Cuộc sống ở chung, vừa ngọt ngào vừa đau khổ, Chu Mặc cảm tưởng như đang ở trong một đầm lầy đen tối, cái đầm lầy này khiến hắn vô cùng khó thở và luôn cảm thấy áp lực, đau đớn cùng sung sướng song song tồn tại, sống cuộc giống như đang diễn một vở kịch hay.

Kiệt Khắc cười đùa nói cuộc sống của Phí Nhĩ Đức với Chu Mạc cùng chú chó to kia cứ như một đôi vợ chồng mới cưới, mỗi buổi sáng khi Phí Nhĩ Đức vừa rời giường thì Chu Mặc cũng dọn xong đồ ăn sáng lên bàn ăn, hai nam nhân ăn xong cùng nhau đến công ty, Phí Nhĩ Đức đương nhiên trở thành người lái xe anh tuấn.

Và cũng từ lúc đó, khi Chu Mặc còn đang vùi đầu vào công việc thì nhận được điện thoại từ tầng ba mươi: trưa nay đi chỗ nào ăn cơm?

Sau đó, cùng nhau tăng ca, cùng nhau tan sở, cùng nhau về nhà, cùng nhau ăn cơm, nhưng không hẳn là ngủ cùng nhau.

Cuộc sống tân hôn sao? Không tồi a, nếu đúng là như vậy thì tốt thật, Chu Mặc nhiều lần trong lòng thầm nghĩ, chẳng bao lâu sau, hắn cũng bắt đầu khao khát có một cuộc sống cùng với vợ, đi làm rồi lại cùng nhau ăn cơm, nhưng Phí Nhĩ Đức không phải là vợ hắn, vậy mà vẫn cùng nhau ở chung như vậy.

Cho nên mọi người mới thường nói: sự thật luôn tàn khốc.

Quả nhiên là lời nói không sai, đã đem Chu Mặc đẩy xuống vực sâu thẳm.

Những mộng tưởng hão huyền không phải chỉ dành cho những cô gái, Chu Mặc tuy đã bước vào hàng ngũ đại thúc, nhưng bên tâm nhỏ nhoi lại luôn mơ về giấc mơ thuần khiết tốt đẹp, đây liệu có phải là mơ tưởng hão huyền hay không?

Nếu Phí Nhĩ Đức thích mình. . . . . .

Nếu Phí Nhĩ Đức để ý đến mình. . . . . .

.

Nếu bọn họ đang thực sự sống chung như vợ chồng . . . . . .

Trên thế gian này có nhiều chữ “Nếu” đến vậy sao? Chu Mặc thở dài một tiếng, cầm bút, vùi đầu, tiếp tục xử lý một núi tài liệu, một bên tự nói với chính mình: tháng sau là thị trường ở Chicago được tiến hành rồi, Chu Mặc giờ phút này ngươi còn đang nghĩ cái gì nữa thế?!

Đồng tiền lương đáng thương, không lo làm mà cứ tiêu xài thì tương lai ngươi ở đây sẽ không xán lạn gì đâu!

“Chu Mặc, đi thôi.” Vị tổng tài của chúng ta gần như đã có một thói quen sau khi bước vào thang máy liền bấm nút tầng 18, sau đó như phản xạ có điều kiện nói, “Buổi tối ăn cái gì?”

Lúc trước có thể nhét đại một miếng bánh mì vào miệng là xong bữa tối như giờ đây Phí Nhĩ Đức bỗng nhiên lại biến thành một kẻ kén ăn số một, đây cũng đều là họa do Chu Mặc gây nên.

“Ân. . . . . . Thịt kho tàu, cá chua ngọt, hâm lại canh thịt có được không?” Chu Mặc một bên rất nhanh thu gom lại đồ đạc, một bên báo danh sách món ăn, cùng Phí Nhĩ Đức nhanh chóng đi về nhà.

Từ lần đầu tiên ăn đồ Trung Quốc của Chu Mặc làm, Phí Nhĩ Đức không bao giờ đi đến cái nơi có tên gọi… “Đồ ăn Trung Quốc quán”, và cái con chó to kia cũng không còn ăn đồ ăn khô của chó nữa.

Chu Mặc khổ, Chu Mặc mệt, Chu Mặc vừa làm việc cực nhọc ở công ty về nhà còn phải đảm nhiệm việc nội trợ, hắn chính là trong lòng kháng nghị không thôi!

“Buổi tối hôm nay ta mát xa cho ngươi.”

“Hảo!”

Chu Mặc cứ như vậy mà phải tiếp tục làm.

————————————————————————————

Hai người một chó sau khi ăn cơm no liền ai làm việc người nấy, Chu Mặc kéo tấm thân mệt mỏi về phòng, thả người vào bồn nước ấm thư thái, sau đó mặc bâng quơ bộ quần áo ngủ liền gục lên chiếc giường rộng mà luôn khiến hắn thoải mái không thôi.

Phòng hắn và phòng Phí Nhĩ Đức rất gần nhau, bước ra khỏi cửa nhìn sang bên trái chính là phòng của Phí Nhĩ Đức.

Khi hắn đến ở thì tất cả dụng cụ trong phòng đều có đủ, giường tủ tất cả đều có, hơn nữa thập phần sạch sẽ, Chu Mặc không biết căn phòng này lúc trước có người ở hay không, hay là do cái người ưa sạch sẽ kia liên tục dọn dẹp, tóm lại phòng này thực sạch sẽ, thực thoải mái, hơn nữa lại còn miễn phí.

Với lấy tài liệu tựa người vào đầu giường nhìn vào chỉ thấy những đường vẽ ngoằn nghèo giống như một bức tranh trừu tượng, cuối cùng mọi thứ đều biến mất. Chu Mặc dường như chìm vào giấc ngủ, trên tay còn cầm xấp tài liệu, người vẫn như thế dựa vào đầu giường, áo ngủ hơi mở nhìn tựa như da thịt kia đang muốn thoát khỏi sự che đậy để phóng túng phơi bày giữa bóng đêm.

“ChuMặc?” Một người nam nhân đi đến, nhìn thấy con người đang nằm với tư thế ngủ như thế kia khóe miệng không khỏi hơi nhếch lên, đi đến bên cạnh giường thấp giọng nói, “Còn chưa có mát xa cho ngươi thì đã liền đi ngủ, mệt mỏi đến vậy sao.”

Một bên cuốn tay áo lên, Phí Nhĩ Đức đem dầu mát xa đổ vào tay mình chà xát: “Nó sẽ làm cho ngươi có một giấc mộng đẹp.”

Thời điểm hai tay đang muốn ấn xuống, Phí Nhĩ Đức thoáng nhìn thấy xấp tài liệu trên tay Chu Mặc, cười khổ một tiếng sau đó đem tài liệu đó để lên đầu giường.

“Thật đúng là một nam nhân tốt, vậy mà trước kia ta hiểu lầm ngươi, thật là may mắn cho ta vì ngươi đã ở đây.” Phí Nhĩ Đức khẽ cười thì để ý thấy tóc nam nhân có chút ướt sũng, dưới mái tóc đen hỗn độn là đôi lông mi dài cong dường như có chút run rẩy.

Gặp ác mộng? Gương mặt ngủ say của Chu Mặc nhăn nhó lại, hàm răng trắng cắn chặt lấy môi dưới, hai cánh tay gắt gao nắm lấy tấm ga giường, ngay cả thân thể cũng đã phát run.

“Thả lỏng. . . . . .” Lần đầu tiên nhìn thấy người khác gặp ác mộng khiến Phí Nhĩ Đức có chút kinh ngạc, đem hai tay có tinh dầu xoa bóp đưa lên trán người kia, giống như muốn làm tan đi sự thống khổ cho Chu Mặc.

Tiếp đó là bả vai, sau thì đến lưng. . . . . . Khi đụng phải áo ngủ, Phí Nhĩ Đức không chút suy nghĩ liền đem áo ngủ cởi tới tận bên hông, lộ ra một mảng lớn da thịt màu mật ong, dưới ánh đèn ngủ càng làm nó thêm sáng bóng mê người.

Ôn nhu đem bàn tay xoa bóp chậm rãi trên tấm lưng rộng lớn, dường như là ở đó có keo vậy, một khi đụng vào sẽ không có cách nào mà thu hồi lại được, Phí Nhĩ Đức thấy Chu Mặc sắc mặt đã bình thường trở lại, ngủ nhìn thật sự thoải mái, không khỏi biểu lộ mấy phần ý cười.

“Thật đúng là ngủ như chết.” Hắn lắc đầu cười khổ, lần đó say rượu, sau tỉnh lại phát hiện Chu Mặc bị chính mình đặt ở phía dưới, khỏi nói là hắn kinh ngạc bao nhiêu, nhưng điều kinh ngạc nhất chính là Chu Mặc kia vẫn ngủ say như heo chết.

Giống như hiện tại, bị người khác nắn bóp trên cơ thể như vậy mà không hề có chút phản ứng.

“Nếu gặp người xấu, ngươi sẽ rất thảm đó.”

Cả lưng đều mát xa xong, kế tiếp là chỗ nào? Tự hỏi rồi thoáng đưa mắt nhìn đến cái mông của nam nhân, Phí Nhĩ Đức bỗng nổi lên một ý nghĩ xấu: “Như vậy còn không mau tỉnh lại?”

Phí Nhĩ Đức thật không có ý đồ gì xằng bậy trong đầu, Chu Mặc kia càng không phải là môt mĩ nữ gợi cảm, hắn nói ra thì không có chút gì khiến người ta động lòng được, bất quá là khi Phí Nhĩ Đức đem quần kéo xuống đến mông thì vô cùng sửng sốt, thật xinh đẹp, lại còn rất tròn, cái mông của nam nhân này xem ra thật là tốt.

Phí Nhĩ Đức cho thêm một ít dầu mát xa vào tay rồi ấn xuống, thật là mềm mại, độ co dãn cũng không tồi, không giống một cái mông của một nam nhân suốt ngày ngồi làm việc ở văn phòng.

Hai tay một cách vô thức mà chạm vào, một lúc sau từ mát xa mà chuyển thành vuốt ve, một chút cũng không ngừng lại, giống như đang chìm vào một hồ nước vậy.

Phí Nhĩ Đức bừng tỉnh mà thu hồi hai tay lại, hắn vừa rồi đang làm cái gì vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play