“Đúng thế. Nhất là thời điểm trò chuyện với giáo sư Megan, ông ấy có thể dẫn dắt tôi nhớ lại một số chi tiết bị bỏ quên hoặc xem nhẹ.”
“Giáo sư Megan hiện tại ở chỗ nào? Ông còn giữ phương thức liên lạc với đối phương chứ?”
Gordon lắc lắc đầu, “Năm năm trước, giáo sư Megan được điều nhiệm đến đại học Boston, vài năm nay chúng tôi chưa từng liên lạc với nhau.”
Ian đem bản bút ký của Gordon cất đi, sau đó cùng Haley rời khỏi nhà Gordon.
Lúc ra tới cửa, bọn họ vừa vặn gặp được một cô gái trẻ đang cưỡi xe đạp dừng lại trước sân nhà. Cô nhỏ này chính là con gái của ông Gordon.
“Anh, bọn họ chính là thanh tra liên bang sao?”
Hunter gật gật đầu, hếch cằm với cô em còn đang nhìn Haley đến xuất thần, “Được rồi, mau vào nhà làm bài tập của em đi Em còn kỳ thi SAT đó, bộ dáng bọn họ thế nào đều không phải vấn đề quan trọng.”
“Vậy anh bạn Christopher kia của anh hôm nay có đến không?”
“Anh đã nói rồi, đừng cứ ngày nào cũng nghĩ đến Chelse. Trước lo xong cho bản thân cái đi đã.” Hunter chau mày.
Em gái Hunter bĩu bĩu môi.
Đúng lúc này, Haley đi đến bên cạnh cô bé, cúi người xuống, “Anh trai em nói không sai đâu, đừng ôm hy vọng với anh chàng Christopher kia nữa.”
“Vì cái gì chứ?”
“Bởi vì cậu ta chỉ hứng thú với đàn ông thôi.|
Nói xong, Haley lập tức ngồi vào trong xe.
Ian cũng ngồi vào vị trí bên cạnh y, “Cậu sao lại nói bậy nói bạ với em gái Hunter như vậy chứ?”
“Tôi nào có nói bậy. Hunter đối với tôi có hứng thú, tôi dám cá cậu ta hơn phân nửa là cong. Mà cái tên Christopher kia thường xuyên ra vào nhà Gordon, Hunter lại không hy vọng em gái mình quá để tâm đến đối phương, như vậy có ý gì nha?”
“Ngụ ý Christopher rất có khả năng cũng là cong.”
Không biết vì cái gì, thời điểm Haley bắt đầu trò chuyện với hắn, Ian cảm giác toàn bộ trật tự thế giới rốt cuộc cũng trở lại bình thường.
“Có cảm thấy khi tôi nói chuyện trở lại với anh, cuộc sống này quay về đúng quỹ đạo của nó đi?”
Ian khẽ hừ lạnh một tiếng.
Ian có đôi khi thật sự hoài nghi Haley có phải gắn thiết bị theo dõi gì đó trong đầu mình không, hoặc nói cách khác, vì cớ gì tên kia có thể đoán chính xác những gì hắn đang nghĩ?
“Ian, anh có cảm thấy quan hệ giữa anh và tôi, giống như ngài Gordon và Hunter không?”
“Cậu bảo chúng ta giống như cha con sao?”
Haley nở nụ cười, “Thế anh cảm thấy mình giống con trai hay là cha nha?”
Tiếng cười của y đầy đủ từ tính lại thật dễ nghe.
Ian im lặng, lắng tai nghe đối phương cười.
“Tôi cảm giác mình giống như ngài Gordon, mà anh chính là Hunter. Cho dù tôi vì anh trả giá nhiều bao nhiêu, chấp nhận hy sinh lớn cỡ nào, anh vẫn mãi dùng ánh mắt hoài nghi, lo lắng mà nhìn tôi. Anh đem lý trí của mình đánh động tôi, nghĩ rằng có lẽ suy nghĩ tôi là nạn nhân chỉ là ảo giác mà thôi. Giống như Hunter kỳ thực chính là trách cứ bản thân mình, cũng như anh vốn dĩ đang nhắc nhở cùng hoài nghi bản thân mình.”
“Tôi nhắc nhở bản thân mình điều gì chứ?”
“Đừng động tâm với Haley Russell, không cần đối với người kia ôm chờ đợi, không cần bị đối phương mê hoặc, đừng để hắn dần dần phá tan phòng thủ của mình, thâm nhập vào cuộc sống của mình. Bởi vì anh không còn người thân, chẳng có chiến hữu, hay lòng trung thành. Một khi anh đem toàn bộ bản thân giao cho Haley Russell, anh sợ rằng người đàn ông này sẽ chớp mắt trở thành ác ma trong trí tưởng tượng của mình vào tám năm trước. Thời điểm đó, anh liền chỉ còn hai bàn tay trắng.”
Haley nhìn thẳng phía trước, trên môi là nét cười nhàn nhạt.
Mà nụ cười của y giống như một thế lực không gì cản nổi, đánh đâu thắng đó, khiến Ian không tự chủ mà sinh ra ảo giác chính mình sắp tan xương nát thịt.
“Ian, anh có gì muốn nói cho tôi biết không?”
“…Tạm thời không có.”
Đúng lúc này, Ian chợt nhớ đến vụ án đầu tiên mà hắn hợp tác với Haley. Trên đường đến thị trấn W, hắn cũng từng hỏi người này vấn đề tương tự.
Hắn biết, Haley nhất định hy vọng mình giải thích về chuyện của Evan.
Thế nhưng, Ian căn bản không biết hắn nên giải thích thế nào với đối phương.
Bởi vì, hắn vốn xem đây là chuyện không cần phải giải thích.
“Được rồi. Tôi cảm thấy chúng ta nên điều tra về vị giáo sư Megan kia một chút.”
Thanh âm Haley lạnh lẽo, ánh nắng hắt lên sườn mặt y, vỡ vụn từng mảng.
Trên đường trở về văn phòng, Haley ngủ thiếp đi. Đầu y hơi nghiêng, lông mi lặng lẽ rũ xuống, thân thể ngẫu nhiên theo chuyển động của xe mà lung lay.
Thời điểm dừng xe đợi đèn giao thông đổi màu, Ian thậm chí có thể nghe được tiếng ngáy nhẹ truyền ra từ giữa mũi Haley.
Xe lái vào bãi đỗ xe ngầm của Cục điều tra. Chỉ còn lại một ngọn đèn tù mù rọi vào trong xe.
Ian tìm một chỗ đậu xe, đang định đánh thức Haley dậy, nhưng thời điểm bàn tay định vỗ xuống bả vai đối phương thì khựng lại giữa chừng.
Đã bao lâu rồi, hắn không cùng ai đó chờ đợi trong khoảnh khắc lặng im như lúc này?
Ian chợt không muốn đánh thức Haley.
Càng im lặng, Ian người lại càng nghe được rõ ràng những thanh âm náo loạn, ồn ã trong đầu Haley. Đó là tiếng giãy dụa thống khổ của kẻ sắp lìa đời. Có vài thứ không thể thay đổi được.
Thời điểm Ian lấy lại được phản ứng của mình, ngón tay hắn đã luồn vào trong tóc Haley.
Một cái rồi lại một cái vuốt ve.
Hắn đáng ra nên thu tay lại, nhưng rồi lại phát hiện chính mình chẳng thể dừng được.
Những sợi tóc mềm lướt qua khẽ tay, như thể lưu luyến muốn ghim vào da thịt hắn, cảm giác đau râm ran. Ian thầm thở dài, vì cái gì ngay cả sợi tóc của Haley cũng tựa hồ ẩn chứa tình cảm da diết.
Mãi đến khi kẻ đang say ngủ rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Anh thích tóc tôi sao?”
“Tôi chỉ là thấy cậu ngủ thật say.”
“Tôi chỉ hỏi anh có thích tóc tôi hay không, đâu có liên quan đến chuyện anh thích tôi hay không nha?”
Haley nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay sắp rút lại của Ian.
“Nếu đã quyết định đối xử ôn nhu với tôi, như vậy cứ đơn giản ôn nhu đến cùng đi. Ôn nhu nửa vời, hời hợt ngược lại càng khiến tôi thèm muốn nhiều hơn.”
“Tôi thích tóc cậu.” Ian trả lời, ngữ điệu như đang trần thuật về thứ gì đó.
“Vì sao thích?”
“Bởi vì tóc cậu thật mềm mại, lại không giống chủ nhân của nó, tư tưởng không lành mạnh.”
“Một đáp án rất thành thật, không hổ là chú Ian của tôi. Như vậy, ngoại trừ tóc tôi không có tư tưởng xấu xa, không còn thứ gì khác hấp dẫn anh sao?”
Ian dứt khoát rút tay về.
Một người càng tò mò về vực sâu thì càng dễ dàng rơi vào nguy hiểm, càng thêm hấp dẫn kẻ khác.
Đáp án này, Haley vốn nắm rất rõ.
“Xuống xe đi,” Ian mở cửa, bước ra ngoài.
Haley lười biếng duỗi thắt lưng, cúi đầu, trên môi khẽ kéo thành nét cười nhàn nhạt.
Trở lại văn phòng, Ian bắt tay vào việc điều tra chi tiết về giáo sư Megan. Chuyên ngành nghiên cứu của giáo sư Megan là Hành vi học, vợ của ông Gordon thời đại học quả thật là sinh viên dưới tay giáo sư Megan. Thế nhưng, bà Gordon thành tích học tập không có xuất sắc như lời giáo sư Megan đã nói. Đương nhiên, giáo sư Megan có khả năng trước mặt Gordon đề cao người đã khuất cũng không quá lạ. Chỉ là, nếu thành tích ở đại học của bà Gordon không quá xuất sắc sao có thể khiến cho đối phương chú ý. Lại nói, sau khi tốt nghiệp, bà ấy rõ ràng không liên hệ quá mật thiết với trường cũ. Ian thật không tin giáo sư Megan nếu bình thường nhìn thấy tin tức sẽ nhớ ra ngay bà Gordon.
Ian lập tức liên lạc với đại học Columbia, tìm gặp được một vị giáo sư khác khá thân thiết với giáo sư Megan. Người kia cho hay, giáo sư Megan chưa từng đề cập đến bà Gordon. Tuy rằng ông ta luôn rất kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc của sinh viên, nhưng không phải loại người thích giao thiệp với học trò của mình cũng như giữ liên lạc lâu dài gì đấy. Ngoài ra, giáo sư Megan trong giới nghiên cứu Hành vi học là một học giả vô cùng có tiếng. Ông ta sau khi đến Boston liền được thăng lên thành giáo sư. Nhưng đáng tiếc thay, một năm trước đối phương đã qua đời.
Ian thật vật vả mới tìm ra nguyên nhân qua đời của giáo sư Megan. Ông ta vốn chết vì căn bệnh ung thư phổi.
Nhắm nghiền mặt, tựa lưng vào ghế, Ian đánh một tiếng thở dài.
Hắn vốn nghi ngờ vị giáo sư Megan kia. Mục đích tiếp cận nhà Gordon của đối phương là tầng tầng lớp lớp đáng nghi. Nhưng rõ ràng, ông ta không phải hung thủ của hai vụ án của anh em nhà Dalton cùng vợ chồng Carl và Joannna.
Ian không hoàn toàn bỏ cuộc. Hắn tiếp tục gọi cho đồng nghiệp của giáo sư Megan ở đại học Boston.
“Tôi muốn hỏi một chút, những đồ vật cá nhân của giáo sư Megan là do ai xử lý?”
“À, hẳn là vợ ông ấy đi. Bọn họ không có con.”
“Cám ơn.”
Sau khi ngắt điện thoại, Ian quyết định tìm thời gian đến thăm hỏi vợ của giáo sư Megan.
Thời gian tan tầm vừa đến, hắn ghé đến siêu thị mua ít nguyên liệu nấu ăn sau đó lập tức trở về nhà.
Cliff ngồi chờ trên sô pha đã lâu.
“Vô cùng cảm ơn ông, Cliff à. Evan không gây phiền toái gì chứ?”
“Cậu nhóc rất yên lặng, vẫn luôn dùng những viên chocolate để xếp hình.”
Ian gật gật đầu. Sau khi tiễn Cliff ra cửa, hắn ngồi xuống bên cạnh Evan.
Nhóc con kia vẫn vô cùng chú tâm vào những viên chocolate của mình.
Ian nhìn nhìn, ánh mắt híp lại.
Sau khi ăn tối xong, Evan tiếp tục chơi với chocolate. Ian ngồi ở phía đối diện, im lặng chú ý nhóc con.
Một tiếng, hai tiếng sau, Ian giống như bừng tỉnh. Evan không phải tùy tiện xếp những viên chocolate này thành hình thù ngây ngô gì đấy. Cậu nhóc luôn dùng một loại quy tắc đặc biệt nào đó.
Ian không rõ ràng bản thân có thật sự nắm rõ quỹ tắc của Evan không. Hắn thử đem nhũng viên chocolate màu đen sắp xếp một chút, Evan có hơi khựng lại, tiếp đó hắn dịch chuyển những viên màu đó. Sau khi xếp xong, Ian lập tức hiểu ra mỗi một loại màu chocolate đều có hàm ý riêng biệt. Một số màu được xếp theo những đường thẳng song song, một số khác thì xếp thành đường chéo. Qua thêm chút nữa, Ian buộc phải nhớ được quy tắc của nhiều màu hơn. Cuối cùng, hắn chẳng thể không buông vũ khí đầu hàng.
“Evan, cha thật sự không nhớ được. Cũng muốn lắm rồi, nên đi ngủ thôi.”
Evan buông mấy viên chocolate trong tay xuống, cầm lấy bàn tay người đối diện.
Ian có chút ngẩn người, đây là lần đầu tiên Evan chủ động tiếp xúc với hắn.
Cúi nhìn mái đầu nhỏ nhỏ của Evan, lần đầu tiên Ian có xúc động mãnh liệt về cảm giác thực sự của người làm cha. Một tay ôm lấy Evan, hắn mang nhóc con đến dưới vòi hoa sen, giúp nó tắm rửa.
“Này, nhóc con, giơ tay con cao lên một chút, sau ót còn chưa xát xà phòng này.”
Evan tuy rằng không mở miệng nói chuyện, nhưng lại vô cùng phối hợp với Ian. Thời điểm hắn nâng vòi hoa sen lên, đứa nhỏ kia còn ngước mặt lên cho nước phun lên mặt mình mấy lần.
Ian không khỏi cười thành tiếng. Bộ dáng cậu nhóc như thể chú cá heo trong viện hải dương dùng mũi xoay tròn trái bóng.
Cẩn thận giúp Evan lau hết nước trên mặt, dắt tay nhóc con vào phòng ngủ, sau đó lau khô tóc cho cậu bé.
Vừa vò tóc cho nhóc con, trong lòng Ian vừa dấy lên lo lắng.
Đứa nhỏ này đặc biệt như vậy, hắn rốt cuộc có đủ năng lực nuôi dưỡng nó hay không đây? Như thế nào giúp nó giao tiếp với bên ngoài chứ không mãi đắm chìm trong thế giới của riêng mình?
Đợi đến khi vụ án này chấm dứt, Ian cảm thấy chính mình nên nhờ Maddi Ronald tìm một người hướng dẫn, dạy Evan học toán.
Sau khi nhóc con đã ngủ, Ian tắt đèn, ngồi ở đầu giường suy nghĩ.
Ian cảm thấy hắn nên tự thân đến Boston một chuyến để tìm hiểu về vị giáo sư Megan kia. Sau khi ông ta chết, vật phẩm cá nhân được xử lý ra sao, bên trong có thứ gì đáng nghi hoặc liên quan đến những vụ án của mười lăm năm trước hay không?
Nhưng ngay sáng sớm hôm sau, Ian lại nhận được tin tức mới khiến người ta vui vẻ không nổi.
Có người phát hiện được một thùng xe tải mới trên quốc lộ, bên trong là xác của một người phụ nữ khoảng ba mươi. Kết luận nguyên nhân tử vong bước đầu của pháp y là do một viên đạn cách trái tim ước chừng chín mm.
Haley lập tức chạy tới hiện trường.
Ian lái xe dọc quốc lộ, thời điểm dải cách ly màu vàng ở phía xa lọt vào tầm mắt, hắn đồng thời phát hiện một chiếc xe đậu cách đó không xa, dưới ánh mặt trời màu sắc như của đá cẩm thạch đen. Mà Haley, vẫn như thường lệ ngồi ở mũi xe, cúi đầu không biết đang ngắm nghía thứ gì.
Ian xuống xe, mở cửa đi về phía trước. Bác sĩ Byrne đang ở bên trong hiện trường kiểm thi. Thời điểm Ian mang xong bao tay bước tới bên cạnh anh ta, người kia nói với hắn: “Nếu là tôi, một súng này liến nhắm vào đầu nạn nhân. Ít nhất cô ấy có thể ra đi nhanh hơn. Nhưng nạn nhân bị bắn vào tim, đại khái phải mất khoảng một phút hai mươi giây mới chấm dứt sự sống. Đừng xem thường một phút hai mươi giây này, đối với kẻ sắp chết, giống như một sự tra tấn vô cùng thống khổ đó.”
“Tôi hiểu rồi.” Ian bày ra thái độ âm trầm, “Theo lý mà nói, nạn nhân hẳn nên là hai người. Có người bị giết, ám chỉ kẻ còn lại đã dùng súng giết đối phương để giữ mạng cho bản thân. Cho nên…nạn nhân còn lại đâu rồi?”
“Xung quanh đây chỉ có mình cô ấy thôi.” Bác sĩ Byrne luồn tay vào cổ, đem người phụ nữ kia nâng dậy.
Thời điểm nhìn thấy gương mặt của đốiphương, Ian vì sửng sốt cùng khiếp sợ mà trợn tròn mắt.
“Irene?” Ian ngây ngẩn cả người.
Nạn nhân chính là người phụ nữ vô tình gặp ở siêu thị, giúp hắn chọn sách dạy nấu ăn hai ngày trước.
“Anh quen cô ấy sao?”
“Không tính là quen biết, chỉ từng trò chuyện qua thôi.” Trong lòng Ian cảm khái.
Không rõ từ lúc nào, Haley đã đi đến, ngồi xổm bên cạnh Ian. Bàn tay đeo găng plastic của y chậm rãi nâng cằm người đã chết lên, “Cô ấy thật xin đẹp, đúng không Ian?”
“Cậu lại muốn ám chỉ điều gì?” Ian hơi nhíu mày.
Haley nhắm mắt lại, môi vẽ thành nét cười, “Tôi chỉ thầm nghĩ, khi các người gặp nhau ở siêu thị, nói những gì? Cô ấy có cảm giác gì về anh nha?”
Bác sĩ Byrne buồn cười, ngẩng đầu lên, “Các người là nội bộ lục đục sao?”
Ian không lên tiếng.
Thời điểm Haley một lần nữa mở to mắt, tầm mắt y nhìn thẳng vào Ian, như muốn mạnh tay xé mở lớp vỏ bọc bên ngoài của hắn, đem tất thảy chân thật ra ngoài ánh sáng.
“Người phụ nữ đã chết tên là Irene, đã kết hôn nhưng chưa có con. Căn cứ theo bệnh án của cô ấy ghi lại, cô ấy đang chuẩn bị cho việc sinh nở. Anh sở dĩ ở trong siêu thị hấp dẫn sự chú ý của đối phương, nhất định vì dẫn theo Evan đi? Single daddy mang theo con trai dễ dàng thu hút tầm mắt của người phụ nữ mong có con cùng một gia định hạnh phúc như Irene. Anh tuy rằng mua toàn những nguyên liệu nấu ăn đơn giản, không cần tốn nhiều công sức nấu nướng, nhưng lại rất chú ý vấn đề dinh dưỡng. Mua xong nguyên liệu nấu ăn, anh lại đẩy Evan đến kệ hàng quà vặt. Bởi vì Evan có chướng ngại giao tiếp, cho nên thằng bé không mở miệng nói tiếng nào. Chỉ có mình anh vừa chọn đồ ăn vặt vừa hỏi ý kiến thằng bé, quan sát phản ứng của nó để biết đối phương thích cái gì. Tuy rằng anh bề ngoài rất nghiêm túc, cũng không tỏ ra quá chiều chuộng thằng bé, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn. Irene kỳ thật vẫn luôn quan sát, đi theo sau lưng anh. Ian, anh có biết vì sao không?”
Bị Haley đoán ra chính mình trong siêu thị đã làm những gì, không khiến hắn quá mức kinh ngặc. Đây toàn bộ đều do y căn cứ vào việc lý giải hành vi của hắn mà phỏng đoán. Nhưng Haley lại không hề xâm nhập thế giới của Irene để phán đoán sự việc, này mới chính là điểm khiến Ian sửng sốt nhất.
“Hử, cố ấy vì sao muốn quan sát tôi?”
“Bởi vì, cô ấy hy vọng nếu chính mình có con, cha của đứa trẻ có thể được giống như anh vậy. Anh bình thường hay ghé nếu không phải siêu thị 7 – 11 thì cũng là cửa hàng tiện lợi Westlife đi. Mà hai cửa hàng kia vẫn có thói quen đặt quầy sách nấu ăn gần khu vực thu ngân. Anh lúc đó muốn chọn vài cuốn sách nấu ăn, làm mấy món mà đám con nít vẫn thích cho Evan, đúng không nào. Sau đó, Irene rốt cuộc cũng tìm được cơ hội trò chuyện với anh. Cô ấy đã đề cử cho anh vài cuốn sách nấu ăn phù hợp, phải chứ?”
Ian nhìn thẳng vào mắt Haley. Hắn biết, đáy mắt của người kia rất sâu, ngàn vạn lần đừng để bản thân rơi vào trong đó, bởi vì kia chính là vực thẳm không đáy. Nhưng Ian vốn không sợ phải nhìn thẳng vào cái hố đen ấy.
“Bởi vì cô ấy muốn cùng anh trò chuyện, thăm dò thử xem anh có phải là người cha trong tưởng tượng của mình không?”
“Irene vì cái gì lại hy vọng con của mình có một người cha giống như tôi?”
Haley mỉm cười, ngón tay thon dài, ưu nhã của y cách một khoảng, làm động tác chỉ chỉ và mi tâm của Ian, “Về điểm này, không cần tiến vào trạng thái ‘bệnh thần kinh’ trong miệng anh cũng nhìn ra được.”
Nói xong, Haley hai tai nhét vào túi quần, chậm rãi đi ra ngoài.
Bác sĩ Byrne vẫn luôn giả vờ kiểm tra thi thể, hiếu kỳ lên tiếng hỏi: “Đến cùng làm sao cậu nhìn ra.”
“Người phụ nữ Irene kia rõ ràng đã kết hôn nhưng trên tay lại không đeo nhẫn cưới, cô ấy rất có thể đối với đối tượng kết hôn của mình thiếu tín nhiệm và trông cậy. Cô ấy mặc đồ may riêng, trang sức cũng khá xa xỉ, rõ ràng là một nữ công sở vô cùng xuất sắc. Như vậy, người phụ nữ này nhất định không có nhiều thời gian bầu bạn bên cạnh chồng mình, mà áp lực công việc càng khiến cô ấy trong sinh hoạt gia đình cũng tỏ ra mạnh mẽ. Nếu chồng cô ấy cũng đồng thời muốn biểu hiện sự khống chế, hoặc nắm quyền chủ đạo, như vậy cuộc hôn nhân này nhất định không được hòa thuận. Trong bệnh án đã ghi rõ cô ấy đang trong thời kỳ thai nghén, vậy hẳn là thái độ lạnh lùng của người chồng khiến cho đối phương thấy bất an.”
“Cho nên ở trong siêu thị, cô ấy mới cảm thấy hứng thú với hình tượng người cha mang theo con trai đi mua sắm của Ian?” Bác sĩ Byrne dùng ngữ điệu vô cùng đặc biệt để nhấn mạnh mấy chữ ‘cảm thấy hứng thú’. Ánh mắt híp lại thành mảnh dài ẩn ẩn tiếu ý, quay về phía Ian thong thả nói tiếp, “Anh thật sự hiểu được lý giải của thanh tra Russell mang ý nghĩa gì chứ?”
“Có ý gì à?”
“Ý của tên kia là nạn nhân Irene thật sự hy vọng anh có thể trở thành cha của con cô ấy.”
“Giả sử toàn bộ suy luận của Haley đều chính xác, cũng chỉ đại biểu cho việc Irene hy vọng cha của đứa con cô ấy giống tôi chứ không phải là tôi. Bác sĩ Byrne, xin anh đừng xuyên tạc lời nói của người khác.” Ian lạnh lùng đứng lên, đi về phía thùng xe.
Haley ngồi trước mũi xe của mình, hướng Ian lắc lắc di động trong tay, “Đi thôi nào, đến cảnh cục một chuyến. Bọn họ đã tìm được Johnson, chồng của Irene. Hai tay tên kia đều có kết quả dương tính với phản ứng thuốc súng. Hơn nữa căn cứ vào vân tay của ‘bé ngốc’ lấy được trong thùng xe, hoàn toàn trúng khớp luôn.”
“Tìm được hắn ở đây thế?”
“Anh đoán xem. Gợi ý cho anh nhé, tên này giết vợ mình xong, đang chuẩn bị bỏ trốn.” Haley khoanh tay mỉm cười.
Ian ở trong nét cười của đối phương, cảm nhận được ngọn lửa âm y, lặng yên không một tiếng động mà thiêu đốt mọi thứ, chỉ cần trong nháy mắt lơ đãng, y sẽ đem toàn bộ thế giới của hắn đốt không còn sót gì.
“Như vậy chỉ ba nơi là có khả năng. Thứ nhất, trong nhà, hắn đang thu dọn hành lý. Thứ hai, trong xe. Thứ ba, ngân hàng, hắn đang chuẩn bị thủ tục chuyển toàn bộ tài sản do vợ mình đứng tên qua bên mình.”
“Đáp án thứ ba.” Haley vỗ vỗ mũi xe, “Đi thôi.”
“Tôi sẽ không ngồi xe cậu lái.” Ian quay lại xe của mình, mở cửa ngồi vào vị trí cầm lái.
Haley có thể đoán được chính xác suy nghĩ của hắn. Thế nhưng, hắn lại chẳng cách nào đoán được thời điểm phát điên của người kia. Cho nên, ngồi xe Haley lái thật sự không an toàn. Vì giữ cho bản thân sống lâu một chút, Ian quyết định vẫn nên ngồi xe mình lái là tốt nhất.
Xe chạy chưa được bao lâu, điện thoại Ian liền đổ chuông. Hắn đeo tai nghe Bluetooth vào, bên trong truyền ra thanh âm của Haley. “Chú Ian thân ái của tôi, việc anh không chịu ngồi xe tôi lái, thật sự là nhát dao nhọn đâm bị thương tim tôi đó.”
Ngữ điệu khiến người ta tan nát cõi lòng, chỉ tiếc, thanh âm kia vừa vào tai Ian lại giống như mây bay.
Ian chuẩn bị ấn ngắt điện thoại, Haley lại lên tiếng tiếp, “Nếu Irene chết, chồng nạn nhân hiển nhiên là người thừa kế số một số tài sản của cô ấy. Anh đoán xem, nếu tôi chết, tài sản của gia tộc Russell sẽ làm sao bây giờ? Gia tộc này trừ tôi, không còn người thừa kế thứ hai.”
“Quyên góp cho tổ chức từ thiện.” Ian cũng không rõ vì sao chính mình lại trả lời đối phương.
“Anh xác định mấy cái quỹ từ thiện kia sẽ thật sự dùng tiền này làm từ thiện sao?”
“Vậy cậu nhanh nhanh sinh một đứa con đi.” Nói xong câu này, Ian liền thấy hối hận. Hắn biết chắc điều tiếp theo Haley sẽ nói.
“Anh cũng đâu sinh con, bất quá… Evan cũng không tồi, đúng chứ?”
“Cậu đừng đánh chủ ý lên Evan.”
“Kỳ thực tôi bỗng nhiên cảm kích mẹ của vật nhỏ kia, ít nhất cô ấy cũng lưu lại cho anh một phần máu mủ. Con người chính vì ý thức được bản thân không có khả năng sống mãi,cho nên mới đối với máu mủ của mình nảy sinh hy vọng cùng tình cảm đặc thù.”
còn tiếp…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT