Ren dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhất để nhìn tôi… thôi rồi thì xác định! Hắn đột nhiên chuyển sang playboy mode…?!

Ren tựa vào lưng ghê, búng nhẹ tay một cái, trên tay hắn và trên bàn trước mặt tôi xuất hiện hail y rượu vang đỏ. Hắn nhẹ nhàng cầm ly rượu lắc lắc vài cái tạo những đường sóng lăn tăn màu đỏ đầy bí ẩn. Mà thực tình thì hành động của hắn bây giờ cũng vô cùng bí ẩn a… tôi chẳng thể hiểu được hắn đang làm gì. Song, nó chỉ đơn giản thế thôi, cũng đủ khiến tôi tim đập chân run… sao có thể khiến hắn nhìn quyến rũ thế nhỉ?

– Tôi chỉ đùa thôi. Cô sau này đừng có bất ngờ tấn công tôi thế nữa. Vẻ đẹp trai này của tôi cũng không đến mức khiến cô không thể kiềm chế đúng không?

Tôi sai rồi… là tự sướng mode on…!!!!

Tôi chỉ biết cười trừ, vậy mà ban nãy hắn làm cái bộ mặt đó thật khiến tôi sợ chết được… đúng là không bao giờ nên tin cái tên này.



Tôi ngáp dài ngáp ngắn… thật khổ thân mà… đời học trò chỉ có đến trường và đến trường…

Quái thế nào vừa đi ngoại khóa về vào ngày hôm qua, hôm nay lại bị triệu tập lên trường vì một lý do rất củ chuối… dọn vệ sinh trường lớp! Gì chứ từ đâu năm tôi đã dọn đến phát ngấy… cái lần khốn khổ leo lên sân thượng cúp tiết làm tôi bị trực phạt cả tuần ấy vẫn còn để lại cho tôi nhưng kinh hoàng. Tôi khẽ rùng mình. Ren khó hiểu nhìn vẻ mặt đăm chiêu đầy những cảm xúc phức tạp của tôi. Hắn cười nhẹ, lại gần nắm lấy tay tôi. Tôi giật thót, tay thì giật còn miệng thì thì thào:

– Tên kia! Tụi mình đang ở giữa đường đấy! Có mau buông tôi ra không hả?

Ren cười đểu nhìn rất chi là đểu, vậy mà cứ khiến tim tôi đập thình thịch mãi…

– Có vấn đề gì?

– Thì tức là… mọi người sẽ thấy.

– Mặc kệ họ.

Tôi tức sắp trào máu rồi nhá!!! Mặc kệ là kệ thế quái nào được sao hắn cứ tỉnh bơ như ruồi thế!?!

Giằng co qua lại thế nào mà chúng tôi cũng đến trường với tình trạng trên. = =”

Và quan trọng hơn hết, trong khoảnh khắc cãi nhau với hắn, mọi sợ hãi chán nản trong tôi đột nhiên biến mất… Ren đúng là người tôi cần!



Sau khi lưng muốn gãy khi đám trong lớp cứ đùn hết việc cho tôi, tôi nằm dài ra bàn, chẳng thèm đi nghe thông báo gì gì đó.

Kể từ sau lần tôi và Ren hạng nhất trong cuộc thi kia, dường như lớp tôi càng căm ghét tôi hơn nữa, trước là chỉ có con gái thôi, giờ thì cả trai lẫn gái… gez! Thế nên ta phải nói chứ… đẹp và tài năng cũng là một cái tội mà… (chị này lây nhiễm bệnh của anh Ren đập chai mất rồi… (_ _”) )

Tôi lim dim ngủ thì mơ thấy có cánh hoa đào sượt nhẹ ngang môi mình, nhưng nó thực rất ấm.

Ấm!? Đang mơ thì làm sao có cảm giác được nhỉ? Tôi giật mình ngồi bật dậy, đầu tôi đập một cái bốp vào cái gì đó cứng cứng, và mắt tôi bắt đầu hoa không là hoa…

– R… Ren?! – ồ và đó là hắn, hình ảnh mờ nhạt xuất hiện dần trước mắt tôi.

– Cô… sao lại đập vào đầu tôi? – hắn hét toáng lên.

– Vì cậu hôn trộm tôi! – tôi cũng hét lại, tôi đâu có hiền!

– A… – hắn đơ mặt ra, rồi gãi đầu tỏ vẻ ngây thơ, còn cười ngây ngô -Hì hì… sao cô nằm đây? Cả trường đang chờ tôi và cô đấy.

– Để làm gì? – tôi nhíu mày hỏi lại.

– Trao giải. – hắn leo lên bàn ngồi đối diện tôi, ngồi xếp bằng hệt con nít đang trả bài cho mẹ ý.

– Giải gì cơ?

– Cặp đôi đẹp nhất toàn trường. – hắn trả lời tỉnh bơ rồi ngáp dài một cái.

– Cái gì?! – tôi trừng mắt há hốc mồm.

– Đùa thôi, về cuộc thi ấy. Mà thôi mau đến hội trường.

Tôi cứng họng… đùa kiểu của hắn ấy à…? Khiến người ta vỡ tim mà chết mất!

Sau khi lên sân khấu nhận một hộp quà to chà bá từ thầy hiệu trưởng đầu hói, và nhận được rất nhiều sự soi mói thêm đâm chọt từ phía dưới khán đài, khuôn mặt tôi biến sắc, từ thư thả đến đằng đằng sát khí… khó chịu thật! Chưa có gì mà tôi đã bị anti như thế này rồi, nhỡ như mối quan hệ giữa tôi và Ren bại lộ thì tôi chết chắc!

– Sắp tới chúng ta lại có một buổi dạ tiệc tổ chức để các em có thể tăng tính đoàn kết, tham gia đầy đủ nhé, chắc chắn sẽ có nhiều bất ngờ. Thầy sẽ đưa thông báo và phân công việc làm địa điểm thời gian cụ thể cho từng lớp học. Hôm nay đến đây thôi… các em có thể về.

Ấy chết! Nhắc đến vũ hội thì… lần này, tôi đã hứa với Ajita sẽ đi cùng anh ấy… nhưng bây giờ tôi lại đang hẹn hò với Ren, chẳng lẽ lại nói thẳng với hắn như thế… Trời ơi! Tôi hận bản thân quá đỗi, bây giờ phải làm sao đây? Đi với Ajita, giải thích cho hắn, với cái tính cách ngông cuồng đó, thật chẳng biết khi đang tổn thương hắn có thể gây ra những chuyện động trời gì. Nhưng nếu đi cùng hắn, người tổn thương ngược lại sẽ là Ajita… anh ấy sẽ đơn giản chỉ là cười hiền và xoa nhẹ đầu tôi bảo không sao đâu, sau đó anh ấy sẽ gặm nỗi đau một mình. Dù sao thì sẽ có một người tổn thương!

Tôi… tất cả đều là lỗi của tôi. Tôi không xứng đáng nhận tình cảm của cả hai… với cái kiểu ‘không chịu quyết định’ của mình, lần này đã làm cả ba phải khó xử rồi. Tôi lần này tốt nhất ở nhà cho rồi… Vẹn cả đôi đường.

Thấy tôi trên đường về… thực chất là đang đến Tiffa cứ thở dài, hắn cau mày khó chịu, đăm chiêu suy nghĩ gì đó nhưng vẫn không nói gì.



– Em nghỉ nhiều quá đó Yuki à. – ‘chị’ quản lí cười hiền với tôi, nó đủ tởm để khiến tôi nổi da gà, Ren đứng bên cạnh mém xíu đã bật ngửa với mấy cái trái tim được ‘chỉ’ bắn chíu chíu tung tóe khắp nơi. Thật đáng sợ…!

May mắn là tôi có Ren, nếu không bà ta đã xé xác tôi ra thành trăm ngàn mảnh vứt xuống cống rồi… quen biết với mĩ nam đôi khi có lợi kinh khủng.

– Được rồi, em mau vào trong thay quần áo và làm việc đi. – bà ta nói, trước khi quay lưng đi còn cố gắng nháy mắt với Ren một cái, khiến hắn mặt mày xay xẩm, đứng không còn vững.

– Cô nên chuyển nơi làm thêm. – hắn nuốt nước bọt, có vẻ hãi bà chủ lắm rồi, khuôn mặt tái xanh của hắn làm tôi muốn cười lăn ra đất nhưng phải nhịn. Một Ren đầu đội nón chân đạp dép, chẳng sợ trời chẳng sợ đất, lại bị ám ảnh bởi cái cách quan tâm của bà chủ tiệm… bà ấy có phải là cao tay quá rồi…?!

Tôi chỉ biết cười mỉm mỉm mở cửa bước vào tiệm đi thay quần áo. Ren ngồi bên ngoài đeo tay phone gục xuống bàn ngủ… chỉ có thế thôi mà thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn, sau lưng hắn như có vệt sáng mờ ảo của thần thánh ý. Chỉ đơn giản vậy thôi mà đám con gái bắt đầu điên đảo túa vào quán. Hình như xa hắn lâu ngày quá rồi! Không được gặp mặt hắn đâm nhớ… Tôi hơi bực nhá!

Kiểu này không ổn, sớm muộn gì cũng không cho hắn theo tôi đến chỗ làm nữa. Để lũ hám trai này ngắm sẽ mòn nhan sắc của hắn mất thì vẻ đẹp đâu nữa cho tôi ngắm đây? Tôi không cam lòng! Sau ngày hôm nay nhất quyết bắt hắn về thẳng kí túc xá. Tôi dằn mạnh cái mâm xuống bàn, vẻ mặt hầm hầm nhìn đám dại trai ý. Xem xem… có cần phải ngắm người ta ra mặt thế không, chẳng thèm gọi món luôn kìa!

– Chị dùng gì ạ? – tôi đành lên tiếng.

– … – họ vẫn mắt trái tim hướng về phía Ren. Tôi tức giận hơn nữa! Tôi cũng biết ghen đấy a… cẩn thận tôi cho mỗi cô một cước là văng ra khỏi tiệm đấy! Tất nhiên những từ này tôi không thể nói. Bất lực quá…! Bất lực nhìn người ta ngắm người yêu mình… chẳng thể làm gì!

– Chị dùng gì ạ? – tôi kiên nhẫn lặp lại câu hỏi – Tôn trọng tôi một tí đi! – tôi hét lên, bị bà chủ đánh cho một cái vào đầu từ phía sau.

– Cô ăn nói với khách hàng thế hả? – bà ta trừng mắt với tôi… đấy thì lòi mặt chuột!

Bà ta thì tốt đẹp gì mà dịu dàng với tôi như thế, rõ ràng chỉ là giả tạo trước mặt Ren. Khi hắn đã ngủ rồi thì nhe nanh khoe vuốt. Tôi ghét nhất những người hai mặt như bà ta, nhưng mà… Yuki à! Nhịn đi là tốt nhất. Bà ta ra sao thì mặc kệ bả. Tính cách bả tồi tệ chỉ liên quan đến cái chữ ‘ế’ dài hạn của bà ta thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, hơn nữa bà chủ quán cũng là người trả lương cho tôi (dù không muốn, nhưng cũng) không quịt đồng nào mà.

Bình tĩnh…! Tôi thở bùng cháy trong lòng, nhưng thở nhè nhẹ cố trấn tĩnh bản thân, suy nghĩ đến những điều vui vẻ nào… nghĩ đi… tôi cười mỉm, đầy gượng gạo:

– Tôi xin lỗi, vì họ không chịu gọi món.

– Chỉ là họ đang xem thực đơn thôi, ở đây có quy định phải gọi món ngay lập tức hả? – bà ta quát. “Hứ! Xem thực đơn cái gì chứ? Rõ ràng là ánh mắt đang chiếu thẳng vào người Ren của tôi mà!”

– Nhưng họ đã ‘xem thực đơn’ suốt nửa tiếng rồi ạ. – tôi nói, để xem bà ta còn nói thế nào được nữa. Khuôn mặt bả xanh lại, vì hình như tôi đã nói đúng.

– Quán này không có quy luật ép khách hàng ăn uống nhanh rồi đi về, hiểu chưa? – bà ta ngang bướng. Xem xem khách hàng đến đông như thế vẫn không có bàn ngồi, trong khi hai người này đã nhìn hắn tận nửa tiếng rồi! Rốt cuộc bà ta có còn phân biệt được phải trái không đây?

– Hừ. Tôi hiểu rồi. Tôi sang bàn khác. – tôi lầm bầm rồi quay lưng đi.

– Cô dám cãi tôi?! – bà ta giữ vai tôi lại.

– Tôi đang nghe theo lời bà đấy. – tôi điên tiết quát lớn.

– Mày…! Người làm công mà dám nạt lại chủ như thế hả? Mà tao có khi còn lớn tuổi bằng má của mày đấy. Dám ăn nói với người lớn vậy hả?

– Bà… – tôi giận quá đỗi nghiến răng ken két.

– Mày còn dám nói?! – bà ta nói định tát tôi. Tôi vốn đang giơ tay lên để chộp lấy tay bà ta thì cổ tay tôi bị giữ lại, tay bà ta cũng bị giữ lại nốt.

– Có chuyện gì vậy? – Ren đưa khuôn mặt ngái ngủ nhìn tôi.

A! Hắn dậy rồi! Để xem bà ta sẽ giả tạo như thế nào nữa, tôi rất trông chờ phản ứng của bà ta đây.

– R… Ren?! Cậu dậy rồi à? Chúng tôi ồn quá sao?! – bà ta trở mặt ngay, rút tay về, giấu ra sau lưng, hệt như nãy giờ chưa có chuyện gì xảy ra – Xin lỗi nhé, nhưng cậu cứ tự nhiên đi.

– Trơ trẽn thế là cùng. – tôi thấy thái độ của bà ta mà nổi hết da gà, giả tạo kinh khủng thật! Bà ta liếc tôi một cái rồi vùng vằn bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play