Không rõ là bởi vì nhìn thấy Kiều Tân Phàm và Vãn Tình thân thiết quá chói mắt, hay là Lai đại tiểu thư càng lúc càng xấu tính mà Vãn Tình thậm chí nghe thấy cô ta hừ lạnh khi đi ngang qua.
Điều khác với ngày xưa đó chính là ánh mắt của Lai Tuyết bây giờ đầy chế nhạo và châm chọc. Vãn Tình không hiểu được cô ta lấy đâu ra sự tự tin đó nữa. Cô lười tranh luận với cô ta, nên liền nắm tay Kiều Tân Phàm, cùng anh lên lầu. Đồng thời cô vẫn nghe thấy tiếng bà Kiều gọi tên Lai Tuyết phía sau lưng.
“Có vẻ như cô ta càng lúc càng ghét em rồi.”
Khi vừa đóng cửa phòng, Vãn Tình bất giác cười khẽ, đối với sự căm ghét ngày càng rõ ràng của Lai Tuyết, cô có hơi không dám tin.
“Đó là đố kỵ.”
Kiều Tân Phàm tự hào nói, anh thản nhiên vòng tay ôm lấy cô, vừa hôn, vừa lần tìm nơi mẫn cảm của cô, không lâu sau cả phòng ngủ tràn ngập mùi vị ngọt ngào.
Sáng sớm hôm nay khi tỉnh dậy, Vãn Tình cảm thấy càng mệt mỏi và buồn ngủ, nếu không phải Kiều tân Phàm vỗ vỗ hai má cô nhiều lần thì cô vẫn còn mơ mơ màng màng ngủ.
“Heo con lười biếng, em mơ gì đẹp lắm sao?”
Khi Vãn Tình tỉnh táo lại, cô nhận ra Kiều Tân Phàm có vẻ rất phấn chấn.
“Ơ, em mơ mấy trong nhà chúng ta toàn là trẻ con, đứa thì chạy, đứa thì leo trèo, trên sô pha, trên giường, khắp nơi đều là búp bê ~”
Vãn Tình vươn vai, vẻ mặt cô tràn ngập hạnh phúc, nghĩ đến những đứa bé đáng yêu trong giấc mơ đều đang mở to mắt nhìn mình, cô không khỏi mỉm cười. Cô thật sự rất muốn làm mẹ rồi, lại còn mơ một giấc mơ thế này nữa.
Khuôn mặt Kiều Tân Phàm luôn bình tĩnh mà lúc này anh cũng khẽ nhíu mày, nhẹ búng một cái lên trán cô, rồi nghiêm túc nói:
“Xem ra chúng ta phải đặt tên cho con nhanh nhanh thôi.”
Vãn Tình bị Kiều Tân Phàm đùa giỡn, không khỏi đẩy anh một cái. Khi hai người đang rất vui vẻ xuống lầu, vẻ mặt bà Kiều lập tức từ nghiêm túc trở nên dịu dàng.
“Chuyện gì vậy, vui như thế?”
Vãn Tình xấu hổ không đáp, còn Kiều Tân Phàm đã giúp cô trả lời câu hỏi của bà Kiều:
“Bà nội, xem ra nguyện vọng được bế chắt của bà nội sắp thành hiện thực rồi ạ.”
Kiều Tân Phàm ung dung, thích thú trả lời khiến bà Kiều hết sức vui mừng hỏi lại:
“Có rồi sao?”
Vãn Tình vội vàng lắc đầu, mặt cô đỏ như mặt trời.
“Dạ chưa ạ. Phải vài ngày nữa mới chắc chắn được ạ.”
Tuy là như thế, nhưng bà Kiều vẫn không thôi nhiệt tình, bà còn bảo chị Dương lập tức sắc canh đại bổ, khiến Kiều Quý Vân ngồi bên cạnh cũng phải trêu chọc:
“Mẹ ơi, khí phách năm nào của mẹ bây giờ không thấy nữa rồi. Đến khi chắt sinh ra rồi, chắc là mẹ sẽ mang cả nhà họ Kiều làm đồ chơi cho chắt mất thôi.”
Bà Kiều nghe xong cũng cười ha ha, khuôn mặt hết sức vui vẻ, bà nhìn Vãn Tình đang xấu hổ thì lại nói:
“Con không hiểu cảm giác này đâu, bây giờ mẹ chỉ muốn nhìn thấy chắt của mẹ chạy nhảy vui đùa thôi ~”
Vừa nói xong thì chị Dương đã mang chén canh đại bổ lên cho Vãn Tình, cô đành nói cảm ơn rồi uống cạn trước ánh mắt tha thiết của bà Kiều. Bên cạnh, Lai Phượng Nghi chỉ yên lặng dùng cơm, không nói lời nào, còn sắc mặt Lai Tuyết thì lại càng khó coi hơi cả tối hôm qua, chỉ thấy cô ta cười lạnh một tiếng, đứng dậy bỏ đi.
Bà Kiều cũng mặc kệ Lai Tuyết, vẫn tiếp túc bảo chị Dương làm đồ bổ dưỡng cho Vãn Tình. Cô dùng xong bữa sáng dưới sự chăm sóc của bà Kiều, còn bữa tối thì thậm chí còn thịnh soạn hơn nhiều. Khi Vãn Tình và Kiều Tân Phàm mang lễ vật đến nhà họ Hạ cũng là lần đầu tiên Vãn Tình nhìn thấy cha mẹ cô mãn nguyện, vui vẻ tiếp đãi khách như vậy.
Hiển nhiên là cha mẹ cô đã từ phản đối chuyển thành mãn nguyện với việc cô gả cho Kiều Tân Phàm. Vì thế bây giờ họ đã thật lòng đón nhận cậu con rể này rồi. Chưa nói đến hạng mục khu nghĩ dưỡng kia do nhà họ Kiều nắm lấy, chỉ tính đến phần lễ nghĩa chu đáo này thôi đã đủ để khiến cha mẹ cô phá lệ vừa lòng rồi.
“Con bé Tiểu Tình này, tuy rằng hơi ương ngạnh, nhưng rất vâng lời và biết xử xự, tâm địa lại lương thiện, không hề có chút gì gian xảo hay giả dối.”
Ít khi được mẹ khen tặng như vậy, Vãn Tình chỉ yên lặng lắng nghe. Còn bà Kiều cũng không quên khen ngợi cháu trai của mình:
“Tân Phàm nhà chúng tôi tính tình cũng tốt, đối nhân xử thế cũng rất khéo léo, lại không hề cáu kỉnh, đối xử với Vãn Tình cũng vô cùng thân thiết.”
Khi bà Kiều nói câu này, bà không khỏi vui vẻ nhìn Kiều Tân Phàm, anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười tao nhã và đầy bình tĩnh. Vãn Tình thì lại nghĩ đến tuổi thơ không mấy vui vẻ của anh, bi kịch hôn nhân của cha mẹ anh, cô không khỏi nắm chặt lấy tay anh, quả nhiên vẻ mặt anh trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.
Trong khoảnh khắc, lòng Vãn Tình trở nên nhẹ nhõm, không còn bất cứ sự lo lắng nào về cuộc sống nữa. Tất cả mọi sự mất mát, cô đơn và những năm tháng quật cường kia đều nhẹ nhàng trôi đi như mây bay.
“Vốn là mẹ muốn đưa con đi mua chút đồ cưới, nhưng hai ngày này mẹ và cha con đi công tác. Lát nữa để anh hai đưa con đi xem nhé.”
Cát Mi Xảo nói lời này với Vãn Tình khi cô sắp sửa đi khiến cô càng thêm hạnh phúc, thỏa mãn và cảm kích.
“Cảm ơn mẹ ạ!”
Vãn Tình mỉm cười tươi rói bước lên xe, Kiều Tân Phàm chọc ghẹo cô, anh hỏi:
“Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dâu vui vẻ đến mức biến thành hoa hướng dương luôn rồi!”
Vãn Tình cũng liếc nhìn anh một cái, sau đó hất cằm nói:
“Không cho anh biết đâu, anh tự mà hiểu.”
Vãn Tình đùa giỡn với anh, cô lại tươi cười. Đây là buổi tối vui vẻ nhất trong bao năm qua của Vãn Tình. Cô nghĩ rằng chỉ cần hạnh phúc như thế này thôi và thêm hy vọng ngày mai sẽ càng tốt đẹp hơn.
Hôn nhân hạnh phúc không phải là do một người nỗ lực, mà là do hai người hòa hợp với nhau. Trong cuộc hôn nhẫn đã qua kia, cô chưa từng có được cảm giác thỏa mãn này và cũng chưa từng có được sự chấp nhận của gia đình mình.
Ngày hôm sau, sau khi tan tầm, Vãn Tình lập tức nhìn thấy Hạ Vãn Dương đang đợi bên ngoài, cô không khỏi chạy nhanh về phía anh, vui vẻ gọi anh giống như rất nhiều năm về trước:
“Anh hai ~”
Ánh mắt Hạ Vãn Dương tràn đầy sự ấm áp của người đàn ông trưởng thành mà Vãn Tình đã rất quen thuộc.
Khác với sự khách sáo và xa cách trước đây, lúc này Vãn Tình vui vẻ, thoải mái khoác tay Hạ Vãn Dương đi vào trung tâm thương mại.
“Ăn chút gì trước khi rồi đi xem sau.”
Hạ Vãn Dương đề nghị như vậy, Vãn Tình liền gật đầu, hai người đi vào khu ăn uống bên trong trung tâm thương mại. Khi vừa ngồi xuống thì lại nghe thấy giọng nói quen thuộc của một cô gái vang lên phía sau tấm màn ngăn.