Bi kịch không ngừng lấy một ngày
Triệu gia sống chết giữ lấy thể diện thực sự làm cho người ta thấy có chút dở khóc dở cười. Bề ngoài thì nguy nga lộng lẫy ăn vận gọn gàng, kỳ thực lộng lẫy cũng chỉ có chính sảnh và khách phòng, gọn gàng chỉ có áo khoác và bội sức, gian phòng bản thân ở thì đa số đều giột, ghế đa số đều lung lay sắp đổ, áo trong thì vá chằng vá đụp, keo kiệt tới vô phương cứu chữa. Gần đây lại thêm một quản gia có năng lực phá hoại kinh người, xem ra ngày diệt vong còn cách không xa nữa rồi.
Điểm này, từ quá trình giặt quần áo của Long Việt Băng có thể nhìn ra được.
Đem một bộ y phục nhúng vào trong dòng suối, y phục lập tức bị nước suối làm cho mất đi phân nửa, lại dùng gậy gỗ nện mạnh một trận, y phục vốn mỏng manh yếu đuổi lại còn bị tấn-công như vậy, càng trở nên rách nát, chả khác gì giẻ lau, đến vá cũng không thể. Cuối cùng Long Việt Băng đem non nửa cái giẻ lau quay về Triệu gia.
Giặt y phục xong Long Việt Băng bắt đầu đun nước. Đun không cẩn thận cạn gần hết, đem tất cả đổ đầy ấm trà vẫn còn dư, vì vậy Long Việt Băng lười biếng liền đem chỗ nước nóng thừa đi tưới cây… Hậu quả thảm khốc đương nhiên không cần phải nói.
Hoàn toàn không để ý những việc mình làm kinh khủng tới mức nào, Long Việt Băng tiếp tục làm hết phận sự mà đi quét phòng, cho ngựa ăn, mài đao… Lúc Triệu Du Vân thấy mí mắt giật liên tục phải từ luyện võ trường trở về hậu viện xem thế nào, thì Long Việt Băng đang ngồi trên nóc nhà sửa mái.
“Chủ nhà, đã về rồi?”
Long Việt Băng đứng dậy vẫy tay. Y khẽ động một cái, đỉnh mái ngói cũng bắt đầu rung rung.
“Ngươi… ngươi đừng lộn xộn…”
Triệu Du Vân biết rõ mái nhà yếu tới mức nào, cuống quýt mở miệng ngăn. Đáng tiếc đã muộn, Long Việt Băng dùng sức một cái, ‘rầm’ một tiếng, chọc thủng một cái lỗ lớn trên mái nhà. Xem ra… trong gian phòng này từ giờ sẽ là có mưa to.
“A… thực xin lỗi, ngoài ý muốn ngoài ý muốn.”
Long Việt Băng thả người nhảy xuống từ trên nóc nhà, đáp xuống trước mặt Triệu Du Vân.
“Ngoài ý muốn?” Mặt Triệu Du Vân căng ra, lạnh lùng nói “Vậy những thứ này cũng là ngoài ý muốn sao?”
Sau đó hắn chỉ vào đống y vật bị hủy tới thê thảm và đám hoa đã bị tuyên cáo tử vong.
“Còn nữa,” Hắn tiếp tục nói “Để chính miệng ta ăn con gà duy nhất trong nhà, bình hoa trong phòng khách bị ném vỡ xong ghép lung tung lại, trà có mùi vị cực kỳ kinh dị… những thứ này toàn bộ đều là ngoài ý muốn sao?”
“Chủ nhà…” Long Việt Băng hảo tâm mà chỉ “Nếu ngài muốn phát hỏa thì cứ phát hỏa đi, cố nén khó chịu lắm, ngài nhìn ngài mà xem… da mặt cũng co giật rồi đây nè…”
“Nhạc Băng!” Triệu Du Vân rốt cuộc bạo phát, giận dữ hét “Làm một con người, ngươi rốt cuộc còn có chỗ lợi nào?!”
“Phỏng chừng là không có…”
“Vậy ngươi mau chóng cút đi cho ta!”
“Ôi chao… Chủ nhà, thế nhưng ta đã ký khế ước ba năm rồi a.” Long Việt Băng cười nói “Khế ước đó là do ngài định mà, ngài không thể đổi ý a.”
“Ngươi…” Triệu Du Vân từ trước đến nay làm việc theo quy định một cách nghiêm ngặt lần đầu tiên thấy thống hận thời hạn lâu dài của khế ước này, ngồi ở trên bậc thang mà dỗi.
“Thấy ngươi tức giận ta thật cao hứng.” Cái tên khởi xướng còn ở bên thản nhiên mỉm cười.
“Ngươi…”
“Không nên bởi vì làm võ lâm minh chủ mà suốt ngày che giấu tâm tình mình…” Long Việt Băng ôn nhu nói “Ngươi tuy rằng có vẻ ngoài đẹp như vậy, nhưng suốt ngày xụ mặt thực sự rất tổn hại tới dung mạo của ngươi đó. Giống như bây giờ, lúc nên tức thì cứ tức, nên cười thì cứ cười, thật là tốt.”
“Thế nhưng sách nói…” Triệu Du Vân ảo não thanh minh.
“Sách viết gì quan trọng thế sao? Quan trọng tới mức vượt lên cả nguyện vọng cá nhân của ngươi?” Long Việt Băng ôn hòa khuyên bảo “Sách dù sao cũng là người khác viết, không có liên quan tới tình huống của bản thân ngươi. Con người có nhất thiết phải ép buộc bản thân làm những chuyện mình không muốn làm không?”
“Có.”
Triệu Du Vân, đã làm cục cưng ngoan hai mươi ba năm, trả lời không chút do dự.
“…”
Quên đi… xem ra tên này không thể khai thông trong một chốc một lát đâu.