Thu hoạch hoành tráng của ai đó
Nam nhân giữ Lâm Giác phát giác ra động tĩnh khác thường một cách nhanh chóng, quay đầu thấy Long Việt Băng và Ngô Ảnh Trạch đuổi theo hắn, vội vã một tay vác Lâm Giác lên vai, chốc lát đã lủi vào trong hẻm nhỏ.
Long Việt Băng và Ngô Ảnh Trạch chăm chú đuổi theo sau, chỉ sợ một khi bất cẩn sẽ mất dấu.
Nam nhân khiêng Lâm Giác chạy xuyên qua thành, càng chạy càng xa, rất nhanh đã trốn tới một rừng cây vắng vẻ tại ngoại ô.
Hiện tại đang giữa mùa thu, trong rừng lá cây khô vàng bị gió thổi qua, phủ đầy đất, tạo thành một tấm thảm xốp, dẫm lên trên sẽ phát sinh âm hưởng sàn sạt.
Bởi cây trong rừng thực sự rất nhiều, trở ngại tầm nhìn, vậy nên Long Việt Băng chỉ có thể dựa vào âm thanh để phán đoán phương hướng nam nhân kia chạy đi.
Nam nhân đó tựa hồ rất quen thuộc cảnh vật trong rừng, hơn nữa khinh công không tệ, không lâu sau liền kéo dài khoảng cách với hai người. Long Việt Băng chỉ thấy âm hưởng mà đối phương phát ra càng lúc càng nhỏ dần rồi biết mất, lúc này mới có chút tiếc nuối dừng bước.
“Không đuổi theo sao?”
Ngô Ảnh Trạch thấy y ngừng lại, cũng lập tức ngừng chân, quay đầu hỏi.
“Không được, đuổi không kịp.” Long Việt Băng bình ổn hô hấp, đáp lại “Thật đáng tiếc… Vốn cho rằng đã tìm được đầu mối.”
“Không sao, chí ít chúng ta cũng biết Lâm Giác vẫn còn trên nhân thế.” Ngô Ảnh Trạch khuyên giải an ủi “Hôm nay thôi vậy, đợi sau khi ta trở về sẽ phái người đi tìm.”
“Ừm.” Long Việt Băng gật đầu.
“Cứu… cứu ta…”
Lúc này, lỗ tai của hai người nghe thấy được một tiếng cầu cứu vô cùng yếu ớt.
Thanh âm này phiêu đãng trong cơn gió nhẹ.
“Nhạc quản gia… là ngươi sao…? Tới cứu ta…”
Nghe thấy tên mình, Long Việt Băng hơi sửng sốt, sau đó vội vàng chạy về hướng phát ra âm thanh…
Hóa ra người nọ là Lâm Giác! Nàng đang ngồi dưới một thân cây, rên rỉ vô cùng đau đớn.
“Xem ra tội phạm không mang nàng theo, mà bỏ nàng ta ở lại đây để chạy thoát thân.”
Ngô Ảnh Trạch ngầm suy đoán sơ qua, sau đó ngồi xổm xuống, thân thiết hỏi Lâm Giác:
“Lâm tiểu thư, ngươi không sao chứ?”
“Chân ta bị trật rồi… Đau quá…” Lâm Giác trời sinh yếu ớt có vẻ sắp phát khóc “Người kia đối với ta rất hung ác… Ta sợ quá… Mấy ngày nay chỉ sợ hắn sẽ đột nhiên giết ta…”
“Người kia rốt cuộc là có thân phận thế nào? Vì sao lại muốn bắt ngươi?”
“Ta không biết…”
Có lẽ là nhớ tới một hồi ức tồi tệ, thân thể Lâm Giác run lên, kinh khủng mà co rúm lại.
“…Ta tạm thời không hỏi ngươi nữa.” Ngô Ảnh Trạch thấy nàng sợ hãi, ôn hòa nói “Trước tiên chúng ta đưa ngươi về đã, được chứ? Phụ thân ngươi hẳn là rất lo lắng.”
Ngô Ảnh Trạch vươn một tay, muốn nâng Lâm Giác dậy.
“Cảm tạ ngài… Thái thú đại nhân.”
Lâm Giác run run vươn tay, cố sức nắm lấy cánh tay Ngô Ảnh Trạch để đứng lên. Trong đôi mắt đen láy của nàng bao hàm nước mắt lấp lánh, đồng thời cũng kín đáo ẩn dấu một…….
“Ảnh Trạch ── mau tránh ra…!!!”
Tất cả đều phát sinh trong nháy mắt đó.
Theo tiếng gọi gấp gáp bỗng nhiên phát ra của Long Việt Băng, thân thể Ngô Ảnh Trạch chậm rãi ngã xuống đất.
“Ảnh Trạch ──!!!”
‘Lâm Giác’ cầm chủy thủ vẫn giấu kín nãy giờ, lúc này đã nhiễm máu của Ngô Ảnh Trạch, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm tà. Hắn nhanh chóng nhảy tới, muốn cho Ngô Ảnh Trạch thêm một đao trí mạng.
“Dừng tay!”
Long Việt Băng tiến tới ngăn trở chủy thủ sắp sửa hạ xuống, đánh nhau với thích khách.
Không thể không nói chính là… thích khách này thực sự rất mạnh, hành động cũng thực sự quá chuẩn. Đầu tiên dịch dung thành Lâm Giác, phái một đồng bọn đem mình đi, để đối phương tưởng lầm mình là Lâm Giác thật… Sau đó nhân lúc đối phương không đề phòng thì đại khai sát giới. Nếu như không phải Long Việt Băng biết Lâm Giác thật bởi vì ra ngoài đã lâu, chưa gặp qua Thái thú mới nhậm chức, bọn họ có lẽ hiện giờ vẫn còn chưa phát hiện ra Lâm Giác trước mặt kỳ thực là giả.
Nếu như sớm nhận ra chỗ bất thường thì tốt rồi… Nếu vậy Ảnh Trạch đã không xảy ra chuyện. Bây giờ rơi vào tình huống này, bảo y làm sao ăn nói với tiểu hoàng thúc đây?
Không chỉ về mặt đầu óc, ngay cả võ công của thích khách lần này cũng hơn hẳn hai lần trước. Nội công thâm hậu, tràn ngập tâm cơ, hầu như có thể cùng y không phân được cao thấp. Xem ra đại nhân vật muốn mạng y kia đã đem toàn bộ tiền cược vào lần ám sát cuối cùng này. Thế nhưng y không rõ, vì sao thích khách lại chọn động thủ với Ảnh Trạch đầu tiên?
Long Việt Băng một cước đá vào tay trái thích khách, đánh rơi chủy thủ, đối phương bị lực chấn động mạnh vẫn đứng vững không lui, bắn ra ngân châm đã chuẩn bị từ trước. Long Việt Băng không tránh kịp, trên vai bị một cây ngân châm đâm trúng.
Cảm giác tê dại nhất thời tràn ra từ bả vai, còn chưa kịp phản ứng lại, đối phương đã tiếp tục theo đà công kích. Long Việt Băng xoay người né, nhưng bỗng nhiên thân thể bất ổn, nặng nề ngã xuống đất.
Thích khách thấy biểu tình Long Việt Băng khổ sở, giãy dụa nhiều lần không dậy nổi, biết độc châm vừa đâm trúng đã phát huy tác dụng.
“Ha ha ha…” Nụ cười âm tà đó, thanh âm khàn khàn đó, ‘Lâm Giác’ hóa ra lại do một nam nhân thân hình mảnh mai giả trang.
Thích khách khinh miệt nói:
“Xem ra công phu của Long Việt Băng cũng chả ra gì… vì sao hai lần trước lại thất bại nhỉ?”
Hắn dừng một chút, cười nói:
“Cảm giác ra sao? Hiện tại có phải toàn thân bắt đầu tê dại, không thể nhúc nhích hay không?”
“Ta chưa thấy tên sát thủ nào lại lắm mồm như ngươi…” Long Việt Băng thôi giãy dụa, thần sắc đạm nhiên nói “Muốn giết thì giết đi, ta chỉ cầu ngươi thả cho Ảnh Trạch một con đường.”
“Buông tha hắn? Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười lớn khoa trương truyền tới “Người ta không thể buông tha nhất chính là hắn!”
“Vì sao?”
“Ngươi không hiểu đâu, ta cũng chẳng muốn nói với ngươi.” Thanh âm khàn khàn của thích khách như mang theo tiếng nghẹn ngào, trong nháy mắt biểu tình của hắn có vẻ thống khổ, nhưng rồi lại lập tức khôi phục dáng vẻ lãnh khốc.
“Long Việt Băng, ta sẽ tiễn ngươi ra đi thống khoái.”
Viu viu viu ──
Thích khách bỗng nhiên nghe thấy âm thanh không tầm thường, cảnh giác ngẩng đầu, sau đó hắn thấy một cảnh tượng mà trăm triệu lần cũng không ngờ tới… Mười mấy hộ vệ như thần binh trời giáng, đều đáp xuống bên cạnh bọn họ, vây lấy.
“Thế này…”
Thích khách cực kỳ ngạc nhiên, nhưng phản ứng của hắn cũng rất cấp tốc, lập tức cầm lấy chủy thủ để trên cổ Long Việt Băng, lớn tiếng uy hiếp:
“Không được tới đây ──!”
Đám hộ vệ mới bước về phía trước vài bước thấy hành động của thích khách, đều đứng tại chỗ không dám đi tới. Dù sao bọn họ cũng phải đảm bảo sự an toàn của Long Việt Băng.
“Nếu tới đây… ta sẽ lập tức giết hắn!”
Thanh âm vốn tràn đầy tự tin của thích khách dần dần trở nên hoảng loạn, trong ánh mắt tràn ngập tình tự khó hiểu.
Long Việt Băng nhìn hắn thình lình có thay đổi, bỗng nhiên hơi nở nụ cười.
“Ngươi có biết… chỗ thiếu hụt lớn nhất của ngươi trong vai thích khách là gì hay không?” Long Việt Băng thấp giọng hỏi.
“Ngươi câm miệng!” Thích khách đè chủy thủ xuống, tạo nên một vết máu trên cổ Long Việt Băng.
“Làm thích khách, dù là phải hy sinh tính mệnh cũng phải đạt được mục đích, mà thiếu sót lớn nhất của ngươi… chính là ngươi căn bản không muốn chết.”
Long Việt Băng vừa dứt lời, bỗng dưng cố sức đá vào người ở trên, nhào lên áp trụ đối phương.
Tình thế cải biến trong nháy mắt. Long Việt Băng giữ lấy cổ thích khách, khí lực lớn tới mức khiến đối phương khiếp sợ.
“Ngươi… ngươi không trúng độc?!”
“Chút độc ấy chỉ làm ta thấy hơi tê tê mà thôi, không thể làm gì nổi ta.” Long Việt Băng cười khẽ, “Dược tính của ‘Hoặc tâm tán’ quá nhẹ. Lần sau chí ít cũng phải đổi sang dùng ‘Liên diễm’ hay là ‘Bích lạc’ ý!”
Nói xong, Long Việt Băng không đợi thích khách đáp lời, điểm mạnh vào hôn huyệt của đối phương.
“Hô…”
Cuối cùng cũng giải quyết xong chuyện phiền toái này, Long Việt Băng nhẹ nhàng thở hắt ra. Hộ vệ xung quanh đều tiến lên, bắt lấy thích khách, có người thì đi để ý thương thế của Ngô Ảnh Trạch. Hõm vai Ngô Ảnh Trạch bị đâm một đao, chảy máu rất nhiều, nhưng không đủ nguy hiểm tính mạng
Những hộ vệ này chắc là Ảnh Trạch âm thầm an bài đi theo bọn họ… Long Việt Băng thầm nghĩ.
Đúng lúc đó…
“Tiểu Việt, đã lâu không gặp a…”
Long Việt Băng đang trong trạng thái uể oải nghe được thanh âm truyền tới từ cách đó không xa, nhất thời lưng cứng đờ.
Cái giọng này… thật là giống đã nghe qua ở đâu đó nha…
Lẽ nào… là là là là là…
Không không không không thể nào a…
“Ban ngày ban mặt, sao lại có ảo giác a… ha ha ha ha…”
Long Việt Băng vỗ đầu, chột dạ phá lên cười.
“Không phải ảo giác, ngươi cũng không cần phải trốn tránh hiện thực.” Cái thanh âm kia hết lần này tới lần khác phá tan kỳ vọng trong nội tâm của Long Việt Băng.
“Ngươi quay lại đây.”
“Ha ha…” Tự biết trốn không thoát, Long Việt Băng đành cười gượng xoay người “Tiểu hoàng thúc… ấy, không… Hoàng đế bệ hạ…”