[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ hai:

Nghệ thuật gia

05.

Cậu trai vừa mở cửa phòng, không khí mang theo mùi thuốc vẽ lập tức đánh úp vào khoang mũi, lại có chút ẩm mốc, khiến người ta thở không thông.

Ian theo bản năng chau mày.

Những căn hộ trong khu chung cư này đều khá nhỏ, mà phòng Lance lại vô cùng hỗn loạn. Nơi nơi đều là vải phủ cùng giá vẽ. Thuốc màu rơi đầy đất, đủ mọi sắc màu hòa vào nhau như cái đầm lầy nhỏ. Nơi này thậm chí không có chỗ cho Ian đứng.

Trên sô pha là một đống quần áo hỗn loạn, dưới đất vung vãi vỏ cơm hộp mua giảm giá mua trong siêu thị từ nhiều ngày trước.

Lance xấu hổ, chật vật thu dọn đồ đạc trong phòng, đem toàn bộ dụng cụ vẽ dạt vào một góc, có chút xấu hổ vì để Ian nhìn thấy cảnh này.

Tựa như chim non thường ngày trốn trong vỏ trứng của mình, đến ngày phá vỏ, bất ngờ phải đối diện với thế giới bên ngoài nên rơi vào hoảng hốt.

Lance ôm lên một đống quần áo, sau đó quay đầu nhìn Ian làm thủ ngữ “Tôi xin lỗi”, đồ trong tay lập tức rơi xuống đất, dính đầy thuốc vẽ.

“Không sao đâu, Lance Không việc gì Cậu thích vẽ tranh à?” Ian nhàn nhạt đi đến trước mặt cậu ta, giúp nhặt quần áo trên đất lên.

Đúng thế.

Lance gật đầu.

“Cậu là sinh viên trường mỹ thuật sao?” Ian hỏi tiếp.

Trên môi Lance là nụ cười bất đắc dĩ.

Tôi bỏ học rồi.

Ian hiểu ra. Trường mỹ thuật quá đắt đỏ, hơn nữa Lance sống một mình còn thiếu trước hụt sau…

Lance có chút lo lắng nhìn Ia. Cậu ta bất an, sợ rằng đối phương sẽ bỏ đi.

“Cậu đi làm bánh ngô đi. Tôi có mua chút hoa quả, đủ làm salad đấy. Nơi này cứ giao cho tôi dọn dẹp là được. Tôi cam đoan ít nhất sẽ kiếm đủ một góc để chúng ta có thể ăn cơm tối. Sao hả?”

Lance hít vào một hơi, dùng hết sức gật đầu. Ian cảm giác chính mình như vừa gặp phải một con Labrador ngốc nghếch. Thời điểm lấy lại tỉnh táo, hắn đã giơ tay xoa đầu Lance mất rồi.

Đối phương nhún nhún vai, nheo nheo mắt, bởi vì Ian dùng khá nhiều lực.

“Xin lỗi.” Ian rút tay lại.

Lance đã không còn là một đứa trẻ, hơn nữa xoa đầu người khác là một hành động thiếu tôn trọng.

Lance mím môi, cười nhẹ, sau đó đi vào phòng bếp.

Chỉ còn lại Ian giữa bốn bức tường, hắn cảm giác muốn trong đống hỗn độn này đào được một góc sạch sẽ, nhất định không phải chuyện dễ dàng gì.

Ian lấy hết cọ vẽ của Lance cắm trong ly nước ra, đầu lông nhìn khá cũ. Sau đó, hắn đem màu vẽ xếp lại theo thứ tự, có một số lọ đã khô không thể dùng được nữa.

Kế tiếp là đến giá vẽ.

Với những thứ riêng tư không muốn bị nhìn thấy của người khác, Ian rất có ý thức tôn trọng. Chỉ có điều, thời điểm tấm vải phủ màu trắng bị rớt xuống, hắn không khỏi bị sắc màu trong tranh hấp dẫn.

Đúng lúc này, Lance bưng khay đồ ăn bước ra, bắt gặp Ian nhìn bức tranh của mình đến xuất thần, cậu lập tức biến sắc, xông lên chắn trước mắt đối phương.

“Lance? Tôi không cố ý xem lén tranh cậu vẽ. Là do tấm vải phủ vô tình rớt xuống thôi”

Ian lập tức xin lỗi, mà Lance cũng không thực sự tức giận. Cậu ta đem khay thức ăn đặt xuống đất, sau đó hướng Ian khua tay múa chân.

Tôi vẽ không được đẹp. Chưa từng có người nào mua tranh a.

Lúc này, Ian mới hiểu ra nguyên nhân cậu ta không muốn hắn nhìn tranh của mình.

“Tôi không rành về nghệ thuật lắm. Nhưng tôi rất thích bức tranh kia. Nó khiến tôi nhớ đến quê hương Maple City*(*tiểu bang Michigancủa mình, trời không có mây, gió thổi nhè nhẹ, lá phong đỏ như muốn che phủ cả không gian. Vô cùng đẹp.”

Ian cúi người, nhặt lên tấm vải trắng, phủ lên bức tranh.

Anh thật sự thấy nó đẹp sao? Lance hỏi.

“Không phải chỉ đẹp, mà là cực kỳ đẹp. Cậu sẽ hoàn thành nó chứ?” Ian hỏi.

Lance gật đầu thật mạnh, tôi sẽ a.

“Được rồi, để tôi nếm thử bánh ngô cậu làm xem nào” Ian cười nói.

Lance không có bàn ăn, chỉ khi vẽ tranh mới dùng đến ghế ngồi. Ian đành đem báo cũ trải lên ghế, sau đó cùng Lance khoanh chân ngồi trên báo cũ, giải quyết bữa tối.

“Ừm, bánh ngô rất thơm Thịt xông khói cũng không tồi”

Ian cắn xuống miếng đầu tiên, lập tức cảm giác mình trở về cố hương, có điều thân nhân của hắn đã chẳng còn ai.

Lance cũng vui vẻ cắn một miếng, cậu ta còn kể cho Ian nghe, bánh ngô làm món mẹ làm mà bản thân thích ăn nhất. Mẹ Lance nửa năm trước đã qua đời vì căn bệnh ung thư. Cũng vì quá trình chạy chữa tốn quá nhiều tiền, Lance đành phải bỏ học ở trường mỹ thuật.

Ăn xong bánh ngô, Lance vốn đang định đứng lên thu dọn bàn ăn, đúng lúc một cơn gió tràn qua cửa sổ, thổi bay tấm vải phủ trên giá vẽ.

Bức tranh kia lại một lần nữa lộ ra.

Ian kéo nhẹ Lance.

“Đừng thu dọn gấp như vậy.Vì sao không ngồi lại đây, thưởng thức một chút đi.”

Lance ngẩn người, lập tức ngồi trở lại, bó gối, nhìn chằm chằm bức tranh của mình.

Mãi đến khi Ian quay đầu lại, mới phát hiện cậu ta thế những đã ngủ mất. Hắn không còn cách nào khác một mình thu dọn bàn ăn.

Mở ra tủ lạnh của Lance, hắn phát hiện bên trong còn sót lại một ít sữa và đồ chay đông lạnh đã quá hạn sử dụng. Thở dài, Ian đem tất cả ném vào thùng rác. Mãi đến khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, hắn mới đánh thức Lance dậy.

Trở lại căn hộ của mình, Ian nằm trên giường, theo thói quen mở ra di động, lật xem tư liệu về vụ án đã lưu bên trong.

Hung thủ lần này khác hẳn với hung thủ ở thị trấn W. Thủ pháp gây án đơn giản mà trực tiếp, đồng thời dấu vết lưu lại cũng ít hơn.

Không có bất cứ dấu vân tay hay DNA nào khác ngoài của nạn nhân.

Chẳng lẽ, giống như Haley dự đoán, phải đợi đến vụ án thứ hai xuất hiện sao?

Sáng sớm hôm sau, Ian nhận được một tin nhắn mới. Danh tính của nạn nhân đã được xác định, là một nhân viên bán bảo hiểm, chuyên về mảng marketing. Căn cứ theo nguồn thông tin do công ty bảo hiểm cung cấp, nạn nhân đã một tháng rồi không tới làm. Người này là nhân viên vô cùng ưu tú của công ty, thành tích luôn đứng đầu, cho nên các cấp lãnh đạo đã quyết định tháng tới sẽ thăng chức cho đối phương thành quản lý. Nhưng đúng lúc này, anh chàng lại mất tích.

Mà tài sản do nạn nhân đứng tên bao gồm một căn hộ chung cư và một chiếc xe. Vì thế, cảnh sát New York bắt đầu điều tra từ căn hộ chung cư, sau đó phát hiện xe trong gara đã không còn, đồng nghĩa với việc anh ta lái x era ngoài thì gặp chuyện chẳng lành.

Ian chỉnh lại trang phục, đi xuống phía dưới chung cư, lại bắt gặp Haley đang ngồi trên mũi xe của mình, giơ tay chào hắn.

“…Cậu sao lại biết tôi ở đây?” Ian nhíu mày, bất mãn hiện rõ trên mặt.

Haley lắc lắc di động của mình.

“Xuống khỏi mũi xe tôi ngay.” Ian ngồi vào trong xe, sau đó đem cửa khóa lại.

Không đợi Haley kịp lấy lại tinh thần, hắn đã khởi động máy, lái đi.

Haley quay đầu, quét mắt nhìn qua một lượt khu chung cư Ian đang ở, đúng lúc bắt gặp một cậu thanh niên mặc áo khoác xám ló đầu khỏi cửa sổ, nhìn theo hướng Ian rời đi.

Thời điểm tầm mắt cậu ta chạm đến Haley, người nọ giống như sợ hãi, lập tức thu người vào trong.

Haley cúi đầu cười cười, rồi thở dài một cái. Y ra khỏi khu chung cư, bắt một chiếc taxi, đến thẳng công ty của nạn nhân.

Đó là một công ty bảo hiểm khá lớn, thời điểm Haley đặt chân đến được văn phòng của người chủ quản, Ian đã ngồi ngay ngắn trong đó.

Haley kéo vạt áo khoác của tây trang ra, để lộ cảnh huy của mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Ian.

Tên của nạn nhân là Adam.

“Thành thực mà nói, Adam biến mất cả tháng nay khiến tôi vô cùng đau đầu. Bởi vì đường tiêu thụ của chúng tôi rớt thẳng một đường Hoa hồng được chia năm nay nhất định cũng bị ảnh hưởng Cho nên, dù thế nào đi nữa, mong các vị bắt được tên hung thủ khốn nạn đã giết Adam”

Vị chủ quản thoạt nhìn vô cùng căm phẫn. Đương nhiên, thân là tinh anh trong ngành bán bảo hiểm, bọn họ gặp người nói tiếng người, gặp quỷ chào tiếng quỷ.

“Vậy phải nhờ đến sự phối hợp của anh nha. Adam mất tích được một tháng, vậy mà qua đến đầu tháng mới, người quản lý tài sản của ngân hàng cậu ta đăng ký mới báo mất tích. Đồng nghiệp các vị hoàn toàn thờ ơ, xem ra trong công ty không được mấy người có thái độ tốt với Adam như anh nha.” Ian thản nhiên phân tích.

Nụ cười của chủ quản không hề tắt, ông ta gật gật đầu nói tiếp: “Adam vốn dồn hết sức tinh lực vào công việc của mình. Cho nên, cậu ta so với người khác luôn làm tốt hơn, đương nhiên khó tránh khỏi bị người khác ganh ghét. Đồng nghiệp ở đây chỉ hy vọng chính mình giành lại danh hiệu số lượng tiêu thụ đứng đầu của cậu ta, đương nhiên không ai để ý đến việc người này đã biến đi đâu, đây cũng là chuyện bình thường thôi. Vợ cậu ta vì sự cố chấp của chồng mình với công việc cho nên mới xảy ra ly hôn, mang theo con nhỏ, di dân sang Canada, bởi vậy không có người báo nguy với cảnh sát, cũng là điều dễ hiểu. Phần tôi, thân là chủ quản, luôn đánh giá cao công trạng của Adam, mặc kệ là thành tích trong lượng tiêu thụ hay khuấy động không khí cạnh tranh trong công ty. Đây đều là những lời thật lòng.”

Thời điểm Ian chuẩn bị hỏi đến tình hình nhân viên trong công ty, Haley lại bất ngờ lên tiếng: “Tôi muốn xem danh sách khách hàng của Adam. Bao gồm những người đã là khách hàng, hoặc đang là khác hàng tiềm năng.”

“Những thứ này thuộc về thông tin kinh doanh phải bảo mật, hơn nữa còn là riêng tư của khách hàng. Trừ khi các anh có thể đưa ra được lệnh của tòa án.”

Đây cũng là đáp án Ian đã lường trước. Có trong tay lệnh của tòa án luôn dễ làm việc hơn. Nếu chỉ điều tra tài sản cá nhân của Adam thì khá dễ dàng, nhưng một khi đụng đến danh sách khách hàng quý hóa của các công ty bảo hiểm lớn như chỗ này, không một vị quan tòa nào dễ dàng ký giấy đưa xuống.

Thế nhưng Haley xét đến khía cạnh này cũng có lý của nó, ngoại trừ đồng sự trong cùng công ty bảo hiểm, biết đâu được Adam còn đắc tội với vị khách hàng nào đó cũng có khi?

Haley mỉm cười, dựa lưng vào ghế, liếc xung quanh một vòng, sau đó ánh mắt trở lại trên người vị chủ quản đang ngồi.

Thanh âm nhẹ nhàng từ tốn, hơi kéo dài, mang theo một chút mê hoặc.

“Ừm, tuy rằng không biết khách hàng của Adam gồm những ai, thế nhưng tôi có thể nắm được các xí nghiệp có hợp tác với công ty các vị. Ví như tập đoàn Stones, nhà đầu tư Winds, bất động sản Leyden, ngân hàng đầu tư Mino.”

“Cũng vì công ty chúng tôi là tập đoàn bảo hiểm lớn nhất nước Mỹ mà.” Chủ quản khẽ cười, bộ dáng vô cùng kiêu ngạo.

Haley lấy ra di động của mình, hướng đối phương nói, “Nhưng chỉ cần tôi gọi một cuộc điện thoại, bọn họ sẽ lập tức ngừng việc hợp tác với công ty của anh. Công ty bảo hiểm lớn nhất chịu tổn thất vài vạn đô la… Không đúng, phải là mười vạn một khách hàng đi. Tôi rất muốn biết, các người còn có thể ngồi vững trên vị trí này không?”

“Ngài? Tôi không tin một người có thể chỉ bằng một cuộc điện thoại mà làm được đến cỡ đấy.” Chủ quản đương nhiên không tin lời Haley, bất đắc dĩ nhìn về phía Ian, “Thanh tra Connor, tôi nghĩ đồng sự của anh nên đi gặp bác sĩ tâm lý. Cậu ta giống như bị mắc chứng vọng tưởng đi?”

“Tôi từng nhiều lần khuyên tên này đến bác sĩ tâm lý, nhưng cậu ta chưa từng tiếp thu ý kiến.” Ian trả lời.

Haley cười, nhấn gọi cuộc điện thoại đầu tiên, là chủ tịch tập đoàn Stones.

“Xin chào, văn phòng chủ tịch tập đoàn Stones phải không?”

“Vâng.”

“Tôi là Haley Russell.”

“…Ngài Russell? Xin chờ mày ạ”

Chủ quản sau khi nghe đến họ của Haley liền ngây ngẩn cả người.

“Russell… Chẳng lẽ là gia tộc Russell, ông vua không ngai của phố Wall?”

“Chà, hiện tại cả nhà chỉ còn lại mình tôi, không biết có còn được gọi là ‘gia tộc’ hay không a.” Haley làm như vô ý nói.

“Đợi đã Dù xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không thể tiết lộ tư liệu khách hàng… Xin ngài đừng làm chúng tôi khó xử” Nụ cười vị chủ quản kia thu lại, mặt chuyển thái độ một trăm tám mươi độ.

“Hôm nay tập đoàn Stones có một hội nghị của các giám đốc, tôi nghe được tiếng nói chuyện sau khi tan họp của bọn họ. Cho tôi một lý do để treo máy đi.”

Nét cười của Haley không hề tắt.

Chủ quản càng thêm hoảng hốt.

“Lý do… Lý do… A đúng rồi Adam có một cái notebook, nếu tôi nhớ không lầm thì nó được cất trong xe hoặc tại nhà Adam.Trong đó có ghi lại tên của các khách hàng cậu ta quản lý và các khách hàng tiềm năng đang theo dõi Notebook này không phải tư liệu của công ty chúng tôi, dù cho cậu ta đặt ở trong xe hay tại nhà đều không liên quan gì đến công ty… Các cậu có thể tùy ý điều tra, đúng không?”

Lúc này, điện thoại đã chuyển tới tay chủ tịch tập đoàn Stones.

“Hắc, Haley thân mến đấy sao? Tìm tôi có chuyện gì nha?”

“Không có gì quan trọng, chỉ là lâu rồi chưa được gặp chú Stone ngài. Có thời gian rảnh chứ, chúng ăn tối, truyện trò một bữa?”

“Chà, không thành vấn đề Xem cậu ăn cơm, là một khung cảnh đẹp mắt.”

Thời điểm Haley ngắt điện thoại, chủ quản thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ian lập tức gọi điện thoại. Cảnh sát New York cuối cùng cũng tìm được chiếc xe của Adam trong bãi thu mu axe second-hand, hơn nữa ở bên trong còn tìm được cả cái notebook từng được đề cập đến.

Thế nhưng, Ian vẫn tiếp tục tìm đến một số đồng nghiệp của Adam để hỏi chuyện.

Thời điểm rời khỏi công ty bảo hiểm, canh đúng lúc Ian ấn mở cửa xe, Haley lập tức ngồi vào, thắt dây an toàn, hơn nữa còn vô cùng nghiêm túc nói với đối phương: “Anh còn muốn ném tôi đi, đừng trách tôi không khách khí với thú cưng của anh đó.”

“Thú cưng? Thú cưng nào?”

Ian nhiều lúc không hiểu được Haley đang nghĩ gì trong đầu.

“Là cậu thanh niên sống cùng tầng với anh đấy.” Sắc mặt Haley có chút tối.

Ian dừng lại một chút, dùng ánh mắt như thấy quái vật đối với Haley, “Cậu ta cũng chỉ sống chung tầng với tôi mà thôi. Sao tự dưng lại biến thành ‘thú cưng’ của tôi chứ?”

Haley nhếch khóe môi, tựa như đã sớm nhìn thấu Ian vậy.

“Chú Ian thân mến của tôi, anh có biết bản thân mình thường mềm lòng với những loại hình thế nào không a?”

“Tôi không biết.” Ian khởi động xe.

“Giống như tôi nè.”

“Chứng tự kỷ của cậu nhất định đã tới đỉnh rồi.” Biểu tình Ian vô cùng hờ hững.

Hắn sớm đoán được lời nói của Haley nhất định khiến người ta nghẹn không nói lại được.

“Tự vấn lòng mình một chút đi. Thời điểm anh nhìn cậu trai kia, có phải hay không cảm giác như gặp lại tôi của tám năm trước?”

Trái tim Ian bị gõ một cái, nhưng hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

“Tôi cũng không hiểu nổi cậu rồi, Haley. Đối với một người không quen thân, tôi phải như thế nào mới động tâm đây?”

“Ian, tôi không có phức tạp đến vậy đâu. Chỉ vì anh lý giải tôi thành loại khủng khiếp đó thôi.”

Bầu không khí trong xe bị nhấn chìm trong im lặng. Mãi đến khi bọn họ trở lại tổng bộ, Haley mới mở lời: “Anh cảm giác người trong công ty bảo hiểm có khả năng lớn là hung thủ giết Adam không, hai xác suất vẫn là khách hàng của Adam cao hơn?”

“Nếu chỉ trong hai đối tượng này, đương nhiên vẫn là khách hàng của Adam.”

“Lý do?”

“Nhân viên bảo hiểm là một quần thể đặc biệt. Nếu bọn họ giết Adam, khả năng cao nhất là vì thành tích. Vì tức giận, phương thức giết Adam sẽ không phức tạp như vậy, mà cảm xúc lại càng thêm mãnh liệt. Thi thể Adam sẽ bị vứt bỏ, hoặc phá hủy, chứ không đem ra triển lãm như vậy.” Thanh âm Ian vững chãi đầy lý trí.

“Ừm.” Haley mỉm vười, “Không biết trên xe Adam có thiết bị định vị gì đấy không, nếu có, chúng ta không chừng sẽ xác định được những nơi người chết đã từng đi qua.”

“Người kia là một nhân viên bảo hiểm, hơn nữa còn rất xuất sắc. Hắn sẽ theo thói quen chuẩn bị đầy đủ mọi thiết bị, cho nên trên nhất định có thiết bị định vị. Nếu xe bị ăn cắp, hoặc trên đường gặp sự cố giao thông ngoài ý muốn, hắn đương nhiên phải có đủ bằng chứng để đòi được tiền bảo hiểm.”

Ian cùng Haley trở lại phân bộ New York, nhận lấy cái notebook được gửi tới từ sở cảnh sát New York, bắt đầu nghiên cứu.

Thời điểm mở rag hi chép bên trong, Haley vươn tay sờ sờ gáy, “Không thể không nói Adam rất thông minh. Hắn dùng một loại ký hiệu riêng để ghi chép thông tin của những khách hàng này. Trừ khi anh hiểu được quy tắc của hắn, bằng không sẽ chẳng đoán ra những người được viết trong này.”

Ian lại hết sức bình tĩnh, lạnh nhạt nhìn màn hình máy tính trước mặt, chỉ tay vào cột đầu tiên: “Cột này hẳn là chức danh của các khách hàng đi.”

“Anh làm sao biết?”

“D15/3 là Doctor. D là chữ cái bắt đầu, O ở vị trí thứ mười lăm trong bảng chữ cái, C là thứ ba. C5/15 là CEO, E ở vị trí thứ năm. C6/15 là CFO, chủ tịch tài vụ.” Ian ném cho Haley một cái liếc mắt, “Kỳ thực chỉ cần nhìn chữ cái đầu tiên là có thể đoán ra quy tắc của ký hiệu này, cậu chỉ là muốn kiểm tra khả năng phán đoán của tôi thôi. Có lẽ tôi không thông minh như cậu, nhưng cũng chẳng phải thằng ngốc đâu.”

“Thằng ngốc chính là Adam. Hắn dùng ký hiệu đơn giản như vậy, còn tưởng rằng người ta đoán không được.”

“Vấn đề là, chúng ta thật sự phải đi thăm những nhân vật tinh anh này sao?” Ian có thể tưởng tượng đến cảnh những vị nhân vật tai to mặt lớn này tìm đủ mọi lý do để không phải hợp tác điều tra với bọn họ.

“Đừng gấp, trước chứ đem danh sách bọn họ sắp xếp lại. Adam đã chết, hắn hẳn là đủ kiên nhẫn để đợi.”

Haley nghiêng ngả ngồi trên bàn làm việc của Ian, cúi đầu nhìn hắn.

Tư thế này khiến Ian cảm giác như bị canh giữ, tựa hồ chính mình bị nhốt trong lãnh địa của Haley vậy.

Hắn cố ý ngả người ra phía sau, khiến lưng ghế dựa đập vào tường.

Haley bật ra tiếng cười nho nhỏ.

“Anh có khỏe không? Chú Ian của tôi?”

“Tôi muốn chỉnh lại danh sách này, cậu có muốn giúp không? Hoặc là cứ biến đi càng tốt?”

“Công việc tỉ mẩn này không hợp với tôi nha.” Haley cố tình thổi vào mắt Ian một cái, sau đó tuột khỏi bàn làm việc của hắn.

Công việc chỉnh lý này cần nhất là kiên nhẫn, chưa nói đến danh sách khách hàng của Adam thật sự rất dài. Từ chủ quản các công ty lớn đến những nhân vật nổi tiếng trong các giới.

Thật vất vả mới hoàn thành công việc, Ian nâng tay nhìn đồng hồ, phát hiện đã bảy giờ tối.

Hắn mặc lại áo khoác, đi ra ngoài.

Đang khi băng qua ngã tư đường, một biển hiệu cửa hàng xẹt qua tầm mắt, Ian nheo mày, sau đó dừng xe lại.

Đó là một cửa hàng bán đồ vẽ tranh, bên trong có đủ loại giấy vẽ, vải, thuốc màu cùng cọ, vv…

Mà đối diện cửa hàng này chính là đại học mỹ thuật New York.

Ian bước vào bên trong, chuông gió treo phía trên cửa ra vào đinh đương một hồi, mãi đến khi một nhân viên trong cửa hàng đi tới trước mặt hắn.

“Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh không?”

“…À, tôi có một người bạn thích vẽ tranh, thế nhưng mùi thuốc màu cậu ấy sử dụng rất gắt, tôi muốn biết cái này có ảnh hưởng tới sức khỏe không?”

“Cậu ta còn là sinh viên đi? Cho nên mới dùng thuốc màu giá rẻ? Sau khi bị oxy hóa sẽ có mùi khó chịu? Hiện tại đa phần sinh viên mỹ thuật đều dùng các loại thuốc màu bảo vệ môi trường để vẽ tranh, không ai hy vọng các nhà bình luận và giám định đến gần tranh mình vẽ, phải ngửi những mùi khó ngửi kia.”

“Tôi muốn mua một bộ thuốc màu đầy đủ loại đó, thêm một số cọ vẽ, và vải vẽ.”

“Xin chờ cho một chút, tôi sẽ lấy cho anh.”

Thời điểm thanh toán hóa đơn, hắn mới hiểu ra học nghệ thuật đốt tiền như thế nào.

Ian mang túi đồ này trở lại chung cư, trong đầu tưởng tượng ra biểu tình của Lance khi nhìn đến những thứ này. Nếu tranh vẽ cậu ta không còn mùi khó chịu, thời điểm trao đổi với các nhà sưu tầm, hoặc người đại diện linh tinh này nọ, hẳn sẽ tự tin hơn phần nào đi.

Thời điểm Ian mang theo túi đồ đi trên hành lang, hắn nghe được trong phòng Lance truyền ra một chuỗi âm thanh rầm rầm.

“Nhóc con thối tha Mày im lặng một chút coi Bằng không tao đánh gãy tay mày”

“Nè Nè Bình tĩnh đi Mày có thể đánh gãy chân nó, nhưng phải chăm sóc tốt hai tay nó chứ”

Ian đem túi dụng cụ tranh vẽ đặt sát một góc tường, móc súng vẫn luôn giắt bên hông, đi tới trước cửa.

Cửa bị khóa lại. Bên trong truyền ra thanh âm gậy gỗ đập vào tường, còn có tiếng khóc.

Là Lance, Ian có thể nghe được đối phương đang nức nở.

“Nhóc con Tụi tao đến mang mày đi là cho mày mặt mũi đấy Mẹ nó Xem mày biến quần áo tụi tao thành cái dạng gì rồi”

“Đừng giãy dụa nữa Mau nhét nó vào đi”

Biểu tình Ian càng lạnh hơn, hắn lùi về sau hai bước, nép sát vào bức tường bên cạnh.

Không lâu sau, thanh âm túi hành lý bị kéo lê vang lên.

“Thằng nhóc này chưa ăn cơm à? Sao lại nhẹ như vậy?”

“Cho nên tao mới bảo mày đừng xuống tay nặng quá, lỡ đánh chết nó thì tính sao bây giờ?”

Lời tác giả: Mọi người cứ nhìn Lance là có thể tưởng tượng ra Haley của tám năm trước nha, nhu nhược khiến người ta yêu mến cỡ nào, còn rất là manh manh nha.

Đáng tiếc, bây giờ lại không khác gì yêu nghiệt.

Đông Qua: Chú Ian thích loại hình nhu nhược,đáng yêu, manh manh, không thích yêu nghiệt giống nhà miHaley: Người ta cũng biết manh manh mà

Ian: Cậu chỉ biết nổi điên, đâu ra cái gì gọi là ‘manh manh’?

còn tiếp…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play