[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ tư:

Thịnh yến

05.

“Ngài Gubole, bọn họ không thuộc cùng thế giới với chúng ta.”

“Không phải ảnh rất thích người trẻ tuổi kia sao?”

“Không phải, tôi rất thích cậu ấy.” Ánh mắt chủ biên lại ngoái nhìn về phía Ian, “Nhưng với tôi mà nói, cậu ấy giống như Alice đang lạc vào xứ thần tiên. Con người này chỉ có thể nhìn từ xa, lại chẳng thể mạo hiểm. Một khi nảy sinh tư tưởng chiếm lĩnh, nói không chừng tất thảy sẽ bị đảo lộn. Kết quả cuối cùng, đối phương trở lại hiện thực, còn xứ thần tiên của chúng ta lại vì người này mà sụp đổ.”

“Anh đúng là luôn luôn làm việc cẩn thận. Lại nói, cái tên khôn Naird kia đâu rồi nhỉ?”

“Cậu ta…gần đây thân thể không tốt cho lắm. Vừa nãy tôi có gặp qua tên kia, nghe nói đầu óc choáng váng, tức ngực gì đầy, cho nên phải mượn một phòng của khách sạn nghỉ tạm rồi.”

“Vậy xem ra, chúng ta không thể mang theo mấy con thỏ mới vào xứ sở thần tiên nhỉ?” Gubole cười cười.

Chủ biên Sherman cũng bày ra một cái cười gượng.

“Sherman này, nói thật ta đã lâu không gặp qua người trẻ tuổi nào đặc biệt đến vậy. Cậu ấy khiến ta cảm giác không cách nào khống chế được nhịp tim cùng hô hấp, tựa như đứa trẻ mới lớn, ngẩn người đứng ngoài lưới sắt ngắm nhìn mấy cô nàng trẻ trung xinh đẹp đang đánh tennis.”

“Cậu ta tên gì thế?”

“Haley Russell. Tôi không rõ nó viết như thế nào.”

“Tôi có thể giúp ngài tra thử danh tính của người này.”

“Đương nhiên là được. Nếu trong lòng băn khoăn, điều tra rõ thân phận đối phương tự nhiên sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Ngay đúng lúc này, toàn bộ hội trường tiệc tối bất ngờ phát sinh rối loạn.

Một người vội vã bước tới bên cạnh Gubole và Sherman, “Ngài Naird đã chết trong phòng nghỉ của khách sạn.”

Tin tức rất nhanh được truyền ra ngoài, trên mặt mọi người đều lộ ra biểu tình sửng sốt.

“Người hợp tác hàng đầu Naird của Fez Gubole đã chết. Chúng ta có phải hay không nên đến xem qua hiện trường đi?” Ian hỏi.

“Anh hỏi tôi ‘có phải hay không nên đến’ đã nói lên sâu trong thâm tâm anh cảm giác không nên như thế. Vụ án của Naird hẳn ít nhiều có liên can đến nạn nhân Smith của chúng ta, nếu hiện tại hai ta xuất hiện ở hiện trường, làm rõ thân phận Thanh tra của mình, vô luận là lão hồ ly Gubole hay chủ biên Sherman đa nghi nhất định sẽ chẳng lộ ra thêm bất cứ lời nào nữa.”

“Vậy kế hoạch của cậu là gì?”

“Kế hoạch của tôi là để Jessica thay thế chúng ta ổn định tình hình ở hiện trường. Tôi có dự cảm, Fez Gubole nhất định sẽ liên lạc lại với chúng ta.”

Heley nhếch nhếch khóe môi, một mạt cười xấu xa hiển hiện lại khiến người ta không cách nào cưỡng lại.

Không bao lâu sau, Jessica cùng cảnh sát New York đã tới.

Bọn họ lập tức tiến hành phong tỏa khách sạn, toàn bộ những người tham gia tiệc tối đã từng ghé qua phòng của Naird đều bị cảnh sát giữ lại để thẩm vấn.

Khách tham gia tiệc tối, đa phần đều là những người trẻ tuổi, ai nấy đều châu đầu ghé tai, nghị luận này nọ. Một số người lớn tuổi hơn, ví như vài nhà thiết kế thời trang có chút tiếng tăm, tụ lại một góc, cùng suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.

“Thượng Đế của tôi, sao ngài Naird có thể chết được? Hắn là người mà ngài Gubole tín nhiệm nhất Rất nhiều kế hoạch marketing lớn của tập đoàn Gubole đều phải dựa vào ngài Naird”

“Xem chừng cổ phiếu tập đoàn những ngày sắp tới sẽ rớt xuống không ít”

“Cuối cùng đã đến lúc có người lên thay thế vị trí của Naird Thiếu hắn, tập đoàn Gubole cũng chưa chắc đã sụp đổ. Chỉ là… Các người không hiếu kỳ ngài Naird rốt cuộc đã chết như thế nào sao?”

“Chẳng lẽ vì chơi high quá mức đi?”

“Ha ha… Rất có khả năng đó”

“Hoặc do quá mức nhớ thương Xavier, nhưng lại bị cậu ta liên tục từ chối, khiến trái tim mong manh bị tổn thương mà chịu không nổi nữa?”

“Đây cũng rất có khả năng Xavier rõ ràng đang ở New York, vậy mà không hề tham gia tiệc đêm nay”

Haley và Ian đứng cách đó không xa, lại thêm thính lực không hề tệ, toàn bộ nội dung trò chuyện đã bị bọn họ nghe không sót một chữ.

“Chú Ian này, Xavier của anh bị người ta thương nhớ kìa.” Haley vươn tay chỉnh lại chiếc nơ trên cổ Ian.

Ian tránh sang một bên, ném cho Haley một ánh mắt cảnh cáo.

Lúc này, Sherman đã đẩy Gubole trở lại trong sảnh tiệc. Con người ấy vẫn hết sức trấn định. Lão nâng tay lên làm dấu, hội trường lập tức yên lặng trở lại.

“Các vị, mọi người đều biết lão bạn già Naird của tôi đã xảy ra chuyện, hi vọng những người ở đây có thể phối hợp điều tra với cảnh sát Đối với sự bất tiện này, Fez Gubole tôi xin cam đam tất cả các vị đều sẽ nhận được đền bù thích đáng.”

Toàn bộ những nghị luận, tò mò, bát quái trong nháy mắt đã bị dập tắt.

Lúc này, một vị cảnh sát New York đi vào trong hội trường tiệc tối, đọc to tên của Haley.

Thời điểm y hai tay đút trong túi tây trang, chuẩn bị đi ra ngoài, Sherman liền đầy Gubole đuổi theo.

“Haley, đêm nay thật sự rất xin lỗi. Lần đầu tiên cậu tham gia tiệc của tôi lại phải gặp chuyện thế này.”

Khóe môi Haley chậm rãi nhếch lên. Y không nói lời nào, chỉ xoay người bỏ đi. Toàn bộ hội trường đều lộ ra biểu tình hâm mộ với y.

Bọn họ lập tức suy đoán quan hệ của người trẻ tuổi này với Fez Gubole, nghĩ xem rốt cuộc Fez Gubole sẽ dành cho y hứa hẹn đặc biệt gì. Người thanh niên kia đến cùng có thân phận thế nào, mà dám ở trước mặt ông vua của giới thời trang bày ra thái độ tùy tiện như thế, tựa như không hề bận tâm bất cứ điều gì.

Gubole đưa mắt nhìn theo bóng dáng Haley thật lâu, sau đó nói với Sherman bên cạnh: “Y thật sự rất mê người, cho dù ánh nhìn hay nụ cười cùng đều là độc nhất vô nhị. Ta chỉ cảm thấy hiểu kỳ, vì cái gì trước đây không một ai phát hiện ra y?”

“Có lẽ đây là ý trời khi để ngài phát hiện ra đối phương?”

Sau khi rời khỏi hội trường tiệc tối, Haley lập tức theo Jessica vào trong phòng nghỉ khách sạn của Naird.

“Hiện tại anh có thể xem rồi, tôi sẽ cho bọn họ gọi Ian ra ngay đây.”

“Cảm ơn.”

Thời điểm tên Ian vang lên, hắn vô cùng trầm tĩnh, lạnh lùng, thản nhiên bước tới trước. Không giống như những kẻ khác vô cùng thấp thỏm, con người này hoàn toàn không có chút nào sợ hãi. Tất cả chỉ đơn giản như chuẩn bị đi uống một tách cà phê mà thôi.

Gubole nhìn theo bóng dáng Ian, rồi mỉm cười với Sherman, “Ta đã biết vì sao anh lại thưởng thức hắn. Người này có một loại khí chất vô cùng đặc biệt, trầm ổn lại gợi cảm. Giống như ngọc đen giấu trong bóng tối, chỉ cần một chút ánh sáng, tĩnh tâm lại để thưởng thức, so với vẻ đẹp của kim cương lại càng có chiều sâu hơn.”

“Cảm ơn ngài đã đánh giá cao thưởng thức của tôi.”

“Cho nên đây cũng không tính là ý trời nhỉ. Naird chết ở đây, mà chúng ta lại gặp được những ‘Alice’ khiến người ta phải động tâm.”

Thời điểm Ian bước vào trong phòng nghỉ của Naird, hắn có thể ngửi được mùi của mã tiên thảo.

Khác với vụ án của Smith, trong phòng ngủ có đốt nến sáp thơm, phòng nghỉ khách sạn của Naird rõ ràng sử dụng mã tiên thảo. Trên bàn là tách trà Bá tước còn tỏa hương, bên cạnh là cả một hộp trà, cùng bó hoa hướng dương khá lớn, vẫn còn khá tươi mới. Ngoài ra còn có một hộp quà.

“Nghe nói loại trà Bá tước kia rất cao cấp, một hộp đến tận mấy trăm đô.” Một vị cảnh sát làm việc trong hiện trường nhịn không được phải lên tiếng.

“Naird là người mê trà Bá tước sao?” Ian hỏi.

Cảnh sát lắc đầu, “Hắn xem chừng thích cà phê hơn. Đây là đêm thứ hai Naird ở đây, đêm trước hắn chỉ gọi cà phê. Có lẽ hôm nay nạn nhân muốn thay đổi khẩu vị.”

Ian đứng trước hộp quà kia, nói tiếp: “Vậy thì hiện tại tôi càng cảm thấy hứng thú với thứ này.”

‘Bé ngốc’ Fehn Keating cũng đã chạy tới hiện trường, lập tức thay Ian mở ra hộp giấy.

Bên trong là một con búp bê vô cùng xinh đẹp.

“So với búp bê, tôi thích xe điều khiển từ xa hơn.” Ian trả lời.

“Tôi cũng thế. Từ nhỏ tôi đã ghét ba thứ: Một là búp bê, hai là chú hề, ba chính là bạch tuộc. Tôi luôn cảm thấy những thứ này rất quỷ dị.”

“Cậu cảm thấy bạch tuộc rất quỷ dị sao?” Ian nhíu nhíu mày.

“Đúng thế. Lại nói, loại búp bê này được sản xuất ở Đức, vô cùng đắt tiền.” Fehn cầm búp bê giơ cao, nhìn chằm chằm vào trong mắt nó. Ian chợt có cảm giác, nếu Fehn cứ tiếp tục nhìn con búp bê nữa, thứ này sẽ trở nên có sinh mệnh.

Đối với Ian, Fehn lúc này còn quái dị hơn cả búp bê nữa.

“Cậu không thích búp bê, sau lại biết rõ nó được làm ở Đức, còn rất đắt tiền?”

“Jessica rất thích sưu tập những thứ này. Chỉ là con búp bê này thoạt nhìn giống như hàng cao cấp do người ta đặt làm.”

“Có thể tra ra ai đặt chứ?”

“Đương nhiên là được.”

Hai phút sau, Fehn đã tìm ra câu trả lời. Căn cứ theo đơn đặt hàng của xưởng sản xuất, con búp bê này được tính vào thẻ tín dụng của chính Naird.

Ian thở dài, chầm chậm bước tới bên giường. Haley vẫn luôn đứng ngay đó, hai tay đút trong túi tây trang, trên môi là nét cười nhàn nhạt như có như không.

Nạn nhân Naird nằm trên giường, hai mắt mở thật lớn, biểu tình giống như khó lòng tin được những gì đang xảy ra.

Lưng gã bóng loáng, giống như mới vừa được massage bằng tinh đầu mã tiên thảo.

Phần thân dưới từ eo trở xuống của nạn nhân bị hoa hướng dương che phủ, vết máu vương vãi trên ga trải giường thấm xuống bên dưới. Ian có thể tưởng tượng ra thời điểm đem hết lớp hoa hướng dương kia bỏ đi, cảnh tượng bên dưới chắc chắn không khác gì Smith.

Trong khi đó, Fehn Keating cùng các đồng nghiệp của mình đang chọn ra một số cánh hoa hướng dương để bỏ vào túi vật chứng.

“Cùng một hung thủ sao?” Ian đi đến bên cạnh Haley, lên tiếng hỏi.

“Anh cảm giác thế nào?”

“Vụ án của Smith và vụ của Naird có ba điểm tương tự. Thứ nhất, bọn họ đều bị giết tại nơi riêng tư của mình. Smith chết trong nhà, còn Naird là phòng nghỉ khách sạn. Hai loại địa phương này, trong tình huống hình thường nếu khách muốn tiến vào phải được sự đồng ý của chủ nhân. Cho nên, hoặc là nạn nhân mời hung thủ vào, còn không thì hung thủ ở ngay tại hiện trường trở con mồi của mình trở lại. Thứ hai, hiện trường án mạng đều cho người ta cảm giác như nạn nhân đang cố gắng lấy lòng kẻ nào đó. Trong vụ án của Smith có hoa hồng, nến sáp thơm, rượu vang cùng bữa tối. Mà ở vụ án của Naird chính là hoa hướng dương, tinh dầu mã tiên thảo, trà Bá tước thượng đẳng, cùng với búp bê cao cấp được đặt làm riêng. Thứ ba, phương thức mưu sát cùng với thi thể nạn nhân đều dùng hoa phủ lên.”

“Ừm hử.” Haley vẫn như trước nhìn chằm chằm thi thể Naird.

“Cậu không có bất cứ suy nghĩ nào khác sao?” Ian hỏi.

“Tạm thời thì không.”

Đúng lúc này, bác sĩ Byrne vừa ngáp vừa bước vào hiện trường. Thời điểm ánh mắt vừa chạm đến Ian, anh chàng liền dang rộng vòng tay, ý đồ muốn ôm lấy hắn. Thế nhưng, Ian lập tức nâng tay, nhanh chóng tránh đi đối phương.

“A, trời ạ Ian à Anh thật khiến tôi muốn dùng dao giải phẫu chen qua lớp vải áo, xem thức thời điểm trái tim nảy lên sẽ như thế nào nha”

“…Đợi đến lúc tim tôi không còn đập được nữa, tôi sẽ nằm trên bàn giải phẫu của cậu. Đây là lời hứa của tôi. Còn hiện tại, cậu có thể làm phán đoán bước đầu nguyên nhân tử vong của nạn nhân Naird chứ?”

Ánh nhìn của bác sĩ Byrne vẫn đeo bám trên người Ian, “Thân ái à, thân ái ơi, Naird đã chết rồi. Nguyên nhân tử vong của gã cũng sẽ không thay đổi được. Nhưng anh lại không giống thế. Tôi vốn tưởng rằng anh là kiểu người cố chấp, bảo thủ, không nghĩ tới cũng có thời điểm anh trông ngầu thế này. Cho tôi nhìn nhiều thêm vài giây đi mà”

Ian kiên nhẫn chịu trận, để cho bác sĩ Byrne dùng ánh mắt sởn tóc gáy kia lia qua lia lại trên người mình.

Mười giây sau, Ian rốt cuộc phải đẩy Byrne ra.

“Được rồi, bác sĩ Byrne này, xin cậu đừng tùy hứng thế nữa. Không phải chỉ vài giây mà đã hơn thế rất nhiều rồi đấy.” Haley lạnh lùng lên tiếng.

“Đừng hiểu lầm, thanh tra Russell à. Cậu hẳn cũng biết, thứ khiến tôi yêu, vẫn là thi thể nha.”

Bác sĩ Byrne đi đến bên giường, cúi người, đeo vào găng tay plastic.

Sau vài phút làm kiểm tra sơ bộ, anh ta xoay người, nói với Ian và Haley: “Từ hình dạng miệng vết thương, vị trí của nó và số máu mất đi, tôi dám khẳng định nguyên nhân tử vong của người này giống hệt với Smith.”

Ian khoanh tay, nhíu mi, “Tôi hiện tại khá là hiếu kỳ, hung thủ làm cách nào mang hung khí tới gần nạn nhân mà không bị phát hiện. Kết quả phân tích về hung khí trong vụ án của Smith đã có chưa?”

“Chỉ sau khi giải phẫu mới ra được báo cáo. Vì lời hứa của anh, tôi sẽ ưu tiên xử lý những cái thi thể này. Chờ sau khi có kết quả, tôi sẽ gửi cho anh đầu tiên.”

Byrne tháo bao tay ra, đầu ngón tay xẹt nhẹ qua chiếc nơ trên cổ áo Ian, ngay khi anh chàng định móc tay câu lấy cằm hắn, tiếng búng ngón tay của Haley đột ngột vang lên.

“Được rồi, được rồi, tôi chỉ định khen cằm của Ian thật sự rất đẹp, đặc biệt là khi được cái nơ lụa này làm cho nổi bật thêm mà thôi. Thưởng thức của cậu rất không tồi đấy, thanh tra Russell.”

Byrne bất đắc dĩ giải thích, sau đó rời đi.

Jessica vừa nhận điện thoại, lập tức thông báo lại cho họ: “Thân nhân của Naird đã được mời đến cảnh cục New York. Tôi sẽ vào phòng thẩm vấn nói chuyện với bà ấy, tìm hiểu những chuyện xảy ra gần đây của Naird. Hai người có thể đợi trong phòng quan sát. Sắp xếp vậy không có vấn đề gì đi?”

“Ừm, đương nhiên rồi.” Haley gật gật đầu.

“Fez Gubole nếu muốn điều tra thân phận của cậu, thật sự rất dễ. Cho dù cậu có thể giấu mình là thanh tra liên bang, nhưng lão hẳn cũng không tình nguyện tiếp cận người thừa kế của gia tộc Russell.” Ian nhắc nhở đối phương.

“Người trong thương giới được gặp qua tôi không nhiều lắm. Tôi cũng chưa từng nhận phỏng vấn của giới truyền thông, cho nên Cliff rất dễ tạo cho tôi một thân phận mới.” Haley mỉm cười, “Xem ra anh cũng nghi ngờ Fez Gubole có liên hệ với mấy vụ giết người này đi?”

“Tôi còn chưa già đến mức ngu ngốc. Smith là học trò ưu tú của Fez Gubole, luôn được lão nâng đỡ, Naird là người hợp tác đắc lực của lão. Hai người bọn họ hiện tại đều chết. Tôi đã đọc qua tài liệu vụ án giết người ở London, nam người mẫu kia cũng là một trong ba gương mặt sáng giá nhất của tập đoàn Gubole. Mặc kệ thế nào, Fez Gubole nhất định có vấn đề gì đó.”

Haley gật gật đầu, chớp mắt với Ian, “Quan trọng nhất là, lão hình như có ý với tôi nha.”

Đối với bình luận này, Ian không muốn phát biểu ý kiến.

“Này, Ian à, anh không lo lắng lão sẽ làm gì đó với tôi sao?” Haley bày ra biểu tình bất mãn.

“Fez Gubole ngay cả hai chân đều không thể cử động, lão có thể làm gì cậu đây?”

“Này cũng chưa chắc chắn. Chính vì lão không thể cử động, cho nên có khi phương diện đó so với người bình thường càng đáng sợ hơn thì sao?”

“Tôi chỉ biết cậu nhất định sẽ đem Fez Gubole đùa giớn đến choáng váng đầu óc.”

Haley bất ngờ vươn tay, gác lên vai Ian, bày ra biểu cảm mê muội, “Nhưng mà người khiến tôi đầu óc choáng váng lại chỉ có anh thôi.”

Ian nhìn thoáng qua tách trà Bá tước đặt trên bàn, quả nhiên chỉ còn lại một cái.

“Cậu lại tách trà còn lại giấu đi đâu rồi?”

“Anh đoán xem.” Haley híp mắt cười.

“Tôi không muốn đoán.” Ian đặt tay lên eo Haley, nhưng lại không cảm thấy trong túi đối phương có vật gì khác.

“Vậy thì anh sẽ mãi không bao giờ biết được tách trà đã biến đi nơi nào. Nói không chừng trên tách trà vẫn sót lại DNA của hung thủ nha.” Haley cười giảo hoạt.

Cho dù trong phòng rải đầy hoa hướng dương, lại thêm hương thơm của mã tiên thảo, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt Haley, Ian lại thấy máu trong cơ thể sôi trào gấp bội.

“Cậu muốn thế nào?” Ian hỏi. Nắm tay siết chặt, hắn cố hết sức bình ổn lại cảm xúc của mình, thả lỏng tâm lý.

“Anh đang khẩn trương, phải không nào? Có phải vì đã động tâm với tôi rồi không?” Ánh mắt Haley quét dọc bả vài Ian, chậm rãi di chuyển xuống dưới, dừng lại nơi nắm đấm của hắn.

“Tôi không hề.”

“Anh có. Tôi cảm giác được các cơ bắp nơi vai và cổ của anh đang căng cứng.”

“Cậu rốt cuộc muốn thế nào.”

“Hôn tôi một cái, tôi liền nói cho anh biết tách trà kia ở đầu.” Bàn tay Haley đặt bên cổ Ian hơi di động.

Tuy rằng hiện tại, trong phòng đều là người của bọn họ, thêm nữa mọi người cũng đã sớm quen với sự ‘thần kinh’ của Haley, nhưng vẫn có không ít người ngoái đầu nhìn hai người.

Ian im lặng thở ra một hơi, quay mặt đi, chạm nhẹ vào môi Haley một cái. Ngay thời điểm hắn chuẩn bị rời đi, Haley bất ngờ tiến tới.

Đôi môi y vô cùng ấm áp, đầu lưỡi xẹt nhẹ qua kẽ môi Ian, rồi nhanh chóng thoái lui.

Máu khắp cơ thể tựa như dừng lại ngay thời khắc ấy, quên mất phải chảy tiếp thế nào.

Mãi một hồi sau, Haley mới buông lỏng tay, lùi về phía sau.

Lúc này, Fehn mới bắt lấy một nhân viên giám chứng, nói to: “A, chén trà này từ lúc nào đã được bỏ vào túi vật chứng thế? Ngay cả nhãn cũng viết đầy đủ rồi này?”

Ánh mắt Ian lướt qua bả vai Haley, hiện tại mới nhận ra tách trà kia chính là cái bị thiếu mất trên bàn.

Hắn biết mình lại bị Haley đùa giỡn.

Cách đó không ca, Jessica hướng Ian lộ ra biểu tình thông cảm.

Thời gian quan sát hiện trường đã hết, Haley trở lại đại sảnh tiệc tối. Năm phút sau, Ian cũng quay về.

Giống như suy đoán của Ian, Fez Gubole quả nhiên vội vàng đến trước mặt Haley, cho dù vẻ mặt lão thoạt nhìn không quá gấp gáp, cử chỉ vẫn giống một vị trưởng giả có giáo dưỡng, thế nhưng ánh mắt nóng cháy của người này đã làm bại lộ ý đồ giấu sau nó.

Ian lạnh nhạt cầm lấy một ly champagne, đi tới góc vắng vẻ, dựa người vào tường.

Hắn im lặng quan sát thái độ của những người tham gia tiệc tối.

Mãi đến khi chủ biên Sherman đi tới.

“Cậu giống như một người xem kịch, tựa hồ mọi thứ vừa phát sinh đều không liên can gì đến bản thân.” Sherman hơi khom người xuống.

“Tôi biết mình không giết ngài Naird, như vậy chuyện vừa xảy ra đương nhiên không liên can tới tôi.”

Ian cúi đầu, nhấp một ngụm champagne.

“Cậu không thích rượu vang đỏ sao? Từ lúc đến đây, tôi chưa từng thấy cậu thử qua một giọt vang nào. Fez Gubole là người hào phóng, rượu vang nơi này giá trị đều là trên trời.” Sherman nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, tư thái này càng khiến gã ta thêm phầm sang trọng.

“Rượu vang sẽ khiến tôi nghĩ đến một tên đáng ghét.” Ian dựa gáy mình vào tường, người hơi nghiêng đi, mắt liếc về phía Sherman, “Đáng tiếc, nơi này không có bia. Bằng không anh sẽ thấy thứ tôi cầm không phải loại ly chân dài này mà là một chai bia.”

Sherman ngây ngẩn cả người.

Giờ phút này, khuôn mặt lạnh lùng của Ian thoáng chút ửng hồng, ánh mắt lài càng thêm sáng rỡ.

Yết hầu theo bản năng run rẩy một trận, Sherman còn định nói thêm gì đó, nhưng Haley tay nhét trong túi tây trang đã đi tới trước mặt bọn họ.

“A ha Anh nhất định là chủ biên Sherman mà ngài Gubole nhắc tới đi Nghe nói người mẫu nào chỉ cần lên ảnh bìa tạp chí của anh, nhất định sẽ trở thành siêu mẫu quốc tế đi?”

“Không khoa trương thế đâu.”

Mặc cho Haley không ngừng áp sát tới, ánh mắt Sherman vẫn hết sức bình tĩnh, thong dong. Gã ta không giống những người khác, bởi vì quá kề cận khuôn mặt đối phương mà mất đi bình tĩnh.

“Bất quá, nếu có thể, tôi rất hy vọng cậu sẽ trở thành ảnh bìa của Sight.” Lời mời của Sherman đương nhiên là nghiêm túc. Đây cũng là giọng điệu gã ta thường dùng lúc bàn đến công việc.

“Không cần đâu, tôi tương đối thích những loại tạp chí kinh tế như Forbes hay Wall Street hơn.”

Haley nói xong, thuận tay vòng qua bả vai Ian, ý bảo đẽ đến lúc họ nên đi.

“Khoan đã Ian, tôi có thể xin số di động của cậu chứ?” Thanh âm Sherman vang lên phía sau họ.

Ian muốn quay đầu lại, nhưng gáy hắn đã bị Haley giữa chặt. Hắn có thể cảm giác được lực rất mạnh nơi đầu ngón tay của đối phương.

Bá đạo, không cách nào thỏa hiệp.

“Này, Sherman à, anh hàn huyên với người ta lâu như vậy ngay cả một số điện thoại thôi cũng không lấy được sao? Động tác của anh quá chậm rồi đấy Phải biết cơ hội không chờ đợi ai cả đâu.”

Không ai buồn quan tâm đến, Ian lại gần như bị Haley ép rời khỏi khách sạn Ever. Cliff đã ở ngay ngoài cổng, đợi bọn họ.

Gió đêm có chút lạnh, thổi tung những sợi tóc của Ian.

Haley rất lịch thiệp mở cửa thay Ian, một tay y chống lên khung cửa xe. Cảnh tưởng này khiến cho Ian chợt thấy bản thân giống như đàn bà được nâng niu.

Nhưng hắn vừa mới ngồi vào trong xe, Haley đã lập tức nhào tới.

“Này Cậu làm gì đó”

Phía sau lưng Ian là thảm thủ công mềm mại, hắn định bụng chống người thẳng dậy những lại không có điểm tựa lấy lực. Hơn nữa, hiện tại hai vai hắn lại bị Haley đè chặt, cả người bị đè chặt trên sàn xe.

Cliff đã khởi động xe, lái đi.

“Dừng xe lại Cliff” Ian tức giận rống lên.

Nhưng Cliff vẫn làm như không nghe thấy gì, chuẩn bị cua sang đường khác.

Được rồi, ông ấy là quản gia của Haley, chỉ có thể nghe lệnh của một mình tên kia.

Ian định bụng vươn tay bắt lấy đệm lưng, thế nhưng không gian của limouse lại thoáng hơn tưởng tượng của hắn rất nhiều. Mặc dù đã cố hết sức, Ian vẫn không bắt được thứ gì.

“Halley Russell…”

Haley hôn xuống.

Ép buộc hé môi, đầu lưỡi mạnh bạo dường như đang thể hiện cơn cuồng nộ của nó, Haley tựa chừng đang dồn hết lực xâm lược khoang miệng đối phương.

Ian vẫn kiên trì chống đỡ thân trên của mình, cùng lúc nghĩ kế thoát khỏi trói buộc của tên kia.

Mà đối phương càng lúc lại càng gia tăng lực đào. Hắn còn chưa kịp rời ra chút nào thì cái gáy đã bị đè chặt xuống đất.

Trong phương diện hôn môi, Ian phát hiễn hắn luôn luôn là bại tướng trong tay Haley.

Thời điểm Ian sắp thoát ra, Haley lại liều lĩnh cưỡi lên bụng hắn, đầu cúi thật thấp. Nụ hôn của y tựa như một con dã thú đói khát, sống trong nơi hoang dã thiếu thốn lâu ngày, vừa mới tìm được nguồn nước mới.

Ian dùng hết sức mình đấm lên lưng đối phương. Nhưng toàn bộ cơ bắp của tên kia như đã căng cứng lại, khiến một đấm của hắn không tính là gì cả.

Mãi đến khi Ian cảm giác chính mình sắp thở không nổi nữa, Haley rốt cuộc mới buông tha hắn. Y chậm rãi đứng lên, ngồi xuống một góc ghế.

“Cậu mắc chứng gì vậy?”

Ian nghiến răng nghiến lợi. Tóc hắn đã hoàn toàn rối loạn, cổ áo bị kéo lệch qua một bên. Lúc ngồi lên, hắn mới phát hiện quần mình từ lúc nào chẳng hay đã bị kéo tuột khóa.

“Đây là thái độ của sự ghen tỵ. Còn nữa, tôi như vậy chính là do anh câu dẫn nha.”

Haley một tay chống đầu, nhìn ra ngoài cửa xe, trong thanh âm y mang theo vài phần âm trầm.

“Cậu nói gì hả?” Ian thật vất vả mới chỉnh đốn lại y phục của mình.

Hắn có thể cảm giác rất rõ ràng độ ấm cùng sức lực mà Haley để lại trên người mình.

Thời điểm bị đè xuống, Ian đã thầm nhắc nhở chính mình phải phản kháng.

Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm giác được một nỗi sợ hãi không nói nên lời.

Bản thân thậm chí có ảo giác, lúc ấy Haley thật sự muốn giết mình, không chút lưu tình.

“Vì cái gì lại vày cái vẻ đó ra với Sherman hử?”

“Hả?”

Cái vẻ gì? Ian hoàn toàn không hiểu đầu đuôi.

“Vì cái gì lại tỏ thái độ ấy với gã?”

“Thái độ gì?”

Trong ấn tượng của Ian, bản thân vẫn luôn giữ một cự ly nhất định với chủ biên Sherman, chưa hề cười lấy một lần.

“Còn dùng ánh mắt kia nhìn thằng đàn ông khác nữa?”

Thời điểm nói ra câu này, Haley giống như đang nghiến răng nghiến lợi.

Ian ngây ngẩn cả người. Hắn đã quen Haley lâu như vậy, cũng biết rõ đối phương thật sự giỏi che giấu cảm xúc cá nhân.

Đây chính là lần đầu tiên, Haley biểu đạt rõ ràng sự phẫn nộ của mình.

“Tôi chỉ có thể nói, là do chủ quan cậu nhìn tôi thành như thế.”

Ian cũng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bàn luận với Haley mấy thứ này căn bản chẳng có ý nghĩa gì.

Suốt một đường còn lại, bọn họ chìm trong im lặng. Ian thậm chí không cần nhìn cũng biết Haley đang tỏa ra hàn ý.

Thời điểm trở lại cảnh cục New York, Ian tỏ ý không muốn xuống xe phía bên lề, bởi vì Haley ngồi chắn ngay nơi đó.

Ngay khi hắn đang cố mở ra cánh cửa phía bên mình, Haley bất ngờ lên tiếng.

“Nếu không phải vì Cliff vẫn còn đang ở đây, tôi chắc chắn đã làm anh rồi.”

còn tiếp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play