Bầu trời thành phố hôm nay bị mưa phùn che khuất, cũng như con người ở đây, đại bộ phận lúc nào cũng vội vàng đầy áp lực.
Nhân quả luân hồi, bánh xe vận mệnh lặng lẽ chuyển động, một ngày nào đó, người từng làm chuyện xấu sẽ như bị gương phản chiếu mà hứng hậu quả do chính mình gây ra.
“Lại đây.” Ngồi trên ghế, Mile vươn cánh tay có chút run rẩy ra, rồi lại thu về, hai tròng mắt vẫn nhìn chăm chú vào nam nhân an tĩnh ở bên.
Được hắn trị liệu, Chu Mặc đã tốt hơn rất nhiều, không còn e ngại người khác tới gần hoặc đụng chạm nữa, tính cách cũng ôn hòa hơn, không một mình chạy đi như trước.
Giờ phút này, Chu Mặc an tĩnh ngồi đó, bên trái là Mile, bên phải là Lục Hoa Thiên, cả ba đều ngồi yên không nhúc nhích.
Bác sĩ nói, hôm nay đã có thể tháo băng trên mặt nam nhân ra.
Nhưng mà bọn họ làm sao có thể vạch trần miếng băng trên mặt nam nhân đây, làm sao đối mặt với nam nhân, làm sao nhìn nam nhân đau đớn được chứ, bọn họ không phải sợ vết sẹo đó, mà là sợ hãi cảm giác thống khổ khi nhớ tới nam nhân từng bị tổn thương như thế nào.
Vết sẹo đó cả đời không hết, cũng sẽ không xóa được cái quá khứ đáng sợ đó trong lòng mọi người.
Chu Mặc đau đớn, bọn họ càng đau đớn hơn.
Mile không cách nào cởi miếng băng trên mặt nam nhân ra, hắn ngồi xuống một bên, hít một hơi thật sâu, chờ ý của Lục Hoa Thiên. Người kia có chút nặng nề đi tới trước người nam nhân, rồi ngồi xổm xuống nhìn Chu Mặc, Chu Mặc thấy Lục Hoa Thiên nhìn mình, cũng nhìn lại Lục Hoa Thiên, cứ như vậy mà đối mặt.
Nam tử vuốt ve gương mặt của nam nhân, rồi mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Vô luận em như thế nào, em vẫn chính là em, vĩnh viễn là Chu Mặc mà tôi yêu nhất.”
“Hết thảy đều đã qua, em chỉ cần nhớ kỹ lời này, chúng tôi sẽ yêu em cả đời, cũng vĩnh viễn ở bên em, chúng tôi yêu em, yêu rất nhiều.” Lục Hoa Thiên ôn nhu nói, bỗng ánh mắt Chu Mặc có chút lóe lên.
Mile ở bên nghe Lục Hoa Thiên nói, cũng nghe rõ Lục Hoa Thiên nói “chúng tôi”, chứ không phải “tôi”, nói cách khác, Lục Hoa Thiên cũng đã chấp nhận Mile.
Người này thật sự yêu Chu Mặc, nếu không, làm sao y đồng ý để hắn ở bên Chu Mặc chứ.
Không, không chỉ mình y, mà tất cả mọi người đều thay đổi.
Mile nhìn Lục Hoa Thiên, mà Lục Hoa Thiên cũng cảm giác được mà quay lại nhìn, ánh mắt như muốn hỏi: Dù Chu Mặc thế nào, cậu cũng sẽ ở lại chứ?
Mile cười gật đầu.
Đúng vậy, hắn sẽ ở lại.
Lục Hoa Thiên vươn tay, có chút đau lòng mà bóc nhẹ lớp băng gạc màu trắng trên mặt nam nhân…
Khi lớp băng màu trắng được rút ra mà rơi xuống đất, lột xác không phải là con bướm xinh đẹp, mà là vết sẹo xấu xí trên đó, kéo dài tới tận khóe môi nam nhân.
Lục Hoa Thiên có chút run run xoa nhẹ lên nửa mặt trái của Chu Mặc, Chu Mặc thấy hai tròng mắt tràn đầy đau đớn của Lục Hoa Thiên, phảng phất như định nói gì.
Bỗng hắn lùi lại, tránh khỏi sự đụng chạm của y.
Tay Chu Mặc sờ nhẹ lên mặt mình, vuốt ve cái thứ giống như con rết đó.
Trong ánh mắt hắn, tràn ngập bàng hoàng cùng bất lực.
“Chu Mặc…” Mile đứng lên, nhìn nam nhân.
Hắn thấy vết sẹo xấu xí trên mặt Chu Mặc, con tim bỗng co thắt lại, đau đớn đến không thở nổi.
Hắn đi lên, gặt gao mà ôm chặt nam nhân.
“Chu Mặc!” Lục Hoa Thiên đột nhiên gọi to, nam nhân vốn đang ngồi an tĩnh bỗng bật dậy chạy vào phòng vệ sinh, Lục Hoa Thiên cùng Mile cũng vội vàng đuổi theo.
Vừa tới cửa, hai người chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng la đến khàn cả giọng.
“Chu Mặc, đừng như vậy!”
Trong phòng vệ sinh, nam nhân nhìn hỉnh ảnh trong gương mà gào to, đây là hắn sao?
Vết sẹo xấu xí tựa như con rết đang bò trên mặt hắn, cả cảm giác đau đớn như liệt hỏa thiêu đốt trái tim hắn, hắn đau quá, đau quá…
Chu Mặc ôm mặt mình gào to, một tay cầm lấy thứ gì đó ném vào chiếc gương trên tường, kia không phải là hắn, cái tên xấu xí đó sao là hắn được chứ?
“A a a a—-” Dòng lệ bất lực từ khóe mắt chảy xuống.
Cơn ác mộng đau đớn đó, sẽ vĩnh viễn ghi dấu trên mặt hắn, cả đời này, không bao giờ biến mất.
Tại sao, tại sao lại đối xử với hắn như vậy?
“Chu Mặc!” Lục Hoa Thiên chạy tới ôm chặt nam nhân đang run rẩy trong góc phòng, nhìn nam nhân như thế, trái tim y như tan vỡ, nam tử ôm chặt lấy Chu Mặc, không ngừng nói: “Đừng như vậy mà, Chu Mặc, tôi nói rồi, vô luận em biến thành thế nào, em vĩnh viễn vẫn là Chu Mặc, vĩnh viễn! Đừng nghĩ những chuyện không vui nữa được không? Tôi van em đấy…”
Đứng bên cạnh, Mile nhìn nam nhân đang run rẩy trong lòng Lục Hoa Thiên, hai tròng mắt hắn cũng tràn ngập phẫn nộ cùng bi ai.
Hắn phẫn nộ, vì không cách nào giúp được nam nhân.
Hắn bi ai, vì nhìn thấy nam nhân đau lòng.
Mile đột nhiên ra khỏi phòng vệ sinh, lát sau trở lại, trên tay hắn đã cầm theo một cái ghế, hắn giơ cao rồi hung hăng đập nát tấm gương trên tường.
“Xoảng” một tiếng, tấm gương nứt một đường thật lớn.
Mile lại tiếp tục đập, từng phát từng phát, cho đến khi tấm gương đó vỡ thành từng mảnh nhỏ, không cách nào chiếu rõ hình ảnh mới thôi.
Thở phì phò, Mile quăng ghế đi, xoay người nhìn nam nhân, nhẹ giọng nói: “Không sao rồi.”
“Chu Mặc, ở trong lòng tôi, anh vĩnh viễn là Chu Mặc.” Mile ngồi xổm xuống, giơ tay về phía nam nhân.
Chu Mặc có chút né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không cự tuyệt Mile.
Lục Hoa Thiên nhìn Mile cười cười, Mile cũng nhìn lại Lục Hoa Thiên mà cười.
Hai người bọn họ, mãi mãi sẽ yêu thương bảo vệ nam nhân.
“Tốt lắm, không sao rồi.” Lục Hoa Thiên đỡ nam nhân dậy, còn nam nhân thì cúi đầu không dám nhìn Lục Hoa Thiên, hoặc là nói, Chu Mặc không muốn ai nhìn thấy vết sẹo xấu xí đó.
“Chu Mặc, em thật là…” Lục Hoa Thiên tươi cười bất đắc dĩ, y nhẹ nhàng nâng mặt nam nhân lên, nam nhân có chút giãy dụa không muốn ngẩng đầu, nhưng Lục Hoa Thiên vẫn ôn nhu nói.
“Tôi yêu em…” Lục Hoa Thiên vừa nói vừa vuốt mái tóc đang che mặt nam nhân ra, để lộ vết sẹo xấu xí, thế mà, nam tử vẫn dịu dàng hôn lên đó một cách trrìu mến.
Chu Mặc không còn giẫy dụa nữa, mặc kệ Lục Hoa Thiên hôn lên vết sẹo đó, trong lòng hắn, bỗng cảm thấy ấm áp hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT