nói gì, làm gì mới tốt.”

“…” Trong lòng là một mảnh hỗn loạn, ta không biết hiện tại mình phải làm cái gì bây giờ.

“Như vậy …” – Nàng thật cẩn thận nhìn sắc mặt của ta – “Ngươi nghĩ nên làm gì bây giờ?”

Ta nhếch miệng nói liều: “Ngọc nương, trên người ngươi bây giờ có mang theo độc không?”

“… Huyền Huyền.” Biểu tình của nàng cũng trở nên sợ hãi tới cực điểm. “Ngươi không phải là khó xử quá nên muốn tự sát cho xong chuyện đấy chứ?”

“…”

“A, đúng rồi! Về Cừu Ngọc Đương, ta nghĩ có lẽ cũng nên nói cho ngươi biết …”

“Nói cái gì?”

“Nàng ấy quả thật rất xinh đẹp, khiến người ta phải yêu thương nhung nhớ, quan hệ với gia cũng rất tốt, nhưng ….”

“Nhưng sao?” Lão thái thái này nói một thôi một hồi rốt cuộc là muốn nói gì đây?

“Nhưng … ‘nàng’ là nam nhân.”

“…” Trong phòng có tiếng cái cằm của ai đó rơi xuống đất.

Người nào đó còn bổ sung thêm như thể sợ người ta chưa đủ loạn. “Hắn là người trong sơn trang, vì làm nhiệm vụ gia giao cho nên mới cải trang đến đó. Kỳ thật hắn cũng là kẻ đang muốn cưới lão bà đến phát điên lên, lòng nhiệt tình đối với nữ nhân chưa thành hôn luôn vượt quá mức bình thường …. A, đúng rồi! Về sau nếu ngươi gặp hắn thì trăm ngàn lần đừng nói lung tung, tránh để hắn miên man suy nghĩ …”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play