Long Việt Băng ngồi vào chỗ của mình trong sảnh, bắt đầu tự hỏi hôm nay tới Lâm gia đòi nợ trước hay là chỉnh đốn gia phong trước. Lúc này hạ nhân vừa rồi lại vội vội vàng vàng chạy vào thông báo:
“Nhạc quản gia… Ngoài cửa có người ──”
“Không phải lại là một khách nhân khí chất cao quý tuấn dật phi phàm nữa chứ hả?” Long Việt Băng nhàn nhã nâng chung trà lên.
“Không…”
Hạ nhân đó vừa nói chữ ‘không’ ra khỏi miệng, ngoài phòng đột nhiên có một lục y công tử xông vào, không chút khách khí hét lớn:
“Ta Mộ Dung Thanh Vũ đã trở về! Gọi Triệu Du Vân ra đây cho ta!”
Hắn khí thế hùng hổ thần tình ngạo nghễ, dường như Triệu Du Vân có thâm thù đại hận gì với hắn không bằng.
Long Việt Băng cũng không kinh ngạc, lé mắt sang nhìn, lục y công tử trước mặt nhìn qua còn rất trẻ, dáng vẻ không quá mười bảy mười tám, tướng mạo chỉ có thể nói là nghiêm chỉnh bình thường, cũng không có bất cứ điểm gì đặc biệt, vì vậy Long Việt Băng khép nắp chén trà lại, thản nhiên nói:
“Ồ… Hóa ra là một vị khách nhân không thể coi là khí chất cao quý cũng không thể tính là tướng mạo tuấn dật a… Mới sáng sớm đã tới Triệu gia làm ầm gì vậy? Nếu muốn rao hàng thì mời ra cửa rẽ phải tới chợ, nếu muốn kêu oan mời rẽ trái tới quan phủ, các hạ đi thong thả, không tiễn.”
“Ngươi là ai?!” Lục y công tử bị thái độ không cho là đúng của y làm tức muốn chết “Ngươi thì tính là cái thứ gì? Dám mạo phạm bản thiếu gia?!”
“Ta là người, không phải ‘thứ gì’.” Long Việt Băng thản nhiên ngáp, lười biếng nói “Thật vô ý a, nhà chúng ta trước giờ không thu người hầu nào tướng mạo không qua cửa, nói chung thỉnh các hạ đi kiếm gia đình tử tế khác a.”
“Ta tới không phải để tìm việc làm!” Lục y công tử nổi trận lôi đình.
“Vậy ngài là người quen cũ của Du Vân?”
“Ta không thèm làm bằng hữu với hắn!”
“Vậy ngài là tới bái sư học nghệ?”
“Ta đường đường là con cháu nhà Mộ Dung, vì sao phải bái hắn ta làm thầy?!”
“Ây… thứ nhất không phải tới xin việc, thứ hai không phải bái sư, ba không phải ôn chuyện. Nói chung ── ngài là một người xa lạ.” Long Việt Băng nhẹ nhàng buông chén trà, ôn nhu gọi “Người đâu, đem hắn đuổi đi.”
“Ngươi ngươi ngươi…”
“Nhạc quản gia, không được vô lễ.” Triệu Du Vân chậm rãi đi tới, ngăn đám người hầu lại, nói “Vị này chính là tiểu thiếu gia của Mộ Dung gia, Mộ Dung Thanh Vũ.”
“Hừ!” Người muốn tìm đã xuất hiện, Mộ Dung Thanh Vũ vung ống tay áo, oán hận nói “Không ngờ đường đường võ lâm minh chủ lại huấn luyện hạ nhân như thế này! Một quản gia nho nhỏ, lại dám làm càn như vậy!”
“Lời đó ngươi nói sai rồi, Mộ Dung công tử.” Long Việt Băng cười nhạt “Ta cũng không phải hạ nhân Triệu gia.”
“Vậy ngươi là cái gì? Đừng quên, quản gia cũng là hạ nhân!”
Lúc này, chỉ thấy Long Việt Băng nhìn phó dịch xung quanh, lên giọng hỏi:
“Các vị, nói một chút xem, ta là ai nhỉ?”
Mọi người nghe câu hỏi của Long Việt Băng, lập tức ngừng làm việc, xoay người trăm miệng một lời:
“Ngài là thần! Ngài là thần!”
“Tốt.” Long Việt Băng cười thỏa mãn (tự sướng cấp độ cao rồi = = ) “Mộ Dung công tử, hiện tại ngươi đã biết rồi chứ?”
Mộ Dung Thanh Vũ không biết rõ trình tự địa vị kỳ lạ của cái nhà này, lại một lần nữa tức tới choáng váng đầu óc, ngã bịch xuống ghế.
“Mộ Dung công tử.” Triệu Du Vân thấy hắn im lặng, lễ độ mở miệng hỏi “Xin hỏi hôm nay đại giá quang lâm có gì chỉ giáo?”
“Đúng…” Thiếu chút nữa quên mục đích tới đây, Mộ Dung Thanh Vũ nhất thời tỉnh ngộ, thoáng cái lại nhảy dựng lên.
“Triệu Du Vân! Ta ở ngoài tu hành hai năm, ngày hôm nay rốt cuộc tới lúc cùng ngươi phân cao thấp!”
Phân cao thấp??! Long Vịêt Băng sửng sốt. Tên tiểu tử thiếu đại não này rốt cuộc là có mục đích gì?
“Ngươi cùng ta tỷ thí, nếu như ta thắng, ngươi nhất định phải giải trừ hôn ước với Lâm Giác!”
A… thì ra là thế.
Nhìn dáng vẻ kích động của Mộ Dung Thanh Vũ, Long Việt Băng bỗng nhiên rất muốn cười trộm.
Đã sớm ước có ai đó tới tiếp nhận cái củ khoai lang nóng bỏng tay Lâm Giác nọ, hiện tại chẳng phải vừa lúc sao? Chỉ là… Du Vân kia là đầu gỗ coi trọng lời phụ mẫu như vậy, sợ rằng sẽ không đơn giản đồng ý đâu…
“Mộ Dung công tử, hôn sự của ta với Lâm cô nương là lệnh của phụ mẫu, không thể dùng thái độ tùy tiện để đối đãi.” Triệu Du Vân nói nghiêm túc “Đề nghị khiêu chiến của ngươi, xin thứ cho ta không thể đáp ứng.”
Quả nhiên đoán không sai… Long Việt Băng phát sinh một tiếng thở dài dưới đáy lòng.
“Hừ.” Một Dung Thanh Vũ thấy hắn thần sắc kiên quyết, có chút không cam lòng hỏi lại “Ngươi không phải là không dám đấy chứ?”
“Không phải như thế.” Triệu Du Vân trả lời thản nhiên.
“Ta nhìn ra ngươi sợ bị ta đánh bại sẽ mất thể diện của võ lâm minh chủ, mới không nhận lời khiêu chiến đúng không?” Mộ Du Thanh Vũ cười lạnh.
“Không phải như thế.”
“Vậy còn có thể thế nào? Ngươi là đồ nhát gan, căn bản không xứng làm trượng phu của Lâm tiểu thư!” Mộ Dung Thanh Vũ thấy hắn không phản bác gì nhiều, dáng vẻ càng lúc càng kiêu ngạo, nói càng lúc càng chọc ngoáy.
“Không phải như thế.”
Ta bảo Du Vân à… ngươi còn định nói mấy lần ‘Không phải như thế’ nữa đây?
Long Việt Băng không nhịn được, phút chốc đứng lên, nói với Mộ Dung Thanh Vũ.
“Ta thay hắn nhận lời khiêu chiến của ngươi.”
“Nhạc Băng!!!” Đôi lông mày tú lệ của Triệu Du Vân cau lại.
“Tốt tốt!” Mộ Dung Thanh Vũ phá lên cười “Nếu Nhạc quản gia đã có địa vị cao như thế ở nhà này, vậy quyết định của ngươi liền có thể đại biểu cho quyết định của Triệu Du Vân rồi.”
“Không sai.”
“Ta tuyên bố trước, luận võ ba ngày sau, ta và hắn không chỉ muốn luận võ, còn phải so văn. So cầm kỹ, so kỳ nghệ, so thư pháp, so họa công.” Mộ Dung Thanh Vũ từ nhỏ tài nghệ xuất chúng, cho nên rất tự cao, cảm thấy lần này tỷ thí nắm chắc thắng lợi, không khỏi càng thêm đắc ý.
“Không thành vấn đề.” Long Việt Băng ung dung đáp ứng, hoàn toàn không để ý mây đen trên mặt Triệu Du vân.
“Chúng ta đây ba ngày sau gặp mặt ở Lãnh Tuyền sơn trang của Lâm gia, cáo từ.”
Mộ Dung Thanh Vũ thỏa mãn cười ha ha, đi ra đại môn Triệu gia.
Lặng yên một hồi, Triệu Du Vân khó chịu nói:
“Ngươi là định gây phiền toái cho ta…”
“Không sao đâu, ngươi sẽ không thua hắn đâu.” Long Việt Băng ôn nhu cười “Bất luận là đọ cái gì, ta đều có thể cho ngươi lấy ưu thế áp đảo để thắng tiểu tử kia.”
“Thế nhưng ta cũng không tinh thông cầm kỳ thi họa.”
“Đừng lo lắng. Ngươi quên rồi sao? Bên cạnh ngươi còn có quản gia vạn năng là ta a.” Long Việt Băng vỗ nhẹ vai hắn, nói khoác không đỏ mặt “Ta chính là người duy nhất trên đời này thượng được phòng lớn hạ được phòng bếp trên thông thiên văn dưới tường địa lý tinh thông mọi kiểu kỹ năng cầm kỳ thi họa ngâm thơ hát đối thêu thùa may vá nữ công y học dược lý (tiếp theo tỉnh lược…) đều nắm vững a.”
“Thật không?” Thỏ con vô tri hỏi.
“Đương nhiên.” Sói xám tà ác đáp.
Tuy rằng Long Việt băng rất muốn thoải mái đem Lâm Giác biếu tặng miễn phí cho Mộ Dung Thanh Vũ, thế nhưng lần này tỷ thì dù gì cũng quan hệ tới vấn đề thể diện võ lâm minh chủ của Triệu Du vân…
Vậy nên phải đem hết toàn lực ra bảo chứng ── toàn thắng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT