Nhưng dù quyết tâm nhưng Tịnh Ái vẫn luôn tỉnh táo, cô không ồn ào ngay trênbàn cơm, càng không lộ liễu trắng trợn giống như Lai Tuyết, mà chỉ nhìnKiều Tân Phàm ăn thức ăn mà Vãn Tình gắp cho anh, bất giác cô thu liễmcảm xúc của mình lại.
Không có bất cứ ai có thể cam tâm nhìnngười yêu từng bước rời xa mình. Vãn Tình cũng yên lặng dùng bữa, lắngnghe các trưởng bối trò chuyện, bữa cơm này cũng xem như có thể yên ổnkết thúc.
Đây là lần đầu tiên Vãn Tình đến khu rừng phía sau núinày, không chỉ có cô mà còn rất nhiều người khác cũng phải thầm than,cảnh trí nơi này còn đẹp hơn cả lâm viên hoàng gia, có sự kết hợp hàihòa giữa phong cách hiện đại và sự u tĩnh cổ điển xa xôi. Ngồi phía trên xe tham quan đến suối nước nóng, từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mặt,cảm giác vô cùng thoải mái.
“Ông nội thấy thế nào ạ? Nơi này chẳng phải là rất thích hợp để tĩnh dưỡng sao?”
Tịnh Ái ngồi hàng trên vừa ngắm cảnh, vừa ngọt ngào hỏi. Vãn Tình không khỏi liếc mắt nhìn Kiều Tân Phàm, chỉ thấy anh hơi nhăn mày, hiển nhiên cũng có chút cảnh giác, ánh mắt anh thoáng ưu tư.
“Tiểu Ái, phong cảnh tuy đẹp, nhưng cũng là nhà của người khác.”
Tịnh Đạo Hoành đột nhiên thoáng nghiêm khắc nói sâu xa, tuy không nhìn thấyrõ vẻ mặt ông ta, nhưng vẫn nghe thấy tiếng thở dài nhè nhẹ.
“Chẳng phải ông nội luôn nói rằng mưu sự tại nhân sao ạ? Huống hồ cũng không phải một mình cháu tình nguyện.”
Tịnh Ái vừa làm nũng, vừa thể hiện sự kiên trì của mình. Vãn Tình không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, một cô gái như vậy yêu một người, là hạnh phúc hay bất hạnh của người đó đây.
“Bà nội, con người ta có thể hẹn thề sống chết vì tình yêu, bà đã từng nói vậy mà.”
Vãn Tình không khỏi nắm lấy tay Kiều Tân Phàm, cũng không thể phản đối lờicủa Tịnh Ái, con người ta vì tình yêu, đôi lứa hòa hợp, sông cạn đá mòn, hẹn thề sinh tử, nếu nhất định sẽ là khổ sở, là đau thương, vậy thì bao nhiêu kiên trì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Lại nhìn Kiều Tân Phàm, ánh mắt anh như thể nhìn xa xăm, anh hơi bất thần, nhưng môi vẫn mím chặt.
“Con bé này ~”
Giọng bà Vinh Quyên đầy sự cưng chiều và bất đắc dĩ. Tịnh Ái cũng tự tin nói:
“Nếu bà nội không tin thì hãy chờ xem sao ạ.”
Sau một thoáng trầm mặc, xe đã gần đến sườn núi. Cách đó không xa đã có thể nhìn thấy một tấm bia đá khắc một chữ “Hoạt” rất sống động và ở cửađộng đã có người đứng đón.
Tiếp theo con đường đi thông qua núikhông phải đường lớn bằng phẳng, cũng không phải thềm đá nhân tạo, mà là do thiên nhiên phong hóa tạo thành một con đường đá tự nhiên rất xinhđẹp, nhưng lại có chút gập ghềnh, có lẽ là vì để bảo đảm diện mạo vốn có của suối nước nóng mà không tu sửa.
Ngay khi Vãn Tình nhìn xung quanh tìm bậc thang thì nghe thấy Lai Tuyết nói:
“Sao lại không có bậc thang, đi đứng lên xuống rất bất tiện.”
Gót giày Lai Tuyết mang chỉ nhỏ như cái đầu ngón tay mà thôi, hiển nhiên là bất tiện. Cả người cô ta ngả vào lòng Mạc Lăng Thiên, dáng vẻ hệt nhưcon chim nhỏ nép vào người anh ta vậy. Mạc Lăng Thiên liền đỡ lấy cô ta, dáng vẻ như thể rất dụng tâm, rất chuyên chú, đây là sự săn sóc mà VãnTình chưa từng được cảm nhận.
Vãn Tình xoay người, khi Lai Tuyếtngẩng đầu lên thì lập tức nghe thấy một tiếng gọi duyên dáng quen thuộc. Vãn Tình cảm thấy bàn tay nắm lấy tay mình buông lỏng, cô chỉ có thểtrơ mắt nhìn dáng người cao lớn bên cạnh mình bước nhanh đến, đỡ Tịnh Ái bị ngã lên.
“Thế nào? Có bị thương ở đâu không?”
GiọngKiều Tân Phàm thoáng trách cứ, chứa đầy sự dịu dàng quen thuộc, rồi lạinhư lạnh lùng, nhưng không thể che dấu được sự quan tâm và để ý của anh. Tịnh Ái được anh đỡ dậy, cô ta dựa vào lòng anh, ngạo nghễ ngẩng đầunhìn anh, khóe môi mỉm cười, vẻ mặt kiên định như đập vào mắt Vãn Tình.
“Tiểu Ái không sao chứ? Ngã có đau không?”
“Tiểu Ái ~”
Đối mặt với sự quan tâm của Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên, cũng như nhữngcái nhìn giật mình của những người khác, Tịnh Ái không hề sợ hãi, trongmắt cô ta chỉ nhìn thấy Kiều Tân Phàm.
“Anh Kiều, đây không phảilà trò đùa, sao có thể nói hết là hết được? Mỗi một câu anh nói, mỗi lời anh hứa hẹn, em đều ghi tạc trong lòng.”
Vãn Tình nhìn thấy Kiều Tân Phàm đột nhiên tỉnh táo lại, yết hầu anh hơi chuyển động, vẻ mặtthoáng lên sự cô đơn. Đây là do anh đang phải cố gắng áp chế tình cảmbất đắc dĩ của mình để bình tĩnh lại.
Chữ ‘yêu’ mà Kiều Tân Phàmdành cho Hạ Vãn Tình là xuất phát từ sự đồng cảm, cũng như ràng buộcpháp luật và sự mối quan hệ giữa vợ chồng. Đây không phải là tình yêu.
Lòng Vãn Tình cảm thấy ẩn ẩn đau. Kiều Tân Phàm, sao anh lại gạt em!
“Vãn Tình, lại đây giúp anh.”
Nhưng rồi Kiều Tân Phàm lại lên tiếng, như thể sự bất đắc dĩ và cô đơn thoáng qua vừa rồi chưa hề xuất hiện trên mặt anh. Anh không trả lời Tịnh Ái,mà gọi khẽ Vãn Tình.
Kiều Tân Phàm lại một lần nữa dùng lý trí để chiến thắng tình cảm. Nhưng Vãn Tình cũng không thể vui vẻ sau khi nhìn thấy ánh mắt mà anh nhìn Tịnh Ái, cô chỉ có thể che dấu cảm xúc tronglòng mình.
“Bị thương thế nào. Tôi giúp cô. Tân Phàm, anh mau xem thử đi.”
Vãn Tình mỉm cười dịu dàng, không thể ý đến những ánh nhìn khác thường xung quanh. Cô cố gắng đỡ lấy Tịnh Ái, ánh mắt cô kiên định nhìn Kiều TânPhàm, đối diện với ánh mắt tỉnh táo của anh. Một giây này, Vãn Tình cảmthấy lòng rối như tơ vò.
Ánh mắt Kiều Tân Phàm thoáng giằng co,thân hình cao lớn ngồi chồm hổm xuống. Mọi người xung quanh đầu như ngây ngẩn hết cả, ngay cả Tịnh Đạo Hoành và Vinh Quyên cũng không bước đếngần nữa, mà chỉ đứng nhìn Vãn Tình đỡ Tịnh Ái, còn Kiều Tân Phàm cúixuống kiểm tra vết thương cho cô.
Mắt cá nhân bị sưng đỏ lên, Vãn Tình vừa nhìn là biết ngay mắt cá bị thương do ngã rồi.
“A, đau quá!”
Tịnh Ái khẽ rên, Kiều Tân Phàm giúp cô cởi giày cao gót, sau đó không nắn mắt cá chân của cô nữa, mà đứng dậy nghiêm túc nói:
“Như thế này vẫn là nên nhanh chóng quay về để chữa đi thôi.”
Đón nhận ánh mắt nghiêm túc và trầm tĩnh của Kiều Tân Phàm, Tịnh Ái hạnh phúc, kiên định trả lời:
“Được!”
Khoảnh khắc này sự tồn tại của Hạ Vãn Tình là dư thừa, thậm chí khi cô xoaylại còn thấy Lai Tuyết che miệng cười trộm cùng ánh mắt lạnh lẽo của Mạc Lăng Thiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT