Thế này… có tính là công đức viên mãn hay không??!
“Xem ra… hắn đã thật sự mất trí nhớ rồi.” Vương thái y đối với tình huống thình lình xảy ra này cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lắp bắp hồi đáp “Có lẽ là lúc đó nhìn thấy tình cảnh khiến hắn chịu phải kích thích cực lớn, hoặc là có thể đầu đã bị đánh quá mạnh…”
“Xin hỏi… các ngươi là gì của ta…?” Hoa Liên Sinh dùng thanh âm cực kỳ suy yếu để hỏi.
“Trời ạ… Trời ạ!!!” Long Việt Băng không chịu nổi sự thực rằng Hoa Liên Sinh đã mất đi ký ức, còn không ngừng xoay quanh trong phòng “Các ngươi xem… giọng điệu hắn nói có bao nhiêu lễ độ, ánh mắt hắn nhìn người khác có bao nhiêu ngây thơ!!! Trước đây hắn đâu phải như vậy? Nhìn thấy làm cho người ta tức muốn chết!”
“Tiểu Nhạc… Ngươi bình tĩnh một chút… Nhất định sẽ có biện pháp…”
“Đúng rồi…” Long Việt Băng hình như nhớ tới điều gì, đột nhiên ngừng bước, trên mặt mang nụ cười méo mó khiến người ta rợn tóc gáy “Ta nghe nói cách tốt nhất để chữa mất trí nhớ chính là để bệnh nhân bị đánh ngang với mức trước khi mất trí nhớ… hắc hắc hắc hắc…”
Vương thái y vừa thấy Long Việt Băng nhấc mộc côn to đùng ở bên cạnh lên, vội vã nhào tới ôm lấy thắt lưng y.
“Hoa Liên Sinh chết tiệt! Ta hôm nay không đánh cho ngươi quay về nguyên hình không được!”
“Đừng aaa! Thật vất vả mới cứu được… đánh nữa là hắn chết không cần phải nghi ngờ a!!!”
Tình cảnh hoàn toàn hỗn loạn.
Sau khi tĩnh dưỡng vài ngày, Hoa Liên Sinh rốt cuộc có thể xuống giường đi lại.
Có lẽ oán niệm trong lòng thực sự quá mãnh liệt, Logn Việt Băng “truyền bá” chuyện cũ của hắn như sau:
“Ngươi không phải tên là Hoa Sinh, chỉ là bởi vì trước đây ngươi bán lạc, cho nên mới có người gọi ngươi Hoa Sinh, kỳ thực tên của ngươi vốn cũng dễ nghe, gọi là Vượng Tài, ân… sau này chúng ta gọi ngươi như vậy nhé. Ngươi không có thân nhân, vẫn sống một mình, trước đây thường bán lạc cho nhà chúng ta, kết quả một hôm đi tới trước cửa nhà chúng ta thì bị sét đánh, ừm… có lẽ là trước đây làm rất nhiều việc thất đức đây mà. Sau đó thì, đại gia ta đây lấy tinh thần ‘cứu một mạng người còn hơn xây chùa bảy tháp’, nhặt ngươi đã sống dở chết dở trở về. Ngươi thấy đại gia chúng ta thật tốt, còn mời một danh y toàn quốc tới cứu ngươi sống lại. Aii, số tiền thuốc men phỏng chừng ngươi có bán lạc cả đời cũng không thanh toán hết được. Chi bằng như vậy đi, đại gia ta đây hảo tâm thu ngươi tới làm một người hầu quét rác trong nhà, cho ngươi ăn cơm, ý ngươi thế nào?”
Hoa Liên Sinh không nơi nương tựa, lại còn mất trí nhớ, chính là lúc tâm hồn yếu đuối nhất, vì vậy gật đầu thật mạnh nói:
“Tiểu nhân nguyện ý, tiểu nhân nguyện ý… Cảm tạ hảo ý của Nhạc đại gia, cảm tạ hảo ý của Nhạc đại gia…”
Không hề hoài nghi lời của Long Việt Băng.
Long Việt Băng trêu cợt được hắn xong, trong lòng cũng thấy khá hơn, đồng thời suýt chút nữa thì cười tới nghẹn thở. Trù nương hảo tâm nhắc nhở:
“Hoa Liên Sinh khôi phục ký ức xong sẽ giết ngươi…”
“Có sao nào, chỉ cần hắn có thể khôi phục ký ức, chỉ cần hắn có thể giết được ta, ta sẽ mặc hắn.” Long Việt Băng tiếp tục cười như điên.
“Nhưng mặt Hoa Liên Sinh đã hết sưng, nếu như đi lại chung quanh nhà chúng ta, tướng mạo đó quả thực hơi quá thu hút…”
“Chuyện này đơn giản.” Long Việt Băng xoay người, trái phải mỗi bên cho Hoa Liên Sinh một quyền, trên gương mặt anh tuấn của Hoa Liên Sinh nhất thời thêm một đôi mắt gấu mèo vô cùng thê thảm.
“Vầy là được rồi.” Long Việt Băng hoàn toàn không để ý Hoa Liên Sinh khóc thét, mỉm cười vẩy vẩy tay.
“Tiểu Nhạc… Ngươi thực sự quá kinh khủng…”
Cải-trang hoàn tất, Long Việt Băng chính thức đưa ‘Vượng Tài’ tới trước mặt Triệu Du Vân, giới thiệu hạ nhân mới tới này. Vốn tưởng rằng Triệu Du Vân sẽ nghi ngờ hỏi thêm mấy câu, không ngờ hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu ‘Ta đã biết’, sau đó phất tay bảo Hoa Liên Sinh lui xuống.
“Du Vân…”
Mấy ngày nay không quan tâm tới người trước mặt, Long Việt Băng mơ hồ thấy đối phương có chút kỳ quái.
“Chuyện gì?”
“Ngươi đang làm gì vậy?”
“Mùng tám đầu tháng sau tổ chức võ lâm đại hội, ta đang viết anh hùng thiệp.” Từ đầu tới cuối Triệu Du Vân không hề ngẩng đầu lên.
“Thế… tìm được Hoa Liên Sinh rồi à?” Long Việt Băng hỏi thử.
“Nếu tìm được, hiện tại hẳn đã không yên bình như vậy.”
“Ây…”
“Ngươi vẫn còn ở đây làm gì?” Triệu Du Vân nhẹ nhàng buông bút, chỉnh lý số thiệp đã viết xong trên bàn, đứng dậy xếp lên giá sách, thản nhiên nói “Ngươi không còn việc gì khác để làm à?” (Dỗi =)) )
Long Việt Băng vẫn xuất thần nhìn động tác của hắn. Sau một lát, nhẹ nhàng nói:
“Du Vân… hình như ngươi thay đổi.”
“Ta thay đổi chỗ nào?” Biểu tình cười như không cười.
“Ngươi gầy, hơn nữa ngươi có tâm sự.”
“. . .”
Triệu Du Vân nghe vậy, lặng yên không nói mà lặp lại động tác của mình.
“Du Vân, mấy ngày nay, chúng ta chưa từng hảo hảo trò chuyện.”
Triệu Du Vân hơi sửng sốt, lập tức đáp lại đầy cay đắng:
“Ngươi bề bộn nhiều việc… Ta cũng rất bận, không quấy rầy lẫn nhau, không phải cũng tốt sao?”
“Du Vân…”
Long Việt Băng đi dần tới gần bàn học. Dưới ngọn đèn lờ mờ, hai người bốn mắt nhìn nhau.
“Có phải ngươi… đã biết gì hay không?”
Long Việt Băng chưa từng hy vọng rằng có thể giấu diếm lâu sự tồn tại của Hoa Liên Sinh với Triệu Du Vân.
“…Ta cái gì cũng không biết. Ngươi làm gì, không liên quan tới ta.” Triêu Du Vân quay đầu đi, không nhìn vào mắt Long Việt Băng nữa.
Phản ứng như vậy, khiến Long Việt Băng nhạy bén lại càng thêm chứng thực suy đoán của mình, y khẽ thở dài một hơi, nói:
“Xin lỗi, ta vốn cũng không muốn giấu ngươi, nhưng thật sực là bất đắc dĩ… Kỳ thực hạ nhân vừa rồi chính là…”
“…Đừng nói nữa!” Triệu Du Vân nhíu chặt lông mày, cố hết sức khống chế thanh âm của mình “Ta cái gì cũng không muốn biết…”
Không muốn thừa nhận sự thực là mình bị gạt, không muốn miễn cưỡng đối phương nói ra chuyện không muốn nói, không muốn lại khiến đối phương có thêm chút khó xử nào, không muốn lần nữa thấy đối phương rời khỏi mình… Nếu y muốn, thì tùy y. Chỉ cần y không bỏ đi, chỉ cần y lưu lại…
Nhiều năm như vậy… Bản thân chưa bao giờ biết yêu hay được yêu, rốt cuộc bị khuất phục dưới tư tâm bi ai…
Mình… đối với y…
“Du Vân…”
Một tiếng gọi trầm thấp mà ôn nhu, theo đó là một cái ôm thật chặt. Long Việt Băng cảm thấy từ thân thể trong lòng truyền tới một trận run rẩy khiến người ta đau lòng.
Hóa ra Du Vân vẫn một mực kiềm chế. Nếu như sớm phát hiện một chút, thì tuyệt đối sẽ không làm hắn phải khổ sở…
“Từ hôm nay trở đi, ta thề sẽ không giấu ngươi bất cứ chuyện gì nữa… Để chúng ta có thể tin tưởng lẫn nhau, có được không?”
“Ngươi hà tất phải…”
“Du Vân.” Long Việt Băng nhẹ nhàng nâng mặt người trong lòng lên, dịu dàng hỏi “Nói cho ta biết, trong lòng ngươi đối với ta thế nào?”
“Ta…” Muốn nói lại thôi. Lông mi thật dài chậm rãi chớp hai cái, sau đó, cuối cùng cũng nói ra đáp án khiến Long Việt Băng mừng rỡ.
“Thích…”
“Ta yêu ngươi… Du Vân.”
Khẩn cấp phủ lên hai cánh hoa môi mỹ lệ, gần như thô bạo mà cắn mút. Tâm nguyện bấy lâu nay rốt cuộc tới lúc kết trái ngọt, Long Việt Băng không thể tiếp tục ức chế nội tâm cường liệt khát cầu được nữa.
Triệu Du Vân phối hợp theo nụ hôn nóng bỏng tới ngẹt thở này, không có bất cứ sự phản kháng nào. Tất cả bên trong khoang miệng đầu bị đối phương chiếm đoạt mãnh liệt, hơi thở ngọt lịm khồng kìm nổi mà tuôn trào. Trong đầu hắn đã trống rỗng, trước mắt ngoại trừ thân ảnh của Long Việt Băng, thì không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác nữa, hắn thậm chí cũng không muốn suy nghĩ tiếp theo có thể xảy ra chuyện gì.
Hóa ra, yêu và được yêu, chính là cảm giác tốt đẹp như vậy…