Từ sau buổi họp đó, Phí Nhĩ Đức đúng là luôn theo Chu Mặc đi tiếp đãi khách.

Chính là không khí cảm giác có chút không thích hợp lắm. Ở ngoài mặt đều luôn thảo luận về sản phẩm, cái nào cần chỉnh sửa lại, cái nào có thể bắt đầu sản xuất. Điều đáng nói là ngữ điệu của người đó vẫn khiến cho Chu Mặc khó nói thành lời.

Có lẽ để phân biệt cao thấp, cả Lục Hoa Thiên cùng Phí Nhĩ Đức đều dùng những lời tao nhã nhưng cũng có mờ ám trào phúng trong từng lời nói, làm cho kẻ tự phụ về tiếng Anh như Chu Mặc nhiều lần chịu đả kích. Người so với người, thật là tức chết mà.

“Tối thứ năm là buổi cốc-tai chúng mừng sự hợp tác của chúng ta, Chu Mặc nhất định phải đến chứ?” Nhấm nháp hương vị lan hồng trà hoàng gia, Lục Hoa Thiên nói.

“Ân.” Loại tiệc cốc-tai này ai cũng muốn đi, có thể giao tiếp với tầng lớp khác, lại có thể mở rộng tầm mắt, mở rộng quan hệ, đó chính là tác dụng của tiệc rượu.

Nhưng đối với Chu Mặc mà nói, không quen biết nhiều người cũng không sao cả, hắn sớm muộn gì cũng về nước.

“Chắc là lúc đó, Phí Nhĩ Đức ngài cũng nên mang theo bạn gái xinh đẹp của mình theo cùng đi.” Lục Hoa Thiên nhẹ giọng cười nói: “Ngài nên cảm ơn Cách Lôi Ti tiểu thư, nếu không phải nàng cực lực đề cử ngài với ta, ta nghĩ cũng sẽ không có buổi hợp tác ngày hôm nay. Nàng ấy rất quan tâm đến ngài đó nha.”

Chu Mặc bất động mắt nhìn Phí Nhĩ Đức. Người sau vẫn như cũ, duy trì nụ cười ôn hòa, tao nhã dùng thìa khuấy chén lan hồng trà: “Lục tiên sinh đã hiểu lầm rồi. Ta cùng Cách Lôi Ti từ nhỏ đến lớn chỉ coi nhau như bạn, cũng không có quan hệ người yêu. Nhưng ta nghe nói phu nhân của Lục tiên sinh ngài đây rất hiền lành xinh đẹp phải không?”

“Ha hả…” Tựa người vào ghế, Lục Hoa Thiên hai tay khoác vào nhau cười nói: “Không, Ta ba năm trước đã ly dị rồi. Hiện tại vẫn còn độc thân.” Cùng lúc này liền đưa mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Chu Mặc.

Chu Mặc nhíu mày… Sao lại nhìn hắn? Đừng có nói là Lục Hoa Thiên vì hắn mà thủ tiết tới giờ chứ. Nhưng người họ Lục kia kết hôn hay ly dị thì có liên quan gì đến hắn, tang lễ có mời hắn cũng chưa chắc tham dự.

“Chu Mặc, ngươi cũng độc thân sao?” Lục Hoa Thiên bỗng nhiên chuyển hướng sang Chu Mặc: “Bất quá đã hơn ba mươi, ngươi không nghĩ đế việc lập gia đình ư?”

“Chu Mặc nếu còn nằm ở dưới tay ta một ngày, thì ngày đó không kết hôn.” Chu Mặc vừa định mở miệng nói thì lại bị Phí Nhĩ Đức cướp mất lời. Người sau lấy tay đặt lên tay của nam nhân nói, có chút bá đạo nói: “Ta sẽ giao cho hắn thật nhiều việc, khiến hắn không thể cùng nữ nhân ở bên.”

Nói vậy là có ý gì? Giống như có thể thấy được ẩn ý trong câu nói, Chu Mặc chỉ lễ phép cười, sau đó rút bàn tay đang bị Phí Nhĩ Đức đè chặt về.

Vô luận những biểu hiện mờ ám của Phí Nhĩ Đức, đều… không liên quan đến hắn.

Nói chuyện xong, Lục Hoa Thiên không khỏi nhíu mày khi thấy Chu Mặc bị Phí Nhĩ Đức lôi vào trong xe. Y hừ lạnh một tiếng rồi đá mạnh vào cái xe của mình, sau đó lấy điện thoại ra gọi: “Điều tra xem Chu Mặc đang ở củng với tên nào?”

“Hừ…” Thu hồi điện thoại, nam tử trầm mặt vào trong xe khởi động máy. Vết đỏ trên cổ Chu Mặc hôm đó không phải là của hắn lưu lại. Mà theo tính cách của Chu Mặc thì sau khi bị cường bạo sẽ không chạy đi tìm một nam nhân khác. Lục Hoa Thiên rất muốn biết, rốt cuộc người đứng sau động tay động chân là ai.

Mà ngày đó nam nhân sau khi trở về, đã gặp chuyện gì…

Trong đầu hiện lên ánh mắt đầy thống khổ tuyệt vọng của nam nhân ngày đó, Lục Hoa Thiên ngực không khỏi căng thẳng.

Ra khỏi nhà hàng, Chu Mặc bị Phí Nhĩ Đức mạnh mẽ đem nhét vào trong xe.

Chu Mặc hướng Phí Nhĩ Đức nói: “Ta có thể tự mình trở về! Ngươi muốn dẫn ta đi chỗ nào?”

“Bây giờ còn sớm.” Đóng cửa xe lại, Phí Nhĩ Đức nhanh chóng cho khởi động chiếc xe thể thao của mình, một bên lái xe, một bên mặt không chút thay đổi nói: “Ta có một chút chuyện muốn nói với ngươi.”

“Ngoài công việc ra, ta nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau hết.” Chu Mặc cương mặt lên nói, giống như đang cố né tránh một chuyện gì đó.

“Ngươi là đồng tình luyến ái?” Nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, Phí Nhĩ Đức đột nhiên nói.

Nói vậy là có ý gì? Chu Mặc cười trào phúng nói: “Ta nhớ rõ là ta và ngươi đã có nói qua chuyện này. Ta là người đồng tình luyến ái, và người Mĩ các ngươi cho người như ta là ghê tởm.”

Nghe được lời nói giống như tự chế giễu của Chu Mặc, Phí Nhĩ Đức khẽ nghiêng đầu nhìn nam nhân đang hờn dỗi, nhưng lại rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh, bình thản nói: “Hình như chỉ cần cùng ta ở cùng một chỗ thì ngươi sẽ lập tức sinh khí, ta làm cho ngươi cảm thấy chán ghét đến vậy sao?”

“Ta không có tư cách để chán ghét ngài tổng tài a.” Trên thực tế trong lời nói của Chu Mặc không hề có tư vị của sự chán ghét Phí Nhĩ Đức. Thế nhưng trong lòng hắn lại đem Phí Nhĩ Đức ra mà mắng không thương tiếc.

“Phí Nhĩ Đức ngươi chính là một tên hỗn trư không biết gì hết. Là tên trư làm xong cư nhiên bỏ chạy, tên trư không dám thừa nhận. Ngươi là tên trư khiến ta sinh khí. Mỗi ngày ở trước mặt ta người hãy coi chừng đó! Ngươi cư nhiên khắp nơi đi câu dẫn mĩ nữ. Ngươi đúng là đồ con trư.”

“Ha hả, miệng mồm ngươi ngày càng đáng sợ nha. Lúc trước ngươi có bao giờ dám nói vậy với ta.” Phí Nhĩ Đức nở nụ cười: “Ta biết ngươi chán ghét ta, chán ghét vì ta trốn tránh, chán ghét vì ta là con đà điểu không giám nhìn thẳng vào sự việc đêm đó, chán ghét sự bồi thường của ta.”

Biết là tốt rồi, Chu Mặc trong lòng thầm nói một câu.

Phí Nhĩ Đức tiếp tục nói: “Ta không hy vọng rằng ngươi sẽ tha thứ cho hành vi nhát gan của ta. Khi ta nghĩ về những hành vi của mình, ta phát hiện ra ta chính là một tên hỗn đản, ta đúng là đồ con lừa khi không nhận ra được nội tâm của mình. Ta mong ngươi có thể hiểu cho ta, ta Phí Nhĩ Đức đối với ngươi không phải là bồi thường.”

Phí Nhĩ Đức cười khổ tiếp tục nói: “Trên thực tế, ta sợ ngươi rời ta đi, sợ ngươi bởi vì hành vi của ta ngày đó mà rời bỏ ta. Ta thực ngốc, có phải không?”

“Chính xác.” Chu Mặc chỉ đáp lại hai từ.

Phí Nhĩ Đức cười khẽ một tiếng: “Ta nghĩ ngươi không cần những hành động của ta sau này, mà là cần ở ta một lời xác minh.”

Chu Mặc cúi đầu không nói, tâm tư hoàn toàn dừng lại trên người Phí Nhĩ Đức, thì ra nam tử này là muốn cho hắn một lời xác minh.

“Chu Mặc, ta sinh trưởng trong một gia đình gia giáo thậm chí là cổ hủ. Trong quá trình lớn lên ta tự cho rằng mình đã thoát khỏi tất cả những thứ đó, nhưng khi đối mặt với ngươi ta mới biết mình không phải là một nam nhân dũng cảm.”

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Chu Mặc có chút không kiên nhẫn lên tiếng. Phí Nhĩ Đức nói càng nhiều, trong lòng hắn lại càng cảm thấy khó chịu. Mặc kệ kết quả là cái gì, hắn chỉ cầu xin y cho hắn một cái kết thúc.

“Ta thích ngươi.”

Một câu vô cùng đơn giản.

“Ngươi hiểu được mình đang nói cái gì không?” Nam nhân tay đặt trên cửa sổ nắm chặt lại.

“Không, ta phải sửa lại một chút mới đúng,” Phí Nhĩ Đức chậm rãi dừng xe, nghiêng đầu nhìn chăm chú vào mặt Chu Mặc, gằn từng tiếng nói: “Ta yêu ngươi.”

Mi mắt nam nhân có chút phát run nhảy dựng lên, trong xe bỗng dưng không gian trở nên im lặng.

“Ngươi nói đùa phải không?” Chu Mặc chăm chú nhìn ra con sông ở cửa sổ, không dám nhìn vào nam tử kia.

“Muốn ngươi tin ta quả thực là rất khó. Nhưng nếu hiện tại ta nhảy xuống con sông kia, ngươi có tin lời ta nói không?” Phí Nhĩ Đức chỉ vào con sông lớn trước ô tô.

“Vô luận lời ngươi nó có thật hay không, ngươi không biết là hiện tại đều quá muộn rồi sao?” Bỏ lại một câu, nam nhân mở cửa bước ra ngoài thẳng một đường mà đi. Phía đằng sau, Phí Nhĩ Đức cũng không có đuổi theo.

Quả nhiên… là giả.

Ngay lúc nam nhân đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe tiếng một vật thể “Rầm” rơi xuống nước…

Bước chân Chu Mặc… nhất thời dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play