Lần đầu tiên Vãn Tình nhận ra ánh mắt của Kiều Tân Phàm lại sáng ngời và thanh thuần đến thế, ngay cả có đang bị thương, nhưng ánh mắt anh vẫn sáng đến mức khiến Vãn Tình cảm thấy xa lạ, cứ như thế, anh như nhìn thấu tâm tư cô.
Những lời anh nói rõ ràng là không vui, nhưng anh lại không thể tỏ ra như thế.
“Tân Phàm?”
Vãn Tình không nhịn được nghĩ hoặc hỏi, đồng thời cô nhìn thẳng khuôn mặt Kiều Tân Phàm, anh cũng vẫn đang chăm chú nhìn cô. Hai người gần nhau như thế, tim Vãn Tình không ngừng đập loạn xạ, anh mở to mắt, căng thẳng quan sát sắc mặt anh, cô thật sự rất sợ anh có chỗ nào thấy khó chịu.
Anh và cô gần nhau trong gang tấc, thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi tóc gáy của nhau, gần đến mức như thể nhập làm một. Cho nên chỉ cần Kiều Tân Phàm hơi dùng lực thì liền bắt lấy được gáy cô, đặt môi anh lên môi cô.
Nụ hôn của Kiều Tân Phàm khiến Vãn Tình không kịp trở ta, cô muốn tránh làm đau anh, thế nhưng anh không them quan tâm, một người luôn sống lý tính như anh, lúc này đây lại như thể bị kích thích, cứ thế ôm hôn cô dồn dập mà kịch liệt.
Vãn Tình có thể cảm nhận được Kiều Tân Phàm có để tâm và chấp nhất thế nào, bởi vì sự nhiệt tình của anh cùng nhịp đập rộn ràng trong lồng ngực đã truyền vào tim cô, khiến cô tự giác nhắm hai mắt lại, đón nhận anh.
Có lẽ là do đã trải qua thử thách sinh tử, Vãn Tình bất giác luyến tiếc hơi thở của Kiều Tân Phàm, vừa hưởng thụ sự nhiệt tình của anh, vừa nhẹ nhàng đáp lại khiến anh càng thêm nồng nhiệt, hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Anh mạnh mẽ đến mức khiến Vãn Tình hoàn toàn bị bất ngờ.
“Ư ~”
Vãn Tình rên nhẹ, từ từ đẩy Kiều Tân Phàm ra, nhưng cô lại nhìn thấy trên trán anh đầy mồ hôi, hiển nhiên là vì nụ hôn này đã làm anh đau. Vãn Tình bất giác nhíu mày, cô bất chấp thẹn thùng, vừa trách móc liếc anh, vừa lau mồ hôi trên trán anh.
“Anh có ~ đau lắm không? Em đi gọi bác sỹ đến xem vết thương của anh.”
Vãn Tình nhẹ nhàng nói, cô rất sợ động vào miệng vết thương còn đang chảy máu của anh. Cô không khỏi tự trách bản thân vừa rồi đã dung túng như thế, ánh mắt vừa lo lắng và ân hận, nhưng khi nhìn Kiều Tân Phàm thì anh lại đang cười.
“Vãn Tình, anh đói rồi!”
Khóe môi Kiều Tân Phàm khẽ cong, mỉm cười thản nhiên, anh bắt lấy bàn tay vẫn đang lau mồ hôi cho anh của Vãn Tình, ánh mắt anh trong suốt, tha thiết chờ mong. Đây là lần đầu tiên Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm thế này, anh nhìn cô, dường như rất hưởng thụ, lại như mong chờ, giống hệt một đứa trẻ . Đây cũng là lần đầu tiên Vãn Tình cảm nhận được anh thật sự không muốn rời xa cô và Kiều Tân Phàm trước mặt cô đây mới thật sự là Kiều Tân Phàm thuộc về một mình cô mà thôi.
“Bà nội đã dặn đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món, anh muốn ăn gì nào?”
Cảm giác này khiến lòng Vãn Tình vừa vui sướng, vừa ngọt ngào. Cô vội vàng tìm món mà Kiều Tân Phàm thích ăn nhất trong những hộp thức ăn được đưa đến, thì lại nghe anh nói:
“Loại nào cũng được cả.”
Vãn Tình không khỏi xoay lại nhìn Kiều Tân Phàm thì mới nhận ra anh chẳng hề nhìn về phía mấy hộp thức ăn, mà vẫn đang nhìn cô. Vãn Tình cảm thấy hơi nao nao, nhưng vẫn vừa cười vừa nói:
“Gì mà cái gì cũng được chứ. Vậy anh ăn cái này đi, cháo kê.”
Cô đổ cháo ra chén, sau đó múc một muỗng để lên môi xem còn nóng không rồi chuẩn bị đưa cho Kiều Tân Phàm, thì anh nói:
“Em ăn trước đi!”
Vãn Tình đón nhận ánh mắt của Kiều Tân Phàm, ánh mắt ấy lúc này thậm chí còn sáng rõ hơn vừa rồi, thế nhưng vẫn không ngừng nhìn cô, hẳn là anh đã đoán được cô còn chưa ăn sáng mà đã chạy ngay đến đây rồi.
Kiều Tân Phàm luôn hiểu rõ cô nhất, Vãn Tình nhìn anh, tuy rằng anh đang cười, nhưng vẻ mặt lại như thể không cho phép cô nói không. Vã Tình ngẩn ra, nhưng cô đã quyết:
“Chúng ta cùng ăn đi.”
Đây là lần đầu tiên Vãn Tình chăm sóc Kiều Tân Phàm bằng tất cả tấm lòng với tư cách là một người vợ. Sự chú tâm của cô khiến Kiều Tân Phàm mỉm cười vui vẻ ra mặt.
“Đầu bị thương ra thế này rồi mà anh còn có lòng dạ để cười nữa.”
Vãn Tình trách móc Kiều Tân Phàm, cô đang chuẩn bị múc canh cho anh thì tiếng gõ cửa vang lên.
“Mời vào.”
Nghe thấy giọng của Kiều Quý Vân, Vãn Tình hơi sửng sốt, nhưng cô cũng không ngừng lại, mà chỉ lên tiếng mời vào rồi tiếp tục múc một muỗng cháo cho Kiều Tân Phàm
Cửa phòng vừa bật mở, Vãn Tình như cảm thấy điều gì đó, cô vừa múc cháo cho Kiều Tân Phàm, vừa thấy đôi mắt anh khẽ đảo, nụ cười tuấn tú, nhẹ nhàng kia càng thêm khoa trương.
Ánh mắt phía sau lưng phóng tới hệt như lưỡi dao sắc bén, Vãn Tình cảm thấy căng thẳng, cô xoay người lại thì thấy không chỉ có một mình Kiều Quý Vân đứng ở cửa, mà còn có cả Mạc Lăng Thiên và thư ký của anh ta đang cầm bó hoa.
Tối hôm qua, sau khi đưa cô đến, Mạc Lăng chẳng nói chẳng rằng liền bỏ đi ngay. Bây giờ sáng sớm lại mang hoa chạy đến đây, hơn nữa còn đưa cả thư ký theo, dụng ý của anh ta, vừa chớp mắt cô đã hiểu ngay.
Cho dù Mạc Lăng Thiên lúc này tỏ ra rất bình tĩnh và trầm mặc, nhưng Vãn Tình thấy rõ ánh mắt anh ta thoáng lóe lên khiếp sợ, đồng thời như thể cố dùng sự lạnh lùng để đè nén tâm trạng của mình.
Người mà Mạc Lăng Thiên nhìn không phải là Kiều Tân Phàm, mà là Vãn Tình. Khi cô ý thức được điều này, cảm xúc của cô cũng thoáng dao động, anh ta đang bù đắp, đang nỗ lực bù đắp đây mà.
Nhưng đổi lại, cô không hề cảm kích hay vui vẻ, cũng không cảm thấy vừa lòng hay thông cảm cho anh ta.
Mạc Lăng Thiên, khi anh quay đầu lại thì Hạ Vãn Tình cũng đã không còn là Hạ Vãn Tình trước kia nữa rồi.
Vãn Tình không khỏi nghĩ đến cảnh tượng khi cô gặp phải Lai Tuyết ở thang máy, lòng cô không khỏi thêm lạnh lùng, vì vậy khi nhìn thấy Mạc Lăng Thiên xuất hiện ở cửa, cô không hề tỏ ra cảm kích hay hòa hoãn khi anh ta đã giúp đỡ mình, mà cảng thêm lạnh lùng và thản nhiên. Có lẽ giữa cô và Mạc Lăng Thiên từ lâu đã có một khoảng cách không thể vượt qua được.
“Tôi chỉ bị thương nhẹ mà thôi, làm phiền Mạc tổng sáng sớm đã phải chạy đến đây rồi.”
Vừa dứt lời, Kiều Tân Phàm liền muốn ngồi dậy, Vãn Tình nhìn thấy, cô không hề do dự, lập tức đặt chén cháo xuống bàn, rồi giúp anh chỉnh đệm, ánh mắt tràn đầy lo lắng. Mạc Lăng Thiên đứng ở đó nhìn thấy tất cả, nhất thời như thể quên mất phải nói gì, cứ thế nhìn cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT