Lấy từ trong phòng ra mấy tấm vải dệt loại tốt nhất, ta vừa xem xét hoa văn vừa hỏi:
“Xin hỏi mẫu thân của công tử năm nay bao nhiêu tuổi?”
“…”
“Công tử?”
“…”
“Chẳng lẽ công tử không biết sao?”
“…”
Ta ra vẻ tiếc hận lắc đầu: “Làm con mà lại không nhớ rõ mẫu thân của mình bao nhiêu tuổi, công tử ngươi thật là … ừm … khác người.”
“… Không sao cả.”
Lại nữa! Ta không khỏi trợn trắng mắt. Người này, ta nói từ đầu buổi đến giờ, hắn đến tột cùng là nghe vào tai được mấy chữ hay là chỉ trả lời cho có lệ?
Chẳng lẽ hắn thật sự là thằng ngốc?
“À … Tuy có chút mạo muội, nhưng ta thật sự rất muốn hỏi một câu … Công tử không phải là …” – Ta chỉ chỉ vào não mình – “Chỗ này có vấn đề chứ?”
Mặt hắn phút chốc biến thành màu đen, rồi sau đó rất nhanh lại khôi phục thái độ bình thường. “Không phải.”
Lần này đến phiên ta trợn mắt. Hắn cư nhiên nghiêm trang trả lời vấn đề của ta, lại còn không phải bằng ba chữ vô dụng kia!
“À … Kỳ thật công tử cũng không cần thành thật trả lời như vậy … Ta chỉ đùa một chút thôi …”
“Không sao cả.”
… Chừng mực “Không sao cả” của hắn cũng thật lớn a! Nếu đã xác định hắn không kẻ ngu ngốc mà chỉ là một người thường có tính tình cổ quái, vậy thì ta đây cũng không cần phải tiếp tục dây dưa nữa.
“Được rồi, mời công tử xem qua tấm vải có thêu lưu vân biên bức này đi. Lưu vân đại biểu cho điều tốt lành, biên bức tượng trưng cho phúc thọ như ý. Công tử thấy thế nào?”
“Không sao cả.”
“Vậy giá cả …”
“Không sao cả.”
“…” Ta vốn đang nghĩ xem nên giảm giá cho hắn bao nhiêu vì hắn đã không tức giận với câu hỏi mạo muội vừa rồi của ta.
Nhưng nếu người ta đã “không sao cả” thì ta cần gì phải quan tâm nữa?
Vì thế, tấm vải này cứ theo giá gốc … cộng theo 10% được bán cho vị công tử “không sao cả” này.
…
“A … A … Hắt xì! Khụ khụ khụ …”
“Tiểu thư, đây là thuốc ta mới sắc, thừa lúc nó còn nóng cô mau uống đi.”
“Khụ … ừ, cám ơn ngươi, Sồ Tú … Phiền người lấy giúp ta tờ giấy …”
Lau nước mũi một hồi, ta thoáng cảm thấy dễ chịu, hữu khí vô lực ngồi dựa vào thành giường để Sồ Tú bón thuốc. Thời tiết chết tiệt, rõ ràng lúc trước vẫn là tốt đẹp như xuân tháng ba, nhoáng cái nhiệt độ đã giảm mạnh, lại còn đổ xuống từng trận mưa không nhỏ mà cũng chẳng lớn, làm hại ta ốm đau không thể xuống giường … Thật là đáng ghét.
“Sồ Tú … Hiện tại là giờ nào?”
“Thưa tiểu thư, đã qua giờ Dậu rồi.”
“Trễ thế rồi sao …” Nhắm mắt lại, cơn đau như muốn vỡ đầu ập đến khiến ta khó chịu vô cùng. “Đợi ta uống thuốc xong thì ngươi cũng đi nghỉ đi. Ta muốn ngủ một lát.”
“Xin để nô nỳ ở lại hầu hạ tiểu thư. Cô bệnh nặng thế này …”
“Không sao … Uống thuốc xong ta cảm thấy khá hơn nhiều rồi.” Chỉ là cảm mạo mà thôi.
“Vậy …” – Nàng có chút chần chờ – “Nếu tiểu thư cần gì thì cứ gọi một tiếng, nô tỳ sẽ đến ngay.”
Ta nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.
…
Đau.
Đau choáng váng nặng nề.
Hơn nữa cả người đều nóng đến phỏng tay.
Ta nhăn nhó, theo bản năng đẩy chăn ra, hai tay ôm cái trán, bắt đầu nhỏ giọng rên rỉ.
Đáng chết … tự nhiên lại phát sốt!
“Sồ … Sồ Tú …” Ta muốn uống nước …
Đợi một lúc lâu cũng không có người đáp, ta lại cố hết sức cao giọng gọi thêm tiếng nữa: “Sồ Tú …”
… Nha đầu kia, ngủ say như chết rồi sao? Hay là giọng của ta không đủ để cưỡng chế nàng thức dậy khỏi giấc ngủ say?
Gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng ta lại phát hiện toàn thân đều cảm thấy mệt mỏi, động một chút thôi đã thấy đất trời như đang xoay chuyển …
Gọi nha hoàn thì không thấy đáp, dựa vào sức mình lại không được. Chẳng lẽ ông rời muốn ta vong mạng sao?
Đang lúc hoảng hốt thì ta mơ hồ cảm giác được có người đi tới bên giường, nâng ta dậy rồi để ta tựa vào lòng người đó, rồi có một cái gì đó lành lạnh đưa đến bên miệng ta.
Cánh môi khô nứt vừa chạm đến thứ chất lỏng ấm áp kia ta đã vội vàng muốn uống cạn.
“…” Rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, ta từ từ nhắm hai mắt lại, thều thào bằng giọng điệu mệt mỏi: “May là ngươi không ngủ quá say, bằng không chắc sáng mai tiểu thư nhà ngươi là ta đây đã thành người chết rồi …”
Người phía sau không nói gì, chỉ đưa tay lên sờ trán ta. Cảm giác mát mát làm ta cảm thấy rất thoải mái. “Đừng nhúc nhích …” Bắt lấy bàn tay lành lạnh đang để trên trán, ta lầu bầu: “Cứ để như vậy một lát đi …”
Chủ nhân của bàn tay đó rất nghe lời cho ta “mượn” tay, sau đó lại kéo chăn bao lấy ta. Cảm giác khô nóng lập tức lại ập đến, ta nhịn không được muốn đạp chăn ra.
“Nóng …”
“Nghe lời, ngươi phát sốt.”
“…” Ta kinh ngạc xoay người, mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn cho rõ nơi thanh âm phát ra.
“Ngươi …” Tuy rằng trước mắt vẫn mơ hồ không rõ, nhưng ta có thể nhận ra được người trước mặt là … Chắc không phải đâu, có lẽ chỉ là ảo tưởng của ta thôi. Sao có thể là hắn được? Đưa tay lên khẽ chạm vào khuôn mặt đã xuất hiện trong những giấc mơ vô số lần, khuôn mặt quen thuộc mình hằng nhung nhớ, ta có chút nghi hoặc: “… Sồ Tú?”
Ngón tay thon dài mơn trớn trên gương mặt ta, cùng với đó là thanh âm nhẹ nhàng dịu êm, lại bất đắc dĩ đến cực điểm: “Ta không phải Sồ Tú.”
“Sao?” Ta khó hiểu nghiêng đầu, trong óc đều là một mảnh trống rỗng. “ … Không phải Sồ Tú? … À, ta hiểu rồi” Ta ngây ngô cười, tiến sát vào vòng ôm ấm áp của hắn, vừa lòng nhắm mắt lại. “Chắc là ta đang nằm mơ rồi … Chẳng trách người ta lại nói “ngày thường nhớ mong, đêm cũng nằm mộng” …”
Cánh tay quàng ngang hông hơi siết lại, ta cũng thuận thế vùi sâu vào trong lòng hắn.
“Nhóc con Sở Huyền …”
“Sao?”
“Mở miệng ra.”
“…” Mí mắt khẽ nâng nhìn về phía viên thuốc màu trắng trong tay hắn, mặt ta bỗng nhăn nhó khó chịu. “Đắng …”
“Thuốc này không đắng, uống vào rồi ngủ một giấc là bệnh sẽ khỏi … Nghe lời ta.”
Ta nhìn về phía gương mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, nhỏ giọng hỏi: “Thật sao?”
“Thật.”
Rũ mắt xuống, ta ngoan ngoãn há miệng để hắn nhét thuốc vào rồi nuốt xuống. Nói đến cũng kỳ, viên thuốc này vừa vào miệng đã tan, còn tỏa ra một mùi hương thản nhiên dìu dịu.
Lại lần nữa vùi mặt vào trong ngực hắn, ta từ từ mở miệng: “Gia …”
“Ừ?”
“… Ngươi có nhớ ta không?” Cảm giác được thân mình hắn chợt cứng đờ. “… Thời gian qua lâu như vậy rồi … ngươi có từng nhớ đến ta không?”
“…”
Bàn tay nhanh chóng siết chặt lấy ống tay áo của hắn, ta ức chế không được cảm giác muốn bật khóc. “Cho dù là mộng cũng tốt … Ta chỉ muốn biết ngươi vì sao lại không cần ta … Ta biết, là vì ngươi thích Đường nhi phải không? Ta sẽ không gây trở ngại gì cho ngươi … ta chỉ muốn ở bên cạnh ngươi thôi … nhưng ngươi … ta …”
Một chiếc khăn tay trắng noãn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của ta. Khuôn mặt Diêm Sâm có chút mơ hồ, ta không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn.
“Nhóc con Sở Huyền …”
“…” Không hiểu sao ta đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi, rất muốn ngủ một giấc …
Thanh âm mềm nhẹ tiếp tục vang lên: “Nếu ta không mang họ Diêm …”
“Ưm …” Gắng gượng chống cự lại hai hàng mi đang muốn rũ xuống, ta cố hết sức nghe rõ lời hắn nói.
“ … thì dù chết” Gò má ấm áp kề sát cái trán của ta. “Ta cũng sẽ không buông tay.”
“…” Khóe môi nhợt nhạt hiện lên ý cười. Ta rốt cuộc không kháng lại được cơn buồn ngủ mà thiếp đi …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT