“Lawrence” Phu nhân Campolam kéo cậu ta ra khỏi phòng, “Con đang nói bậy bạ gì đó? Không thấy thanh tra Russell đang bị bệnh sao?”
Cuối cùng, trong phòng chỉ còn lại Ian và Haley.
Ian cúi đầu, nhẹ giọng gọi: “Haley, nếu cậu thật sự giả vờ, thì dừng lại đi.”
Haley vẫn như trước ngủ say, mí mắt không hề động đậy dù chỉ một chút.
Ian càng lúc càng lo lắng, chẳng lẽ Haley thật sự phát sốt? Thân thể y vốn luôn khỏe mạnh, như thế nào bỗng nhiên sinh bệnh?
Đúng lúc này, di động Ian rung lên, vừa mở ra, liền phát hiện một báo cáo điều tra mới do phân bộ New York gửi tới. Bên trong báo cáo, nhóm pháp chứng đã điều tra thêm được một số manh mối trên thi thể Lena, bao gồm cả vết bầm trên lưng nạn nhân.
“Trời ạ… Gặp quỷ rồi” Ian đứng phắt dậy, lao ra khỏi cửa.
“Thanh tra Connor, xảy ra chuyện gì vậy?” Phu nhân Campolam lo lắng hỏi thăm.
“Vụ án xuất hiện tình huống khẩn cấp, tôi phải mau chóng xử lý. Đồng sự của tôi…”
“A, cậu cứ yên tâm đi tra án Chúng tôi sẽ chăm sóc cho thanh tra Russell”
“Cảm ơn” Ian xoay người, rời khỏi nhà Campolam, lập tức phóng xe đi, cùng lúc gọi điện cho cục cảnh sát.
Bọn họ lập tức chạy tới khách sạn diễn ra hội thảo nghiên cứu y học, cùng nhân viên phục vụ đứng trước một căn phòng.
“Bác sĩ Doug Vô cùng xin lỗi đã quấy rầy ngài Khách sạn chúng tôi phát sinh tình huống khẩn cấp, xin ngài vui lòng mở cửa”
Bác sĩ Doug còn trong cơn ngái ngủ, mở cửa ra, “Trời đất của tôi… Đến cùng đã xảy ra chuyện gì…”
Thắc mắc còn chưa được giải đáp, vài vị cảnh sát đã như ong vỡ tổ xông tới, bắt lấy ông ta.
Bác sĩ Doug kích động phản kháng lại, mãi đến khi đội trưởng đội cảnh sát tìm được chiếc nhẫn để trên chiếc tủ kê đầu giường bỏ vào trong túi vật chứng, rồi trao cho Ian.
“Thanh tra Connor, anh xem có phải vật anh muốn tìm không?”
Ian rút ra di động, so sánh với cấu trúc khung hình chiếc nhẫn lưu trong đó, sau cùng gật gật đầu, “Thật sự là cái này.”
Bác sĩ Doug chợt im lặng, mắt nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Ian, đôi con ngươi lóe lên một tia sáng kỳ dị.
“Bác sĩ Doug, ông có thể giải thích vì sao vết của chiếc nhẫn này lại xuất hiện trên lưng Lena không?”
“Chỉ vì trên lưng cô ta để lại vết khớp với chiếc nhẫn của tôi, tôi liền bị bắt sao?”
Ian không muốn cùng đối phương nhiều lời, “Như vậy, bác sĩ Doug này, ông có biết Lena đến cùng chết như thế nào không?”
“Chết đuối. Khí quản và buồng phổi của cô ta đầy nước, khớp với nước trong bể bơi. Thanh tra Connor còn nghi ngờ gì sao?”
Ian hất cằm, một nhân viên cảnh sát đến bên cạnh ông ta, “Như vậy để tôi kể lại cho bác sĩ Doug nghe Lena đến cùng chết đuối như thế nào nhé. Hung thủ rất quen thuộc với Lena, nhất định là người khiến nạn nhân không nghi ngờ. Đang khi Lena nổi trên mặt nước thưởng thức khoảng thời gian nhàn nhã, hung thủ bơi tới bên cạnh nạn nhân, đem hai tay cô ấy bẻ ngoặt ra phía sau. Để giữ thăng bằng, hung thủ dùng mu bàn tay khóa chặt Lena, nếu hắn mang nhẫn, dấu vết chiếc nhẫn đè lên vừa vặn nằm trên lưng nạn nhân.”
“Cho nên ý của thanh tra Connor là, chiếc nhẫn của tôi để lại dấu vết tương tự như vết bầm trên người Lena sao?”
“Tôi không nói là tương tự, mà khẳng định là nó. Chiếc nhẫn của ông là do chuyên gia châu báu ở London Bren làm ra vào năm 1982. Chủ nhân thật sự của nó là Hill Campolam, cũng chính là cha ruột của ngài Campolam hiện tại, ông nội của Lawence. Thời điểm ông ra đời, nhất định Hill Campolam đã tặng nó cho ông. Cho nên chiếc nhẫn này là độc nhất vô nhị, như vậy vết tích nó để lại cũng vậy. Nếu tôi đem chiếc nhẫn này đến khoa giám định, ông đoán xem hoa văn trên nhẫn này so với dấu vết để lại trên lưng Lena, độ ăn khớp sẽ là bao nhiêu phần trăm?”
“Hừ… Ha ha…” Bác sĩ Doug nở nụ cười, “Tôi cố tình chọn dưới nước… Cứ nghĩ rằng với phương thức này sẽ không để lại dấu vết gì, không nghĩ tới lại bị chiếc nhẫn tố cáo…”
“Cho nên, ông thừa nhận mình giết Lena? Lý do vì sao, bác sĩ Doug?”
“Bởi vì con *** kia muốn đem bí mật của tôi bán cho đám phóng viên, để bọn người kia viết bài rồi in ra thành trăm ngàn ấn bản Mà con nhỏ kia bán bí mật của tôi, chỉ vì muốn nhận tiền để trả nợ cho thằng anh trai không thể tiếp tục bơi lội nữa đang nợ nần ngập đầu Lý do đáng cười bao nhiêu nhỉ Tất cả vết thương trên người con nhỏ kia từ lớn đến bé, mỗi lần sinh bệnh đều do tôi chữa cho nó Vậy mà nó đối với tôi”
“Bí mật của ông là gì?” Ian thản nhiên nhìn bác sĩ Doug.
“Nếu đã là bí mất… Tôi sao phải nói ra?” Bác sĩ Doug thản nhiên dựa lưng xuống ghế, lộ ra biểu tình không quan tâm nữa.
“Như vậy, vụ án của Allen và Anne thì sao? Cái chết của hai người bọn họ có liên quan gì đến ông không? Hay nói cho cùng, bọn họ cũng vì phát hiện ra ‘bí mật nho nhỏ’ của ông nên cũng bị giết?”
“Muốn đổ hết lên đầu tôi cũng được. Tôi không quan tâm.” Bác sĩ Doug nhắm mắt lại, trên môi là nụ cười thản nhiên.
Ông ta tựa như đang thưởng thức điều gì đó. Kể từ lúc ấy, con người này im lặng không nói nữa.
Ian rời khỏi phòng thẩm vấn, bóp bóp trán. Lúc này, đội trưởng đội cảnh sát phụ trách bắt bác sĩ Doug tiến đến bên cạnh Ian.
“Hắc, thanh tra Connor, nghi phạm khai như thế nào?”
“Ông ta thừa nhận mình giết Lena.”
“Sao chứ? Luật sư còn chưa đến hắn đã nhận tội rồi sao? Hắn thật sự cam chịu a.”
“Ông ta nói vì muốn che giấu một bí mật nên mới giết Lena… Lại không chịu nói ra bí mật kia rốt cuộc là gì.” Ian thở dài, chung quy vẫn cảm giác phản ứng của bác sĩ Doug nằm ngoài dự đoán của mình. Đối phương có thể nghĩ ra phương thức giết người như vậy, nhất định cũng đủ khả năng tìm cớ chạy tội. Nhưng người kia lại hoàn toàn buông tay chịu trói.
“Này, tôi nghĩ người của mình đã điều tra được ‘bí mật nho nhỏ’ của bác sĩ Doug là gì nha.”
Vị đội trưởng dẫn Ian đến trước một chiếc máy tính, trong đó là bản lưu giữ đoạn đối thoại của bác sĩ Doug lúc ở trong khách sạn. Nội dung là đơn thuốc trái pháp luật ông ta khai theo yêu cầu của khách hàng.
“Tôi dám cá với anh, nếu lục xét máy tính của ông ta, nhất định tìm được rất nhiều đoạn đối thoại giống như vậy. Nạn nhân Lena, có lẽ chính vì phát hiện ra bí mật này, mới bị bác sĩ Doug giết chết, sau đó ngụy tạo thành chết đuối ngoài ý muốn.”
Ian thở dài, “Chứng cứ này có thể làm sáng tỏ vụ án của Lena, nhưng chúng ta còn hai án mưu sát nữa…”
Chẳng lẽ, ba vụ án này thật sự độc lập với nhau?
Vì bác sĩ Doug hiện tại trở thành nghi phạm của án mưu sát, tất cả đồ dùng của ông ta cùng với giấy tờ, tư liệu, báo cáo đều phải xem xét lại từ đầu.
“Này… Bác sĩ Doug ngoại trừ việc khai đơn thuốc giả để buôn lậu thuốc ra ngoài, thực ra ông ta cũng là một người đáng thương.” Thanh âm vị đội trưởng khiến Ian lấy lại tinh thần.
“Anh có ý gì?”
“Ông ta bị u não.”
Ian nhận lấy báo cáo, mở ra xem, càng khẳng định hơn vụ án của Allen và Anne không có quan hệ tới bác sĩ Doug.
Bởi vì thời điểm Allen và Anne bị giết, bác sĩ Doug phải vào trong nội thành nhận kiểm tra não bộ. Ông ta không đủ thời gian gây án.
Như vậy kẻ giết Anne và Allen đến cùng là ai?
Nhưng dù thế nào, Ian vẫn không tin ba vụ án này hoàn toàn không liên hệ với nhau. Sao có thể trùng hợp như vậy, cách đây ba năm, ba người trẻ tuổi này cùng chứng kiến sự kiện Lucy chết đuối? Sau màn kịch của Haley, được rồi, Ian là người theo thuyết vô thần, hắn khẳng định chắc chắn Haley giả vờ như bị Lucy nhập hồn. Mà quan sát phản ứng của Lawrence, Ian cũng cảm giác được sự kiện Lucy chết đuối không hề đơn giản như bề ngoài của nó.
Hiện tại đã là rạng sáng ba giờ, Ian ngã người vào ghế dựa, tự hỏi không biết Haley bên kia ra sao rồi.
“Thanh tra Connor Đây là báo cáo khám nghiệm về dây thừng trong căn nhà gỗ”
Ian liếc qua một lượt báo cáo từ trên xuống dưới, lập tức xông ra ngoài, “Con mẹ nó, chuyện này vẫn chưa xong đâu.”
Người hầu của nhà Campolam tiến vào phòng dành cho khách, đang định giúp Haley kiểm tra nhiệt độ cơ thể lần nữa, lại phát hiện không tìm thấy người đang trên giường.
“Phu nhân Phu nhân Không thấy thanh tra Russell đâu cả”
“Cái gì?”
Vợ chồng Campolam lập tức đứng lên, chạy tới phòng dành cho khách, lật tung chăn nệm, tất cả còn phảng phất chút hơi ấm cơ thể.
“Chẳng lẽ thanh tra Russell đã tỉnh lại?”
Phu nhân Campolam nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện bóng người giữa sân vườn, lập tức hô lên: “Mau nhìn kìa Kia không phải thanh tra Russell sao?”
Giờ phút này, thân ảnh Haley như bị bóng tối vây chặt. Y để chân trần, trên người mặc sơ mi trắng, cơ thể lảo đảo đi về phía trước, tựa như một vong hồn.
“Cậu ta… Cậu ta không phải bị mộng du chứ?”
“Mau đi xem”
Vợ chồng Campolam vội vàng chạy xuống sân. Bọn họ không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ dọa đến Haley.
“Chúng ta… Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Hiện tại có thể làm gì chứ?” Ngài Campolam chậm rãi đi đến trước mặt Haley, lại phát hiện đối phương đang mở mắt.
Chỉ là ánh mắt y không hề có tiêu cự, tựa như cái xác không hồn.
Ngài Campolam nuốt xuống một ngụm nước bọt, cố gắng thả lỏng thanh âm của mình: “Thanh tra Russell… Cậu có nghe tôi nói không? Cậu tỉnh lại được chứ?”
Trong khoảnh khắc ấy, khóe môi Haley lộ ra một nụ cười yêu mị.
Ánh trăng huyền bí hòa trong bóng đêm hắc ám, mờ ảo cùng dữ tợn.
Ngài Campolam giống như bị hấp dẫn, bàn tay vươn ra chạm lên gương mặt Haley. Da thịt y lạnh lẽo mà nhẵn nhụi, tựa như sứ trắng khiến người ta mê mẩn không muốn buông tay.
Đúng lúc này, phu nhân Campolam tiến đến, kéo tay chồng mình xuống.
“Vì Chúa, ông có thể thu liễm một chút không? Cậu ta không phải mấy đứa nhóc vài tuổi dễ dàng bị ông lừa gạt, người kia là thanh tra liên bang đó”
Ngài Campolam giống như hiểu ra điều gì đó, lùi về sau hai bước.
Thanh âm mơ hồ tựa như truyền tới từ cõi xa xăm, khiến hai vợ chồng cùng quay đầu.
“Thả chúng tôi ra đi… Chúng tôi không muốn bị chốn dưới đó… Không muốn bị rễ tường vi quấn lấu, xương cốt chúng tôi bị xuyên qua, bị đủ loại côn trùng bò sát muốn đục thủng… Kia… Đóa hoa tường vi kia chính là mọc từ trong hốc mắt của tôi… Đóa hoa ấy siết lấy xương đùi của tôi… Van cầu ngài… Thả chúng tôi ra đi mà… Thả chúng tôi tự do a…”
còn lại…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT